Bên phải hành lang lặng yên không một tiếng động, Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hoành cẩn thận đi tới. Phía sau bỗng dưng vang lên tiếng mở cửa, Từ Dĩ Niên
nhanh chóng liếc mắt nhìn một lượt, phát hiện xung quanh trống trải
không có gì che đậy.
Nghiên cứu viên mặc áo dài màu trắng thấy hai người xa lạ, lên tiếng gọi bọn họ: "Này, hai người các cậu...?"
Hai người liếc nhau, Từ Dĩ Niên bình tĩnh hỏi: "Có việc gì?"
Nghiên cứu viên nghi ngờ nhìn khuôn mặt lạ lẫm của cậu, "Các cậu là tù nhân mới của Hắc Tháp à? Tầng bao nhiêu?"
"Tầng 189." Từ Dĩ Niên thấy gã không tin nên quơ quơ cái vòng trên tay mình,
"Nhớ kỹ, về sau nếu gặp lại thì gọi tôi một tiếng anh Niên là được."
Hạ Tử Hoành suýt sặc, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt, làm bộ làm tịch giơ
vòng tay của mình ra: "Không có việc gì thì đừng chắn đường, đang bận
chuyển người đây này."
Nghiên cứu viên hơi do dự gật đầu, Từ Dĩ
Niên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại chú ý thấy giữa tay của gã cất giấu một cái máy truyền tin và ngón tay đang khẽ động đậy.
Mắt Từ Dĩ Niên lóe lên, động tác nhanh kinh người, nghiên cứu viên còn chưa kịp ấn nút báo động thì gáy đã đau điếng. Từ Dĩ Niên thuận thế đỡ lấy
nghiên cứu viên hôn mê, đang định thả người xuống thì bông tai của gã
chợt tỏa ra ánh sáng đỏ rực.
Từ Dĩ Niên bất ngờ: "Còn có cái này nữa cơ à?"
Bốn phương tám hướng đột nhiên vang lên tiếng báo động, đèn đỏ chôn trong
tường lóe lên. Tia sáng màu đỏ sậm như thiên la địa võng phủ kín con
đường phía trước, Từ Dĩ Niên dùng ngón tay khẽ chạm một chút—— Xẹt! Ngón tay cậu lập tức bị cắt đứt một đường. Nghe thấy hành lang bên cạnh vang lên tiếng bước chân, dưới tình thế cấp bách, ngón tay rướm máu của Từ
Dĩ Niên phóng ra dòng điện.
Tiếng nổ vang lên ầm ầm, tia sáng
trên hành lang bị phá hỏng hoàn toàn. Cùng lúc đó, mặt băng dưới chân Hạ Tử Hoành nhanh chóng lan ra, những tuần tra viên đuổi tới đều bị đông
cứng lại. Từ Dĩ Niên đang định khen y phản ứng mau lẹ thì phía sau Hạ Tử Hoành lại mọc ra vô số những tia màu đỏ sậm lần nữa, mắt thấy sẽ cắt
đứt đầu Hạ Tử Hoành.
Từ Dĩ Niên đẩy mạnh Hạ Tử Hoành sang một
bên, nửa bả vai của cậu bị bao trùm bởi sấm sét, đánh một phát lên những tia sáng chằng chịt.
"Anh Tiểu Từ!" Đồng tử Hạ Tử Hoành co lại.
Chẳng biết từ khi nào, cuối hành lang đã có mấy tuần tra viên chạy tới, người cầm đầu khép hai tay lại, nhanh chóng đọc chú ngữ, cùng lúc đó dưới
chân Từ Dĩ Niên xuất hiện trận pháp hoa văn phức tạp, bởi vì phải đẩy Hạ Tử Hoành nên cậu không kịp phản ứng, bị trận pháp cố định ngay tại chỗ.
Là một trận pháp dịch chuyển tức thời.
