Trở lại xe, Giang Hoàn mới có thời gian sắp xếp lại tâm tình của mình,
khi biết được Nhậm Xuyên đã ngồi xe của ngài Thường, trong lòng hắn lúc
đó đã nổi lên sát ý.
Khi đạp cửa, hắn chỉ nghĩ đến một câu, "Ông có bản lĩnh cướp người, thì cũng phải có bản lĩnh mở cửa!"
Vậy mà đột nhiên được thông báo rằng cục cưng của mình đang ngoan ngoãn ở nhà chờ mình.
Ngày hôm nay, trái tim của hắn như đang đi tàu lượn siêu tốc.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị tên nhóc Nhậm Xuyên chọc cho tức chết.
Lái xe về nhà, yên lặng mở cửa, không quấy rầy đến hai con vẹt, Giang Hoàn
nhìn xung quanh thì thấy Nhậm Xuyên đang ở trên ghế sô pha êm ái trong
phòng sáng trưng, bên cạnh còn có một cuốn sách, nằm ngủ cong mông như
con heo con.
Giang Hoàn nhéo mũi anh: "Nhóc thúi."
Sau đó hắn nhẹ nhàng bế nhóc thúi này lên giường trong phòng ngủ chính.
Nhậm Xuyên không ngờ rằng mình lại ngủ thật. Vì muốn đợi Giang Hoàn về để
nói chuyện một chút, anh làm bộ lấy một cuốn sách, một chữ cũng chưa
đọc. Kết quả là, vừa mở mắt thì trời đã sáng.
"Này, không đúng..." - Anh phát hiện mình đang ngủ trong phòng ngủ chính, nhìn thấy bên cạnh còn có một cái gối.
Này là chung giường chung gối với Giang Hoàn sao?
Quá nhanh!
Nếu anh là một hoàng hoa khuê nữ*, vậy là phải cưới hắn sao?!
*thiếu nữ chưa chồng
Nhậm Xuyên lẩm bẩm vài câu, mắng tên lưu manh Giang Hoàn không biết xấu hổ,
xỏ dép lê bước ra ngoài, lại phát hiện Giang Hoàn không có ở nhà.
Bữa sáng được để trên bàn, còn có giấy ghi: "Công ty có việc, em tự ăn nhé."
Nhậm Xuyên ngó lơ cháo Giang Hoàn nấu, thay vào đó lấy một miếng bánh mì,
vừa ăn vừa kiểm tra điện thoại, phát hiện trong hòm thư của mình có một
bức thư từ hôm qua.
Chỉ cần nhìn tiêu đề thôi cũng khiến trái tim anh quặn thắt.
Thông báo về Đại hội đồng cổ đông bất thường của công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch.
Theo yêu cầu của các cổ đông nắm giữ hơn 10% cổ phần của công ty, một cuộc
họp cổ đông bất thường có thể được triệu tập. Hiện tại, chỉ có Nhậm
Xuyên và Tống Kỳ Văn có khả năng làm việc này.
Tống Kỳ Văn có 50% vốn cổ phần rồi à?
Nhậm Xuyên nhất thời ăn không ngon nữa.
Thời hạn một tháng vẫn chưa đến, anh tưởng rằng Tống Kỳ Văn sẽ không ra tay nhanh như vậy.
Nhậm Xuyên nhanh chóng liên hệ với một cổ đông hiện đang nắm giữ nhiều cổ
phần nhất của Hắc Thạch sau hai người họ, muốn gặp mặt nói chuyện.
Địa điểm là tại sân golf, vị họ Đổng này là một nhà đầu tư có tiếng, giỏi
nhất là dùng tiền đẻ ra tiền, lúc bình thường không bao giờ có mặt tại
các cuộc họp cổ đông mà ủy quyền cho đại diện đi họp.
Nhậm Xuyên
cảm thấy hơi lo lắng, bởi vì Hắc Thạch không đưa ra được một câu trả lời thỏa đáng, và bởi vì anh càng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Sân golf được xây dựng trên sườn đồi ở ngoại ô, là nơi người giàu yêu
thích, có chế độ thành viên, có tiền cũng chưa chắc vào được.
