Tiêu Mộ Vũ nhận được tin tức lập tức chạy tới viện nghiên cứu trung tâm của
bộ An ninh Mạng, sau khi Thiên Võng bị giao đi đã trở thành trung tâm
điều khiển Thiên Võng, ở đó lắp đặt máy tính siêu cấp chứa tất cả số
liệu Thiên Võng.
Khi mấy
người Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu tới trung tâm An ninh Mạng, họ phát hiện
trung tâm An ninh Mạng được quản lí khép kín, cửa chính vốn dĩ lưu thông không trở ngại đều bị đóng chặt, hơn nữa sử dụng hệ thống nhận diện
khuôn mặt thế hệ mới nhất.
Khi họ đi tới khu vực tương ứng, một tia sáng màu đỏ lập tức khóa chặt mọi
người, hơn nữa một tia đỏ trong số đó không chút khách sáo chỉ về phía
ấn đường của mấy người Tiêu Mộ Vũ.
Đây là thứ gì, trong lòng Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu biết rõ, chỉ trong chớp
mắt đã căng thẳng, đứng nguyên tại chỗ nhíu mày nhìn hệ thống nhận diện.
Một giây sau, tia sáng màu đỏ quét từ đầu tới chân họ một lượt, sau đó hiển thị rõ ràng ảnh đại diện cùng thông tin thân phận tương ứng của tất cả
mọi người có mặt tại hiện trường.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, hai mắt nhìn chằm chằm thông tin thân phận
của bản thân, trưởng phòng kĩ thuật mạng khu 3 Tiêu Mộ Vũ, thành viên
thiết kế nòng cốt của đội Thiên Võng.
Ngay sau đó màu đỏ biến thành màu xanh, một giây sau cửa mở ra, một âm thanh lạnh lùng cứng nhắc truyền tới, "Tiêu Mộ Vũ, Tôn Miểu, tới phòng làm
việc tầng 3 khu D, những người còn lại tới tầng 3 khu B, những người
được sắp xếp bình tĩnh chờ đợi."
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ nghi hoặc không thôi, vì cô quen thuộc với âm thanh này hơn bất kì ai khác, chính là âm thanh cài đặt của hệ thống Thiên Võng.
Ban đầu vì để tạo ra cảm giác thần bí và đáng sợ, âm thanh hệ thống
không theo đuổi tính chân thực, mà lựa chọn dùng âm thanh AI bình
thường.
Điều này có nghĩa là, Thiên Võng đã khống chế toàn bộ tòa trung tâm An ninh Mạng, nhìn
hai nhân viên mặt mày tê liệt đi tới, ấn đường Tiêu Mộ Vũ lại càng nhíu
chặt.
Rõ ràng là người,
nhưng lại không có lấy chút tinh thần của con người, hệt như con rối
giật dây. Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh lẽo, cô lặng lẽ nhìn giáo viên của
mình. Đương nhiên Tôn Miểu cũng nhận ra, ấn đường bà nhíu chặt lại,
trong mắt có chút bất an. Hôm nay họ tới đây là để tiếp nhận sắp xếp của Hứa Quốc Hoa, cục trưởng tổng cục An ninh Mạng của Thiên Võng, nói là
muốn họ tới giúp đỡ quan sát vấn đề xuất hiện trong Thiên Võng, bàn bạc
đối sách.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, đây rõ ràng đã không cần bàn bạc đối sách. Thiên Võng đã xảy ra vấn đề, còn có thể tự khống chế quyền hạn ra vào trung tâm An
ninh Mạng, còn cử hai người giống như bị điều khiển tiếp đón họ, việc
này chứng minh điều gì?
Trên trán Tôn Miểu đã túa ra một lớp mồ hôi dày, trực giác nhạy bén nhiều
năm qua nói với bà, chuyện bà và Tiêu Mộ Vũ sợ nhất đã xảy ra.
"Mộ Vũ, nhanh lên, buổi chiều còn có hạng mục cần giải quyết, đừng chậm trễ thời gian." Tôn Miêu cố gắng giữ bình tĩnh, lặng lẽ lên tiếng nhắc nhở
Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ
vâng một tiếng, cô đánh giá môi trường xung quanh, cơ bản không nhìn
thấy người trong trung tâm An ninh Mạng khổng lồ, cho dù có nhìn thấy
cũng đều tự nhiên làm chuyện của bản thân, tất cả đều có trình tự, giống như một công xưởng.
Khi
Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu tới được phòng làm việc tầng 3 khu S, Hứa Quốc
Hoa, người thông báo với họ đã ngồi bên trong. Khi nhìn thấy hai người,
điếu thuốc trong tay Hứa Quốc Hoa đã tắt, Hứa Quốc Hoa mở cửa sổ thông
khí, ấn đường vốn dĩ nhíu chặt bị bản thân cưỡng chế giãn ra. Hứa Quốc
Hoa thở dài một hơi, đứng dậy ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó
lại là một tiếng thở dài đằng đẵng, nghiêm túc nói: "Chắc giáo sư Tôn và trưởng phòng Tiêu cũng biết gần đây Thiên Võng xảy ra chút vấn đề an
toàn, cho nên nguyên nhân tôi mời mọi người tới đây, có lẽ mọi người
cũng biết rõ."
Tôn Miểu
liếc sang Tiêu Mộ Vũ, sau đó nhíu mày nói: "Đúng là đã nghe nói, nhưng
chúng tôi vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói vấn đề an
toàn, cụ thể chỉ phương diện nào?"
Hứa Quốc Hoa nghe xong, ánh mắt vô thức liếc trái liếc phải, sau một lúc im lặng, ánh mắt nghiêm túc nói: "Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng xác
thực đây là vấn đề mọi người đã nhắc tới trước đó, Thiên Võng tồn tại lỗ hổng an toàn. Hiện tại toàn bộ hệ thống của nó quá tinh xảo và phát
triển, tất cả điều này đều cần một hệ thống lớn mạnh duy trì, một khi
không ổn định, sẽ khiến nó xuất hiện lỗi đồng thời sẽ phát sinh bất trắc cho người chơi tham gia trò chơi, nghiêm trọng hơn một chút chính là
sập hệ thống. Cho nên sau khi cấp trên thảo luận nhất trí, tôi muốn làm
phiền giáo sư Tôn gia nhập lại Thiên Võng, giúp hoàn thiện lỗ hổng tiềm
tàng của Thiên Võng.
