"Trước mắt, tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn đã thắng liên tiếp sáu trận, nếu không
có gì bất ngờ thì anh ấy sẽ giành được chiến thắng cuối cùng!" Bình luận viên tràn đầy hưng phấn, "Trận đấu nhóm ở Tượng Sơn tháng trước, người
chiến thắng cuối cùng cũng là tuyển thủ này, chắc hẳn có không ít quý vị khán giả đã kiếm được một căn nhà view biển từ trên người anh ấy rồi
nhỉ, chúng ta hãy dùng những tràng pháo tay nhiệt liệt để chào đón tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn——"
Yêu tộc ở đây nghe được những lời hùng hồn ấy, cảnh tượng có thể nói là quần ma loạn vũ:
"Tiểu Tạ Tiểu Tạ, bố của cá cược."
"Tiền nửa năm mồ hôi nước mắt của tôi đổ vào đây, có thể mua nhà ở cảng Tự Do không đều dựa vào anh đấy!"
"Tạ Kỳ Hàn xông lên! Thắng cho tôi, thắng!!!"
"Trở thành đối thủ vòng thứ bảy của Tạ Kỳ Hàn, tuyển thủ đeo mặt nạ chính là một con ngựa đen[1] của đêm nay, trên giấy đăng ký vị này điền tên mình là 'Hi Hi Hi Hi
Hi', cậu ấy đã dùng tốc độ kinh người để chiến thắng sáu trận đấu—— Cái
tên giả này đúng là được đặt quá tùy tiện, vậy chúng ta cùng xem tỉ lệ
cược của hai bên nhé!"
[1]ngựa đen: chỉ người không được chú ý nhưng lại giành chiến thắng, người có sức mạnh mà không ai ngờ tới.
"Ai đây?"
"Không biết, mới tới à?"
"Dựa vào kinh nghiệm của tôi, những người không dùng tên thật đều là mấy
người siêu đỉnh, dùng tên giả vì sợ bị người quen phát hiện ra."
Trên màn hình lớn trong đấu trường, cột thống kê tỉ lệ đặt cược của hai bên
có một bên sắp chạm đỉnh, còn bên kia thì thấp chạm đáy.
93: 7
Đối lập rõ ràng, cực kỳ ảm đạm.
"Xem ra mọi người đều khá xem trọng tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn, đối với tình thế
bất lợi cho mình như vậy, tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi có muốn nói gì
không?"
Từ Dĩ Niên không ngờ lúc nãy cậu đánh sáu trận rồi, bình luận viên nào cũng làm theo thông lệ, bây giờ gặp được tuyển thủ ngôi
sao nên không những phải giới thiệu tất tần tật mà còn có cả cái đoạn cổ vũ làm nóng bầu không khí này nữa.
Từ Dĩ Niên nghĩ, nói thật lòng: "Chắc 7 phần kia đều là do tôi cược cả đấy."
Bình luận viên: "?"
Từ Dĩ Niên: "Cơ hội kiếm tiền tới."
Chẳng ai ngờ rằng phân đoạn cổ vũ lại bị cậu biến thành phân đoạn khiêu
khích, bình luận viên ngơ ra giây lát mới hiểu được ý cậu là cậu tự bỏ
tiền cược mình thắng.
Đấu trường thể thao Tượng Sơn cho phép
tuyển thủ tự cược chính mình, đối với yêu tộc mà nói, thắng trận trước
mặt bao nhiêu người còn hấp dẫn hơn cả tiền, thi đấu thể thao của yêu
tộc hầu như không có trường hợp bán độ, nếu thỉnh thoảng xuất hiện một
tuyển thủ nhường đối thủ quá rõ ràng thì chủ sự sẽ cho người này vào
danh sách đen.
Mọi người ồ lên.
Không biết câu nói này
của cậu đã chọc trúng điểm hưng phấn của yêu tộc hay sao, Từ Dĩ Niên
nhìn tỉ lệ đặt cược của mình đột nhiên cao hơn chút, con số trên màn
hình biến thành 90: 10.