Hạt cỏ đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Luân Đôn về, dù trời
đông lạnh giá thì cỏ vẫn xanh tươi. Những rặng bạch quả cao sừng sững,
ngăn cản gió lạnh phương tây, những chiếc lá vàng óng chầm chậm rơi
xuống. Tùy tiện chụp bức nào cũng là một phong cảnh mùa thu tuyệt đẹp.
Nhậm Xuyên không mặc âu phục mà mặc một chiếc áo khoác thợ săn và đi bốt cao cổ. Đôi chân của anh dài và thẳng, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Dưới sự hướng dẫn, anh bước đến một chiếc bàn và ngồi xuống, gọi một bình cà phê, nhìn xung quanh, thấy không ít gương mặt
quen thuộc đã lấp đầy khu vực nghỉ ngơi.
"Chào, cậu cũng ở đây à."
Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy phó tổng của Thạch Lựu Video, khuôn mặt gã quanh năm hiện ra vẻ khắc khổ.
Phó tổng Thạch Lựu mỉa mai: "Không ngờ nha, thiếu gia cành vàng lá ngọc cũng có ngày nếm trải mùi đời."
Nhậm Xuyên nâng cốc cà phê lên, kính gã một ly: "Không thể so với cậu, lúc nào cũng mò mẫm trong vũng bùn."
Bàn về mức độ chọc giận người khác thì không ai có thể hơn được Nhậm Xuyên, anh nở nụ cười công nghiệp: "Về chuyện làm heo, tôi còn phải học hỏi
cậu nhiều, cậu là tiền bối."
Phó tổng Thạch Lựu lúc đó mặt xanh mét.
Gã giễu cợt: "Bây giờ ai mà không biết công ty cậu vỡ nợ, cậu vẫn nên nghĩ cách chùi đít đi."
Sếp Đổng bước ra khỏi sân, thân hình thấp lùn, mập mạp, nhưng ánh mắt sáng
ngời không thể bỏ qua. Như ruồi nhặng rình mồi, đám người trong khu nghỉ ngơi đồng thời xúm lại.
Nhậm Xuyên nở nụ cười: "Tôi không giống các người."
Sân bóng không có ai, Nhậm Xuyên cầm gậy đánh golf đi vào, tìm điểm phát
bóng, hơi ngồi xổm xuống, nghiêng thân trên về phía trước một chút, cả
người anh cong thành hình chữ C, gậy đánh golf vuông góc với ngực. Sau
đó anh xoay người, dùng đầu gậy đánh bóng với tốc độ nhanh nhất, tiếp đà vung đầu gậy ra ngoài rồi thu lại, hoàn thành một cú swing hoàn hảo.
Ít hơn par hai gậy, một cú eagle hoàn hảo!
*swing: động tác xoay người ; par: số gậy tiêu chuẩn người chơi cần phải đạt
được để xong 1 lỗ ; eagle: chỉ những cú đánh ghi điểm tốt, để cho dễ
hiểu, những cú đánh được gọi là eagle khi hoàn thành lỗ bằng 3 gậy trong par 5, 2 gậy trong par 4 hoặc 1 gậy trong par 3.
Nhậm Xuyên đổi một lỗ khác và swing một lần nữa, lần này ít hơn par ba gậy, double eagle!
Các lỗ trên sân được chọn ngẫu nhiên, mỗi cú đánh đều có thể so sánh với
một tay golf chuyên nghiệp, động tác thành thạo của Nhậm Xuyên lập tức
thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Sếp Đổng bỏ qua những người xung quanh và bước lên: "Nhậm tổng!"
"Sếp Đổng." - Nhậm Xuyên nhìn ông, cười, "Đến đánh hai phát?"
Sếp Đổng nhìn tư thế của anh rồi, làm gì còn dám thể hiện: "Đừng bêu xấu tôi."
Nhậm Xuyên trò chuyện với ông, hai người vừa tán gẫu vừa đánh golf, tùy tiện chơi đùa. Sếp Đổng biết mục đích của việc Nhậm Xuyên đến đây, nhưng
không hề đề cập đến quyền nắm cổ phần.
