“Thế tử, ngài nói Chương cô nương... Chương cô nương có lẽ bí mật nhét thư bên trong hay sao?”
Trần Thiện Chiêu đang khó xử nhìn một đống y phục, nghe thanh âm lắp bắp của Triệu Phá Quân có vẻ kỳ lạ, hắn không khỏi ngẩng đầu lên liếc mắt một
cái, lập tức bừng tỉnh ngộ ra. Thế nhưng hắn cố tình làm như không biết, buồn rầu ngồi xuống nói: “Không sai, không phải 'có lẽ' mà hẳn là 'nhất định'. Nói tóm lại, ngươi mau nghĩ xem thư từ có thể giấu ở chỗ nào?”
Triệu Phá Quân cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng hiện giờ hắn đã quyết tâm lưu lại kinh thành thì cũng biết ngày sau phải giao tiếp với
vị Triệu Vương Thế tử nhìn không ra sâu cạn này. Cho nên hắn cũng làm ra vẻ chuyên chú cầm từng món đồ lên lật qua lật lại xem xét thật kỹ, đặc
biệt là đai lưng xem tới xem lui rất nhiều lần, cuối cùng ánh mắt mới
dừng lại ở đôi giày trong tay.
Mẫu thân hắn chết sớm, khi thấy
Chương gia huynh đệ đều mang giày mới, lúc ấy hắn cũng trơ mặt xin mẫu
thân Chương Hàm, thế là dịp Tết năm đó hắn được như ý nguyện. Sau khi
nhận được đôi giày, hắn lại phát hiện đế giày có ai đó vẽ hai cái đầu
heo, hắn cũng bị phụ thân đánh cho một trận, thế mới biết việc may vá
của mẫu thân Chương Hàm đều là làm thuê để kiếm tiền, mỗi ngày buổi tối
thậm chí không dám dùng nhiều dầu để thắp đèn, đôi giày của hắn là ráng
rút thời gian để làm cho xong. Hai đầu heo kia khỏi cần nói cũng biết
chính là cô bé Chương Hàm vẽ lên. Vì thế ngay lúc này, thấy đế giày kia
một chiếc viết chữ 'Phúc' một chiếc viết chữ 'Thọ', Trịnh Phá Quân do dự thật lâu rồi rốt cuộc cúi đầu, “Thế tử, thứ cho ti chức ngu dốt, thật
sự đoán không ra.”
“Ồ, vậy thôi quên đi!”
Triệu Phá Quân vốn tưởng Trần Thiện Chiêu ít nhất phải chế giễu mình vài lời, nhưng
nghe vị Thế tử phán một câu không ra hỉ nộ như thế, hắn không khỏi ngẩng lên liếc nhìn một cái rồi mới cúi đầu cáo lui. Trịnh Phá Quân vừa ra
khỏi thư phòng, Trần Thiện Chiêu cầm đôi giày kia lên ngẫm nghĩ, lật qua lật lại xem xét một hồi, cuối cùng chống cằm lẩm bẩm một mình, “Gọi sai người rồi... Ông tướng này ôm một mảnh si tâm, khẳng định đã hiểu sai
ý. Dù sao tốt xấu gì cũng không uổng công kêu hắn tới!”
Nếu
Triệu Phá Quân nhìn chằm chằm đôi giày lâu như vậy, cho thấy có khả năng đã nhớ ra điều gì đó... vậy mà còn làm bộ không biết, còn nói cái gì mà ngu dốt đoán không ra! Anh chàng này lưu lại kinh thành vì Chương Hàm,
muốn nói không có ý gì khác thì còn lâu hắn mới tin. Về sau loại sự tình này xem ra phải tránh xa một chút mới được! Nói tóm lại, nếu thật giấu
thư trong giày thì vị Chương cô nương này thật đúng là đủ cẩn thận.
Trong tuồng kịch Hán Hiến Đế chỉ giấu chiếu thư trong đai lưng giao cho
Lưu Bị, thế mà Chương cô nương lại thật sự đặt trong đế giày?
Nếu cảm thấy đế giày có khả năng lớn nhất, Trần Thiện Chiêu trầm ngâm thật
lâu, sau đó lên tiếng sai người đi kêu Đan ma ma. Không bao lâu, một phụ nhân trung niên vẻ mặt hiền từ liền vào phòng. Bà là bảo mẫu của Trần
Thiện Chiêu từ nhỏ, mười hai tuổi Trần Thiện Chiêu nhập kinh cũng đi
theo, tận tâm tận lực hầu hạ nhiều năm, được tín nhiệm sâu sắc nhưng xưa nay đối xử với người khác không bao giờ lên mặt. Vừa vào phòng, Đan ma
ma nhún gối hành lễ, thấy Trần Thiện Chiêu vẫy tay kêu mình tiến lên bèn đi tới bên cạnh án thư, lúc này mới dừng ánh mắt trên một đống y phục
ngổn ngang trên bàn.
