Mặc dù bữa tiệc trừ tịch là gia yến của hoàng thất nhưng lễ tiết vẫn không
thể thiếu. Sau khi cung thỉnh Hoàng đế tiến vào, toàn thể hoàng tử vương phi hoàng tôn phi tử và công chúa phò mã, tất nhiên được phu thê Thái
tử dẫn đầu, đồng loạt quỳ xuống lạy bốn lễ. Chờ mọi người ngồi xuống,
nội thị bèn bưng rượu và thức ăn đến từng bàn.
Đây là lần đầu
tiên Chương Hàm tham dự trường hợp này, kinh ngạc khi phát hiện hôm nay
không thấy Cố Thục Phi và các phi tần. Khi nhìn trên các bàn đều là trái cây, bánh kẹo, món ăn vặt, chè, tất cả đều rất đơn giản, không có bao
nhiêu món ăn trân quý, nàng thắc mắc nghiêng đầu liếc Trần Thiện Chiêu
một cái. Trong không khí im lặng hiện thời, mặc dù xưa nay Trần Thiện
Chiêu to gan nhưng lúc này chỉ vươn tay phải, dùng ngón tay viết chữ
'giản' (简) vào lòng bàn tay Chương Hàm. Chương Hàm vốn muốn rút
tay lại nhưng sợ bị người nhìn thấy thì không hay, bèn giả làm như không có việc gì, ánh mắt lại giống dao nhỏ quét lên người Trần Thiện Chiêu.
“Dâng hiến vũ khúc Bình Định Thiên Hạ!”
Trong buổi đại tiệc tất nhiên sẽ trình diễn vũ khúc Bình Định Thiên Hạ, đây
là quy củ do Hoàng đế định ra khi vừa đăng cơ, muốn để hậu thế nhớ rõ
giành được thiên hạ này gian nan đến mức nào. Nhóm long tử phượng tôn
đều xem quá nhiều, tuy một đám ngồi ngay ngắn trông có vẻ như đang
thưởng thức nhưng hơn phân nửa đều lơ đãng, chỉ có Chương Hàm Trương Như Cố Trừ và các tân nương lần đầu được coi màn trình diễn quân vũ hùng
tráng như vậy, tất cả đều xem không chớp mắt. Đến khi nhạc kỹ của Giáo
Phường Tư dừng múa dập đầu lui ra, Hoàng đế mới nhấc lên kim tước trước
mặt, nhìn lướt qua đám con cháu vãn bối phía dưới, trên mặt nở nụ cười.
“Trước đây ban yến đều là nam nữ tách riêng, hiếm khi như hôm nay hợp chung
một chỗ. Trẫm đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nam có phụ, nữ có tế, ai
cũng có đôi có cặp trông rất vui vẻ. Nhoáng cái đã hơn hai mươi năm,
hiện giờ trẫm đã được con cháu đầy nhà, hy vọng sớm có ngày nhìn được
tằng tôn.”
Lời này vừa nói ra, Chương Hàm phát giác vô số ánh
mắt đều tập trung trên người mình, sau một thoáng ngạc nhiên, nàng không khỏi đỏ mặt. Lúc này, Thái tử đứng lên nói: “Phụ hoàng đang độ tuổi
xuân, huống hồ thân thể luôn khoẻ mạnh, không nói đến tằng tôn, tương
lai có lẽ còn thấy được huyền tôn nữa. Hôm nay là ngày hội trừ tịch, nhi thần xin nâng chén rượu này, cung chúc phụ hoàng vạn tuế!”
Thái tử thuận thế bò lên cành cao, các hoàng tử khác vốn dự tính xu nịnh vài câu tức khắc sắc mặt biến đổi. Đám hoàng tử như Anh Vương đến Hàn Vương chưa từng phải về đất phiên hay các hoàng tử chưa thành thân đều biết
ngay lúc này không tranh nổi, đương nhiên cũng đồng loạt đứng dậy hùa
theo. Trong lúc Chương Hàm cũng đứng lên cùng Trần Thiện Chiêu, lại
không ngờ trượng phu bên cạnh thừa dịp ồn ào nhẹ giọng thì thầm với
nàng: “Có nghe hay không, Hoàng gia gia đang chờ đấy!”
Trước công chúng cũng không biết giữ ý giữ tứ, trở về sẽ tính sổ với chàng!
Chương Hàm lườm phu quân một cái, sau khi theo mọi người cùng nâng chén chúc
mừng xong lại ngồi xuống lần nữa, nàng nhịn không được đặt tay lên bụng
nhẹ nhàng vuốt ve, âm thầm suy nghĩ không biết khi nào mới có thể được
một đứa bé của mình.