Trọng tài vừa phát lệnh là gần như Từ Dĩ Niên và Tạ Kỳ Hàn đều đồng thời rời
khỏi vị trí. Tốc độ của hai người bọn họ nhanh khủng khiếp, Từ Dĩ Niên
vung một nắm đấm về phía mặt Tạ Kỳ Hàn, Tạ Kỳ Hàn không tránh, ngược lại còn muốn mượn cơ hội này đạp vào bụng Từ Dĩ Niên, thế nhưng gã không
thành công, Từ Dĩ Niên rụt tay lại nhảy về phía sau, Tạ Kỳ Hàn đuổi theo sát nút, cánh tay gã hiện ra hoa văn màu vàng, Từ Dĩ Niên trông thấy
những đường hoa văn này sinh ra máu màu vàng, trong mấy giây ngắn ngủi,
máu không ngừng thay hình đổi dạng, cuối cùng ngưng tụ thành một lưỡi
đao sắc bén, Tạ Kỳ Hàn nắm lấy nó như đang cầm một thanh đao ngắn. Do
khoảng cách quá gần, Tạ Kỳ Hàn nhắm thẳng thanh đao về phía tim Từ Dĩ
Niên.
Phải né à?
Tuy không biết cái thứ đó đến tột cùng
là cái gì, nhưng nếu bị đâm trúng trong khoảng cách gần như vậy thì chắc chắn sẽ rất phiền phức. Từ Dĩ Niên chỉ do dự vài giây liền biến thủ
thành công, giữa mười ngón tay phát ra ánh điện—— Cậu muốn thử độ cứng
của thứ này!
"Tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi lựa chọn dùng tay không
để đấu với đao sắc! Quá dũng cảm! Tuyển thủ lúc nãy đã trải nghiệm trở
thành vong hồn dưới lưỡi đao máu này! Thế nhưng đầu ngón tay của tuyển
thủ Hi Hi Hi Hi Hi dường như đang phóng điện, có lẽ cậu ấy dựa vào dòng
điện để giảm xóc... Hả?! Tiếp được rồi?!"
Từ Dĩ Niên chạm vào
thân đao—— Cứng quá! Sắc hơn so với trong tưởng tượng của cậu, nếu không có dòng điện giảm xóc, nói không chừng tay cậu đã bị chặt đứt!
Một dòng điện lớn phóng ra khỏi đầu ngón tay Từ Dĩ Niên theo bản năng.
Tiếng 'rắc rắc' giòn giã vang lên, giọng điệu của bình luận viên trở nên hưng phấn hơn: "Vậy mà thanh đao máu đã bị tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi bẻ
gãy bằng tay. Không thể tin nổi. Chẳng lẽ tay cậu ấy còn cứng hơn đao
hay sao?"
Từ Dĩ Niên nhíu mày.
Không đúng.
Cậu đã bỏ qua chỗ nào đó.
Tạ Kỳ Hàn ném thanh đao ngắn chỉ còn lại một nửa xuống, gã đưa mắt nhìn Từ Dĩ Niên đang cầm một nửa còn lại, tỏ ra không sao nói: "Muốn thì tao sẽ cho mày."
Cùng lúc đó, dưới chân Từ Dĩ Niên đột nhiên mọc lên
vô số lưỡi đao, chi chít những lưỡi đao màu vàng mọc lên từ dưới đất
giống như bụi gai điên cuồng sinh trưởng, phá tan trần nhà của đấu
trường thể thao.
Cả đấu trường rung chuyển, đá vụn rơi xuống
theo trần nhà đang nứt ra, đám yêu quái rướn cổ, bọn họ đều muốn tận mắt nhìn thấy trong đống đao đó có miếng thịt nát xương tan nào không.
"Nếu, nếu tôi không nhầm, tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi hẳn là còn đang ở trong
những thanh đao đó." Bình luận viên khó khăn nuốt nước miếng, "Cứ như
thế, có lẽ trận đấu đến đây là chấm dứt, thậm chí còn không tìm thấy thi thể của cậu ấy..."
Rắc rắc...
