Tiêu Mộ Vũ có chút đoán không ra ý tứ của Thẩm Thanh Thu, cũng không biết
nên tiếp lời câu nói mang theo cảm giác trêu đùa này thế nào, thế là chỉ đành giữ im lặng.
Ban
đầu Thẩm Thanh Thu còn thỉnh thoảng nói một đôi câu với Tiêu Mộ Vũ,
nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn tiếc chữ như tiếc vàng, trả lời đơn giản, nhìn có
vẻ không nóng không lạnh, sau đó Thẩm Thanh Thu cũng không nói tiếp. Như thể mệt mỏi, Thẩm Thanh Thu chỉ yên lặng dựa vào lưng ghế lái phụ.
Nhưng cô ấy không lập tức nhắm mắt, mà thỉnh thoảng liếc mắt quan sát
Tiêu Mộ Vũ.
Đương nhiên
Tiêu Mộ Vũ có thể quan sát được ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, tuy có chút
mất tự nhiên nhưng cũng không thể trực tiếp nhắc nhở Thẩm Thanh Thu đừng nhìn mình, chỉ có thể mặc cho cô ấy đánh giá.
Tuy ban đầu Tiêu Mộ Vũ chăm chú lái xe, nhưng vì có chức năng tự lái, cô
cũng không cần tập trung toàn bộ tinh thần, thế là cũng bắt đầu nhìn
Thẩm Thanh Thu trong vô thức.
Ba năm không gặp, Thẩm Thanh Thu lại đẹp hơn, tuy Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản
thân không thích người ồn ào lại yếu ớt như Thẩm Thanh Thu, nhưng không
thể không nói, Thẩm Thanh Thu được thừa kế toàn bộ nguồn gene xuất sắc
của bố mẹ, vẻ ngoài xinh đẹp, dường như là đẹp từ nhỏ tới lớn. Khi yên
lặng không lên tiếng, thì đẹp như người mẫu trong hình.
Thẩm Thanh Thu không biết Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, cô ấy chỉ chăm chú nhìn
Tiêu Mộ Vũ, chia cách 3 năm, Tiêu Mộ Vũ vẫn hệt như trong kí ức, lạnh
lẽo như một khối ngọc được mài thành, trong sự tinh tế lại toát lên vẻ
nhã nhặn, chỉ là không có bao nhiêu khói lửa nhân gian.
Nếu nói về thay đổi, đại khái là lễ tiết với người ngoài càng ngày càng chu đáo. Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ngáp ngủ, Tiêu Mộ Vũ lại lên tiếng, thanh âm giống như nước suối chảy, lành lạnh lại vui tai, "Còn hơn 20 phút
nữa mới tới nhà tôi, nếu chị mệt thì chợp mắt một lúc đi, tôi sẽ lái xe
vững hơn."
Thẩm Thanh Thu nghe xong quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mỉm cười, "Vậy thì phiền
em." Nói xong cô ấy đeo kính râm, điều chỉnh ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ
ngơi.
Hai cánh tay thuôn
dài trắng trẻo của Thẩm Thanh Thu đan trước ngực, vô cùng nhã nhặn, kính râm che đi nửa khuôn mặt cô ấy, lộ ra góc hàm vô cùng tinh tế đẹp đẽ,
môi đỏ khẽ mím lại, là người đẹp say giấc.
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn lên môi Thẩm Thanh Thu, muốn nói một câu, tiếc là người đẹp lại hé môi.
"Em chăm chú nhìn tôi như thế là muốn nhìn gì vậy?" Đột nhiên đôi môi của người đẹp động đậy, lên tiếng.
Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị thốt lên những lời trong lòng trong vô thức, tới thời
khắc cuối cùng lại nuốt lại, nhàn nhạt nói: "Son môi của chị nhòe rồi."
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, cô ấy tháo kính râm xuống, lấy ra một chiếc gương
nhỏ trong túi. Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên chiếc gương nhỏ trong tay
Thẩm Thanh Thu, sau đó lại lặng lẽ rời đi, trong lòng nghĩ Thẩm Thanh
Thu không mang theo gương mới lạ.
Thẩm Thanh Thu nhìn vào trong gương, lớp trang điểm tinh tế, nào có bị nhòe.
Cô ấy quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt là câu hỏi có thể dễ dàng nhận
ra, nhưng mặt mày Tiêu Mộ Vũ không biến sắc nói: "Là tôi nhìn nhầm,
không phải chị buồn ngủ à, sao còn chưa ngủ?"