Hứa
Quốc Hoa nói rất khẩn thiết, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy thần thái của người trước mặt không ổn. Người có thể bước được tới vị trí này, đều có sự khôn ngoan có thủ đoạn, cũng đã ứng phó với vô số người và vật,
không có lí nào khi một cục trưởng tổng cục nói chuyện với một giáo sư
và một cán bộ lại xuất hiện ánh mắt lơ lửng, không ngừng xuất hiện động
tác nhỏ.
Vốn dĩ vừa vào
cửa Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy bất thường, thế là cô nhớ lại động tác ban
nãy của Hứa Quốc Hoa, quay đầu nhìn về phía góc trái, ở đó có một tia đỏ nhàn nhạt lướt qua, không chút bắt mắt, nhìn kĩ lại lại sạch sẽ không
có gì.
"Trưởng phòng Tiêu có nghi hoặc gì sao?" Nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, Hứa Quốc Hoa đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ thu lại ánh mắt, lắc đầu, "Không có gì, chỉ là cảm thấy nơi này quá trống trải."
Không có camera, không trang bị nguồn điện, chỉ có một chiếc bàn điều khiển nội bộ.
Hứa Quốc Hoa cười cười, "Bình thường tôi cũng không làm việc ở đây, trống một chút cũng đỡ lãng phí."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, sau đó đứng dậy: "Nếu có vấn đề, vậy thì để chúng tôi quan sát trạng thái hiện tại của Thiên Võng trước."
Hứa Quốc Hoa không lập tức đáp ứng, con ngươi lóe lên mấy cái rồi mới cười cười gật đầu.
Kết quả kiểm tra không có quá nhiều khác biệt so với những gì Hứa Quốc Hoa
đã nói, xác thực chỉ là một lỗ hổng tồn tại trước đó, thậm chí còn không nghiêm trọng bằng dự đoán của Tiêu Mộ Vũ.
"Mọi người có thể giải quyết không?" Hứa Quốc Hoa đau đầu nói, "Trước đó họ
thề non hẹn biển, nhưng phương án được đưa ra lại không thể giải quyết
vấn đề căn bản, tôi nhớ trước kia các vị có nghiên cứu tiền đề phần mềm
nhắm vào lỗ hổng của Thiên Võng, có kết quả chưa? Có thể dùng vào việc
này chưa?"
Lần này Tôn
Miểu cướp lời Tiêu Mộ Vũ trả lời Hứa Quốc Hoa, "Xác thực chúng tôi đang
nghiên cứu, nhưng tiếc là mới phát hiện được chút đầu mối, Thiên Võng đã không còn thuộc quyền quản lí của chúng tôi, mà đoàn đội cũng bị buộc
giải tán, cho nên những thứ đó căn bản là bằng 0."
Hứa Quốc Hoa nghe xong, vết nhăn trên ấn đường sâu thêm mấy phần, nhưng
cuối cùng cũng không hỏi gì thêm, hơn nữa còn lấy ra một tập tài liệu
đưa cho hai người.
"Đây
là nhiệm vụ cho các vị. Tôi biết Thiên Võng bị cướp mất giữa đường đã
oan ức cho các vị, nhưng tình hình hiện tại cấp bách, Thiên Võng là phần mềm do các vị sáng tạo, người chơi bên trong nó đã lên tới chục triệu
người, nếu nó xảy ra chuyện, hậu quả khó mà lường được. Hơn nữa, nó tồn
tại giá trị lớn thế nào, các vị còn rõ hơn người ngoài ngành như tôi,
cho nên mong các vị đừng tính toán, dốc toàn lực cho công việc."
Khi hai người an toàn rời đi, Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu dường như đã đổ mồ hôi đầy lưng.
Nhưng ở đây chỉ cần có hệ thống giám sát, có internet tồn tại, thì rất có thể tồn tại việc nghe lén và theo dõi, cho nên cuối cùng hai người cũng
không nói gì với nhau.
Khi Tôn Miểu và Tiêu Mộ Vũ rời đi, Tôn Miểu đưa tay ra sửa lại tay áo cho
Tiêu Mộ Vũ, ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô rồi mới rời đi.
Ngồi trên tắc-xi, cả người Tiêu Mộ Vũ rơi vào hoang mang, cô không ngừng nhớ lại tất cả mọi thứ xảy ra ban nãy, còn có thông tin có được khi trong
quá trình quét lỗ hổng khi tiến vào hệ thống Thiên Võng, suy nghĩ trong
lòng càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng khiến Tiêu Mộ Vũ cảm
thấy đáng sợ.
Nghĩ tới đây, cô giục tài xế lái nhanh hơn, nhanh chóng về tới nhà mình.
Chuyện đầu tiên khi về nhà chính là mở máy tính, kiểm tra và tiến hành gia cố
hệ thống phòng ngự mà bản thân nghiên cứu trên máy tính của bản thân
thêm một bước, sau khi đảm bảo không bị thứ đã phản bội lại loài người
xâm nhập, Tiêu Mộ Vũ mới dám tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.
Trong nhật kí ghi chép, Tiêu Mộ Vũ phát hiện trong một phút đồng hồ ngắn
ngủi, hệ thống máy tính của bản thân gặp phải sự tấn công hơn tám nghìn
lần từ một đối tượng chưa rõ.
Trên trán Tiêu Mộ Vũ rịn ra một lớp mồ hôi, cô ngồi trước máy tính đờ đẫn
nhìn màn hình, chân tay lạnh toát. Tai họa này tới quá nhanh, căn bản
không cho Tiêu Mộ Vũ thời gian chuẩn bị, nhưng rất nhanh sau đó cô đã
bình tĩnh lại.
Cho dù
Thiên Võng thực sự có quyền tự khống chế, cũng không thể muốn sao được
vậy. Lỗ hổng của Thiên Võng là một việc ngoài ý muốn nhưng cũng nằm
trong dự đoán của Tiêu Mộ Vũ.