Giữa đống đao máu vang
lên những tiếng vỡ vụn nhỏ nhặt, từng chút từng chút một, âm thanh kia
càng ngày càng mãnh liệt, dòng điện màu tím bao quanh thân đao giống như pháo hoa nở rộ, rầm một cái nở bung ra từ giữa.
Vô số mảnh đao
rơi xuống như mưa, Từ Dĩ Niên đáp xuống mặt đất, toàn thân cậu được bao
phủ bởi sấm sét, làn da lộ ra những vết trầy nhỏ chảy máu.
"Lần đầu tiên tôi đánh nhau với hoàng linh, hóa ra năng lực của các người là biến máu trong cơ thể thành vũ khí."
Từ Dĩ Niên hứng thú đánh giá hoa văn bao trùm trên người Tạ Kỳ Hàn. Tất
cả máu của gã đều theo những hoa văn đó mà chảy ra bên ngoài, "Lúc lấy
ra sẽ không đau đấy chứ?"
Cho dù là yêu quái thì tốc độ tạo máu cũng có hạn, nhưng hẳn là năng lực tạo máu của hoàng linh rất cao. Thế nên, lượng máu tiêu hao càng nhau, thể năng cũng tổn hại càng lớn.
"Tự mày thử đi chẳng phải sẽ biết ngay hay sao." Tạ Kỳ Hàn thấy cậu còn ung dung tán dóc với mình, biểu cảm trêu tức trên mặt dần dần thu lại,
"Không thì tao giúp mày đâm một lỗ?"
"Đừng, tôi không có cái sở thích đấy."
Nói xong, Từ Dĩ Niên nghiêng người, dòng điện trong tay tăng mạnh, đánh về phía Tạ Kỳ Hàn.
Cậu vừa cất bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vỡ, hình như trên người cậu có thứ gì đó vỡ tan. Từ Dĩ Niên phát hiện ra mặt nạ của cậu đã xảy ra vấn
đề! Cậu nhanh tay nhanh mắt cầm lấy một nửa mặt nạ che lên mặt trước khi nó vỡ hoàn toàn, miễn cưỡng che khuất được hơn một nửa khuôn mặt của
mình.
Nhìn thấy một nửa mặt nạ còn lại rơi trên mặt đất, Từ Dĩ Niên cúi đầu mắng.
Mẹ nó.
Sao cứ phải là lúc này...
Cậu mua bừa một cái mặt nạ chỗ quầy hàng, cứ tưởng mặt nạ ở đấu trường thì
cũng phải chống va đập được, không ngờ sau khi bị cả đao và dòng điện
đánh vào, mặt nạ đã hy sinh anh dũng. Máu huyết bị Tạ Kỳ Hàn rút ra lần
này biến thành một thanh đao dài có bề ngoài kỳ lạ, lưỡi đao như răng
cưa, bén nhọn mà dữ tợn. Mắt thấy thanh đao máu này chuẩn bị bổ về phía
mình, cậu khép bốn ngón tay lại, làm động tác tạm dừng: "Đợi đã!"
Tạ Kỳ Hạ thật sự dừng lại, Từ Dĩ Niên thương lượng với gã: "Nghĩ ngơi giữa trận tí được không?"
Khán giả đang phấn kích nghe vậy tỏ ra bất mãn.
"Thằng nhóc này điên rồi? Đấu trường thể thao Tượng Sơn chưa từng có quy định nghỉ ngơi giữa trận."
"Không muốn đánh nữa? Thế nhận thua luôn đi."
"Sợ thì cút xuống! Tên nhát gan!"
Tạ Kỳ Hàn tức giận hừ một tiếng, rõ ràng cũng cho rằng Từ Dĩ Niên đang đùa giỡn mình nên mặc kệ cậu, cầm đao vọt lên.
Xoảng!
Thanh đao do máu tạo thành đánh trúng vào một bàn tay, kẹt ngay tại chỗ không nhúc nhích được. Năm ngón tay kia thon dài, da rất trắng, bốn ngón tay
đè xuống, ngón cái hướng về phía trước, bẻ gãy thanh đao.
"Đệt
mẹ nó—— Đau!" Lúc này Tạ Kỳ Hàn không nhịn nổi nữa. So với cây đao ngắn
lúc nãy Từ Dĩ niên bẻ gãy thì cây đao này dùng nhiều máu hơn, chỉ cần vũ khí không rời tay thì gã và vũ khí là một thể. Liên tiếp bị bẻ gãy vũ
khí, Tạ Kỳ Hàn tức giận nói: "Mẹ nó, cố tình đúng không?"
Dám quang minh chính đại phá vỡ quy củ ở đấu trường Tượng Sơn, gã rất muốn khen sự dũng cảm không sợ chết này.
"Cậu ta muốn tạm dừng, mày liền thật sự ra sức giúp cậu ta dừng, có phải hai chúng mày bàn bạc với nhau rồi không?" Tạ Kỳ Hàn vừa mắng vừa thu dọn
mảnh đao vỡ vụn, nhìn về phía yêu quái chán sống kia. Đập vào mắt gã là
một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, dung mạo sắc bén như nhuộm gió tuyết
lạnh lẽo bên ngoài.
Tạ Kỳ Hàn sửng sốt nửa giây, lại nhìn người
mà Úc Hòe che chở. Từ góc độ của gã chỉ có thể trông thấy gò má, da cực
kỳ trắng, sợi tóc mềm mại đen như mực tàu.
Đây là một con người.
Tuy rằng gã đã sớm đoán được tên đối thủ tay chân nhỏ xíu này có lẽ không
phải yêu tộc, nhưng thấy cậu bày ra thực lực mạnh mẽ, Tạ Kỳ Hàn vốn nghĩ dù thế nào thì cũng phải là con lai, nhưng xem ra, người này là con
người 100%.
Hình như còn nhỏ tuổi?
"Hả, lão đại, là anh
à." Tạ Kỳ Hàn vò tóc, trong lòng không ngừng cầu nguyện Úc Hòe đừng nghe thấy lời chửi bới của gã, đang cầu nguyện thì đột nhiên nhận ra chuyện
này không liên quan đến Úc Hòe, gã nghi ngờ nhìn Úc Hòe: "...Không đúng? Anh đang làm gì vậy?"
"—— Gì thế? Tôi không nhìn lầm chứ, vậy
mà ông chủ lại xuất hiện ở đấu trường! Đêm nay kẻ hèn Tượng Sơn đúng
thật là quá vẻ vang!"
Chẳng biết có phải Từ Dĩ Niên nghe nhầm
hay không, cậu cảm thấy giọng điệu của bình luận viên còn hưng phấn hơn
vừa rồi, "Có lẽ rất nhiều khán giả chưa nhìn rõ được cảnh tượng lúc nãy, là thế này, ông chủ kéo tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi vào lòng, đồng thời
trực tiếp bẻ gãy đao của tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn... Cập nhật mới nhất đây
quý vị ơi! Tay của ông chủ đặt lên bên má tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi, tai
tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi đỏ bừng!"
Từ Dĩ Niên chỉ hận không thể kéo bình luận viên xuống đập cho một phát.
Chuyên nghiệp thế làm gì? Chuyện này mà cũng phải kể?
Ngón tay Úc Hòe chạm lên mặt Từ Dĩ Niên, gỡ nửa tấm mặt nạ còn sót xuống cho cậu.
Mặt nạ rơi xuống đất vang lên âm thanh nặng nề, Từ Dĩ Niên trừng mắt nhìn,
cậu muốn nói với Úc Hòe là mình không muốn lộ mặt, không ít yêu quái đều biết mặt cậu, cậu chạy tới đấu trường thể thao của cảng Tự Do để đánh
nhau không khéo sẽ bị cho rằng đang khiêu khích, nếu tính nguyên cái
đoạn này của Úc Hòe thì có thể làm sập luôn diễn đàn kết nối... Nhưng
đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc này, Từ Dĩ Niên như bị ma xui
quỷ khiến quên mất mình định làm gì.
Hắn rũ mắt xuống, ngón tay
thon dài thong thả di chuyển từ trán xuống má rồi tới chóp mũi hơi lạnh. Úc Hòe chậm rãi làm ảo thuật trên mặt cậu, dịu dàng mà kiên nhẫn.