Thần thái ngữ điệu không có kẽ hở, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ những mấy
giây, lần này mới thật sự thu lại ánh mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải qua
một màn lúng túng ban nãy, lần này Tiêu Mộ Vũ ngoan ngoãn hơn, ánh mắt
nhìn thẳng về phía trước tới khi về nhà.
Vào nhà, Tiêu Mộ Vũ lấy một đôi dép lê cho Thẩm Thanh Thu, "Mới đấy, mẹ tôi đặc biệt chuẩn bị cho chị." Một đôi dép lê màu hồng, còn có cả hai
chiếc tai mèo, rất thiếu nữ, đã từng là kiểu Thẩm Thanh Thu thích, nhưng hiện tại thì không.
Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm đôi dép ba gây, lại nhìn đôi dép màu xám đơn
giản trên chân Tiêu Mộ Vũ, lúc này mới chậm chạp xỏ dép.
Tiêu Mộ Vũ chú ý tới động tác của Thẩm Thanh Thu, thế là bổ sung một câu, "Mẹ tôi nói chị thích màu hồng, còn thích cả mèo."
Tiêu Mộ Vũ không thích trong nhà có người làm phiền mình, cho nên trừ phi
cần dọn dẹp vệ sinh, nếu không trong nhà chỉ có cô và bố mẹ, không có cô giúp việc. Mà bình thường ăn uống cũng đều do Tiêu Mộ Vũ tự giải quyết, nên lúc này chỉ có cô và Thẩm Thanh Thu ở nhà.
"Đã ăn gì trên máy bay chưa?" Tiêu Mộ Vũ rót nước cho Thẩm Thanh Thu, tiện hỏi một câu.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, vốn muốn nói ăn rồi, nhưng không biết tại
sao lại buột miệng nói thật, "Chưa, đồ ăn trên máy bay khó ăn lắm."
Tiêu Mộ Vũ không hề bất ngờ vì câu trả lời này, Thẩm Thanh Thu nổi tiếng kén ăn, vì cô ấy, nhà họ Thẩm đã thay mấy cô giúp việc, yếu ớt hơn cả Thẩm
Thanh Thu yếu ớt, chính là miệng của Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, Thẩm Thanh Thu bay về mất hơn 8 tiếng đồng hồ,
bây giờ cũng đã hơn 1 giờ chiều, cách giờ ăn cơm ít nhất 4 tiếng nữa.
Thẩm Thanh Thu là khách, bố mẹ Tiêu cũng nhấn mạnh phải tiếp đón chu
đáo, để khách đói như vậy chắc chắn là thất lễ.
Cũng không biết đồ ăn đặt ngoài có hợp khẩu vị của vị tổ tông này hay không, đồ ăn ở nhà không ngon Thẩm Thanh Thu vẫn có thể ứng phó, đồ ăn ngoài
không ngon, cô ấy cũng không thèm nể mặt.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày hiếm thấy, sau đó lên tiếng: "Trong nhà có mì, hay là đặt đồ ăn ngoài?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau khi phản ứng lại mới hùng hồn nói: "Ở nhà đi,
nhưng phải nói trước là ngoại trừ đun nước, những thứ khác tôi không
biết làm."
Khóe môi Tiêu Mộ Vũ khẽ co rút, "Không hi vọng chị sẽ làm, nhưng sao chị có thể sống sót 3 năm ở nước ngoài được vậy?"
Thẩm Thanh Thu xác định ý tứ của Tiêu Mộ Vũ, nghe xong tâm trạng cũng tốt lên, "Mời người về nấu ăn."
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, không nói gì thêm, suýt thì quên mất Thẩm
Thanh Thu không những có bệnh công chúa mà còn có mệnh công chúa.
Tuy trong lòng đang phỉ nhổ, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn gật đầu, "Vậy tôi nấu mì cho chị, có kiêng gì không?"
Trong mắt Thẩm Thanh Thu ngập tràn ý cười, "Tôi kiêng gì mà em không biết sao?"
Tiêu Mộ Vũ chỉ vô thức hỏi, chơi với nhau từ nhỏ tới trưởng thành, sao có thể không biết Thẩm Thanh Thu không ăn được gì.
Buổi sáng Tiêu Mộ Vũ mới mua mì làm thủ công, còn thừa một chút chưa ăn hết, trong tủ lạnh có trứng và rau xanh, Tiêu Mộ vũ suy nghĩ giây lát, lại
đi lấy thịt trong tủ.