Cậu có dự cảm
chẳng lành, cảnh tượng trước mặt Từ Dĩ Niên nhảy lên, giây lát sau cậu
liền bị dịch chuyển tới một sảnh lớn. Mặt đất và tường đều trắng tinh
không vương một hạt bụi, điều đó hoàn toàn tương phản với trận pháp
khổng lồ màu đỏ quỷ dị dưới chân, tựa như máu tươi uốn lượn trong tuyết, còn cậu thì đang ở ngay chính giữa của trận pháp.
"Rời khỏi chỗ đó!" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ Dĩ Niên theo bản năng nhìn về
phía phát ra âm thanh. Úc Hòe ở dưới lầu chăm chú nhìn trận pháp dưới
chân cậu, mặt hắn lộ vẻ hoảng loạn mà trước nay chưa từng có. Chẳng kịp
tự hỏi vì sao Úc Hòe lại đúng lúc ở đây, Từ Dĩ Niên đang định nghe lời
hắn thì toàn bộ ký hiệu màu đỏ đã tiến vào trong cơ thể cậu, đau đớn
kịch liệt khiến cậu trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng.
"Muộn rồi." Khoảnh khắc cuối cùng, cậu nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.
Trong lúc mơ màng, Từ Dĩ Niên trông thấy một yêu quái trắng như tuyết. Yêu
quái kia có một khuôn mặt thiên sứ, vừa cười vừa đi về phía cậu.
Nhóm ký hiệu cuối cùng chui vào trong cơ thể Từ Dĩ Niên, huyết khế được kết
thành. Trên người cậu dần dần xuất hiện những đường vân màu đỏ tươi,
đường vân kỳ quái lan đến tay, bao phủ lấy cổ cậu, làn da trắng nõn càng tăng thêm vẻ chói mắt lạ thường của nó. Nam sinh quỳ rạp xuống đất, kêu lên thảm thiết, cả người cậu run rẩy, vùng vẫy co giật, hiển nhiên là
đau khổ tới cực hạn.
"Bộ dạng này thuận mắt hơn nhiều." Tiến sĩ
đứng trước mặt Từ Dĩ Niên, chậm rãi đánh giá vẻ thảm hại của cậu. Con
ngươi của tuyết yêu trắng tinh sáng loáng như ngọc lưu ly, lời nói cay
độc khác xa với vẻ ngoài, gã vỗ vỗ tay, bốn cánh cửa dưới sảnh tầng một
lần lượt được mở rộng, vật thí nghiệm đã từng bị cải tạo và tù nhân đặc
biệt xông ra bao vây lấy Úc Hòe.
"Năm năm trước tôi có được ba
quỷ tộc, dùng bọn họ để hoàn thành đa số thí nghiệm, nhưng bây giờ
nghiên cứu rơi vào trì trệ, mấy phế vật kia không bền như tôi tưởng..."
Tiến sĩ đi đến bên lan can tầng hai, cụp mắt chăm chú nhìn Úc Hòe: "May
mà cậu đã đến. Nhìn cậu có vẻ lợi hại hơn bọn họ, hẳn là có thể giúp tôi hoàn thành thí nghiệm cuối cùng."
Vẻ mặt Úc Hòe không thay đổi: "Mắt còn chưa nhắm mà đã bắt đầu nằm mơ?"
"Nếu cậu không muốn cứu cậu ta thì coi như tôi nói mê nói sảng đi." Tiến sĩ
đưa mắt ý chỉ Từ Dĩ Niên đang đau khổ giãy dụa, trong mắt toát ra sự độc ác tàn nhẫn: "Không có máu của khế chủ, cậu ta sẽ chết đấy."
Huyết khế lấy máu làm chất dẫn, sau khi ký kết khế ước, cách một khoảng thời
gian thì người bị khế ước sẽ phải có được máu tươi của khế chủ, nếu
không tinh thần sẽ thất thường, bị tra tấn, cuối cùng sẽ chết vì đau đớn không thể nào chịu nổi.
