Ban đêm Hoàng cung bị bao trùm trong bóng tối. Mặc dù hai bên cổng cung
đều có đèn ngói sáng choang, các thái giám đi tới đi lui đều mang theo
đèn lồng, nhưng những cái bóng lắc lư khiến không khí tràn ngập vẻ u ám
đáng sợ.
Hoàng cung rộng lớn này không phải do tiền triều để
lại, mà là thời điểm đương kim Hoàng đế định kinh đô ở Kim Lăng đã triệu tập quan viên Công Bộ giỏi tay nghề thiết kế xây dựng, hiện giờ mới
trải qua hơn hai mươi năm. Hơn nữa, từ khi lục cung do tiền Hoàng hậu
chấp chưởng phượng ấn cho tới bây giờ Cố Thục Phi nhiếp chính đều là
những vị tính tình nghiêm chính và ngay thẳng nên không có bao nhiêu oan hồn khuất tất. Dù vậy, trong đêm đen đi dưới bóng ma của tòa cung điện
cao ngất vẫn là một trải nghiệm không thể nói là thú vị.
Ngay
lúc này, một bóng đen không đi đứng dè dặt giống những người khác mà
dùng tốc độ hiếm thấy nhanh chóng lướt qua cửa Đông Cung, ba bước cũng
thành hai bước phóng tới thư phòng của Thái tử ở Đông Vũ điện. Sau khi
được người kinh ngạc đi vào thông báo bèn bước nhanh vô, tới trước án
thư liền quỳ xuống bẩm: “Thái tử điện hạ, Triệu Vương Thế tử nói có
chuyện quan trọng cầu kiến.”
“Ủa?”
Vừa nghe bốn chữ
Triệu Vương Thế tử, gương mặt tuấn tú của Thái tử lộ ra vài phần khói
mù. Đối với Hoàng tôn được Hoàng đế vô cùng yêu thích lại có quan hệ cực tốt trong đám tông thất, trước đây hắn không thể nói có gì không ưa,
thậm chí phần hảo cảm còn chiếm đa số. Tuy nhiên, gần đây các loại sự
tình ùn ùn kéo tới không dứt, hơn nữa còn bị Hoàng đế răn dạy, hắn không thể không sinh ra tâm trạng cảnh giác và đề phòng với Trần Thiện Chiêu. Nhưng Trần Thiện Chiêu vốn là tông thất có thông tịch trong cung, mặc
dù đêm nay tiến cung không hợp quy củ, hắn thở dài một hơi rồi vẫn nhẹ
nhàng gật đầu nói: “Mời người vào đây!”
“Thái tử Cửu thúc!”
Trần Thiện Chiêu vẫn chưa vào nhà mà tiếng chào đã tới trước. Hắn vội vàng
vô thư phòng, thấy Thái tử ngồi ngay ngắn sau án thư đang dùng vẻ mặt
hứng thú quan sát mình, Trần Thiện Chiêu thản nhiên thả chậm bước chân
rồi hành lễ. Thái tử đưa mắt ra hiệu cho thái giám hầu bên người, thái
giám kia ngầm hiểu, không đợi đầu gối Trần Thiện Chiêu chạm xuống đất
bèn vội vàng nâng người lên, sau đó ân cần dọn đến ghế dựa.
“Không cần bày vẽ. Ta có mấy câu muốn nói riêng với Cửu thúc, ngươi lui xuống đi!”
Tính tình cứng đầu bướng bỉnh của Trần Thiện Chiêu đã được Thái tử trải
nghiệm vài lần, lúc này không còn cách nào khác đành xua xua tay ý bảo
thái giám kia lui ra. Thấy Trần Thiện Chiêu bước nhanh tới bên cạnh ghế
dựa của mình, hắn bèn miễn cưỡng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì mà muộn như
vậy còn chạy lại đây? Hôm nay là sinh nhật ngươi, xảy ra chuyện lớn đến
thế cũng đủ khiến người trong phủ vô cùng bận rộn, ngươi là Thế tử mà
còn vội vã chạy ra ngoài, lát nữa cửa cung khóa rồi ngươi về thế nào?”
“Nếu cửa cung khóa rồi, đương nhiên cháu chỉ có thể ở đây quấy rầy Cửu thúc
cả đêm.” Trần Thiện Chiêu thấy Thái tử trong nháy mắt ngây ngẩn cả người bèn lui ra phía sau vài bước, trịnh trọng chắp tay nói: “Cháu lại đây
trễ như vậy đúng là có liên quan đến vụ hoả hoạn hôm nay. Buổi chiều
cháu và Thế tử phi cùng thẩm vấn quản sự cửa hàng kia, dùng tội phóng
hỏa trực tiếp giải người đến Ứng Thiên phủ nha, tất cả vấn đề truy bồi
đều giao cho Ứng Thiên phủ nha giải quyết. Nhân tiện hai chưởng quầy
khác đốt sổ sách cũng bị bắt lấy xử tội. Tất cả quá trình này đều do Thế tử phi tiến hành, cháu cũng không quá để ý. Tuy nhiên cháu lại nghe
nói, Cửu thẩm vì trận hỏa hoạn ở phố Tam Sơn hôm nay mà quy tội hai
chưởng quầy thẩm ấy tiến cử cho tụi cháu, còn đuổi bọn họ và toàn thể
người nhà ra khỏi kinh thành, ngoại trừ bộ y phục trên thân thì không
được mang theo bất cứ thứ gì?”
Thấy sắc mặt Thái tử lập tức
ngưng trọng, Trần Thiện Chiêu sớm đoán được coi bộ Thái tử không biết
việc này, hơn nữa sẽ không đồng ý làm như vậy, hắn càng thêm thành khẩn
nói: “Nguyên nhân gây ra vụ hỏa hoạn chính vì không ai cai quản ba tên
quản sự của vương phủ suốt bao nhiêu năm qua, cho nên bọn chúng to gan
lớn mật làm bậy. Hai người Cửu thẩm tiến cử cho dù phạm sai lầm thì cũng không có gì nghiêm trọng, đâu đáng bị trừng phạt 'gióng trống khua
chiêng' như thế. Nếu lan truyền ra ngoài, người ta sẽ bình luận hoặc là
phủ Triệu Vương không chịu buông tha cưỡng bức Đông Cung giải quyết bọn
họ, hoặc là nói Cửu thẩm xử trí quá không màng nhân tình, chẳng phải đều để người khác chê cười? Cửu thúc, trời lạnh đến như vậy mà chỉ cho bọn
họ mặc bộ y phục đuổi ra khỏi thành, đó là muốn lấy mạng còn gì. Đừng
nói bọn họ chưa chắc là nô bộc bán mình, cho dù là nô bộc thì hành động
như thế nếu bị người cáo buộc lên trên, vậy phải giải quyết thế nào cho
đúng?”
Nghe Trần Thiện Chiêu nói xong, mặc dù hàng mày của Thái
tử vẫn nhíu chặt nhưng ánh mắt lại hòa hoãn hơn. Trầm ngâm thật lâu, hắn mới mở miệng hỏi: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”
“Đương
nhiên là việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ hóa không ạ!” Trần Thiện Chiêu đúng lý hợp tình phán ra một câu. Thấy Thái tử kinh ngạc nhướng mày, hắn
cười tủm tỉm nói: “Nếu mấy tên chó chết kia mới bị họ tra xét trương mục mấy ngày mà đã luống cuống tay chân, đủ thấy người Cửu thẩm tiến cử
thật biết cách làm việc. Một khi đã như vậy, hãy để vương phủ dùng tới
bọn họ làm chưởng quầy được không ạ?”
Thái tử không ngờ Trần
Thiện Chiêu lại cho ra một đáp án không thể tưởng tượng như vậy, Thái tử với bộ óc luôn chuyển động rất nhanh mà lúc này cũng phải sững sờ, ngay sau đó nhíu mày hỏi: “Nhưng ta nghe nói, vị Thế tử phi nhà ngươi đưa ra mệnh lệnh bất cứ người nào có năng lực sẽ được tuyển chọn, quần chúng
trong phủ Triệu Vương hăng hái muốn thử, mỗi người đều mong chờ được thả ra để làm chưởng quầy mà?”
Mặc dù nói đấy là "mệnh lệnh" thì có phần hơi quá đáng, nhưng Trần Thiện Chiêu vẫn chựng lại ngay, sau đó
mới có chút xấu hổ ấp úng: “À... cháu quên mất.”
Thái tử suýt
nữa bị mấy chữ ấp a ấp úng của Trần Thiện Chiêu làm sặc đến mức ho khan, lập tức bực bội hỏi: “Hay là một chuyến vào cung hôm nay ngươi cũng
chưa thương lượng với Thế tử phi nhà ngươi?”
“Chưa ạ, lúc nãy
nàng còn giận dữ nhốt mình trong phòng!” Trần Thiện Chiêu thở dài khó
xử, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chi bằng như vậy, về sau giao cho bọn
họ nhiệm vụ kiểm toán. Vậy thì trong phủ cho dù có người muốn đầu cơ
trục lợi cũng nên biết trên đầu treo một cây đao, không dám làm xằng làm bậy. Vâng, cứ làm vậy là được! Cửu thúc, thúc hãy đồng ý với cháu đi!
Trước khi cháu vào cung đã phân phó người truy hồi bọn họ, nếu không chờ đến ngày mai sợ rằng sẽ thành mấy bộ thi thể đông lạnh!”
“Ngươi đã 'tiền trảm hậu tấu', ta còn có thể nói không hay sao?”
Bị lời năn nỉ ỉ ôi của Trần Thiện Chiêu khiến Thái tử giận quá hóa cười,
thốt ra câu mắng xong thấy Trần Thiện Chiêu lập tức định bái tạ, lúc này hắn vội vàng đích thân nâng dậy. Nhìn Trần Thiện Chiêu lộ ra nụ cười mỹ mãn, nhớ tới thằng nhóc ngốc này lần nào cũng không quan tâm xông vào
ngự tiền can gián Hoàng đế, hắn nhịn không được cong tay ký đầu Trần
Thiện Chiêu một cái giống như khi thằng bé mới vào kinh, kế tiếp nghe
được tiếng trống canh bế cửa cung.
“Được rồi, coi bộ ngươi thật
sự không thể xuất cung. Để ta sai người dọn dẹp một gian phòng, đêm nay
ngươi hãy ở lại Đông Cung. Ta cũng sai người đi Càn Thanh Cung bẩm báo
một tiếng. Ngươi tự chủ trương như vậy, để coi sáng sớm ngày mai trở về, vị Thế tử phi lợi hại nhà ngươi có thể cho ngươi sắc mặt tốt hay
không!”
“Nàng nào dám...”
Trần Thiện Chiêu miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt lại có chút ngoài mạnh trong yếu. Thái tử không nhịn
được bật cười, kêu người tới định phân phó đi dọn dẹp phòng ở, nhưng
chợt nghĩ lại, lời đã tới bên miệng đổi thành một câu khác: “Như vậy đi, hãy bẩm báo cho Thái tử phi, chuẩn bị thêm một giường trong thư phòng,
đêm nay ta sẽ ngủ trong thư phòng tâm sự với Thiện Chiêu.”
Khi tin tức Trần Thiện Chiêu suốt đêm đến thăm Đông Cung rồi được Thái tử
giữ lại ngủ trong thư phòng truyền tới Càn Thanh Cung, Hoàng đế nghe
xong chỉ nhướng mày, không truy vấn gì thêm. Tuy nhiên, Lý Trung hầu hạ
nhiều năm lại rành mạch nhìn ra, biểu cảm trên mặt Hoàng đế nhẹ nhàng
hơn nhiều. Ngược lại, đối với Thái tử phi ban ngày bị đả kích mạnh ban
đêm tỉ mỉ ăn diện một phen, hy vọng mượn lại hoàn cảnh khi tân hôn tới
vãn hồi tâm Thái tử, quyết định này không thể xem như tin tức gì tốt.
Thái tử phi Phương thị mặt mày âm trầm ném mạnh chiếc lược ngọc trong tay
xuống đất, thấy chiếc lược bị vỡ thành mấy khúc, cô ả nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có biết Triệu Vương Thế tử ở lại trong thư phòng điện hạ nói
chuyện gì hay không?”
Thấy tên thái giám phủ phục trên mặt đất gần như trán chạm xuống sàn, Thái
tử phi hít một hơi thật sâu, nắm chặt trong tay châu hoa mới định cài
lên đầu, cố gắng tự kiềm chế một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Đã biết,
ngươi lui xuống đi... Nhân tiện đi báo cho Lưu Lương viện và mấy phu
nhân khác một tiếng, đỡ để các nàng phải chờ!”
Mấy con tiện nhân kia biết chuyện hôm nay nhất định đều muốn 'thừa nước đục thả câu'! Còn Thái tử nữa... nếu giữ người ngủ lại thì cứ tùy tiện dọn một gian
phòng, sai hai cung nhân mỹ mạo đến hầu hạ, sau đó có thể danh chính
ngôn thuận để Trần Thiện Chiêu mang người về giống như Hàn vương lúc
trước, tự nhiên kêu người ngủ lại thư phòng làm gì?!
Nói là ngủ lại thư phòng tâm sự với Trần Thiện Chiêu, nhưng hai thúc chất
phân giường mà ngủ, chỉ nói chuyện chưa tới một khắc là Thái tử đã nghe
tiếng hít thở đều đều. Có chút không thể tin được, Thái tử chống tay
ngồi dậy, thấy Trần Thiện Chiêu quấn mình trong chăn nằm không nhúc
nhích ngủ ngon lành vô cùng, hắn chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn
cười, càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
Cái thằng ngốc này,
đang ở Đông Cung mà vẫn có thể ngủ nhanh như chết! Đổi lại là hắn ở phủ
Triệu Vương, chỉ sợ cả đêm đều phải trằn trọc không nhắm mắt nổi!
Nghĩ nghĩ, hắn khoác áo ngoài rồi xuống giường, lê giày đi đến bên cạnh Trần Thiện Chiêu, trong lòng bỗng nhiên chuyển qua một tia ác ý nào đó nhưng nhanh chóng tan thành mây khói. Cứ đứng như thế nhìn xuống Trần Thiện
Chiêu một hồi lâu, hắn mới chậm rãi lùi về giường của mình, mới định nằm xuống chợt nghe tiếng lẩm bẩm.
“Hàm nhi, ta nhận lỗi với nàng còn không được sao...”
Cái thằng ngốc sợ vợ!
Thái tử nhịn không được mỉm cười, nằm xuống kéo qua chăn gấm đắp lên rồi
quay mặt vào trong dỗ giấc ngủ, hắn đột nhiên nghe sau lưng truyền đến
một thanh âm. Lúc này tuy cũng là tên một người, nhưng hắn thực xác định tên được gọi lên nhất quyết không phải của Triệu Vương Thế tử phi.
“Hi nhi...”
Nháy mắt, trong đầu vị Thái tử học nhiều biết rộng xẹt qua vô số tên nữ tử
trong cung, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi cái tên này thuộc về ai.
Tuy vậy hắn lại cực kỳ xác định, cái tên Trần Thiện Chiêu thầm thì trong lúc nói mê, có lẽ đó là mấu chốt để khắc chế vị Thế tử phi tính tình
khôn khéo thủ đoạn sắc bén kia.
Lời tác giả: Thế tử oai phong! Thái tử xui xẻo, cứ việc đi khắp thế gian mà tìm người!