“Thế tử gia, đây là...”
“Ma ma,
việc này ta chỉ giao cho ma ma. Hãy ở ngay chỗ này ra tay, nhìn xem đôi
giày có phải còn giấu huyền cơ gì hay không, tốt nhất đừng phá hỏng đồ
đạc. Đương nhiên, nếu không có gì thì ma ma tiếp tục tháo đai lưng và
các món y phục khác.”
Mặc dù Đan ma ma có chút thắc mắc, nhưng
xưa nay bà không bao giờ hỏi nhiều về chuyện Trần Thiện Chiêu phải làm.
Tỉ mỉ xem xét mấy món y phục, Đan ma ma ôm tất cả tới giường La Hán, đi
đến kệ tủ thấp nhất lấy ra giỏ kim chỉ -- -- bởi vì Trần Thiện Chiêu
thích nhất thư phòng này, dần dà tất cả chuyện khâu vá bà đều đem đến
đây làm, sớm đã thành thói quen. Đan ma ma tỉ mỉ cắt bỏ chỉ khâu đế
giày, khó khăn lắm mới rút được hết chỉ ra, bà thật cẩn thận mở ra tầng
tầng đế giày, sau đó nở nụ cười.
“Thế tử, chính là cái này sao?”
Trần Thiện Chiêu ngẩng đầu vừa thấy Đan ma ma vạch hở vài tầng đế giày lộ ra một tờ giấy bên trong. Hắn vội vàng đứng dậy tiến đến, thật cẩn thận
rút tờ giấy ra vuốt phẳng rồi đọc, gương mặt lập tức trầm ngâm nhíu mày
thật sâu.
Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan? Người này mặc dù ở
Đại Lý Tự nhưng nghe nói có chút danh tiếng trong giới thanh lưu. Chức
quan tứ phẩm của y có quyền thế hơn nhiều so với chức quan tứ phẩm của
Trương Xương Ung, huống chi Trương Xương Ung vừa mới trở lại kinh thành, người này lập tức tìm tới cửa, nóng vội như vậy không khỏi khiến người
khó hiểu. Đương nhiên, có lẽ cũng chính vì hiện giờ Cẩm Y Vệ đã bị phế,
Đằng Xuân là chó săn thân tín của Thiên Tử mà bị xử quyết trước mặt mọi
người, từ trên xuống dưới cảm thấy tai mắt Hoàng đế không bằng lúc
trước, vì thế hiện tại mới bắt đầu nhảy nhót.
Nhảy nhót làm
hề... hay là có mục đích khác? Nói tóm lại, phải công nhận Chương Hàm
thật nhạy bén, chuyện nhỏ kết giao trong quan trường kiểu này người khác có lẽ đã lướt qua. Thế nhưng cô ta nhìn chằm chằm dưỡng phụ như vậy,
chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác? Chỉ tiếc, vì tránh cho bại lộ, bao nhiêu năm qua hắn gần như chưa bao giờ dùng ám tuyến của phủ Triệu
Vương, lai lịch của Cảnh Khoan thì tra rất dễ, nhưng chuyện của cô ta
thì không tiện tra. Lường trước nếu có đi hỏi Triệu Phá Quân thì sợ rằng anh chàng kia nửa chữ cũng không hé lộ.
Đang nghĩ ngợi, Trần
Thiện Chiêu tùy mắt thoáng nhìn xung quanh, thấy Đan ma ma vẫn khoanh
tay đứng yên, hắn cười nói: “Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ ma ma, làm
phiền ma ma khâu lại đế giày này như cũ, sau đó ủi rồi gấp lại đống y
phục này cho phẳng phiu. Nếu không cứ để một đống bèo nhèo như vậy đưa
đến Bảo Định phủ, người khác không biết sao lại đến nông nỗi này.”
Trần Thiện Chiêu không cần đề cập tới việc này không thể vào tai người
ngoài, Đan ma ma mỉm cười đáp ứng, hai người ăn ý một câu cũng chưa nói
thêm. Chờ đến khi Trần Thiện Chiêu đốt tờ giấy ném vào thau đồng rồi rời phòng, lúc này Đan ma ma mới đổ chén trà dư vào thau đồng, sau đó bưng
ra ngoài sai người dọn dẹp sạch sẽ. Rửa tay xong về lại thư phòng, đối
mặt với những y phục giày vớ kia, đã sớm nghe nói phủ Võ Ninh Hầu đưa
tới đồ đạc nhờ gởi đi, Đan ma ma không khỏi sinh ra vài phần thắc mắc.