Ký hiệu đỏ tươi sáng ngời, Từ Dĩ Niên
đau đến mức cuộn người lại, mồ hôi lạnh ướt sũng lưng cậu, nước mắt sinh lý chảy dọc theo khuôn mặt. Trong khoảng thời gian ngắn, sảnh lớn chỉ
có tiếng kêu thê lương thảm thiết của cậu.
Ngón tay thon dài nắm chặt thành đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sự u ám và tàn ác hiển
hiện trên khuôn mặt Úc Hòe, hắn ép bản thân không được nhìn bộ dạng
thống khổ giãy dụa của Từ Dĩ Niên, chuyển sang lạnh lùng nhìn tiến sĩ.
Sát ý mãnh liệt như thủy triều dâng lên khiến vật thí nghiệm xung quanh hắn không thể thở nổi. Nếu có cơ hội, tiến sĩ chắc chắn rằng mình sẽ bị hắn băm thành trăm mảnh.
Chuyện này rất dễ hiểu, nếu ai dám tùy
tiện động vào đồ của gã, gã cũng sẽ chém đứt tay chân đối phương. Dưới
sát ý khủng bố như vậy, nét cười bên môi của tiến sĩ càng lúc càng sâu:
"Đáng sợ quá. Nhưng cậu tìm lầm người rồi, khế chủ của huyết khế không
phải tôi."
Tiến sĩ nói xong, ném một cái bình nhỏ trong suốt từ
trên lầu xuống: "Nếu cậu ăn viên thuốc bên trong, tôi sẽ cứu cậu ta. Yên tâm đi, không phải thuốc giết người, chỉ khiến cậu không thể sử dụng
năng lực trước khi trời sáng thôi."
Bình thuốc lăn một vòng trên mặt đất, dừng lại bên chân Úc Hòe.
Lần huyết khế đầu tiên phải nhận được máu của khế chủ, tối đa nửa tiếng
nữa, Từ Dĩ Niên sẽ bởi vì không chịu nổi huyết khế mà mất mạng.
"Thời gian còn lại của cậu ta không nhiều lắm." Tuyết yêu trên lầu như đang
lấy cái này ra để bắt hắn nhượng bộ, ung dung chờ hắn đáp lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, xung quanh không có ai dám phát ra
âm thanh, sợ rằng sẽ phá vỡ tình thế vi diệu lúc này. Úc Hòe không nhìn
bình thuốc bên chân mình, tầm mắt hướng về phía tù nhân và vật thí
nghiệm đã dàn trận sẵn sàng chiến đấu.
"Nếu tôi ra tay, dăm ba
thứ này không thể ngăn được." Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng trên mặt
tiến sĩ, lời nói mang vẻ khinh miệt, "Tôi cam đoan hôm nay ông không thể sống sót ra ngoài."
Tiến sĩ vẫn giữ nụ cười: "Cậu không định cứu cậu ta sao? Cậu ta không chịu được đến khi cậu giết hết sạch mọi người đâu."
Linh thể nửa trong suốt xuất hiện trên không trung, mắt Úc Hòe hiện lên vẻ
châm biếm. Sắc mặt tiến sĩ chợt thay đổi, trong lòng không khỏi sinh ra
cảm giác lưỡng lự.
Chẳng lẽ Úc Hòe thật sự vứt bỏ Từ Dĩ Niên hay sao?
Suy cho cùng thì người có quan trọng đến đâu cũng không thể so với tính
mạng của chính mình, còn sáu bảy tiếng nữa trời mới sáng, một khi mất đi năng lực, tình cảnh của Úc Hòe sẽ vô cùng gian nan.
Linh thể
nâng cán cân xoay xung quanh chủ nhân. Vô số người trong vòng vây đều
giơ vũ khí lên, thậm chí có người còn hồi hộp tới mức rò rỉ năng lực.