Nấu mì rất thuận tiện, Tiêu Mộ Vũ nấu hai bát mì thịt, ốp thêm trứng, cho
rau xanh, đặt trứng ốp lên, đưa bát có trứng cho Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu sớm đã ngửi thấy mùi thơm, nhìn nước mì tự nhiên không tô
điểm cầu kì, trứng bên trên là trứng ốp một mặt, một mặt trắng mềm, một
mặt vàng, rất hấp dẫn.
"Sao em không có trứng ốp?" Thẩm Thanh Thu dùng đũa gắp mì, hiếu kì hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nuốt mì trong miệng, nhàn nhạt nói: "Không thích ăn trứng." Vì cô không thích ăn lòng đỏ, nên ngay cả trứng luộc cũng không thích ăn.
Tiêu Mộ Vũ vừa nói vậy, Thẩm Thanh Thu liền nhớ ra, cô ấy nhìn trứng trong
bát mình, khẽ tách lòng trắng, gắp lòng đỏ ra, rồi lại gắp lòng trắng
cho Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn lòng trắng trong bát, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, trong lòng thoáng ngưng trệ, đại
khái biết hành động của bản thân có chút quá đáng, thế là giơ đũa, "Tôi
vẫn chưa ăn, còn sạch. Hơn nữa tôi không thích ăn lòng trắng, vừa hay em ăn lòng trắng tôi ăn lòng đỏ."
Nói xong Thẩm Thanh Thu bỏ lòng đỏ trứng vào miệng, lòng đỏ có vị hơn lòng
trắng, nhưng chỉ ăn lòng đỏ không không những ngấy mà còn nghẹn. May mà
Tiêu Mộ Vu ốp trứng rất vừa, lửa thích hợp, lòng đỏ vẫn là lòng đào,
nhưng không tanh, cảm giác lúc ăn rất ngon.
Thực ra đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu được ăn đồ Tiêu Mộ Vũ nấu sau khi trưởng thành, cô ấy biết Tiêu Mộ Vũ biết nấu ăn từ lâu, nhưng tuy rằng
bản thân và Tiêu Mộ Vũ quen biết từ nhỏ, nhưng cũng không thân thiết đến mức bảo Tiêu Mộ Vũ nấu ăn cho bản thân. Lần này có lẽ cũng là nể mặt bố mẹ hai bên, cộng thêm Tiêu Mộ Vũ đã trưởng thành, làm việc gì cũng đều
suy nghĩ tới phép lịch sự, nên Thẩm Thanh Thu mới được hưởng ké.
Nói thật lòng, Thẩm Thanh Thu rất mẫn cảm với mùi vị, cho nên rất kén ăn.
Cô ấy từng ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cũng không phải không ngon bằng Tiêu Mộ Vũ, nhưng hợp khẩu vị cũng chỉ có mì Tiêu Mộ Vũ nấu.
Mì thịt vừa miệng, nước dùng tươi ngon còn có chút vị ngọt, loại hương vị
không quá nồng này, không phải loại hương vị kết hợp nguyên liệu. Mùi
thơm của gừng hòa vào trong nước dùng nhưng không nồng, thật sự rất
ngon.
Thẩm Thanh Thu ăn sạch sẽ bát mì này.
Tiêu Mộ Vũ vốn lo lắng Thẩm Thanh Thu kén ăn không ăn, không ngờ cuối cùng
lại vét tới giọt cuối cùng, xem ra cũng không kén. Cản hành động muốn
rửa bát của Thẩm Thanh Thu lại, Tiêu Mộ Vũ cầm bát trong tay cô ấy, nói: "Không có lí nào lại bắt khách phải rửa bát."
Thẩm Thanh Thu cũng không kiên trì, chỉ ngồi ngoài phòng khách nhìn Tiêu Mộ
Vũ dọn dẹp bát đũa. Lúc đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, có tưởng tượng thế nào cũng không hình dung nổi dáng vẻ có thể nấu nướng của Tiêu Mộ Vũ, nhưng lúc
này nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại cảm giác hài hòa ngoài dự đoán, Tiêu Mộ Vũ còn
là kiểu "vợ hiền dâu đảm".
Ăn uống xong Thẩm Thanh Thu lại nói muốn đi tắm, Tiêu Mộ Vũ biết cô ấy vẫn lệch múi giờ, có lẽ sẽ mệt, nên dẫn Thẩm Thanh Thu tới phòng cho khách.
