Sáng sớm tinh mơ, phòng nghị sự cuối con đường trước thư phòng của Trần
Thiện Chiêu đã đứng đầy người. Từ ngày Chương Hàm dùng thủ đoạn lôi đình không nói hai lời xử trí dứt điểm ba kẻ tai mắt lâu năm trong phủ, tất
cả mọi người đều im như ve sầu mùa đông. Hơn nữa, trước đó Hoàng đế còn
phái Lý Trung hộ tống Chương Hàm trở về, lại thưởng Trần Thiện Chiêu ba
mươi khoảnh điền trang, rõ ràng một chuyến tiến cung của Thế tử phi
không những vô can mà còn giành được sự tán thưởng của Thiên tử, ai còn
dám bằng mặt không bằng lòng?
Vì thế, mấy ngày liên tiếp vào giờ
điểm danh đừng nói không người nào dám đến trễ, thậm chí bọn họ còn đến
sớm hơn ít nhất một khắc đứng chờ để biểu hiện sự ân cần. Lúc này Chương Hàm vừa mới tới, trong phòng đốt than hỏa ấm áp vô cùng, mấy mụ mụ đang lần lượt báo cáo những chuyện vặt vãnh trong phạm vi quản lý, bên ngoài truyền đến thanh âm: “Thế tử phi, Đan ma ma tới.”
“Mau mời tiến vào.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Chương Hàm vừa nói xong thì có tiểu nha hoàn canh giữ bên ngoài vén mành mời
Đan ma ma vô. Ai cũng biết Đan ma ma là bảo mẫu được tin cậy nhất bên
người Trần Thiện Chiêu, nhưng Chương Hàm không mở miệng thì bọn họ không dám nịnh bợ loạn. Chờ đến khi Chương Hàm cười giơ tay ý bảo Đan ma ma
không cần đa lễ rồi phân phó dọn chỗ, lập tức có người giành trước
Phương Thảo bưng cẩm đôn tới, còn dùng khăn tay nhẹ nhàng lau lau vài
cái. Đan ma ma nghiêng người thi lễ rồi ngồi xuống rồi nói: “Thế tử phi, ngày mười một tháng mười một là sinh nhật của Thế tử gia. Trước nay
theo thường lệ thì trong cung sẽ ban thưởng mì trường thọ, Thế tử gia
phần lớn sẽ đón sinh nhật ở Trường Ninh Cung chỗ Thục phi nương nương.
Năm nay có chương trình gì khác hay không, xin Thế tử phi bảo cho biết.”
Không sai, anh chàng ngốc kia đã nói qua, sinh nhật của chàng ta dễ nhớ nhất, xác thật là bốn số một!
Chương Hàm nghĩ đến mấy ngày nay mình vẫn luôn bù đầu bù cổ với nội vụ của
vương phủ, nếu không nhờ Đan ma ma tiến đến xin chỉ thị thì suýt nữa đã
quên bén luôn, mà tối hôm qua cũng không nghe chàng ta đề cập tới, tức
khắc âm thầm xấu hổ vô cùng. Nhưng ở trước mặt người khác, nàng hơi suy
nghĩ một chút rồi mỉm cười hỏi: “Thế tử gia nói thế nào?”
“Thế tử gia chưa nói gì ạ, là lão nô tự nghĩ đến -- Thế tử gia vừa làm xong lễ
đội mũ lại còn thành thân, năm nay chắc không thể lại phiền toái Thục
phi nương nương.”
Chương Hàm ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Nếu
là sinh nhật chỉnh thọ, không bằng hãy làm náo nhiệt một chút. Lát nữa
ta sẽ đích thân đi đưa thiệp cho chư vị trưởng bối, mọi người đến cùng
chung vui."
Tuy nói sau ngày thành hôn đã bái kiến qua một ít
trưởng bối ở Trường Ninh Cung, nhưng sau đó phải chuẩn bị cho Triệu
Vương khởi hành, khi đi tiễn đưa lại xảy ra sự kiện như vậy, đến nay đôi phu thê vẫn chưa thể kiếm được thời gian đi gặp những người khác, cho
nên bèn có ý này. Đan ma ma nghe vậy lập tức cười tán thành: “Thế tử phi vừa nói thực sự không sai, lão nô suýt nữa đã quên năm nay đúng lúc
chỉnh thọ hai mươi của Thế tử gia, nên làm náo nhiệt một phen. Chỉ là
hiện giờ sức khỏe Thế tử gia chưa bình phục hẳn, mọi người phần lớn đều
là trưởng bối, nếu đi đến từng nhà...”
“Dĩ nhiên chỉ một mình ta
đi! Thế tử gia trọng thương mới khỏi, trước đó lại bị tức giận đến suýt
bị bệnh, ngay cả Hoàng Thượng cũng phân phó phải tĩnh dưỡng thật tốt,
đương nhiên nên an tâm nghỉ ngơi, chờ khỏe khoắn lại để còn nhận lễ chúc thọ.” Chương Hàm nói xong bèn thản nhiên nhấp một ngụm trà, gần như
không chú ý tới mười mấy quản sự mụ mụ đứng trước mặt nói tiếp, “Nếu
không, Thái tử điện hạ cho chàng nhiệm vụ biên soạn sách tốt như vậy,
chàng đâu đến mức phải xin nghỉ thêm mấy ngày. Đan ma ma trở về bẩm báo
Thế tử gia một tiếng, xem Thế tử có ý kiến thế nào.”
Rất vui nếu bạn đọc vào thăm nhà bαcοm ở ɯαttραd
Mấy ngày trước, sau trận tuyết lớn là vài hôm trời nắng, trên đường cái
trước cửa chính của phủ Triệu Vương, tuy đã sớm được rửa sạch sẽ nhưng ụ tuyết đọng hai bên đường vẫn chưa tan hết, một đôi chỗ có thể mơ hồ
thấy mấy dấu vết đỏ sậm. Chương Thịnh canh giữ ở cổng lớn mỗi khi đưa
mắt nhìn về phía đó, trong lòng luôn có một tia rung động nói không nên
lời.
Khi đó muội muội thật đúng là quả quyết tàn nhẫn, nếu là nam nhân, lên chiến trường khẳng định mạnh hơn mình nhiều!
“Chương đại nhân!”
Chương Thịnh đột nhiên nghe gọi, lập tức ngẩng đầu lên. Thấy một thân vệ giơ
tay ra dấu, hắn mau chóng nhìn về hướng đầu phố, một đội nghi thức dẫn
đường đang tiến lại. Hắn biết đây hẳn là quý nhân của phủ nào đó, đợi
đến khi thấy rõ thẻ bài dẫn đường, hắn lập tức vẫy tới một thân vệ phân
phó: “Nhanh chóng đi thông báo Thế tử phi, nói là Tri Vương phi tới!”
Vào hôm thêm trang, Tri Vương phi Trương Như đã từng gặp qua Chương Thịnh
một lần, cho nên hôm nay tới phủ Triệu Vương, nàng nhìn xuyên qua bức
màn thấy Chương Thịnh lại tự mình canh cửa bên ngoài, trong lòng tức
khắc nghĩ đến vụ xử trí rung chuyển trời đất ở phủ Triệu Vương mà Tri
Vương kể lại. Khi phượng kiệu hạ xuống, Trương Như thấy Chương Hàm mau
chóng bước ra đón chào, hành lễ rồi gọi một tiếng Thập thất thẩm. Cô
nàng tức khắc đỏ bừng mặt vội vàng đỡ người lên, lại nhìn chằm chằm trán Chương Hàm một hồi lâu.
“Nghe biết bao nhiêu lời đồn đãi thêm
mắm thêm muối trong cung khiến ta vẫn luôn hãi hùng khiếp vía, nhưng
điện hạ nói mấy ngày trước phủ Triệu Vương rất bận rộn, vì thế mãi đến
hôm nay ta mới lại đây.” Trương Như quên mất đang ở bên ngoài trước mặt
bao nhiêu người, cứ thế vươn tay sờ sờ vết bầm xanh tím đã phai nhạt
không ít trên trán Chương Hàm, mặt mày lo lắng hỏi, “Thái y nói thế
nào?”
“Làm gì chuyện nhỏ như vậy mà cần mời thái y? Hoàng Thượng
sai người ban thuốc mỡ, trong phủ vốn cũng có thuốc tốt, mấy ngày nữa
thì tốt rồi.” Chương Hàm hơi mỉm cười, kéo tay Trương Như cùng đi vào
trong, tới minh gian trong khu viện của hai phu thê. Nàng tự mình tiếp
chén trà Thu Vận bưng tới đưa tận tay Trương Như, lúc này mới cảm tạ,
“Chỉ là chuyện nhỏ như vậy mà còn khiến trưởng bối tự mình tới thăm.”
“Chuyện nhỏ? Bên ngoài sắp lật trời mà ngươi còn nói chuyện nhỏ!” Trương Như
nhịn không được cau mày, đặt chén trà sang bên cạnh rồi cầm chặt tay
Chương Hàm nói, “Nếu không phải Du muội muội đang có tang, phủ Triệu
Vương cũng không dễ dàng tiến vào, tất nhiên cô nàng còn tới sớm hơn ta! Thái tử điện hạ đích thân lĩnh hàm truy tra việc này, từ Hình Bộ Thượng thư Thị lang đến tất cả tư quan đều bị dính vào -- Hình Bộ Hoàng Thượng thư trực tiếp cầu về hưu, hai vị Thị lang nghe nói bị phạt bổng lộc một năm, Đại Lý Tự Thiếu khanh chủ quản thiên lao biếm thành Tri huyện Liêu Đông, hai Đô Ngự sử Đô Sát Viện đều bị khiển trách!”
Chương Hàm
nghe vậy sửng sốt, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là hình phạt đặc
biệt nghiêm khắc, mà là Tri Vương phi Trương Như còn biết chuyện này
trong khi phủ Triệu Vương lại không nghe được chút xíu tiếng gió nào.
Trần Thiện Chiêu tuyệt đối không bao giờ biết rõ mà cố tình giấu giếm.
Nghĩ đến trước đó chàng đã từng nói, con đường tin tức đến phủ Triệu
Vương phía bắc và con đường tin tức của phủ Triệu Vương trong kinh thành không bao giờ trùng lặp, nguyên nhân chính vì không muốn để xảy ra
trường hợp bị người nhìn chằm chằm bên này rồi động bên kia. Nghĩ đến
đây khiến Chương Hàm không khỏi thầm rùng mình -- cách sắp xếp này cố
nhiên giảm thấp nguy cơ phía Bắc chịu ảnh hưởng nhưng ngược lại đã khiến Trần Thiện Chiêu và nàng thực dễ dàng trở thành người mù kẻ điếc.
Trương Như thấy Chương Hàm ngây ngẩn cả người, cho rằng nàng bị khiếp sợ bởi
trận xử lý lôi đình như vậy, nới lỏng vòng tay rồi chậm rãi nói, “Hơn
nữa, ngươi vào cung trần tình cho Thế tử gia, sau đó nghiêm túc thanh
trừng phủ Triệu Vương, bên ngoài đủ mọi lời đồn gì cũng có. Những người
nói ngươi tốt, ta biết ngươi không thèm nghe, nhưng những kẻ nói xấu
ngươi... một số nói ngươi không giáo mà tru, một số nói ngươi thủ đoạn
hà khắc, cũng có người nói ngươi cuồng vọng ương ngạnh... Ta nghe điện
hạ kể lại đều lo lắng vô cùng. Vốn dĩ điện hạ cũng muốn tới đây với ta,
nhưng hôm nay Đông Cung triệu kiến nên phân thân không được, vì thế bảo
ta cứ một mình lại thăm. Nghe nói mấy ngày nay Thế tử vẫn luôn nằm trên
giường tĩnh dưỡng, ta mang theo chút huyết yến, thiên ma, còn có một cây sâm núi trăm năm lúc trước Thục phi nương nương ban cho điện hạ!”
“Cảm ơn Thập thất thẩm!”
Chương Hàm trong tâm trạng kích động, nhất thời chỉ thốt ra được mấy chữ này.
Nhớ trước đây nàng chỉ vì bất bình mà giúp Trương Như một phen, nhưng
đối phương vẫn luôn ghi tạc trong lòng, luôn dùng một mảnh thành tâm đối xử -- từ lần giúp Thu Vận đi hậu nha của Ứng Thiên phủ liên lạc Vạn
Phúc, rồi đến lễ thêm trang tới an ủi nàng, hiện giờ lại trước tiên tới
mật báo.
Thấy Trương Như cười lắc đầu, nàng hơi suy nghĩ rồi nói: “Những kẻ nói cháu không tốt cứ mặc kệ họ, cháu chỉ cầu làm việc không
thẹn với lương tâm, không khiến phụ vương và Thế tử gia thất vọng, không phụ lòng Hoàng Thượng đã tứ hôn. Sau khi thẩm trở về xin hãy chuyển cáo cho Tri Vương điện hạ, đa tạ điện hạ đã quan tâm, cháu nhất định chăm
sóc Thế tử gia thật tốt.”
Trương Như khẽ thở dài: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy.”
Chương Hàm hỏi thăm tình hình bên ngoài một hồi, sau đó bèn tán gẫu với Trương Như. Biết hiện giờ Long Bình Hầu phu nhân tuy đã vực dậy tinh thần bắt
đầu cai quản việc nhà, nhưng ngay lúc này vẫn chưa có tiến triển quá
lớn; mà của hồi môn của Trương Như tuy không ít nhưng cũng giống như
nàng, đa số chỉ là đồ trang sức trang trí và lăng la tơ lụa, sản nghiệp
đồng ruộng cửa hàng gần như không có. Nhớ đến mấy cửa hàng điền trang
trên danh nghĩa phủ Triệu Vương tiền thu mỗi năm không bao nhiêu, nàng
hơi suy nghĩ rồi đề nghị: “Thẩm có số tiền dư nào có thể đầu tư hay
không? Nếu nguyện ý, chi bằng chúng ta hợp tác xem có thể mở một cửa
hàng gì đó để Hầu phu nhân ra mặt, chúng ta kiếm chút tiền son phấn,
cũng để Hầu phu nhân càng có thêm tự tin ở trong phủ?”
“Vậy tốt
quá rồi!” Trương Như mở to mắt, vội vàng gật đầu đồng ý, “Bên người ta
chỉ có một mình Đỗ cô cô, những nha hoàn khác đều vô dụng. Tuy điện hạ
đã khai phủ được mấy tháng, nhưng ta không dám vọng động từ trên xuống
dưới, hiện giờ chỉ mò mẫm từng chút qua sông. Mỗi tháng tuy dự tính chỉ
chi tiêu hai trăm lượng bạc, nhưng tiền cần bỏ ra càng ngày càng nhiều,
mặc dù lúc trước vị ca ca hờ của ta nghiến răng cho ta năm ngàn lượng
bạc áp rương, các loại trang sức cũng nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục chi
ra thì rốt cuộc vẫn không đủ sống.”
Biết Trương Như ngồi vào vị
trí Tri Vương phi không dễ dàng, mặc dù Tri Vương đối với Trương Như vẫn tôn trọng, nhưng hai người trước khi thành hôn không quen thuộc, không
thể mọi chuyện đều có thể mở miệng phàn nàn, Chương Hàm tất nhiên an ủi
Trương Như một phen. Hai người thương lượng một hồi rồi ước định lấy hai ngàn lượng bạc làm vốn, nghiên cứu xem thử có thể mở cửa hàng gì, mướn
người thế nào. Trương Như có tiền áp rương để dùng, còn Chương Hàm thì
đánh chủ ý lên mớ trang sức của hồi môn. Hai người thương lượng xong,
Chương Hàm vừa nhắc tới tiệc sinh nhật của Trần Thiện Chiêu, bên ngoài
truyền vào giọng Bích Nhân.
“Thế tử phi, Tri Vương phi, Thái tử phi điện hạ đột nhiên tới, nói là đến thăm Thế tử gia!”
Nghe vậy Chương Hàm tức khắc sửng sốt. Tuy Trương Như thân là Tri Vương phi
lại là trưởng bối, tự mình tới thăm nàng còn có thể nói bởi vì tình cảm
thân thiết từ trước nên người ngoài khó mà dị nghị, thế nhưng hiện giờ
Thái tử phi lại đích thân tới, đây thực sự quá mức không bình thường.
Chương Hàm và Trương Như liếc nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy.
“Mau mở cửa chính nghênh đón!” Chương Hàm phân phó xong chợt kêu Thẩm cô cô
lại, dặn dò thêm một câu, “Đi Tây phòng xem Thế tử gia thế nào, đang xem sách hay vẫn đang nghỉ trên giường?”
Ngụ ý dĩ nhiên rất rành
mạch, mặc kệ Trần Thiện Chiêu đang làm gì cũng phải nhanh chóng lên
giường nghỉ ngơi. Dù sao hiện giờ anh chàng có bùa hộ mệnh là lệnh cưỡng chế tĩnh dưỡng của Hoàng đế coi như Thượng Phương Bảo Kiếm, loại nhân
sĩ phiền toái như Thái tử phi hãy cứ để nàng ứng phó!