Mặc dù vào cửa mới hơn hai tháng, nhưng cứ
bận hết việc này đến việc khác không có thời gian để lấy lại sức, ngay
cả nguyệt sự của nàng luôn rất chuẩn nhưng hiện giờ lại không chuẩn như
vậy. Chờ qua tháng giêng, hoặc mời thái y đến xem, hoặc nhờ Tống tú tài
bắt mạch, nàng xác thật phải chăm sóc cơ thể cho đàng hoàng.
Được các vãn bối nâng chén chúc mừng, tâm tình Hoàng đế vô cùng sảng khoái,
hơn nữa Thái tử dẫn đầu đề nghị làm thơ dâng tặng, thế là từng người
luân phiên tiến lên, tuy đại đa số đều gấp gáp bịa ra một đề tài, nhưng
câu từ đều tâng bốc không biết xấu hổ, đương nhiên đủ hợp với tình hình. Khi đến phiên Trần Thiện Chiêu, anh chàng không chút hoang mang ngâm
lên.
“Đêm đông giao thừa đón tân niên
Đế tử vương tôn nâng chén mừng
Ngân hà ghé xuống cành cao vút
Đèn lồng giăng lên sáng bầu trời
Gió mang tiếng đàn bay tám hướng
Đấu cờ làm thơ rượu chuyền tay
Ca bài vạn thọ mừng năm mới
Tận hưởng cuộc vui đón xuân sang."
Bài thơ diễn tả đúng cảnh đón giao thừa, dĩ nhiên thu hút được sự chú ý của mọi người. Hoàng đế cười vui gật đầu khen: “Thơ hay lắm! Quang cảnh
buổi tiệc trừ tịch hôm nay hầu như đã được ngươi một lời nói hết! Lý
Trung, ban rượu cho Triệu Vương Thế tử!”
Mặc dù bài thơ của Tri
Vương Trần Dung cũng khiến Hoàng đế khen ngợi không dứt, nhưng Trần
Thiện Chiêu vẫn là người đầu tiên được ban rượu. Khi Lý Trung đích thân
dùng khay nhỏ sơn son bưng một chén rượu đến trước mặt Trần Thiện Chiêu, Trần Thiện Chiêu vội vàng bái lĩnh rồi giơ chén rượu kính Hoàng đế xa
xa: “Tôn nhi mượn chén rượu của Hoàng gia gia, chúc Hoàng gia gia mỗi
năm khoẻ mạnh mỗi ngày bình an!”
Lời chúc tốt lành bình dân này
nói ra từ miệng Trần Thiện Chiêu lại khiến Hoàng đế cười to sảng khoái,
thấy Trần Thiện Chiêu uống một hơi cạn sạch, Hoàng đế cũng cạn chén.
Được Trần Thiện Chiêu dẫn dắt, không khí rụt rè nghiêm túc trong Cẩn
Thân Điện tức khắc nhẹ nhàng hơn. Mấy hoàng tôn tuổi nhỏ, hoặc dùng
giọng non nớt chúc mừng hoặc trình lên thi họa của mình làm Hoàng đế
cười vui không dứt. Hôm nay Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ cùng đi
dự tiệc, thấy mọi người đều dâng lên những thành tựu về văn hoá giáo
dục, chờ qua xong một vòng, hắn bỗng nhiên đứng dậy nói: “Hoàng gia gia
bình định thiên hạ trên lưng ngựa, anh hùng cái thế. Tôn nhi bất tài,
nguyện hiến một khúc kiếm vũ trợ hứng cho buổi tiệc trừ tịch vui vẻ hôm
nay!”
Trước đó thơ của Trần Thiện Chiêu được ban rượu, lúc này
Trần Thiện Duệ lại muốn dâng kiếm vũ, mọi người đồng loạt bàn luận sôi
nổi. Chương Hàm cũng nhịn không được nghiêng đầu liếc xem Trần Thiện
Chiêu, thấy trượng phu không chút hoang mang, dường như đã sớm biết
trước. Đúng lúc này, phía sau Tần Vương Thế tử ngồi đối diện bỗng nhiên
có một người cũng đứng lên.
“Hôm nay là ngày hội, chỉ có một
người côi cút độc vũ, chẳng phải có chút tịch mịch? Nếu Hoàng gia gia
cho phép, tôn nhi xin được cùng múa kiếm với Uyển Bình Quận vương được
không ạ?”
