Mặc dù Trương Kỳ đã được diện kiến ngay cả Hoàng đế, trước đó trong cung cũng từng diện kiến Cố Thục Phi và Huệ Phi Kính Phi, nhưng lúc này sắp
đối mặt với Uyển Bình Quận Vương phi đến bất thình lình, cô nàng vẫn có
chút trở tay không kịp. Đột nhiên, nàng thấy Chương Hàm nắm chặt tay
mình, cho mình một nụ cười luôn làm mình có thể an tâm.
"Hiện
giờ phụ mẫu Đại tẩu và đệ đệ của ta đều không ở kinh thành, ngoại trừ
Đại ca thì muội chính là người thân của ta. Quận vương phi xuất thân phủ Định Viễn Hầu, nhưng muội cũng là ngoại tôn nữ được Cố gia Thái phu
nhân yêu thích nhất, còn đang học cách quản thúc hạ nhân liệu lý việc
nhà, tin chắc muội không có gì thua kém nàng ta."
Có lời trấn an này, Trương Kỳ cảm thấy cả người giống như được rót thêm một cỗ tinh
thần. Mặc dù vẫn còn hồi hộp nhưng khi theo Chương Hàm đứng dậy, sống
lưng cô nàng đã ưỡn ra thẳng tắp. Lúc rèm cửa được vén lên, nhìn thấy
một thiếu phụ toàn thân đỏ rực được mấy nha hoàn vây quanh vào phòng,
Trương Kỳ nhịn không được phải nheo mắt. Chờ khi đôi mắt đã quen thuộc
với màu sắc đỏ như lửa kia, Trương Kỳ mới nhanh chóng quan sát người
trước mặt.
Không thể không công nhận, cho dù Chương Hàm vẫn luôn giống mỹ nhân trong bức họa, dung mạo khí chất đều là lựa chọn hàng
đầu, nhưng Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng cũng chẳng thua kém chút
nào -- mặt trái xoan mày lá liễu, đôi mắt đen nhánh linh hoạt, môi đỏ
hợp với một thân đỏ rực trông tràn đầy sức sống. Hơn nữa, dáng người và
khí chất nếu đem so với tỷ muội Cố gia, mặc dù Cố Trừ và Cố Ngọc cũng
thuộc loại duyên dáng và sang trọng, nhưng so với Vương Lăng lại dường
như vẫn thiếu điểm gì đó. Sau khi chào hỏi lẫn nhau rồi theo Chương Hàm
ngồi xuống lần nữa, Trương Kỳ đột nhiên hiểu ra Cố Trừ và Cố Ngọc thiếu
cái gì so với vị Quận vương phi này.
Cái họ thiếu chính là loại khí chất đương nhiên được trời ưu ái!
"Đại tẩu hiếm khi có khách, vừa lúc muội rảnh rỗi nên tới chào hỏi."
Từ khi Chương Hàm được chỉ hôn làm Thế tử phi, sự tình về Cố gia ngoại tôn nữ đã không có ai trong vòng quan to hiển quý mà không biết không hiểu. Nhưng ngay lúc này, khi Vương Lăng chân chính quan sát hai tỷ muội kết
nghĩa, cô nàng mới có thể nghiệm ra những thứ mà lời đồn đãi không thể
giải thích hết được. Nhìn Chương Hàm và Trương Kỳ sóng vai ngồi chung
một chỗ, nếu không phải nàng biết rành mạch thì chắc chắn cho rằng
Chương Hàm mới là nữ nhi ruột thịt của vị Cố phu nhân kia. Bất luận so
về khí chất hay dung mạo hay cử chỉ, vị Trương Đại tiểu thư đều kém cỏi
quá nhiều!
Chương Hàm biết Vương Lăng đang đánh giá Trương Kỳ,
cũng loáng thoáng có thể đoán được đối phương đưa ra kết luận gì. Cho
nên nàng nhẹ nhàng cầm tay Trương Kỳ cười nói: "Ta vẫn luôn muốn gặp Du
tỷ tỷ mà không kiếm được chút giờ rảnh nào. May mắn có Tứ đệ muội tiếp
nhận những việc nhà phức tạp giúp ta, lúc này mới có thể đưa thiếp mời
tỷ tỷ tới. Ta còn phải cảm ơn Tứ đệ muội mới đúng."
