Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 174: Tỉnh lại


trướctiếp

Ánh mắt Tần Hàn Mạt lấp lóe, mở miệng nói với Cao Viễn: "Cao đội trưởng, Vân đội trưởng làm như vậy sợ là có chút không ổn. Nhiệm vụ này là mọi người cùng nhau làm, anh ta đi trước như vậy có phải không tốt lắm hay không..."

Cao Viễn bây giờ đối với việc Tần Hàn Mạt nhắm vào Vân Hoán đã tập mãi thành thói quen, anh ta lười nhác lại lên tiếng khuyên bảo Tần Hàn Mạt: "Có cái gì không tốt? Vừa rồi nếu không phải Vân đội trưởng, chúng ta có thể sống sót hay không đều là vấn đề, chỉ là làm chút quét dọn kết thúc công việc, là chúng ta đã chiếm tiện nghi lớn."

Nói xong, Cao Viễn cũng không nhìn Tần Hàn Mạt nữa, gọi mọi người cùng nhau đi chuyển thiết bị.

Cách làm của Cao Viễn mấy người Lâm Bạch đương nhiên nhìn ở trong mắt, bọn họ trao đổi ánh mắt vài lần, ý tán thưởng không cần nói cũng hiểu.

Tần Hàn Mạt lần này là hoàn toàn bị cô lập, dù anh ta là dị năng giả không gian, cũng không có ai muốn để ý đến anh ta.

Lúc Tần Nhất tỉnh lại thì cảm thấy đầu thỉnh thoảng lại nhói đau, gắng gượng mở mắt ra, phát hiện cô bây giờ đang ở trong trạm xăng dầu trước đó bọn họ đã ở lại qua.

Vân Hoán nửa ôm lấy cô, Tần Nhất vừa tỉnh dậy anh liền cảm giác được. Anh đưa tay lên sờ trán Tần Nhất, vẫn còn sốt nhẹ: "Tỉnh, muốn uống một chút nước không?"

Tần Nhất phí sức gật đầu, nhưng chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến cô cảm thấy đau đớn không thôi. Xem ra tinh thần bị đả thương trong thời gian ngắn sẽ không khỏi ngay được.

"Đương nhiên không đỡ ngay được, ngươi muốn khỏi hẳn tối thiểu phải mất nửa tháng. Nữ nhân ngu xuẩn, ta xem ngươi lần sau còn dám mạo hiểm như này không, đáng đời." Thanh âm Tiểu Lam cười trêи nỗi đau của người khác truyền đến, nhưng Tần Nhất vẫn nghe được sự lo lắng bên trong.

Chuyện đột nhiên xảy ra, lúc ấy Tiểu Lam đang ngủ say hấp thu năng lượng tinh thạch hôm trước ăn vào, Tần Nhất đưa nó về bên trong không gian, còn nói với người ngoài là nhét nó trong ba lô.

"Tao cũng không nghĩ tới Zombie dị năng lại xuất hiện nhanh như vậy, lần này nếu không làm vậy, rất có thể toàn quân bị diệt." Cho nên, Tần Nhất không hối hận.

Tiểu Lam cũng biết, nhưng nó chính là ảo não nghĩ lại mà sợ, tiểu gia hỏa hừ hừ, cuối cùng không nói gì nữa.



Tần Nhất ɭϊếʍ ɭϊếʍ cánh môi khô, sốt nhẹ khiến cô mất nước, đôi môi mấp máy, không có phát ra tiếng, nhưng Vân Hoán biết môi ngữ, biết cô vừa nói cái gì.

Cúi đầu lấy ra một bình nước, Vân Hoán vặn nắp bình, cẩn thận đút cho Tần Nhất.

Tần Nhất cũng không khách sáo, bây giờ cô cảm thấy rất đau nhức, một động tác nho thôi cũng khiến đầu cô đau như kim châm. Uống mấy ngụm nước thông họng, Tần Nhất cảm giác mình tốt hơn nhiều.

Nhìn xung quanh một chút, cô phát hiện đám người Lâm Thanh và Cao Viễn cũng chưa có trở lại, toàn bộ trạm xăng dầu ngoại trừ cô và Vân Hoán, chỉ còn lại Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng ở trong góc.

Nhưng không khí có phần lúng túng ngột ngạt này là chuyện gì xảy ra?

Vân Hoán nghiêng người chặn tầm mắt Tần Nhất, sự không vui giữa hai đầu lông mày vẫn chưa có tản đi: "Nhìn cô ta làm gì, tránh làm dơ bẩn mắt của mình."

Tần Nhất bị sặc nước, liên tục ho khan vài tiếng, đầu lập tức truyền đến một trận co rút đau đớn.

"Hấp ta hấp tấp làm cái gì." Vân Hoán quở trách, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự quan tâm, đồng thời hai tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho Tần Nhất.

Đau đớn được thư giãn, Tần Nhất lại mấp máy môi nói vài câu không có âm thanh: "Tôi biết rồi Hoán ca, tôi vốn dĩ đã rất ghét cô ta."

Không vui trong mắt Vân Hoán vơi đi mấy phần, anh không muốn em trai của mình nói chuyện với loại phụ nữ không sạch sẽ như cô ta. Vừa nghĩ tới một màn nhìn thấy khi mình vừa trở về kia, Vân Hoán tràn đầy cảm giác buồn nôn cùng chán ghét.

Đường đường là Tần thiếu của Kinh Đô, không ngờ con gái của ông ta lại có loại đức hạnh này, Vân Hoán có chút tiếc hận.

Sự tình phải quay lại một khắc khi Vân Hoán vừa mới về tới trạm xăng dầu...

trướctiếp