Cũng không biết vị Chương cô nương này là nhân vật kiểu gì... Thế tử gia
tuổi không còn nhỏ, nên đến lúc phải tuyển phi rồi, thật không biết tới
lúc đó trong cung sẽ an bài một cọc hôn nhân thế nào. Đáng thương cho
một long tử phượng tôn mà trong vấn đề chung thân đại sự lại chẳng hề
được tự do chút nào.
Biên tập bởi nhà bacom2 ở w,a,t,t,p,a,d
Mậc dù vừa đến kinh thành đề nghị bái kiến đã bị Thái phu nhân từ chối,
nhưng Trương Xương Ung vẫn sai người đưa thiệp, qua ba bốn ngày lại tự
động tới phủ Võ Ninh Hầu. Lúc này, Thái phu nhân dĩ nhiên không tiện cự
tuyệt người ngoài cửa, sai người thu dọn Lệ Cảnh Thính, kêu Vương phu
nhân đi theo, để Chương Hàm và Trương Kỳ một trái một phải đỡ mình ra.
Khi vào Lệ Cảnh Thính, thấy Trương Xương Ung bước nhanh đến hành lễ đón
chào, ánh mắt Thái phu nhân không khỏi dừng lại trên người hắn lâu hơn
một chút.
Gật đầu đáp lễ xong, chờ mọi người ngồi xuống, Thái
phu nhân bảo Trương Kỳ và Chương Hàm đi chào hỏi Trương Xương Ung rồi
nhàn nhạt hỏi: “Kỳ này đi đường mất bao lâu?”
“Hồi bẩm nhạc mẫu
đại nhân, trước đó trên sông tuyết chưa tan nên đi đường bộ, tới Từ Châu mới sửa thành đi đường sông. Ước chừng đi hơn hai mươi ngày.” Trương
Xương Ung thấy Trương Kỳ và Chương Hàm hầu trái phải hai bên Thái phu
nhân đều là 'mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim' không thèm ngó tới mình, nghĩ
đến mấy ngày qua nghe được rất nhiều sự tình, hắn không khỏi nhìn chằm
chằm các nàng một hồi lâu, sau đó mới cúi người nói, “Bởi vì trước đây
nhậm chức ở Quy Đức phủ một thời gian dài, có rất nhiều vấn đề cần phải
bàn giao, còn phải thu xếp không ít hành lý và sản nghiệp.”
“Ngươi ở bên ngoài lâu như vậy, hiện giờ có thể trở về nhậm quan cũng không dễ dàng, cần phải cần cù làm việc. Không nên cô phụ Thánh ân.”
Trương Xương Ung nghe giọng điệu của nhạc mẫu không khác gì kiểu tuyên bố hời
hợt của thượng cấp trong quan trường, tâm tình không khỏi càng thấp
thỏm. Ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Thái phu nhân một cái, hắn liền cung
kính đáp lời: “Nhạc mẫu đại nhân dạy bảo tế tử đều nhớ kỹ. Nghe nói sức
khỏe nhạc mẫu không tốt, tế tử cố ý chuẩn bị chút thiên ma thượng đẳng
để hiếu kính ngài. Ngừa ho trị suyễn đều rất tốt...”
(Thiên
ma: còn gọi là phong thảo, xích tiễn, thần thảo,... thuộc họ Lan.
Củ thiên ma được dùng làm thuốc, điều trị bệnh động kinh hay kinh phong, an thần, bổ não, hạ huyết áp.)
“Mấy thứ này ta cũng không
thiếu, ngươi không cần lo cho sức khỏe của ta.” Thái phu nhân không mặn
không nhạt ngắt lời Trương Xương Ung, sau đó nhìn một đôi tỷ muội hai
bên mỉm cười nói: “Không cần quá quan tâm đến hiếu kính hay không làm
chi, ngươi là tế tử của ta, chỉ cần ngươi để nữ nhi và dưỡng nữ lưu lại
bồi ta, bệnh tình của ta sẽ khỏi mau thôi. Như thế mới chính là thật sự
hiếu kính.”
Trương Xương Ung vốn khổ tâm suy nghĩ ra vài lý do
tốt để thoái thác. Nếu không ép được Chương Hàm thì ít nhất cũng có thể
kéo Trương Kỳ về, con nhóc kia sợ hắn như sợ cọp, hắn nghĩ có thể tùy
tiện điều khiển. Nhưng ai ngờ Thái phu nhân không đợi hắn mở miệng liền
lập tức chặn trước, hắn bị nghẹn một hồi lâu mới cười làm lành nói:
“Nhạc mẫu đại nhân thích bọn nhỏ là phúc phận của hai đứa. Tế tử chỉ lo
lắng hai đứa bé lớn lên ở Quy Đức phủ chỗ nông thôn nên kiến thức hạn
hẹp, nếu lỡ làm sai chuyện nói sai lời thì sẽ chọc ngài tức giận...”