Sau khi cùng Trần Thiện Duệ lại mặt bái kiến phụ thân, Vương Lăng liền ra tay nghiêm túc chấn chỉnh trong ngoài vương phủ, có mười mấy hai mươi người bởi vì lười biếng dùng mánh lới mà bị phạt. Cô nàng vốn chuẩn bị tinh thần sẽ
có người tới đâm thọt với Chương Hàm rồi Chương Hàm sẽ thay bọn họ cầu
tình; lại không ngờ Chương Hàm không hề có bất luận phản ứng gì. Ngay
lúc này, thậm chí ở trước mặt Trương Kỳ là người ngoài mà vẫn cười nói
may mắn được mình giúp đỡ, Vương Lăng vốn chuẩn bị tốt lời để đối phó
rốt cuộc chẳng còn cần thiết, chỉ có thể cười nói: "Xem Đại tẩu khách
sáo quá kìa. Đứa nhỏ này ra đời chính là tằng tôn đầu tiên của Hoàng
Thượng, đừng nói là mấy việc nhà vặt vãnh, cho dù việc nhiều gấp đôi thì muội cũng nên gánh vác."
Vương Lăng vừa nói vừa móc ra một thứ
gì đó từ trong lòng ngực, mỉm cười nhìn Trương Kỳ: "Hôm nay mới gặp, ta
cũng không có gì thứ tốt, nếu Trương đại tiểu thư không chê, hãy nhận
lấy dao găm chuôi sừng trâu này."
Mặc dù lần đầu tiên Trương Kỳ
thu được lễ gặp mặt như vậy, nhưng trước đó đã được Chương Hàm bỏ nhỏ,
cô nàng lập tức thoải mái không câu nệ đứng lên nhận lấy rồi hành lễ:
"Đa tạ Quận vương phi ưu ái."
Mục đích Vương Lăng lại đây chỉ vì muốn nhìn xem Trương Kỳ là loại người gì, hiện giờ người đã thấy lễ gặp mặt cũng tặng, muốn nàng tốn thì giờ ngồi nói chuyện phiếm linh tinh
với kiểu thiếu nữ nhu mì yếu đuối như vậy thì nàng khó có thể kiên nhẫn
nổi. Cho nên chỉ hàn huyên vài câu là cô nàng liền cáo từ, Chương Hàm
tất nhiên kêu Thẩm cô cô và hai nha hoàn đưa tiễn thay. Chờ khi Vương
Lăng ra khỏi phòng, Trương Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn
sợ hãi nhận xét: "Vị Uyển Bình Quận Vương phi này khi nói chuyện đều dứt khoát tự tin, muội ngại nhất người như vậy!"
Chương Hàm bất
giác mỉm cười: "Cô ấy đúng là như vậy, tuy nhiên xử trí công việc cũng
rất quyết đoán công bằng. Từ ngày vương phủ có cô ấy, ta mới có thể
thanh thản ổn định ăn no ngủ kỹ. Được rồi, không nói chuyện người khác,
thật ra ta đã quên hỏi muội, Cố Tứ công tử hiện giờ thế nào?"
Nói đến Cố Minh, vẻ mặt không được tự nhiên của Trương Kỳ liền biến mất,
thay thế chính là niềm kiêu hãnh và hạnh phúc: "Mấy ngày trước huynh ấy
mới viết thư về, kể là đã đánh thắng một trận lớn hiếm có. Huynh ấy còn
bắt sống một đầu lĩnh phản bội, nếu thuận lợi thì trận bình loạn này sắp sửa kết thúc. Trong nhà trên dưới đều vui vẻ vô cùng, thậm chí Nhị cữu
mẫu còn phái người đi chùa Hộ Quốc dâng lễ tạ thần, nghe nói trước đó đã đốt đèn trường minh cầu phúc cho Tứ ca nữa đó. Lão tổ tông thì khỏi cần phải nói, nụ cười trên mặt không cách gì chấm dứt được."
"Tính
tình huynh ấy đúng là một khi quyết định điều gì thì sẽ không quay đầu
lại. Người như vậy, nếu có thể thành công thì bọn họ đều trở nên cường
đại hiếm có!" Chương Hàm vui mừng ôm vai Trương Kỳ, nhìn cô nàng giống
như lúc trước rúc vào lòng mình, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, tuy biết
lúc này nên để cô nàng vui vẻ trong chốc lát, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi:
"Vậy chuyện của muội và huynh ấy, Cố gia có đề cập tới chưa? Nói cách
khác, Thái phu nhân tính toán thế nào muội có biết không?"