Ban đầu khi đưa ra suy nghĩ này, vì để ngăn chặn Thiên Võng vượt khỏi kiểm
soát, tất cả cài đặt của nó đều bắt buộc phải phù hợp với cài đặt hệ
thống ban đầu, trừ phi nó có thể phá vỡ kết cấu của mệnh lệnh tối cao
được cài đặt xây dựng ban đầu.
Nhưng mệnh lệnh tối cao này chính là lỗi có liên quan tới nó, cho nên muốn
vượt qua cài đặt hạn chế ban đầu của họ để giành được quyền hạn tối cao, Thiên Võng bắt buộc phải lộ ra lỗ hổng của bản thân, nhưng một khi lỗ
hổng lộ ra, Thiên Võng sẽ triệt để sụp đổ.
Đây là cài đặt Tiêu Mộ Vũ đã lao tâm khổ tứ nghĩ ra để phòng ngừa thế cục
bắt buộc phải phá hủy, cả đoàn đội ngoại trừ giáo viên Tôn Miểu của Tiêu Mộ Vũ, không một ai hay biết. Trong những năm tháng nghiên cứu phát
triển Thiên Võng, chi tiết này đã tiêu hóa vô số tâm huyết của Tiêu Mộ
Vũ.
Tôn Miểu nói Tiêu Mộ
Vũ mới là người sáng tạo Thiên Võng thật sự, người ngoài nhìn có vẻ là
như quá khen, nhưng chỉ có bản thân Tôn Miểu biết, đây là sự thật. Vì là người sáng tạo, cho nên quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay Tiêu Mộ
Vũ, không có Tiêu Mộ Vũ, họ căn bản sẽ không suy nghĩ tiến hành phát
triển Thiên Võng tới mức này.
Chỉ là tưởng tượng quá tốt đẹp, nhưng họ không biết so với máy móc, con người mới là nguy hiểm khó khống chế nhất.
Xác nhận máy tính an toàn, Tiêu Mộ Vũ mở ngăn kéo lấy ra con chip Tôn Miểu
đưa cho cô vào ngày Thiên Võng bị mang đi, bên trong chính là Lập trình A mà hai người cùng nghiên cứu phát triển. Vốn dĩ chỉ là một phần, phần
còn lại Tiêu Mộ Vũ vẫn đang không ngừng hoàn thiện, tới hiện tại đã gần
như hoàn thiện tới 90%.
Biểu hiện của Hứa Quốc Hoa hôm nay vô cùng kì quái, Tiêu Mộ Vũ vô thức nghĩ
tới hai nhân viên lúc họ muốn vào trong, trái tim nặng trĩu. Ban nãy xác thực lỗ hổng cô phát hiện trong Thiên Võng là thật, nhưng không nghiêm
trọng như bản thân đã nghĩ.
Nhân tài của Hoa Hạ không thiếu, không phải chỉ có một mình Tiêu Mộ Vũ là
thiên tài, lỗ hổng mức độ này hoàn toàn không cần những người kia cúi
đầu nhờ cô và Tôn Miểu. Nhưng hiện tại đối phương cúi đầu, chỉ có thể
chứng minh một vấn đề, họ đã không thể giải quyết được vấn đề của Thiên
Võng.
Cũng có thể nói là, thứ đối phương muốn không phải sự ổn định của Thiên Võng, mà là Lập
trình A chế ngự và vá lỗ hổng của Thiên Võng mà trước đó Tiêu Mộ Vũ và
giáo viên của mình đã nhắc tới.
Tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán, Tiêu Mộ Vũ không cách nào chứng
thực. Khi cô đang suy nghĩ không biết làm cách nào, Thẩm Thanh Thu gọi
điện thoại tới.
"Mộ Vũ,
em vẫn ổn chứ?" Vừa bắt máy, Thẩm Thanh Thu đã vội vội vàng vàng hỏi một câu như thế, nghe ngữ điệu và hơi thở của Thẩm Thanh Thu, giống như
đang vội, tới nỗi thở hồng hộc.
Tiêu Mộ Vũ nghe thấy âm thanh của Thẩm Thanh Thu mới cảm thấy bản thân tỉnh
táo khỏi mớ hỗn độn ban nãy, nhưng vừa chuẩn bị nói gì đó, ấn đường đã
nhíu lại, "Sao lại hỏi tôi như thế?'
Thẩm Thanh Thu nhìn camera trong đại sảnh và điện thoại, nhỏ tiếng nói: "Không có gì, tôi muốn gặp em, em đang ở đâu?"
Tiêu Mộ Vũ nhạy bén phát hiện được điểm bất thường, sau đó trả lời Thẩm Thanh Thu, "Tôi đang ở nhà."
"Căn hộ của em à? Thế em đợi tôi, tôi tới ngay đây." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng cúp máy.
30 phút sau, Thẩm Thanh Thu đã tới nhà Tiêu Mộ Vũ, vừa vào nhà Tiêu Mộ Vũ
lấy dép lê cho cô ấy, nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu không quá ổn, chút lo
lắng trong lòng càng thêm sâu.
"Sao lại vội vàng tới đây thế, đã xảy ra chuyện gì à?"
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, cô ấy cứ nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế, chầm chậm
thở phào một hơi, sau đó di chuyển ánh mắt đánh giá căn nhà, lên tiếng:
"Chỗ em có tiện nói chuyện không?"
Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu ý, gật đầu: "Tiện, tôi đã xử lí những thứ dư thừa rồi, cũng đã tạo phòng ngự."
Lúc này Thẩm Thanh Thu mới buông xuống cảnh giác, nhìn khuôn mặt lo lắng
của Tiêu Mộ Vũ: "Em đã tới trung tâm An ninh Mạng gặp Hứa Quốc Hoa đúng
không?"
Tiêu Mộ Vũ ngẩn
ra, "Sao chị biết?" Chuyện này không phải bản tin, trước đó cũng không
nhận được thông báo, hơn nữa tại sao Thẩm Thanh Thu lại biết chuyện của
khu 3?
Thẩm Thanh Thu mím môi, "Đột nhiên tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ, bên trên nói với tôi."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ bỗng sợ hãi, cô khó lòng tin nổi mở to mắt, sau đó nhìn
chằm chằm Thẩm Thanh Thu, "Cho nên? Tại sao chị nhận được thông tin này
lại căng thẳng như thế? Không phải ông ta tìm chúng tôi là chuyện rất
bình thường sao?"