Ông ngậm điếu thuốc lá,
nhìn Nhậm Xuyên: "Nhậm tổng, trong đại hội cổ đông lần trước, cậu đã hứa với mọi người rằng năm nay sẽ lên sàn."
Nhậm Xuyên trả lời: "Gặp chút vấn đề nhỏ, vấn đề tài chính hiện đã được giải quyết, sang năm là lên sàn được rồi."
*lên sàn: thuật ngữ ngắn gọn cho việc được niêm yết trên sàn chứng khoán.
"Đây là quyết sách sai lầm của Hắc Thạch." - Sếp Đổng hút thuốc, đánh vào
quả bóng, "Đầu tư sinh lời nhất bây giờ là gì? Bất động sản, trung tâm
thương mại, nếu có tiền nhàn rỗi thì có thể đầu tư cho Vạn Đạt."
Hàm ý, tôi sẽ không đầu tư tiền cho cậu nữa.
Nhậm Xuyên vẫn muốn thuyết phục thêm: "Sếp Đổng, Hắc Thạch thành lập được
năm năm, chú là cổ đông cũng đủ năm năm. Trong năm năm qua, Hắc Thạch
ngày càng phát triển, đã đưa ra câu trả lời thỏa đáng. Chú không thể vì
một lần sai lầm mà phủ định tổng thể."
"Còn những khoản vay có
bảo đảm đó thì sao?" - Sếp Đổng nói thẳng, "Sáu khoản vay có bảo đảm,
đây là hố sâu không đáy, ai dám đầu tư? Nhậm tổng, mọi người đến là vì
cùng nhau làm giàu, không phải giúp đỡ cậu vượt qua khó khăn."
Nhậm Xuyên sửng sốt trong giây lát, anh không ngờ rằng sếp Đổng thậm chí còn biết về khoản vay có bảo đảm.
Tống Kỳ Văn chắc hẳn đã tìm đến ông từ lâu.
Sếp Đổng cầm gậy golf rời đi, Nhậm Xuyên ở nguyên tại chỗ, gió lạnh từng cơn, khiến anh cảm thấy lạnh lòng.
Khi anh trở lại khu vực nghỉ ngơi, phó tổng Thạch Lựu nhìn thấy anh liền
cười nhạo: "Tôi đã nói rồi, công ty Hắc Thạch của cậu vốn không đủ tư
cách."
Gã chỉnh lại cổ áo, đi về phía trước, tự giới thiệu với sếp Đổng, sau đó lấy danh thiếp của mình ra.
Người xung quanh vắng tanh, ly cà phê của Nhậm Xuyên cũng nguội lạnh, anh nhấp một ngụm rồi nuốt xuống vị đắng khôn cùng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhậm Xuyên không biết là ai lại tới tiếp cận sếp
Đổng, anh ngồi đây như một chú chó mất chủ không nhà.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cậu Nhậm."
Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên: "Ngài... ngài Thường!"
Ngài Thường mặc một bộ đồ chơi golf, tay cầm một cây gậy dài, hiển nhiên đến đây để chơi golf.
Ngài Thường gật đầu với anh: "Thật là trùng hợp."
Nhậm Xuyên đứng lên: "Ngài..."
Ngài Thường lại thản nhiên ngồi xuống: "Không mời tôi một tách cà phê à?"
Nhậm Xuyên vội vã bảo phục vụ đổi sang một bình nóng: "Ngài Thường cũng đến chơi golf sao?"
"Ừ." - Ngài Thường ừ một tiếng, "Thoải mái đi."
Cà phê được bưng lên, Nhậm Xuyên rót một tách cho ngài Thường trước, lúc
này, anh nghe thấy một tiếng cảm thán không thể thốt nên lời: "Ngài...
ngài Thường!"
Nhậm Xuyên nhìn sang, cái miệng đang há hốc của sếp Đổng có thể nhét vừa một nắm đấm, vẻ mặt ông đầy kinh ngạc.
Ngài Thường nhìn qua, không quen biết, cũng không nói chuyện.
Sếp Đổng tiến tới, không hiểu tình huống: "Nhậm tổng, cậu... quen ngài Thường à?"
Ngài Thường gật đầu: "Chúng tôi là bạn."
Có thể khiến ngài Thường nói ra chữ "bạn", tức là sức nặng cũng không nhỏ, Nhậm Xuyên nhìn sếp Đổng: "Sếp Đổng cũng quen ngài Thường sao?"
"Không, không... Tôi không có vinh hạnh này." - Sếp Đổng lau mồ hôi trên trán,
"Chỉ là trước đây từng thấy ngài một lần trên ghế khách mời đặc biệt tại hội nghị thượng đỉnh Thượng Hải."
Ngay lập tức, tình thế đột ngột thay đổi, Nhậm Xuyên - người vừa bị sếp Đổng từ chối - đã trở thành một nhân vật nóng bỏng tay.
Sếp Đổng không dám quấy rầy bọn họ nói chuyện, nhưng lại nắm lấy tay Nhậm
Xuyên, mời anh dù thế nào cũng phải đến nhà mình uống trà, nói rằng mọi
chuyện đều có thể thảo luận lại.
Nhậm Xuyên có phần không thể tin được mà nhìn ngài Thường, không ngờ ngài ấy lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Vẻ mặt ngài Thường lúc nào cũng bình thản, không nhìn ra cảm xúc gì, thỉnh thoảng ngài nhấp một ngụm cà phê, trông rất ung dung nhàn hạ.
Nhậm Xuyên nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn ngài Thường: "Tôi xin hỏi, ngài... làm gì vậy?"
"Giúp gia đình quản lý việc kinh doanh." - Ngài Thường cảm thấy có chút kỳ quái, "Pluto không nói cho cậu biết sao?"
Nhậm Xuyên đơ người một lát, lúc này mới nhớ tới Pluto chính là Giang Hoàn: "Giang Hoàn..."
"Nó và tôi là chú cháu." - Ngài Thường ung dung nhìn anh, "Nếu nó không bỏ nhà đi, địa vị của nó sẽ cao hơn tôi."
Lượng thông tin trong câu này thực sự quá lớn, chỉ riêng từ "bỏ nhà đi" đã khiến não Nhậm Xuyên như muốn nổ tung.
"Giang Hoàn..." - Nhậm Xuyên có chút không thể tin được, ngay cả giọng nói cũng run lên, "Bỏ nhà đi..."
"Cũng có thể nói là bỏ nhà đi bởi ảnh hưởng của tuổi nổi loạn." - Ngài Thường thay đổi tư thế ngồi một chút, "Lúc nó mười lăm tuổi đã kiêu ngạo rời
bỏ nhà họ Hà, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, đi một mạch mười ba năm."
Nhậm Xuyên có chút không ngờ được, cái danh thiếu gia nhà họ Hà được người
khác cực kỳ mơ ước lại bị Giang Hoàn vứt bỏ như giày rách.
Thậm chí... hắn còn đổi cả tên của mình.
"Nhưng đó chỉ là nó nghĩ thế thôi." - Ngài Thường phát ra tiếng phì cười từ
trong khoang mũi, như thể đang chê cười một đứa trẻ không biết trời cao
đất dày, "Quan hệ huyết thống không phải nói bỏ là có thể bỏ được."
Nhậm Xuyên kiềm chế sự run rẩy của mình, hỏi: "Tại sao anh ấy lại bỏ nhà ra đi...?"
Ngài Thường không quan tâm đến việc nói ra những bí mật gia đình như vậy với anh: "Bởi vì nó cho rằng cha mẹ mình đã phản bội tình yêu."
Ngài Thường nửa cảm thán, nửa thở dài: "Pluto thừa hưởng sự lãng mạn lâu đời của gia đình trong xương máu, nó tin rằng có tình yêu đích thực trên
thế giới này. Hai người ở bên nhau một đời một kiếp là tín ngưỡng của
nó, thậm chí nó còn đặt tên cho con vẹt của mình là Romeo, hy vọng một
ngày Juliet của nó xuất hiện."
Khóe môi của ngài Thường lộ ra một chút châm chọc: "Nhưng chuyện này vốn dĩ là không thể."
Nhậm Xuyên sững sờ tại chỗ, suýt chút nữa đã buột miệng phản bác ngài Thường.
Tất cả những điều này đều là có thể!
Romeo của Giang Hoàn có Juliet của Nhậm Xuyên đây.