Cán cân rất lớn xuất hiện sau lưng úc Hòe, tay hắn đặt lên một bên của cán
cân, "Năng lực của linh thể này là ký kết khế ước, hai bên đồng ý khế
ước thì sẽ có hiệu lực. Sau khi tôi uống thuốc, nếu Từ Dĩ Niên vì huyết
khế mà xảy ra bất trắc, ông sẽ chết ngay lập tức."
Giọng điệu của Úc Hòe lạnh như băng, nói với tiến sĩ: "Ký khế ước với tôi, nếu không tôi sẽ giết hết tất cả mọi người ở đây."
...
Từ Dĩ Niên đột nhiên mở mắt.
Xương thịt vẫn còn đau nhức từng cơn, tay chân cậu bị trói, cả người cố định
trên bàn giải phẫu. Cảnh tượng trước khi hôn mê lần lượt ùa vào trong
não, cậu nhớ mình tiến vào một trận pháp màu đỏ, Úc Hòe bảo cậu rời đi,
cậu chưa kịp đi thì cơn đau kịch liệt đã cuốn lấy toàn thân cậu... Úc
Hòe thì sao?
"Đừng phí sức nữa." Thấy cậu giãy dụa không ngừng, có người lạnh lùng bảo: "Bây giờ cậu không khác gì tàn phế."
Từ Dĩ Niên quay đầu, lúc này mới phát hiện có người ngồi bên cạnh. Khuỷu
tay người nọ đặt lên gối, chống cằm quan sát cậu. Lông mi thuần trắng
như được phủ một lớp tuyết, đôi mắt cùng màu hiện lên vẻ chế nhạo.
"Úc Hòe đâu?" Từ Dĩ Niên hỏi.
"Đang đợi chết." Tiến sĩ mỉm cười nói, "Tôi nên cảm ơn cậu mới phải, không thì tôi cũng chẳng đối phó được với cậu ta."
Đôi mắt của nam sinh bị trói trở nên sắc bén, giọng nói lạnh như băng: "Ông bảo cái gì cơ?"
"Tôi nói là, may mà cậu đi vào trận huyết khế này, vì cứu cậu, hắn tự nguyện làm vật thí nghiệm cho tôi." Thấy biểu cảm của cậu càng lúc càng kinh
khủng, khóe miệng của tiến sĩ không ngừng nhếch lên giống như rất vừa ý
với bộ dạng hiện giờ của cậu, "Cảm động quá, thế mà quỷ tộc lại hy sinh
vì con người. Có phải Úc Hòe mất não không? Lúc đó là cậu đá hắn, chẳng
lẽ khi hắn bị mổ xẻ thành từng mảnh thì cậu sẽ rơi nước mắt vì hắn hay
sao?"
Tiến sĩ đi đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, hơi cúi người xuống
như đang thì thầm: "Nói thật đi, hắn không thể quấn lấy cậu nữa, thoát
khỏi phiền phức như vậy, cậu mừng còn chẳng kịp."
"... Tôi muốn giết ông." Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ ngầu, "Ông dám đụng tới anh ấy, tôi giết ông."
"Nhìn cái bộ dạng yếu ớt của cậu kia kìa, cậu nghĩ xem vì sao mà cậu có thể
kéo dài hơi tàn để sống tiếp?" Tiến sĩ cười đến mức mặt mũi nheo hết
lại, "Bởi vì Úc Hòe chết thay cậu."
Gã nói xong liền đứng dậy, không nhìn vẻ mặt cứng đờ của Từ Dĩ Niên, bước ra khỏi cửa chẳng hề quay đầu.
"Đứng lại!" Cơn giận của Từ Dĩ Niên lên tới cực điểm, hét to với tiến sĩ:
"Không được đi! Không cho đi! Mẹ nó ông cút về đây cho tôi!"
Bất kể cậu có mắng tuyết yêu như thế nào thì gã cũng không quay đầu, cánh
cửa kim loại khép lại trước mặt cậu. Lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện
vòng tay dùng để chặn kết giới đã không còn nữa, dị năng mất tác dụng.
Không chỉ có vậy, toàn thân trên dưới của cậu đều vì huyết khế mà ẩn ẩn
đau, tứ chi cũng chẳng có sức lực gì.
Vừa nghĩ đến rất có thể Úc Hòe đang vì mình mà gặp phải nguy hiểm, Từ Dĩ Niên sắp phát điên lên.
Cậu liên tục thử sử dụng dị năng, hai tay hai chân bị trói vẫn điên
cuồng giãy dụa, vùng vẫy đến mức chảy máu, dù vậy cậu vẫn bị cố định
trên bàn giải phẫu như trước. Đang khi cậu cảm thấy tuyệt vọng thì cánh
cửa kim loại bỗng vang lên tiếng động.
Từ Dĩ Niên tưởng tiến sĩ quay lại, mặt lộ ra vẻ cảnh giác. Thấy người tới gần, Từ Dĩ Niên giật mình: "... Diệp Thiểu?"
Xác định là y, Từ Dĩ Niên vui vẻ nói: "Diệp Thiểu!"
Người nọ cúi đầu đáp lại.
Nhiều ngày không gặp, hình như Diệp Thiểu gầy hơn một chút, hai má cũng bợt
ra, y nhìn Từ Dĩ Niên không dời mắt, đôi môi tái nhợt nở nụ cười nhàn
nhạt, "Tốt quá, quả nhiên cậu vẫn còn sống."
Thấy cổ tay trầy da chảy máu của cậu, Diệp Thiểu nhíu mày: "Cậu không nên tới, nơi này quá nguy hiểm."
Y vừa nói vừa phá bỏ xiềng xích trói buộc Từ Dĩ Niên, Từ Dĩ Niên vội vàng hỏi: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Tiếng báo động trong phòng thí nghiệm vang lên, tôi đoán có lẽ là liên quan
đến cục trừ yêu. Thấy tiến sĩ dẫn người từ kho lớn ra ngoài, tôi lén
theo sau." Diệp Thiểu hỏi, "Một mình cậu tới sao?"
"Đương nhiên
không phải, Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành đều tới." Từ Dĩ Niên không ngờ có
thể tìm được Diệp Thiểu nhanh như vậy nên hỏi liên mồm: "Cậu sao rồi? Có bị thương không? Cậu còn nhớ dinh thự Bạch Lộc đã xảy ra chuyện gì chứ, cậu..."
"Đây không phải là nơi nói chuyện." Diệp Thiểu ngắt lời cậu, "Bọn họ đâu? Tôi dẫn bọn họ ra ngoài trước."
"Không được, tôi không thể đi." Từ Dĩ Niên cắn răng, hai mắt cháy lên vì tức
giận: "Rất có thể Úc Hòe đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi tìm anh ấy."
Từ Dĩ Niên vừa nói vừa quay người xuống khỏi bàn giải phẫu nhưng tay chân
cậu bỗng nhiên mềm nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Diệp Thiểu
nhanh tay đỡ được cậu.
"Sao lại thế này..." Từ Dĩ Niên ngẩn
người, nhận ra đây là di chứng của huyết khế, nhớ tới lời tiến sĩ giễu
cợt trước khi đi, cơn giận của cậu lại tăng lên: "Mẹ nó, ông đây nhất
định phải làm thịt gã."
Diệp Thiểu nghe Từ Dĩ Niên kể sơ sơ về
tình hình, an ủi nói: "Cậu đừng vội, có lẽ là ông ta muốn chọc giận cậu
thôi. Huống hồ đối với ông ta mà nói thì quỷ tộc là tư liệu nghiên cứu
thực tế rất quý giá, ông ta sẽ không lấy mạng Úc Hòe đâu."
Từ Dĩ Niên hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Ngay khi
Diệp Thiểu tưởng rằng cậu đã ổn định được cảm xúc rồi thì Từ Dĩ Niên
hỏi: "Cậu biết làm thế nào để có được hỗn huyết không?"