Cổ họng Thẩm Thanh Thu động đậy, sau một lúc im lặng, âm thanh của cô ấy trầm
thấp cất lên: "Lần đó sau khi nghe được cuộc đối thoại của họ, tôi vẫn
luôn thấy bất an, em là người tham gia thiết kế Thiên Võng, tuy tôi
không rõ em đã dồn vào đó bao nhiêu tâm huyết, nhưng cũng có thể tưởng
tượng được. Hôm đó tôi hỏi em còn nhúng tay vào chuyện Thiên Võng nữa
hay không, em trả lời là không, nhưng tôi biết em không thể mặc kệ. Cho
nên khi chấp hành nhiệm vụ ở khu 5, tôi đã đặc biệt lưu tâm tới chuyện
này."
Không biết tại sao, trước đó không lâu, Thẩm Thanh Thu đã tiếp nhận một nhiệm vụ rất đặc
biệt, là bảo vệ an toàn tính mạng cho tổng phụ trách trung âm An ninh
Mạng Triệu Văn Bân.
Là
thành viên của đội tác chiến đặc biệt khu 5, về cơ bản họ sẽ không tham
gia loại nhiệm vụ này, đặc biệt là Thẩm Thanh Thu. Cho nên khi nhận được thông tin, Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy không thể tin nổi.
Sau đó chỉ nói là, Triệu Văn Bân chịu uy hiếp chết chóc vì nguyên nhân công việc. Thân phận của Triệu Văn Bân đặc thù, trên vai lại phụ trách an
toàn thông tin toàn bộ khu vực Hoa Trung, hơn nữa lại là tổng phụ trách
hiện tại của Thiên Võng, địa vị không thể coi thường, mới để Thẩm Thanh
Thu phụ trách công tác đảm bảo an toàn.
Điều này cũng là nguyên nhân tại sao từ sau khi tỏ tình với Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu không gặp Tiêu Mộ Vũ.
"Bảo vệ Triệu Văn Bân? Ai to gan muốn giết ông ta như vậy? Hơn nữa cho dù là tổng phụ trách trung tâm An ninh Mạng, thì những người muốn động tới
Thiên Võng cũng sẽ không lựa chọn ông ta, vì căn bản không thể thay đổi
được bất kì chuyện gì." Tiêu Mộ Vũ không thể hiểu nổi.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, gật đầu: "Đúng thế, cho nên tôi cũng cảm thấy hiếu kì, nhưng trong những ngày tôi phụ trách, ông ta bị ám sát
năm lần, sát thủ hoàn toàn là đội cảm tử, không hề kiêng dè."
"Dù thế người khác không nhìn ra, nhưng tôi lại thấy được rõ ràng, đám
người kia không thật sự muốn lấy mạng Triệu Văn Bân, mà đang hù dọa ông
ta. Mấy ngày tiếp xúc với Triệu Văn Bân tôi phát hiện, ông ta cũng biết
rõ ai đang hù họa mình."
"Ai?" Tiêu Mộ Vũ vô thức hỏi.
Thẩm Thanh Thu đưa tay viết lên bàn hai chữ, "Thiên Võng."
Biểu cảm trên mặt Tiêu Mộ Vũ không ngừng biến đổi, cô nhìn Thẩm Thanh Thu,
rất lâu sau mới khó khăn lên tiếng: "Chị hỏi Triệu Văn Bân à? Trong lúc
làm nhiệm vụ chị đã điều tra chuyện này, đúng không?"
Tuy Tiêu Mộ Vũ không hiểu nghề nghiệp của Thẩm Thanh Thu, nhưng có một điều cô biết rất rõ, đặc điểm quan trọng nhất của khu 5 chính là phục tùng
mệnh lệnh, sau đó mới là năng lực. Nhiệm vụ này, Thẩm Thanh Thu căn bản
không nên hỏi nhiều điều tra kĩ, nhưng Thẩm Thanh Thu lại biết một vài
thông tin bí mật bên trong, tuyệt đối không có khả năng là thỉnh thoảng
nghe được.
Thẩm Thanh Thu phát hiện biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ khác thường, ngừng lại giây lát nhẹ
bẫng nói: "Tôi cũng không cố ý điều tra, là Triệu Văn Bân không chống đỡ được nữa... Nhưng tôi chỉ bảo vệ ông ta năm ngày, hôm kia cấp trên lại
nói nguy cơ đã được giải quyết, kẻ đứng phía sau đã bị loại bỏ. Trước
khi đi tôi gặp ông ta một lần, phát hiện bộ dạng của ông ta rất khác
trước đó, dường như chuyện đáng sợ tới đòi mạng mấy hôm trước đã triệt
để thả lỏng."
Thẩm Thanh
Thu càng nói, trái tim Tiêu Mộ Vũ càng hoảng sợ, cô nhìn vào máy tính
của bản thân, rất lâu sau mới lên tiếng, "Thẩm Thanh Thu, chị biết sự cố nghiêm trọng nhất tôi từng dự đoán về Thiên Võng trước đó là gì không?"
Thẩm Thanh Thu thấp thoáng cảm giác bất an, cô ấy lắc đầu, chỉ thấy Tiêu Mộ
Vũ hướng ánh mắt về phía mình, khó khăn nói: "Lưới trời lồng lộng tuy
thưa mà khó lọt, vận dụng cơ bản nhất của Thiên Võng trong mắt đại đa số chính là, trừng phạt và cảnh cáo những người từng phạm tội hoặc những
người sắp phạm tội. Nhưng có lẽ chị cũng biết, phương pháp cảnh cáo và
trừng phạt chỉ dựa vào sức người đã có thể nghĩ ra đủ các loại, vậy chị
cho rằng rốt cuộc ý nghĩa nòng cốt của Thiên Võng là gì?"
Thẩm Thanh Thu nghe xong, ấn đường nhíu chặt: "Muốn trừng phạt và cảnh cáo
thì đơn giản, khó nhất chính là lựa chọn mục tiêu, cho nên Thiên Võng sẽ lựa chọn mục tiêu đúng không?"