Trong nhà có thêm một người, Tiêu Mộ Vũ không tùy tiện giống trước đó, chỉ
ngồi ngoài phòng khách bận rộn với công việc của bản thân. Tuy vẫn được
nghỉ hai ngày, nhưng có rất nhiều thứ cần Tiêu Mộ Vũ xử lí, đặc biệt là
hạng mục bắt đầu khởi động trong tay, có rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Trước giờ Tiêu Mộ Vũ là người chuyên tâm, cô nhanh chóng quên đi vị khách vẫn đang tắm rửa trong phòng khách, tập trung toàn bộ tinh thần cho công
việc.
Vừa ăn mì, rất dễ
khát, Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn màn hình máy tính vừa đưa tay ra tìm cốc, lấy
cốc nước phát hiện cốc đã rỗng cũng không định đi rót, mà lại đặt về vị
trí tiếp tục gõ bàn phím, ánh mắt không hề di chuyển một lần.
Chiếc cốc bên phải bị người ta lấy đi rồi đổ nước ấm, khẽ đặt bên tay Tiêu Mộ Vũ, âm thanh va chạm ấy đã đánh động tới Tiêu Mộ Vũ.
Cô quay đầu nhìn một cái, dường như Thẩm Thanh Thu định đi ngủ một lúc,
cho nên tắm rửa xong chỉ mặc chiếc váy ngủ lụa đơn giản trên người, hai
vạt áo được thắt lại đơn giản trên eo. Hệt như cá tính phô trương nhiệt
liệt của Thẩm Thanh Thu, đồ ngủ của cô ấy cũng có chút gợi cảm, một
khoảng xương quai xanh lộ ra từ cổ áo chữ V. Thẩm Thanh Thu vẫn chưa sấy tóc, lọn tóc chưa được lau khô vẫn đang nhỏ nước, giọt nước chảy dọc
theo đường cong cơ thể rồi rơi xuống, biến mất trong quần áo, trên làn
da trắng trẻo như sữa hiện lên vệt nước rõ ràng, đó là loại gợi cảm
không thể đề kháng của phụ nữ.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng di chuyển ánh mắt, nhỏ tiếng nói cảm ơn rồi uống một ngụm.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, lại thấy máy tính của Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ thấy vậy giơ tay gập máy tính lại, có một số thứ bên trong không thể để người khác thấy.
Thẩm
Thanh Thu ngẩn ra sau đó lại ý thức được, khẽ cười một tiếng, "Vẫn như
xưa, lúc học hành thì quên ăn quên ngủ, đi làm rồi vẫn là người cuồng
công việc, ngay cả nước cũng quên uống."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, không mặn không nhạt nói: "Chị cũng vẫn như xưa."
Tiêu Mộ Vũ không nói hết, nhưng Thẩm Thanh Thu lại rõ ý tứ của cô, ý cười
trên mặt cũng nhạt đi, cười lạnh một tiếng giống như mỉa mai: "Đúng thế, vẫn được nuông chiều, không lo gì hết, tự nhiên có bố mẹ sắp xếp, thoải mái hơn em rất nhiều."
Tiêu Mộ Vũ nghe được những lời gai góc của Thẩm Thanh Thu, bỗng nhớ lời nói
tức giận của bản thân với Thẩm Thanh Thu năm đó, nhất thời có chút câm
nín.
"Cho mượn máy sấy
chút, tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Lúc này Thẩm Thanh Thu cũng không còn vẻ không đứng đắn trước đó, đã trở nên khách sáo.
Tiêu Mộ Vũ đứng dậy lấy máy sấy đưa cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nhận
lấy đi về phòng, nhưng lại đứng trước cửa quay đầu cười một tiếng, "À,
hiện tại tôi chuẩn bị ngủ nhờ ở nhà em một lúc, em sẽ không cảm thấy tôi yếu ớt đúng không?"
Câu
nói này vô cùng mập mờ, Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu tức giận, cũng
bình tĩnh nói: "Không, ngồi máy bay duy trì một tư thế trong thời gian
dài, máu không lưu thông, hơn nữa không gian thị giác có hạn dẫn tới mệt mỏi là chuyện rất bình thường. Huống hồ chị còn bị lệch múi giờ, không
liên quan gì tới việc yếu ớt hết."
Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng qua mũi, "Biết em học thức uyên thâm rồi." Nói xong liền đóng cửa phòng lại.
Tiêu Mộ Vũ mím môi, không phát hiện ấn đường bản thân vẫn đang nhăn lại,
nhưng lại cảm giác được tâm trạng có chút không tốt. Nhưng cô không nghĩ nhiều, lại cúi đầu ôm lấy máy tính quay về phòng.