Nháy
mắt thân mình Trương Kỳ cứng đờ, sau đó mới dùng giọng nhỏ hơn tiếng
muỗi vo ve lí nhí: "Lão tổ tông... Lão tổ tông đã từng hỏi thẳng muội
thấy Tứ ca thế nào..."
"Thế à?" Chương Hàm lập tức sáng mắt, vội vàng kéo tay Trương Kỳ hỏi: "Vậy muội trả lời ra sao?"
"Muội... muội nói Tứ ca chí tồn cao xa, chính là thiên lý mã của Cố gia." Trương Kỳ thấy Chương Hàm tức khắc che miệng cười trộm, ngượng ngùng gắt nhẹ:
"Là tỷ dạy muội nói vậy, bây giờ còn giễu cợt muội!"
"Ta đâu bảo muội nói Cố Tứ công tử 'chí tồn cao xa, chính là thiên lý mã của Cố
gia'!" Chương Hàm nhịn không được lại trêu ghẹo một câu, thấy mặt Trương Kỳ đã đỏ rừng rực, nàng mới vừa cười vừa nói: "Được được, ta không chọc muội nữa. Muội nói lời này đúng quá rồi, bất luận là Thái phu nhân hay
Võ Ninh Hầu phu nhân nghe vào tai đều sẽ cảm thấy muội nói chuyện rất
hợp tâm ý. Cố Tứ công tử phía trên có đích trưởng huynh được Thiên tử
tin cậy, phía dưới có đích ấu đệ thụ giáo với đại nho, mấy huynh đệ thứ
xuất đều có thành tựu, vậy mà Tứ công tử còn có thể không cao ngạo không nóng nảy, có tình cảm với muội nhưng lại không tùy tiện đi báo cáo với
phụ mẫu và trưởng bối, cũng không phải tự định chung thân với muội, trái lại quyết tâm ra ngoài dốc sức làm nên, người như vậy thật sự quá hiếm
có."
Bất luận thiếu nữ nào được nghe người khác khen ngợi chàng
trai của lòng mình đều vô cùng sung sướng hưởng thụ, Trương Kỳ đương
nhiên cũng không ngoại lệ. Nghe Chương Hàm đánh giá Cố Minh tốt như vậy, cô nàng nhịn không được lộ ra nụ cười tươi rói, nhẹ giọng nói: "Muội
cũng biết mà, người như huynh ấy sẽ là rể hiền vô số nhà mộng tưởng.
Muội có một phụ thân như vậy, bản thân cũng không có điều gì tốt để có
thể xứng đôi với huynh ấy, vì thế cần phải càng nỗ lực. Chữ trong Tứ Thư muội đã biết hết rồi, chuyện quản gia muội cũng tận lực học hỏi, tất cả đạo lý tỷ tỷ dạy dỗ muội đều dụng tâm làm theo. Bất luận đến cuối cùng
chuyện của tụi muội viên mãn hay không..."
Trương Kỳ hít một hơi thật sâu rồi mới nói một cách chém đinh chặt sắt: "Nhưng nếu đã tranh
thủ qua thì muội tuyệt không hối hận!"
"Tốt, tốt lắm!" Mặc dù
nhìn Trương Kỳ có vẻ gầy đi, nhưng lúc này Chương Hàm chỉ cảm thấy trong lòng vừa vui mừng vừa tự hào, liên tục gật đầu nói: "Muội có thể nghĩ
được như vậy, không uổng công chúng ta sớm chiều ở bên nhau suốt một
năm! Kỳ nhi, ta nhắc lại cho muội một lần, muội nên có quyết tâm như
thế, sau này cho dù gặp phải hiểm trở gì thì chính muội cũng sẽ dễ dàng
vượt qua."
"Vâng!"