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ tán thưởng, Thẩm Thanh Thu luôn thông minh như thế,
"Đúng, cho nên thứ chúng ta dựa dẫm nhất vào Thiên Võng chính là số liệu sàng lọc và lựa chọn, cũng là nguyên nhân khiến tính tự chủ của nó vượt qua trí tuệ nhân tạo thông thường. Một khi xảy ra vấn đề, sẽ bị sử dụng sai cách."
Nghĩ tới điều này, Tiêu Mộ Vũ lại thuật lại một lượt chuyện ở trung tâm An ninh Mạng cho Thẩm Thanh Thu.
"Ý em là, nó khống chế trung tâm An ninh Mạng, còn khống chế cả họ?" Thẩm
Thanh Thu hít một hơi, thậm chí cô ấy liên tưởng tới chuyện của Triệu
Văn Bân, "Em nói xem chuyện của Triệu Văn Bân, có phải cũng do Thiên
Võng làm hay không?"
Thẩm Thanh Thu suy đi nghĩ lại, cô ấy đã chú ý, "Tôi lên Thiên Võng xem thử, xem xem rốt cuộc cài đặt bên trong có thay đổi hay không."
Tiêu Mộ Vũ giữ lấy Thẩm Thanh Thu, "Không được!"
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, Tiêu Mộ Vũ buông tay, cả người có chút nóng
vội, "Chị đừng nhúng tay, những chuyện này không liên quan tới chị, đợi
đi, đợi tiếp sau đây nó còn hành động gì nữa."
Trong lòng Thẩm Thanh Thu biết rõ lo lắng của Tiêu Mộ Vũ, cũng không nói gì
thêm, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu có chút đau
lòng, "Em đừng lo, hiện tại vẫn là suy đoán, có lẽ sự việc không tồi tệ
như chúng ta nghĩ."
Trước giờ Tiêu Mộ Vũ luôn bình tĩnh, cô gật đầu hồi phục cảm xúc, nghĩ tới
điều gì đó nên dặn dò thêm lần nữa: "Chị nghe tôi, đừng quan tâm tới
chuyện Thiên Võng nữa, tôi có thể giải quyết."
Thẩm Thanh Thu nghe xong cười lên, cô ấy chớp mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Lo cho tôi à?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lay động sau đó không quan tâm nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị, là ai thì tôi cũng phải nhắc nhở."
Thẩm Thanh Thu vẫn tươi cười nhìn Tiêu Mộ Vũ, trái tim có chút lơ lửng,
"Tiêu Mộ Vũ, em đã suy nghĩ những lời tôi nói hôm đó chưa?"
Rõ ràng ánh mắt Tiêu Mộ Vũ có chút căng thẳng, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, nhìn rõ chờ đợi trong con ngươi màu xám nhạt kia.
Rất lâu sau cô vẫn lấy hết tinh thần nói: "Tôi cảm thấy tôi không có cảm giác ấy với chị, xin lỗi."
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, biểu cảm ngập tràn thất vọng,
cúi đầu im lặng rất lâu, sau đó cô ấy lại ngẩng đầu không chút để tâm
cười cười, "Tôi biết rồi, trong dự đoán."
"Tôi còn có việc phải về đội rồi, em nhất định phải cẩn thận đấy, gần đây
nếu có chuyện gì liên quan tới Thiên Võng tốt nhất là em từ chối đi. Hơn nữa, nếu thật sự là kết cục như em nghĩ, một mình em cũng không đủ
sức."
Nói xong Thẩm Thanh Thu nặn ra một nụ cười, sau đó quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Thẩm Thanh Thu, trái tim Tiêu Mộ Vũ lần đầu
cảm nhận được cảm giác đắng chát khó lòng khống chế, thực ra tình cảm
của cô rất nhạt, thậm chí là máu lạnh, cũng chính vì như thế, thực ra cô rất rõ tâm tư của bản thân với Thẩm Thanh Thu, sao có thể không có cảm
giác. Nhưng hiện tại tuyệt đối không được, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có người
cố ý để Thẩm Thanh Thu tới đây.
Nghĩ tới điều này, Tiêu Mộ Vũ lại không ngồi yên được nữa, cô lấy áo khoác, đội mũ bóng chày cùng khẩu trang ra ngoài.
Sau khi ra ngoài cô đi thẳng với một quán net, quán net này có phòng máy
cho thuê xuyên đêm, trước khi vào, Tiêu Mộ Vũ đã lợi dụng một chiếc máy
tính của quán net để hack máy chủ khống chế phòng máy, hack xong hệ
thống giám sát, lại tiếp tục xử lí một phòng máy.
Tiêu Mộ Vũ vừa vào phòng đã bắt đầu tận dụng máy tính phòng máy bắt đầu thao tác, mục tiêu của cô rõ ràng, chính là tiến vào Thiên Võng, đây là một
hành động mạo hiểm được ăn cả ngã về không.
Vì cô đủ hiểu Thiên Võng, sau khi mở trang chủ của hệ thống Thiên Võng,
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng tìm được server của Thiên Võng, sau nửa phút đã
thuận lợi giành được quyền quản trị viên.
Nhưng trong khoảnh khắc Tiêu Mộ Vũ xâm nhập, Thiên Võng đã phát hiện, nhanh
chóng triển khai phản kích, thử loại bỏ lỗ hổng tồn tại, nhưng Tiêu Mộ
Vũ là ai, cô vốn là người thiết kế Thiên Võng, cộng thêm kĩ thuật vô
cùng kì diệu, cho dù là Thiên Võng cũng không cách nào lập tức phản ứng.
Tốc độ thao tác của Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng nhanh, tập trung toàn bộ tinh thần, cuối cùng cô vẫn xâm nhập vào lập trình nòng cốt của nó trước khi Thiên Võng phòng ngự hệ thống.
Tuy chỉ vội vàng lướt qua, nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng biết rõ dự đoán của bản
thân đã thành sự thật, người chơi mà Thiên Võng trừng phạt và giáo dục
trong phó bản đã đạt tới con số 15 triệu, vượt xa con số công bố với bên ngoài.
Thậm chí có rất
nhiều phó bản đã bị thay đổi và chỉnh sửa vô cùng khác biệt, lúc này
trên màn hình máy tính trước mặt hiển thị dấu X đỏ khổng lồ, Tiêu Mộ Vũ
lập tức tắt máy, đội mũ nhìn thiết bị giám sát.