Nhận ra thiếu niên béo núc kia rõ ràng là Lạc Xuyên
Quận vương Trần Thiện Thông, Chương Hàm tức khắc sững sờ. Mặc dù nàng
loáng thoáng có thể đoán được Trần Thiện Thông đột nhiên đứng ra là muốn tranh nổi bật, nhưng Trần Thiện Duệ tuy niên thiếu mà đã rong ruổi sa
trường nhiều năm, một thân võ nghệ đứng số một số hai trong đám hoàng
tôn, trong khi bộ dáng ục ịch của Trần Thiện Thông mà biểu diễn múa
kiếm, nếu không làm nổi bật cho Trần Thiện Duệ thì cũng biến thành xấu
mặt. Nàng đang nghĩ như vậy thì tiếng bàn tán chung quanh càng lớn hơn
nữa, bên tai nàng cũng truyền đến giọng thì thầm của Trần Thiện Chiêu.
“Nói là kiếm vũ, thật ra đâu khác gì so kiếm ở ngự tiền... Hàm nhi, nếu
Hoàng gia gia phê chuẩn, nàng hãy tự mình mang rượu đến cho Tứ đệ, dặn
dò hắn vài câu, đừng để hắn trúng kế tên mập chết tiệt kia!”
Trần Thiện Duệ thình lình đề nghị biểu diễn múa kiếm ở ngự tiền, mà Trần
Thiện Thông đột nhiên ngáng chân muốn hai người cùng múa, sự tình ngoài
dự đoán của mọi người như vậy, xưa nay trong bữa tiệc trừ tịch chưa bao
giờ xảy ra. Tuy nhiên, hai người đều là hoàng tôn năm nay mới lưu tại
kinh thành, lại xuất thân từ phủ Tần Vương và phủ Triệu Vương là thân
vương mạnh nhất Bắc địa, mặc dù bàn tán nhưng mọi người đều biết Hoàng
đế nhất định sẽ cho phép. Quả nhiên chỉ trong chốc lát, Hoàng đế mỉm
cười nói: “Một khi đã như vậy, hai người các ngươi hãy cùng múa đi! Tuy
nhiên nếu chỉ biết khoác lác, múa không hay thì trẫm không tha cho các
ngươi!”
Nghe được lời này, Chương Hàm thấy sắc mặt Trần Thiện
Duệ âm trầm bất định, nàng bèn đứng lên lưu loát hành lễ rồi mỉm cười
nói: “Hoàng Thượng đã mệnh như thế, có thể cho phép thiếp thân kính Tứ
đệ một chén rượu không ạ? Có câu 'rượu ngon tặng anh hùng', thiếp thân
chỉ mong chén rượu này có thể khiến Tứ đệ hưng phấn, vì Hoàng Thượng
dâng lên một khúc kiếm vũ xuất sắc tuyệt luân!”
“Chuẩn!”
Trần Thiện Duệ thấy vị Đại tẩu nhà mình đích thân cầm hồ rượu và kim tước
lại đây, sửng sốt xong vội lui ra sau một bước hành lễ. Đến khi Chương
Hàm rót đầy kim tước đưa tới tay hắn, trong tiếng thầm thì nghị luận từ
bốn phía khiến lòng hắn vô cùng bực bội, đột nhiên nghe được trước mặt
truyền đến giọng Chương Hàm.
“Tứ đệ là anh hùng trên chiến
trường, hôm nay phải để mọi người mở rộng tầm mắt mới được!” Một câu
dùng giọng không to không nhỏ nói xong, nàng liền thấp giọng bổ sung một câu, “Nếu hắn không dùng quỷ kế, bản lĩnh của Tứ đệ chỉ cần một tay là
đã thắng hắn rồi. Đại ca muốn ta nhắc nhở đệ, nếu đánh bại được tên mập
chết tiệt kia, năm sau chờ đến đầu hạ, Đại ca sẽ mời đệ tới Túy Nguyệt
Lâu ăn cá Trường Giang, ăn đến mức đệ không ăn nổi mới thôi!”
Trần Thiện Duệ thích cá, đặc biệt là cá Trường Giang, nhưng trước đây ở
phương Bắc không cách gì thưởng thức được. Đây là Chương Hàm nghe Chương Thịnh nói lại, mà Chương Thịnh tìm hiểu biết được từ chỗ các thân vệ
của Trần Thiện Duệ. Vào lúc này, nàng nửa đùa nửa thật nói ra, hơn nữa
mấy chữ 'tên mập chết tiệt' dùng rất hợp khẩu vị của hắn, Trần Thiện Duệ lập tức liếc Chương Hàm một cái rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch.