Diệp Thiểu sửng sốt.
Sau khi dùng hỗn huyết, dưới tác dụng của thuốc không chỉ ngẫu nhiên đạt được một năng lực của
yêu tộc mà các chức năng cơ thể của người uống thuốc cũng sẽ tăng lên.
Bây giờ cả người Từ Dĩ Niên mất sức, nếu dùng một lượng lớn hỗn huyết thì có thể khôi phục được đến mức bình thường, nói không chừng còn tăng cao.
Nhưng làm như vậy không chỉ tổn hại thân thể mà còn vô cùng mạo hiểm...
Từ Dĩ Niên thấy Diệp Thiểu do dự liền túm lấy cổ tay y: "Giúp tôi đi."
Vẻ mặt Diệp Thiểu phức tạp, một lúc lâu sau y thở dài: "Chờ tôi một lát."
Hình như Diệp Thiểu rất quen thuộc với cấu tạo của phòng thí nghiệm, chưa được bao lâu thì y liền cầm hỗn huyết trở lại. Từ Dĩ Niên vặn nắp bình, viên thuốc màu tím tỏa ra ánh sáng nguy
hiểm. Diệp Thiểu nhắc nhở: "Viên thuốc đó chưa được pha loãng, một lần
không thể dùng nhiều... Từ Dĩ Niên!"
Cậu không thèm đếm mà uống một hơi hết rất nhiều hỗn huyết, Diệp Thiểu đau đầu cướp lấy bình thuốc: "Cậu tuyệt đối không thể uống nữa."
Miệng Từ Dĩ Niên nhồi đầy thuốc, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Thiểu, cậu chỉ có thể gật đầu.
Diệp Thiểu đưa một cái vòng tay chẳng biết lấy từ đâu ra cho cậu, "Trong
vòng tay đều có máy định vị, nhưng hẳn là tạm thời tiến sĩ không rảnh để quan tâm cái này đâu."
Tác dụng của hỗn huyết đến rất
nhanh, chưa được bao lâu thì Từ Dĩ Niên lại một lần nữa cảm thấy cơ thể
tràn trề năng lượng, cậu giơ ngón tay lên, sử dụng năng lực mới đạt được để chế tạo ra một đám mây nhỏ. Dưới sự điều khiển của Diệp Thiểu, bánh
răng của cánh cửa kim loại chuyển động, cửa phòng mở ra, Diệp Thiểu căn
dặn: "Đi theo tôi, trên đường đừng nói gì."
Từ Dĩ Niên nhìn y giống như đã tính toán xong cả rồi: "Cậu biết Úc Hòe ở đâu à?"
"Kiến trúc của tòa thí nghiệm này gần như là giống hệt với tòa ở ngoại ô Vân
Dao. Theo miêu tả của cậu thì hẳn là hắn đang ở kho lớn." Diệp Thiểu
thấy cậu chưa hiểu liền giải thích, "Đó là nơi dùng để sàng lọc vật thí
nghiệm. Mỗi một đợt chế tạo ra vật thí nghiệm mới thì tiến sĩ đều sẽ để
vật thí nghiệm tự giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một người, người
chưa chết sẽ được cải tạo tiếp."
Nhớ tới Hạ Nghiên từng nói hồi còn nhỏ Diệp Thiểu đã từng bị đưa vào phòng thí nghiệm, Từ Dĩ Niên siết chặt tay.
"Cục trừ yêu sắp đến rồi." Cậu đột nhiên nói, "Đợi thêm lát nữa nhé, chúng ta cùng nhau phá hủy chỗ này."
Diệp Thiểu bất ngờ nhìn cậu một cái, sau đó cười cười khẽ gật đầu.
Diệp Thiểu quen cửa quen nẻo dẫn cậu đi qua hành lang uốn khúc, Từ Dĩ Niên
còn tưởng trên đường sẽ bị cản trở nhưng không ngờ nghiên cứu viên và
tuần tra viên chỉ thoáng nhìn Diệp Thiểu rồi mạnh ai nấy làm, thậm chí
còn không đến hỏi. Trong lòng Từ Dĩ Niên không khỏi sinh ra chút nghi
hoặc.
Trên đường đi, cậu không gặp một vật thí nghiệm nào lảng
vảng bên ngoài. So ra thì Diệp Thiểu và những vật thí nghiệm khác hình
như không quá giống nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó Từ Dĩ Niên đã không còn hơi sức để suy nghĩ về chuyện này.
Hỗn huyết mức độ cao đã làm năm giác quan của cậu tăng vọt, âm thanh ồn ào từ đằng xa lọt vào tai cậu. Không cần Diệp Thiểu dẫn đường thì Từ Dĩ Niên cũng có
thể dựa vào mùi máu tươi để nhận biết vị trí của kho lớn, mặt cậu tái
nhợt, tăng tốc chạy đi. Vô số suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng cậu, lúc
cánh cửa lớn xuất hiện trước mắt cậu, cậu cảm thấy mình sắp ngạt thở
rồi.
Bức tường thuần trắng nhuốm đầy vết đỏ, thi thể của vật thí nghiệm và tù nhân chồng chất thành núi nhỏ, người còn sống thì đứng sát thành một vòng, không dám lơ là nhìn về phía trung tâm của vòng vây.
Bọn họ vốn tưởng rằng quỷ tộc sau khi mất đi năng lực sẽ không khiến người
ta sợ hãi nữa, chẳng ngờ quỷ tộc này lại cướp lấy dao găm giết chết hơn
một nửa người ở đây. Mặc dù cả cơ thể đối phương nhuốm máu, dáng vẻ chật vật, vừa nhìn là biết đã gắng sức chống đỡ nhưng cũng có không ít người cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Khả năng hồi phục mạnh mẽ, ra
tay lưu loát dứt khoát, ngay cả vết thương suýt đâm vào tim mà hắn cũng
chẳng để ý, cứ như không biết đau là gì... Quả thật chính là một tên
quái vật!
Chắc chắn người này đã bước ra từ núi xác biển máu mới có thể có được thực lực khủng bố đến vậy.
Từ Dĩ Niên thấy nửa người Úc Hòe da tróc thịt bong, vết thương gần như
xuyên qua bả vai của hắn lộ ra xương trắng, hình ảnh Úc Hòe da thịt mơ
hồ, một thân một mình đứng giữa Mai Cốt tràng dần dần trùng khớp với
cảnh tượng trước mắt.
Dựa vào cái gì...
Dựa vào cái gì mà hết thảy những chuyện bất hạnh đều xảy ra với Úc Hòe?!
Cậu đứng đờ tại chỗ, cả người run rẩy, sự phẫn nộ và đau lòng ùn ùn kéo tới bao phủ lấy toàn bộ lý trí, ánh chớp lóe lên trên đầu ngón tay của Từ
Dĩ Niên, cánh cửa đá lớn phát ra tiếng nứt, chớp mắt vỡ thành nhiều
mảnh.
"Từ thiếu chủ, mệnh của cậu tuyệt đối là mệnh hung. Từ
lúc tôi học xem mệnh đến bây giờ, tôi chưa từng gặp mệnh nào tà ác hơn
mệnh của cậu." Đối diện với vẻ mặt mờ mịt của bé trai mười tuổi năm ấy,
Lam tận tình khuyên bảo: "Cho nên cậu phải kiềm chế, ngộ nhỡ không cẩn
thận tẩu hỏa nhập ma thì làm khó cho mọi người."
—— Ngại quá, ông đây không kiềm chế được.
Mọi người nhìn về phía nơi phát ra tiếng nổ, nam sinh đạp lên đá vỡ và bụi
mù bước tới, mặt cậu không hề thay đổi, đôi mắt đào hoa sáng rực rỡ,
dáng vẻ nhuốm đầy sát dục và thịnh nộ như ác quỷ.