Sau khi ra ngoài, cô mở máy tính quang học mang theo bên người, sau khi
nhập khẩu lệnh đơn giản, tất cả thiết bị giám sát bên trong quán net đều xuất hiện trước mặt Tiêu Mộ Vũ, cô bình tĩnh quan sát có người xông vào quán net, bắt đầu lục soát tìm kiếm bản thân khắp nơi.
Thiên Võng thực sự đã có quyền tự chủ, cho nên nó muốn Tiêu Mộ Vũ và giáo
viên phải cung cấp Lập trình A, một phần để chỉnh sửa lỗ hổng, nhưng mục đích quan trọng nhất chính là ngăn chặn tất cả khả năng nhân loại có
thể thao túng nó thêm lần nữa.
Tiêu Mộ Vũ vừa đi vừa quan sát hình ảnh trên thiết bị giám sát, sau đó cắt
nguồn điện thang máy theo chương trình cài đặt, đám người kia lập tức bị nhốt bên trong thang máy.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ mượn sự trợ giúp của phòng riêng trong quán net, tận dụng khoảng chênh lệch thời gian, nhanh chóng ra khỏi quán net trong đám
người kia.
Nhưng Tiêu Mộ
Vũ biết, đây chỉ mới là bắt đầu, sớm muộn gì Thiên Võng cũng biết cô đã
phát hiện bí mật của nó, cô đã không thể dự đoán được rốt cuộc nó đang
khống chế bao nhiêu người, nó muốn làm gì.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, trên toàn quốc liên tục xuất hiện bệnh nhân hôn mê không rõ nguyên nhân, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, thậm
chí có rất nhiều người ngủ mãi không dậy.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ hiểu rất rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại
bất lực, Lập trình A vẫn chưa thành công, mà bản thân căn bản không thể
tiếp cận Thiên Võng.
Bên trên không ngừng gây áp lực yêu cầu họ giao ra lập trình A, Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu đều nằm trong trạng thái bị giám sát.
Tôn Miểu khăng khăng khi đó Lập trình A là do bà đề ra, nhưng giao cho Tiêu Mộ Vũ làm, vì Tiêu Mộ Vũ không đủ kinh nghiệm nên đã thất bại trong
việc nghiên cứu, cuối cùng là vì Thiên Võng bị thu hồi nên triệt để bỏ
không.
Nhưng ngay tới một lập trình bị vứt bỏ đám người kia cũng không chịu buông tha, cuối cùng
Tôn Miểu quá áp lực, chỉ đành giao ra phiên bản vứt bỏ ban đầu cho Hứa
Quốc Hoa.
Mặt mày Hứa
Quốc Hoa tươi cười cầm con chip trong tay, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ và Tôn Miểu, "Chắc chắn hai người sẽ trở thành những nhà
khoa học vĩ đại nhất, trở thành người sáng tạo ra thời đại mới. 8 rưỡi
sáng ngày mai, chúng tôi muốn mở cuộc đại hội nghiên cứu và biểu dương
toàn thể các tổ nghiên cứu phát triển Thiên Võng ở phòng hội nghị số 1
nhà A. Vui lòng nhớ kĩ, tuyệt đối đừng đến muộn."
Hôm nay Tôn Miểu mặc bộ đồ tây đơn giản màu xám, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ
liền lộ ra vẻ bất lực và bi ai. Sau khi ra khỏi cổng khu 3, bà giơ tay
nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, "Em là học trò xuất sắc nhất mà tôi từng dẫn
dắt, trong ngành nghề này em đã vượt qua tôi, có thể nói, nếu gặp được
một thời đại tốt, em sẽ là ngôi sao sáng nhất trong lĩnh vực này. Tôi
tin em có kiên định của bản thân, có hoài bão của bản thân, cũng hi vọng em có thể ghi nhớ những điều tôi nói."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Tôn Miểu rời đi, bóng lưng ấy mang theo vẻ bi tráng một đi
không trở lại, Tiêu Mộ Vũ không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng cô
biết, bản thân không có nhiều thời gian.
Khi cô lái xe chuẩn bị về nhà, vừa dừng xe trong tầng hầm, đi qua ngã rẽ
thuộc điểm mù chuẩn bị lên nhà, Tiêu Mộ Vũ liền bị một người kéo vào
góc, bị bịt chặt miệng.
Trái tim cô hoảng hốt vô thức giơ chân đạp lên chân đối phương, đồng thời huých khuỷu tay lên bụng người phía sau.
Người kia phản ứng rất nhanh, chặn tay Tiêu Mộ Vũ lại, cứng rắn chịu một phát đạp của cô, nhẫn nhịn cơn đau nhỏ tiếng nói: "Em ngoan chút nào, là
tôi."
Tiêu Mộ Vũ lập tức
dừng giãy giụa, nhanh chóng di chuyển chân, người bên tai tiếp tục nhỏ
tiếng nói: "Đừng lên tiếng, đi theo tôi."
Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, cũng không hề chần chừ, ngay sau đó được Thẩm
Thanh Thu sau lưng đẩy tới một góc của tòa nhà đơn nguyên.
Camera đã hỏng, cho nên Thẩm Thanh Thu thuận lợi dẫn Tiêu Mộ Vũ rời khỏi khu
nhà. Động tác của Thẩm Thanh Thu vô cùng nhanh nhẹn, giống như đã sờ mò
rất nhiều lần.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn quan sát Thẩm Thanh Thu, trong con ngươi là sự chăm chú và dịu dàng mà bản thân không hề hay biết, thậm chí còn kèm theo một tia lưu
luyến.
Khi Thẩm Thanh Thu buông bản thân ra, Tiêu Mộ Vũ mới nhíu mày nói: "Chị lén la lén lút thế này là muốn làm gì thế?"
Thẩm Thanh Thu cứ nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế, sau đó lại liếc sang bên kia,
lạnh giọng nói: "Em sẽ không nghĩ nhà em là tường đồng vách sắt, không
công phá được đường truyền mạng, cũng không phá được người đấy chứ?"
Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu ý của Thẩm Thanh Thu, đối phương nhìn cô nhíu mày
không nói, ánh mắt càng sốt ruột, đè nhỏ giọng nói: "Trong nhà em có gì
đặc biệt không?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Tôi đã sớm đề phòng rồi."
Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, Thẩm Thanh Thu lại giữ lấy tay cô rụt vào trong
góc, nhìn mấy khuôn mặt xa lạ ra khỏi tòa nhà, Thẩm Thanh Thu lại kéo
Tiêu Mộ Vũ lăn tới con đường được xanh hóa, lên xe lái xe rời đi.
"Tốt nhất em đừng quay về nhà em nữa, nơi này tương đối hẻo lánh ít giám
sát, coi như một khu nhà cũ không ai quản lí, có lẽ nó chưa thò tay được tới đây." Trời đã triệt để tối lại, sau khi dẫn Tiêu Mộ Vũ vào nhà,
Thẩm Thanh Thu bật đèn, cởi áo, gỡ tóc giả xuống, mái tóc màu nâu hơi
xoăn cũng tản ra.
Thẩm
Thanh Thu cao ráo chân dài, chiếc áo ba lỗ bên trong được khoác thêm
chiếc jacket đen bên ngoài, quần bên dưới là loại quần dài bó sát người, tuy biểu cảm trên mặt lạnh lùng, nhưng lại toát ra một vẻ kiều diễm kì
lạ.
Tiêu Mộ Vũ chăm chú
nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu nóng vội, cô ấy đưa tay nhanh chóng giữ lấy tóc, quay người nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt vừa
oán thán vừa van nài, "Em biết suy đoán của em là đúng, cũng hiểu rõ
chuyện của Thiên Võng cũng đã vượt qua phạm vi khống chế của cá nhân em
rồi đúng không không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
"Vậy tại sao em còn cố chấp như thế? Em không thể giữ mình sao? Đừng tham dự vào chuyện này, được không?" Đây đã không phải lần đầu tiên Thẩm Thanh
Thu nói tới chuyện này với Tiêu Mộ Vũ, mỗi lần Tiêu Mộ Vũ đều lạnh lùng
móc mỉa Thẩm Thanh Thu, khiến Thẩm Thanh tức tới đỏ mắt.
"Đây đã là lần thứ ba chị nói với tôi những lời này, không phải trước đó nói mặc kệ tôi, mặc tôi tự sinh tự diệt sao? Sao lại tới tìm tôi?" Lần này
âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất dịu dàng, cô cứ nhìn Thẩm Thanh Thu đang
hoang mang tức giận như thế, trong con ngươi màu đen vơi đi vẻ lãnh đạm, giống như băng giá tan chảy, chỉ chứa đựng một mình Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vẫn chưa chú ý tới, tự giễu nói: "Em đắc ý lắm đúng không,
sao tôi còn tới tìm em, em cứ coi như đầu óc tôi không tỉnh táo, coi như tôi ti tiện, không thể nhìn em rơi vào biển lửa..."
Đột nhiên những lời lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu bị chặn lại, cô ấy nhìn
Tiêu Mộ Vũ đang hôn mình, hai mắt mở to, có chút không tin nổi nhìn chằm chằm khuôn mặt vốn không rõ ràng của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa thành tạo, khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh đỏ ửng,
vụng về lại khẽ khàng hôn lấy Thẩm Thanh Thu, nhịp tim Tiêu Mộ Vũ thình
thịch đập loạn, điều đó đủ để thiêu cháy sự điên cuồng đang sục sôi của
bản thân.
Từ khoảnh khắc
nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, lí trí của Tiêu Mộ Vũ đã bị người phụ nữ này
xô đổ, cô không biết rốt cuộc bản thân có sức hút gì có thể thu hút Thẩm Thanh Thu gạt hết khó khăn tiến lên hết lần này tới lần khác.
Nhưng dường như bắt đầu từ ngày đón Thẩm Thanh Thu về nước, mỗi lần Thẩm
Thanh Thu xuất hiện, đều đã thắp lên ngọn lửa trong tim cô, ngọn lửa ấy
không ngừng làm tan chảy băng giá trong tim Tiêu Mộ Vũ, mãi tới khi nước sôi sùng sục.
Ngày đó
Tiêu Mộ Vũ nói bản thân không xác định thích Thẩm Thanh Thu hay không
đều là lừa quỷ, sao lại không xác định. Tuy cô chưa từng yêu, nhưng
không phải kẻ ngốc, thậm chí ở cái tuổi này, Tiêu Mộ Vũ còn thông suốt
hơn những người đã thân chinh trăm trận.
Gặp được Thẩm Thanh Thu tuyệt đối là chuyện may mắn nhất trong đời Tiêu Mộ
Vũ, mà lúc này chuyện cô làm tuyệt đối là chuyện điên cuồng nhất trong
đời này, là chuyện phản bội lại lí trí của bản thân.
Tiêu Mộ Vũ mặc kệ tất cả, khoảnh khắc này cô tạm thời vứt bỏ suy nghĩ, vứt
bỏ Thiên Võng, chỉ nghe theo bản năng nguyên thủy nhất, rực cháy nhất
của bản thân, ôm lấy Thẩm Thanh Thu, hôn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vốn đang ngẩn ra, sau khi hoàn hồn đã bị động tác đột ngột này của Tiêu Mộ Vũ tấn công tới rối loạn.
"Ưm... Tiêu Mộ Vũ... Mộ Vũ... em..."
Tiêu Mộ Vũ buông Thẩm Thanh Thu ra, khóe mắt đỏ ửng, hai mắt nhìn Thẩm Thanh Thu thật sâu, nhiệt tình sau khi thủy hỏa bên trong hòa vào nhau khiến
Thẩm Thanh Thu bùng cháy.
Năng lực tự khống chế, lí trí, vinh nhục sớm đã tán loạn khi đối mặt với Tiêu Mộ Vũ, lúc này cũng buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Hai người trẻ tuổi kiêu ngạo, lần này lạc đường trong mộng cảnh đẹp đẽ mà đối phương dệt lên, triệt để phóng túng.
Tiêu Mộ Vũ thể hiện ra sự nhiệt tình và chủ động trước giờ chưa từng có,
Thẩm Thanh Thu đã tan rã, cúi đầu thuần phục trước mặt Tiêu Mộ Vũ.
Mê hoặc lạnh lùng càng có thể kích thích ý nghĩ của con người hơn ma mị và phong tình, thậm chí Thẩm Thanh Thu còn chưa phản ứng lại tất cả những
điều này đã bắt đầu thế nào.
Phòng khách, nhà tắm, sô-pha, sau đó là phòng ngủ, trời đất quay cuồng.
Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, nhìn hai mắt nhắm chặt, ấn đường nhíu lại, còn cả cánh tay trắng trẻo đang vòng lấy bản thân của Tiêu Mộ Vũ, hồn
phách điên đảo.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có lẽ bản thân điên rồi, nhưng kì lạ là, cô vừa cảm thấy bản thân bị điên, vừa không có cảm giác hối hận.
Bên tai là những tiếng rên rỉ xâm nhập tận xương cốt của Thẩm Thanh Thu,
trong ánh mắt lay động là khuôn mặt xinh đẹp vui buồn tức giận đều vô
cùng sinh động, vui vẻ cùng tình cảm nồng nàn quấn quýt trong đôi mắt
màu xám kia, đều là vui vẻ không hề giấu giếm của người vừa nếm thử được tình yêu.
Bỗng Tiêu Mộ
Vũ cảm thấy đau đớn, cơn đau lan tràn trong lồng ngực khiến cô rơi nước
mắt, cô phụ lòng Thẩm Thanh Thu, cuối cùng khiến tình cảm sâu đậm tươi
đẹp của bản thân biến thành gió lạnh cắt da cắt thịt, cô không xứng.
Thẩm Thanh Thu nhìn thấy nước mắt của Tiêu Mộ Vũ, hoảng hốt, cô ấy dừng lại, "Chị làm đau em à?"
Đây là giấc mộng đẹp nhất của Thẩm Thanh Thu, đẹp tới mức sau này vỡ tan
tác, cô ấy cũng không thể dọn sạch nó. Suốt một đêm Tiêu Mộ Vũ nhìn vào
ánh mắt cô ấy, khiến Thẩm Thanh Thu vẫn luôn kiên định, nếu Tiêu Mộ Vũ
ghét bản thân là thật, vậy thì Tiêu Mộ Vũ yêu thích bản thân cũng là
thật.
Cả một đêm, đê mê, tận hứng, lãng mạn.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy mảnh giấy Tiêu Mộ Vũ
lưu lại, toàn thân lạnh giá. Người khiến cô ấy chìm sâu vào mộng đẹp,
lại đích tay ném cô ấy vào địa ngục.
"Cảm ơn chị vẫn luôn giúp tôi, cũng cảm ơn chị thích tôi, tối qua coi như chúng ta đã tính toán rõ ràng."
Thẩm Thanh Thu hung hăng xé nát tờ giấy kia, đôi mắt đỏ ửng mặc lại quần áo, thậm chí không đánh răng rửa mặt đã xông ra khỏi căn nhà cách rất xa
trung tâm thành phố này.
Trên đường đi, cô ấy bỏ qua cảnh báo của hệ thống cảnh sát, vượt quá tốc độ, chỉ để nhanh chóng tới được khu 3, sau khi lấy giấy chứng nhận vào viện nghiên cứu khu 3, Thẩm Thanh Thu chạy vào tòa nhà, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đang chuẩn bị vào thang máy, cô ấy vừa gọi Tiêu Mộ Vũ, một âm thanh
rung trời vang lên, ngọn lửa bùng lên bao trùm tầng ba, cả tòa nhà kịch
liệt rung chuyển, tất cả đèn điện cửa sổ đều vỡ toang, nóc nhà cũng đã
sập xuống.
Lúc này Thẩm
Thanh Thu quên đi mọi thứ, nhấc chân điên cuồng chạy tới, khi Tiêu Mộ Vũ gào lên bảo Thẩm Thanh Thu rời đi, Thẩm Thanh Thu lại bỏ mặc tất cả
xông tới, nắm lấy người khiến bản thân vừa yêu vừa hận.
Hôm đó cả tòa nhà ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, toàn bộ hơn hai mươi nghiên cứu viên đều thiệt mạng.
Thẩm Thanh Thu hôn mê không tỉnh, chỉ có một mình Tiêu Mộ Vũ vô cùng tỉnh
táo. Ngày hôm sau Tiêu Mộ Vũ thương tích đầy mình, nhìn thấy bộ mặt thật của Thiên Võng.
"Cô không cách nào phản kháng, chỉ có thể thuận theo tình hình."
Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng nhìn hình chiếu giả lập, sau đó cười lên, "Vậy thì mỏi mắt mong chờ."
Tiêu Mộ Vũ biết rõ vận mệnh mà bản thân sắp đối mặt, dùng trăm phương ngàn
kế đẩy Thẩm Thanh Thu, nhưng cuối cùng lại bất lực. Không phải cô cảm
thấy may mắn vì mấy phút tới muộn, mà là vì Thiên Võng sớm đã biết nhất
cử nhất động của bản thân.
"Cô giả vờ không thích cô ta thì có nghĩa lí gì, cô quên tôi giỏi nhất
trong việc phân tích nhân tính à. Cho dù là cô, cũng không ngoại lệ. Cô
ta và cô không có chỗ nào không hợp, mức độ kết hợp hoàn hảo. Tôi giả
lập hơn ba nghìn cách tiếp xúc cho hai người, số lần hai người ở cùng
nhau đạt tới 98%. Cô ta có thể coi như là bạn đời linh hồn của cô, cô
thật sự không có cách nào phản kháng, sau khi từ bỏ giáo viên của cô,
lại từ bỏ cả cô ta sao?"
Tiêu Mộ Vũ cười nhạt với nó, "Mày nghĩ mày thắng rồi, tính toán ở quán net
ngày đó, mày tưởng thật sự chỉ là thăm dò của tao thôi sao? Vậy thì mày
lầm to rồi. Quay về nhìn xem lỗ hổng mà mày không thèm để mắt đi, sau đó hỏi những người khác, mất bao lâu mới có thể hoàn tất vá lỗi cho mày.
Cuộc đọ sức của chúng ta, hiện tại mới bắt đầu."