Thấy vẻ mặt Trương Kỳ tràn đầy sự tin cậy và thỏa mãn, Chương Hàm nghĩ đến Trương Xương Ung đang ở Quảng Tây, trong lòng chợt nhớ tới lời của Trần Thiện Chiêu. Nàng nắm trong tay
tấu chương của Trương Xương Ung, tạm thời coi như nắm được nhược điểm
của hắn, nhưng nếu thật sự ngai vàng có gì thay đổi, nhược điểm này
không còn giá trị. Hiện giờ nàng đã tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng chỉ
cần Trương Xương Ung vẫn là phụ thân Trương Kỳ, vậy thì Trương Kỳ không
có khả năng hoàn toàn thoát được; đặc biệt nếu Thái Tử đăng cơ, nói
không chừng Trương Xương Ung lại có năng lực áp chế Trương Kỳ để lợi
dụng mình.
Cái gã đàn ông lòng lang dạ sói kia chỉ có chết đi
thì thiên hạ mới thái bình! Nhưng hắn lại không thể chết quá sớm, nếu
không Trương Kỳ lại bị kéo chân vì phải chịu tang!
Nghĩ đến đây, nàng tất nhiên không quên mục đích quan trọng khi đưa thiệp mời Trương
Kỳ lại đây, hơi trầm ngâm rồi lên tiếng hỏi: "Muội còn nhớ không, lúc
trước khi chúng ta vào kinh đã từng tá túc ở trạm dịch Túc châu một
đêm?"
"Trạm dịch Túc châu?" Trương Kỳ ngạc nhiên xong lập tức cố nhớ lại, cuối cùng cau mày lắc đầu: "Dọc đường đi trạm dịch quá nhiều,
hơn nữa khi đó sức khỏe của muội không tốt lắm, vừa đến trạm dịch đã mơ
mơ màng màng ngủ mất tiêu, thật sự không nhớ rõ... Sao thế, ở trạm dịch
Túc châu từng phát sinh chuyện gì à?"
Chương Hàm nhớ lại khi đó
ngựa xe mệt nhọc, mà sức khỏe Trương Kỳ vốn không tốt, cho nên mỗi lần
đến chỗ tá túc luôn ngủ cực nhanh. Nàng ngẫm nghĩ một chút, không trả
lời câu hỏi của Trương Kỳ mà lên tiếng kêu Ninh Hương tiến vào. Chờ Ninh Hương tới trước mặt, nàng lập lại câu hỏi một lần nữa, Ninh Hương nhíu
mày suy nghĩ hồi lâu cuối cùng trả lời một cách không xác định: "Nô tỳ
chỉ nhớ khi Đại tiểu thư mới ngủ thì bên ngoài có tiếng cãi cọ ầm ĩ,
nghe nói là bắt một tên trộm, sau đó xảy ra chuyện gì thì nô tỳ thực sự
không rõ lắm."
Cũng tốt, cả hai chủ tớ đều không nhớ! Tuy nhiên
nàng lại nhớ rất rõ, lúc Phương Thảo đi ra ngăn trận đòn, trở về có kể
đã gặp được Sở mụ mụ, Sở mụ mụ còn nhìn chằm chằm thiếu niên nọ rồi hỏi
vài câu. Phải biết rằng các nhà huân quý trong kinh thành thường lui tới với nhau, chắc hẳn Sở mụ mụ đã nhận được người rồi, chỉ không lộ ra mà
thôi.
Chương Hàm nghĩ đến lời Trần Thiện Chiêu, cũng không muốn
giải thích nhiều hơn, chỉ cười nói: "Không có việc gì, sau này hai người phải nhớ kỹ, nếu gặp người hỏi thăm vụ này, chỉ trả lời như vậy là đủ
rồi."
Trương Kỳ tuy có chút hồ đồ, nhưng xưa nay cô nàng luôn
tuyệt đối tin cậy Chương Hàm, lập tức gật đầu. Còn tính tình của Ninh
Hương thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đương nhiên hăng
hái đáp ứng ngay. Chương Hàm giữ lại hai người hỏi chút chuyện râu ria,
Ninh Hương đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng kể: "Đúng rồi, sáng hôm nay
nô tỳ nghe được một chuyện kỳ lạ khi vừa tới cửa chính phòng Ninh An các -- hình như Sở mụ mụ bẩm báo cho Thái phu nhân, nói cái gì mà Tam thiếu gia tiêu diệt một đám phản bội, quan địa phương báo công lên trên, nếu
luận công ban thưởng, tuy có thể không được trả lại tước vị nhưng có lẽ
nhận được đặc xá hồi kinh!"