Chỉ khi đứng trước thứ mà mình vô cùng muốn, yêu tộc mới có biểu hiện kiên nhẫn như vậy.
Úc Hòe thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, không khỏi nở nụ cười: "Em tới đây đập phá đấy à? Lấy cái tên quỷ gì không biết, đánh được một nửa rồi còn
chơi xấu."
Mắt Từ Dĩ Niên giật giật, muốn nói lại chẳng biết nên nói gì.
Cậu loáng thoáng cảm thấy thái độ gần đây của Úc Hòe khác với hồi mới gặp
lại, không còn gai góc nữa, nhưng càng khiến người ta chịu không nổi.
Nếu cậu là một cỗ máy hoạt động bằng dây cót thì chắc giờ khắc này dây cót
đáng thương duy trì vận hành bình thường của cậu đã cháy hỏng.
Tình cảnh giữa hai người lúc đó thật sự quá mờ ám, có yêu quái tinh mắt, hét về phía máy quay:
"Tạm dừng! Tạm dừng! Không đánh nữa! Cameraman lia ống kính đi! Chúng tôi muốn thấy ông chủ Úc sờ mặt!"
"Có phải cameraman không hiểu chuyện không vậy? Ống kính cứ quay cái thanh
đao gãy làm gì, chiếu mấy đoạn kích thích cho chúng tôi đi?"
"Trong lòng ông chủ Úc hình như là một bé trai..."
"Trai rất tốt! Trai càng kích thích!"
Ngón tay Úc Hòe chậm rãi vuốt ve hai má Từ Dĩ Niên, thay đổi tướng mạo cho cậu.
Tới tận bây giờ, tình cảm của hắn đối với Từ Dĩ Niên rất hỗn loạn. Thời
điểm không thể chịu nổi nhất, hắn muốn giam cầm cậu trong lòng bàn tay,
thậm chí ngay cả những ảo tưởng đen tối hạ lưu hơn hắn cũng đã từng nghĩ đến. Hắn là yêu tộc, khác với con người, bọn họ thiên về chiếm đoạt và
chinh phục hơn.
Mai Cốt tràng buộc hắn có rất nhiều thói quen,
chỉ cần thấy có người lại gần hắn, hắn sẽ theo phản xạ có điều kiện nổi
lên sát tâm. Hắn cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ... có dục vọng muốn thân
cận với một người nữa, nhưng đối mặt với Từ Dĩ Niên đứng yên trong lòng
mình, hắn lại cố tình giảm tốc độ thi triển ảo thuật.
Nhiệt độ
cơ thể của con người đa số cao hơn yêu tộc, cảm giác tồn tại của người
trong lòng mãnh liệt đến nỗi không thể bỏ qua, hắn không thấy phiền,
trái lại còn cảm thấy như vậy rất thoải mái.
So với chiếm lấy da thịt, hình như ôm cũng không kém.
Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang cẩn thận vuốt ve hai má mình, cả người
Từ Dĩ Niên cứng đờ, cậu rất lo lắng sức nóng của mặt mình sẽ bán đứng
lòng mình. Xung quanh vang lên những tiếng thảo luận của đám yêu quái:
"Vừa khớp!"
"Cameraman sống lại rồi à?"
Màn hình lớn treo ở ngay trước mặt cậu, nghe thấy tiếng hò hét trong đấu
trường, Từ Dĩ Niên ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy một khuôn mặt hoàn
toàn xa lạ trên màn hình.
Cậu bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được cử chỉ mờ ám của Úc Hòe là đang làm cái gì.
Hóa ra là đang sửa mặt cho cậu.
Dưới tác dụng của ảo thuật, trừ đôi mắt còn hơi giống đôi mắt cũ, những chỗ
còn lại thì khác hoàn toàn. Từ Dĩ Niên thấy cameraman lia ống kính lại
gần, làm một cú đặc tả rõ ràng.
Ngón tay của Úc Hòe dừng bên môi cậu, ấn nhẹ một cái lên cánh môi hồng hồng.