Thái phu nhân còn chưa nghe xong đã hướng về phía Vương phu nhân thản nhiên
cười: “Con nghe xem kìa, hắn là phụ thân mà còn không hiểu rõ bản tính
của nữ nhi.”
Lúc xưa Vương phu nhân chẳng có ấn tượng sâu đậm gì với Trương Xương Ung, chỉ cảm thấy là một thư sinh mắt mọc trên đỉnh
đầu; hiện tại lại thấy Trương Xương Ung ở trước mặt Thái phu nhân tìm
mọi cách lấy lòng, Vương phu nhân đĩ nhiên đoán được hắn mất bao nhiêu
năm khổ sở nhậm chức ở bên ngoài nên đã biết chút đạo lý đối nhân xử
thế. Lúc này nghe Thái phu nhân nói như thế liền hùa theo cười rồi nhìn
Trương Xương Ung nói: “Nhị cô lão gia quá xem thường hai cô nương nhà
mình rồi. Du nhi tuy nói thân mình mảnh mai nhưng tâm tư tỉ mỉ, lão tổ
tông và Nhị cữu cữu con bé cùng tất cả biểu huynh đệ tỷ muội không ai là không khen. Hàm nhi thì càng không cần phải nói, trong cung vài vị
nương nương đều khen không dứt miệng, vài vị vương phi công chúa thật sự thích con bé, làm sao có thể giống Nhị cô lão gia nhận xét sẽ làm sai
chuyện nói sai lời đâu chứ?”
Trương Xương Ung nghe vậy tức khắc
nhìn về phía Chương Hàm, thấy con nhỏ này không giống Trương Kỳ lảng
tránh ánh mắt của mình mà thản nhiên cùng mình đối diện, trong ánh mắt
kia lại ẩn chứa chút gì đó nói không rõ. Nghĩ đến con nhỏ này có thể
'thần không biết quỷ không hay' mà đón đi mẫu thân và đệ đệ, hắn càng
thêm cảm thấy lúc trước mình không nên bị dụ dỗ mà thả người lên kinh
thành.
Rõ ràng hắn đã thêm cánh cho hổ!
Phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng hắn vẫn cố gắng đè xuống cảm xúc, thậm chí còn nặn ra một nụ
cười: “Nhạc mẫu đại nhân và cữu thái thái đương nhiên có thể thân thiết
hơn.” Nói xong câu này, hắn liền nhìn Chương Hàm và Trương Kỳ cười một
cách thâm trầm, “Hiếm khi có được ngoại tổ mẫu và Nhị cữu mẫu đều thích
các con, phải biết cẩn thận giữ gìn ngôn hành cử chỉ, đừng làm ra chuyện gì tổn hại đến thanh danh của Trương gia.”
Trương Kỳ tuy nói
trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể gặp mặt Trương Xương Ung mà
không bị vị phụ thân này áp đảo, thế nhưng ngay lúc này lại không kiềm
được lên tiếng thưa vâng. Còn Chương Hàm thì chỉ khẽ nhún người, sau đó
không kiêu ngạo không siểm nịnh thản nhiên nói: “Đa tạ dưỡng phụ răn
dạy. Vốn dĩ dưỡng nữ phải theo mẫu thân và đệ đệ đi cùng với Triệu Vương Phi về Bảo Định phủ, hiện giờ cũng chỉ tạm thời lưu lại Hầu phủ. Chương gia tuy chỉ là gia đình bình dân nhưng gia giáo cũng rất nghiêm cẩn,
dưỡng nữ đương nhiên sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không làm
hỏng thanh danh của Chương gia.”
Mặc dù Trương gia và Chương gia nghe giống như nhau, nhưng Thái phu nhân và Vương phu nhân đều hiểu rõ
ràng. Hai người nhớ tới Chương Hàm đã lưu lại như thế nào, ánh mắt Thái
phu nhân nhìn về phía Trương Xương Ung không khỏi mang theo vài phần bất mãn.
“Hai đứa bé này ngay cả Hoàng Thượng cũng đã được diện
kiến, ngươi còn sợ hai đứa bé sẽ làm mất mặt Trương gia hay sao? Nhưng
thật ra ngươi hãy tự lo cho bản thân đi, nếu hiện giờ là quan mới thì
càng cần phải cẩn thận thêm! Hôm nay chỉ là ngày thứ mấy sau khi nhận
nhiệm sở, thế mà ngươi rảnh rỗi đến mức xin nghỉ phép?”