“Đại tẩu yên tâm!”
Trần Thiện Duệ buông kim tước, Chương Hàm mỉm cười về chỗ, nhưng vừa ngồi
xuống thì nàng lại mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm,
ngẩng đầu phát hiện hóa ra là Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông.
Thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập ý âm hàn ngoan độc, nàng cứ giả bộ như
không nhận ra, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó rót một chén rượu đầy
đưa tới bên môi Trần Thiện Chiêu.
“Thế tử gia, hãy uống một chén cổ vũ Tứ đệ biểu diễn tốt đẹp!”
Trần Thiện Thông thấy Trần Thiện Chiêu làm như không có việc gì tiếp nhận
chén rượu Chương Hàm đưa tới, uống một ngụm rồi nhìn về phía hắn, còn
nhẹ nhàng giơ lên kim tước. Hành động nhìn như thiện ý vậy mà khiến
trong lòng hắn vô cùng giận dữ.
Mặc dù nén giận đối với việc
đích mẫu Tần Vương phi Vi thị muốn tính toán đính hôn Chương Hàm xuất
thân thấp hèn cho hắn, thậm chí hắn không tiếc dùng thủ đoạn để trèo lên nhà vợ có địa vị cao, nhưng sau khi nghênh đón quận vương phi xong, hắn cũng không ngại ngày nào đó sẽ thu Chương Hàm đã từng có gan đối kháng
với hắn làm tiểu thiếp, đến lúc đó để con nhỏ kia nhìn xem hắn lợi hại
thế nào. Nhưng ai có thể ngờ được, Hoàng đế đột nhiên ban con nhỏ xuất
thân hèn mọn cho Trần Thiện Chiêu làm Thế tử phi, mà Trần Thiện Chiêu
vui vẻ chấp nhận vụ ban hôn này!
Cái con nhỏ đáng chết, đôi nam nữ mắc dịch kia đều đáng chết!
Chỉ dùng khóe mắt thoáng nhìn là Trần Thiện Chiêu biết ngay Trần Thiện
Thông đang bị tức giận đến thất khiếu bốc khói, đáy lòng tức khắc âm
thầm bội phục bản lĩnh trêu chọc người của Chương Hàm. Nhìn sang Trần
Thiện Duệ lúc nãy sắc mặt vô cùng bực bội đều đã biến mất, thay vào đó
là vẻ thản nhiên bình tĩnh, Trần Thiện Chiêu âm thầm gật đầu hài lòng.
Mặc kệ Trần Thiện Thông tính toán dùng quỷ kế như thế nào, nhưng dù sao
Trần Thiện Duệ cũng ở chiến trường chinh chiến nhiều năm, chỉ cần bình
tĩnh lại thì nhất định không bị dao động trước bất kỳ màn ma mãnh nào.
Nghĩ đến đây, Trần Thiện Chiêu bèn nhìn thoáng qua Tần Vương Thế tử Trần
Thiện Văn và Thế tử phi Ngô thị ngồi đối diện, thấy Ngô thị ân cần gắp
cho Trần Thiện Văn một đũa đồ ăn. Trần Thiện Văn trước nay luôn không
bao giờ để ý đến thê tử thì lúc này đang quan tâm nhìn Ngô thị nói câu
gì đó, không hề có một xíu ý định đưa ra vài lời cổ vũ cho Trần Thiện
Thông, cảnh tượng này tức khắc khiến Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười.
Tên mập chết tiệt kia, hãy để ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!
Lời tác giả: May mắn đây là truyện hư cấu, nếu không ngoại trừ Thế tử là
dân xuyên qua thì mới có thể ngâm ra bài thơ như vậy... A di đà Phật, dù sao chỉ cầu hợp với tình hình, xin mọi người đừng so đo xuất xứ, hãy
coi như bối cảnh trong truyện có vài phần tương tự như thời không chân
thật là được...
Lời người biên tập: Bà còm tìm mãi mới tra được
xuất xứ của bài thơ này từ trang zhidao baodu. Theo như trang này thì
đây là bài thơ "Thủ Tuế" của Đỗ Cẩm Ngôn, ông là cha của nhà thơ Đỗ Phủ
nổi tiếng thời Đường. Phần trên là vần thơ con cóc dịch nghĩa tàm tạm
của bà còm, mong mọi người thông cảm. Dưới đây là nguyên văn bài thơ: