Mà một câu này của Thập Thập Nhất đã xác định cơ bản, Thẩm Thập Nhất thực
sự đã quay về. Trái tim Tiêu Mộ Vũ kích động tới run rẩy, hai người dứt
khoát không về nhà, ở lại biệt thự ngoại ô một tối.
Tuy về cơ bản đã xác định là Thẩm Thập Nhất, gánh nặng trong lòng Tiêu Mộ
Vũ đã được đặt xuống, nhưng cô không hề bị cảm xúc làm mu muội đầu óc.
Niềm tin của Tiêu Mộ Vũ vĩnh viễn chỉ là Thẩm Thập Nhất của hiện tại, cho
nên không lơi lỏng những công việc phòng ngừa nên làm. Cô vẫn đưa ra
giao ước với Thẩm Thập Nhất giống như trước đó, thẳng thắn chân thành
nói ra hành động của bản thân với Thẩm Thập Nhất, mà Thẩm Thập Nhất cũng có thể hiểu cô.
"Chị lựa chọn đón tôi về, chính là đáp án tốt nhất, tôi rất vui."
Thẩm Thập Nhất vẫn luôn hiểu lo lắng của Tiêu Mộ Vũ, cho nên không nói với
Tiêu Mộ Vũ về chuyện bản thân vẫn đang ở Thiên Võng, nó không muốn Tiêu
Mộ Vũ cố tình hồi sinh mình. Nhưng nếu Tiêu Mộ Vũ tham gia xử lí Thiên
Võng, chắc chắn Tiêu Mộ Vũ sẽ phát hiện ra bản thân.
Tới lúc đó quyền quyết định vẫn nằm trong tay Tiêu Mộ Vũ, tuy Thẩm Thập
Nhất có ý thức của con người, nhưng không có sự cố chấp của con người,
không cố chấp với chuyện sống chết, nếu không phải có người mong chờ nó, nó ở nơi nào cũng không có gì khác biệt. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại lựa chọn
nó thêm lần nữa, lần này nó lại cảm nhận được niềm vui mà chỉ con người
mới có.
Tuy Thiên Võng
không còn nữa, Thẩm Thập Nhất không cách nào có lại thực thể trước đó,
nhưng nó có thể tham gia vào cuộc sống của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ
thông qua ngôn ngữ và hình chiếu giả lập.
Căn biệt thự này cũng được Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ dày công cải tạo
lại, toàn bộ trí tuệ nhân tạo, thiết bị, đồ điện tử trong nhà đều do
Thẩm Thập Nhất tự chủ quản lí, không cần hai người Tiêu Mộ Vũ nhúng tay, thỉnh thoảng vài ba ngày sẽ tới một lần, Thẩm Thập Nhất còn có thể bố
trí mới lại toàn bộ căn nhà, trở thành quản gia trí tuệ nhân tạo với
cuộc sống tiêu diêu.
Từ
sau khi Tả Điềm Điềm chuyển tới thành phố này, nơi này cũng như địa điểm tụ tập của nhóm năm người, theo lịch hẹn, năm người quyết định tụ tập
cùng nhau một bữa vào thứ bảy, mà địa điểm chính là căn biệt thự ở ngoại ô của hai người Tiêu Mộ Vũ.
Vốn dĩ tối thứ sáu Tiêu Mộ Vũ dự định trực tiếp về biệt thự ở, nhưng bị
Thẩm Thanh Thu ngăn lại. Sau khi về nhà, Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười
nói: "Tại sao tối nay không đi được?"
Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, sau đó làu bàu: "Tuy có Thập Nhất rất thuận
tiện, có rất nhiều chuyện được xử lí rất chu toàn, nhưng em không thấy
có một chuyện rất không tiện làm sao?"
Thẩm Thanh Thu đè giọng, làm ra vẻ quan trọng lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ vừa nghe liền biết Thẩm Thanh Thu đang nói tới chuyện gì, vừa ngượng ngùng lại
vừa buồn cười, véo tai Thẩm Thanh Thu vặn một cái, "Cho nên? Tối nay chị về là muốn tiện làm chuyện gì?"
Thẩm Thanh Thu giả vờ suỵt mấy tiếng, "Đau, đau."
Đừng thấy trong phó bản Thẩm Thanh Thu giỏi đánh lại có thể nhịn đau, trên
thực tế da thịt trên người Thẩm Thanh Thu hệt như bản chất của cô ấy,
đều vô cùng yếu ớt, chỉ không nặng không nhẹ véo một cái, vành tai trắng nõn đã đỏ lên.
Tiêu Mộ
Vũ vừa nhìn, lại không nhịn được đau lòng, khẽ xoa cho Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ vừa xoa, Thẩm Thanh Thu lại càng không chịu nổi, kéo Tiêu Mộ
Vũ ôm vào trong lòng, "Tuần này em đã tăng ca ba ngày, tối nay không ở
bên chị sao?"
Khóe môi Tiêu Mộ Vũ cong lên, sau đó khẽ chạm vào ngực Thẩm Thanh Thu, đè nhỏ giọng nói: "Thế để em thương chị?"
Quả nhiên sau khi ở bên nhau, càng ngày càng ảnh hưởng từ đối phương, tuy
Tiêu Mộ Vũ vẫn kiêu ngạo, vẫn đoan trang, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ làm
nũng, thậm chí còn không đứng đắn, học Thẩm Thanh Thu rất chuẩn chỉnh.
Thẩm Thanh Thu rất vui khi Tiêu Mộ Vũ như thế, vui vẻ giữa người yêu phải có qua có lại mới thú vị, Tiêu Mộ Vũ nghĩ, đương nhiên Thẩm Thanh Thu có
cầu ắt có cho.
Thế là
Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ nằm ngửa trên sô-pha, ngẩng đầu ngậm
lấy môi Tiêu Mộ Vũ, đầu lưỡi không nặng không nhẹ lướt qua, nỉ non cười
nói: "Cầu mà không được."
Cơ thể Tiêu Mộ vũ lập tức căng lại, người trẻ tuổi, tình yêu khó kiềm chế, kích thích cũng khó lui, vừa châm liền cháy.
Ngày hôm sau hai người lại dậy muộn, may mà khi tới biệt thự, Thẩm Thập Nhất đã lên mạng mua nguyên liệu sẵn, đã giao tới nhà, chỉ cần đợi Tiêu Mộ
Vũ nấu là được.
Khi nhìn thấy hai người, Thẩm Thập Nhất còn lườm Thẩm Thanh Thu một cái, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
Thẩm Thập Nhất không nặng không nhẹ, "Trong lòng chị biết rõ."
Tiêu Mộ Vũ bật cười, "Không được gây lộn, nhanh xắn tay làm thôi, mọi người sắp đến rồi."
Khoảng 11 rưỡi ba người Trần Khải Kiệt tới nơi, vừa tới liền tự giác giúp đỡ làm trợ thủ.
Từ khi biết Thẩm Thập Nhất quay về, thỉnh thoảng ba người cũng sẽ tới đây thăm nó, trong lòng có đủ loại cảm khái.
Đặc biệt là hiện tại năm người ngồi ăn cùng nhau, nhìn Thẩm Thập Nhất bên
cạnh lại có cảm giác mơ màng bản thân vẫn còn ở trong Thiên Võng, nhưng
lại không cần lo lắng sẽ có một ngày mất mạng, bọn họ thật sự đã cùng
nhau vượt qua trăm ngàn khó khăn để đi tới được ngày hôm nay.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thanh Thu trêu đùa Trần Khải Kiệt, cô ấy nhìn những người
còn lại, cười nói: "Một mình anh ra ngoài đi ăn cùng chúng tôi, đã báo
cáo với vợ anh chưa?"
Sắc mặt Trần Khải Kiệt nghiêm túc, "Đương nhiên là thông báo rồi, vốn muốn
dẫn cô ấy đi cùng, nhưng hôm nay cô ấy dẫn Đan Đan về nhà bà ngoại, nên
mới không đi. Huống hồ mọi người đều đã gặp nhau, cô ấy hiểu tôi mà."
Mọi người vui vẻ cười, nhưng nhắc tới chuyện gia đình, Trần Khải Kiệt lại
cười híp mắt lên tiếng, "A Cẩn, Điềm Điềm, sau khi chúng ta ra ngoài,
anh thì là người đã kết hôn có vợ có con, đội trưởng Tiêu và đội phó
cũng đã kết hôn nửa năm rồi, chuyện của hai đứa, định tính khi nào đây?"
Những lời này vừa cất lên, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều lũ lượt hướng ánh mắt lên người Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm. Hai người vừa mới thư thái tươi
cười, có thế nào cũng không nghĩ được chủ đề đột nhiên lại chuyển lên
người mình, sau khi ngẩn ra ánh mắt của đôi bên vô thức nhìn sang đối
phương, sau đó đỏ ửng mặt.
Thẩm Thanh Thu vui vẻ hóng hớt, chống cằm cười nói: "Chuyện này không thể
chỉ biết đỏ mặt không thôi, hai người cũng phải mặt dày chủ động chút.
Cũng chỉ có hai người mới nhịn nổi, đổi lại là tôi, nếu có thể trở thành đồng đội của nhau trong hàng chục triệu người, lại thập tử nhất sinh
cùng nhau vượt qua mười phó bản, vừa ra ngoài là tôi sẽ nhanh chóng hốt
người ta về nhà, nào có đợi cả năm trời."
Mặt mày Tô Cẩn đỏ ửng, tay chân không biết làm sao nhìn Tả Điềm Điềm, thực
ra ở một mức độ nào đó, tính cách của Tô Cẩn và Tiêu Mộ Vũ rất giống
nhau, đều có tính cách ngoài lạnh trong nóng.
Chỉ tiếc là Tả Điềm Điềm giống như tên, mặt không dày, tâm tư không nhiều
bằng Thẩm Thanh Thu, cũng không làm nổi chuyện quyến rũ Tô Cẩn, cho nên
tiến triển khác biệt hơn nhiều.
"Tôi... Tiểu Tả còn nhỏ, trước đó đã chậm trễ việc học, hiện tại còn phải đi
học nữa." Tả Điềm Điềm là sinh viên đại học Yến Xuyên, vì hôn mê ngoài ý muốn, gia nhập Thiên Võng, nên đã làm thủ tục bảo lưu, được mẹ đưa về
nhà chăm sóc, tháng Một này sẽ phải đi học lại.
Tô Cẩn nói rồi nhìn Tả Điềm Điềm một cái, trong mắt ngập tràn yêu thương
không thể che giấu. Tuy Tả Điềm Điềm ở trong Thiên Võng hơn hai năm,
cũng đã 20 tuổi, nhưng vẫn là người trẻ tuổi nhất trong năm người. Vừa
nghĩ tới việc Tả Điềm Điềm vào Thiên Võng khi mới 18 tuổi, lại nhớ tới
dáng vẻ sợ hãi khi mới vào phó bản, Tô Cẩn lại buồn bã không thôi.
Bố Tả Điềm Điềm qua đời ngoài ý muốn khi Tả Điềm Điềm mới 13, sau đó chỉ
có bản thân và mẹ nương tựa vào nhau mà sống. Đứa trẻ trưởng thành trong gia đình đơn thân luôn mẫn cảm trưởng thành sớm hơn so với bạn bè cùng
trang lứa, cũng yếu ớt tự ti hơn. Trong tình huống này, Tả Điềm Điềm có
thể sống sót trong phó bản đầu tiên, sau đó lại gặp được Tô Cẩn cùng
nhóm Tiêu Mộ Vũ, được mọi người nhìn trúng trong số vô vàn người chơi,
thực sự là chuyện hiếm có trong những chuyện hiếm có.
Nghe được lời của Tô Cẩn, mọi người đều im lặng. Biểu hiện trong phó bản của Tả Điềm Điềm rất tốt, lại cùng nhau trải qua hoàn cảnh đó, tới nỗi bọn
họ thường xuyên bỏ qua việc thực ra Tả Điềm Điềm vẫn chỉ là một đứa trẻ
vừa trưởng thành.
Trần Khải Kiệt thở dài một hơi, "Anh cũng quên mất, Điềm Điềm vẫn còn nhỏ như vậy."
Tả Điềm Điềm nghe xong vội nghiêm túc nói: "Em nhỏ chỗ nào chứ, em đã 20
rồi, đã tới tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi. A Cẩn, A Cẩn
cũng chỉ lớn hơn em 5 tuổi."
Những lời buột miệng khiến Tả Điềm Điềm ước gì có thể cắn đứt đầu lưỡi, lập
tức cưỡng chế chuyển chủ đề, chọc mấy người Thẩm Thanh Thu cười thật to.
Mặt mày Tô Cẩn tươi cười nhìn cô gái của mình, Tả Điềm Điềm đơn thuần lại
chân thành, không biết vòng vo, vô cùng đáng yêu. Thấy Tả Điềm Điềm xấu
hổ không thôi, Tô Cẩn cũng mặc không có thời gian kiêng kị, đưa tay ra
tới trước Tả Điềm Điềm, Tả Điềm Điềm ôm lấy tay Tô Cẩn vùi mặt lên trên, trốn tránh giống như che tai trộm chuông.
Lần này mọi người không cười nữa, mà dịu dàng nhìn hai người.
Mọi người ăn uống xong chuẩn bị rời đi, Trần Khải Kiệt phải đi đón vợ con, Tô Cẩn cũng dẫn Tả Điềm Điềm về nhà.
Hai người sánh vai ra khỏi khu nhà, trên đường Tả Điềm Điềm cúi đầu, nhìn
có vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó, Tô Cẩn cảm nhận được động tác nhỏ của
Tả Điềm Điềm, đưa tay khẽ nắm lấy tay trái đang co chặt của Tả Điềm
Điềm, nhìn về phía trước khẽ cười nói: "Sao lại cúi đầu, có chuyện gì
muốn nói với chị à?"
Tả Điềm Điềm trúc trắc nói: "Chị sẽ không chê em ít tuổi chứ?"
Tô Cẩn ngẩn ra, quay đầu nhìn Tả Điềm Điềm, "Sao có thể chứ."
"Ban nãy em đã nói vậy rồi, chị thực sự không hiểu ý em sao?" Tả Điềm Điềm có chút sốt ruột.
Tô Cẩn dừng bước nhìn Tả Điềm Điềm, sau đó giơ tay búng nhẹ lên ấn đường
Tả Điềm Điềm, "Ngốc ạ, chị cũng không ngốc, sao lại không hiểu ý em chứ. Còn nữa, nếu chị chê em ít tuổi, chị cũng sẽ không đợi tới lúc chúng ta yêu nhau rồi mới chê. Chị nói... chị nói em còn nhỏ, không phải là nói
em là trẻ con, chỉ là cảm thấy em còn nhỏ tuổi, cần chị chăm sóc nhiều.
Việc quan trọng nhất lúc này của em là học hành,mẹ em cũng lo lắng cho
việc học của em, đợi em tốt nghiệp rồi, chúng ta sẽ... sẽ kết hôn, được
không?"
"Việc quan trọng nhất của em lúc nào cũng là chị, không phải học hành." Tả Điềm Điềm nhíu mày nói.
Tô Cẩn ngẩn ra, sau đó mặt mày mở nụ cười, cúi đầu đè trán lên trán Tả Điềm Điềm, dịu dàng nói: "Chị rất vui vì em nói như vậy."
"Hai năm rưỡi nữa em mới tốt nghiệp, hai năm rưỡi lâu lắm." Nói xong Tả Điềm Điềm nhìn Tô Cẩn, có chút bất an. "Thời gian hai năm rưỡi rất dài,
khoảng thời gian này nhiều biến cố như thế, ngộ nhỡ chị phát hiện thực
ra em không tốt như tưởng tượng của chị, ngộ nhỡ chị phát hiện còn có
người tốt hơn, tới lúc đó chị vẫn bằng lòng sao?"
Tả Điềm Điềm rất bất an, mẫn cảm đa nghi đã hình thành trong xương cốt,
còn cả tự ti trong tận đáy lòng, khiến bản thân không có cảm giác an
toàn.
Trong phó bản, cả
ngày bọn họ đều mệt mỏi giữ mạng, chút yếu ớt kia căn bản không quan
trọng, mà Tô Cẩn cũng không có cơ hội tiếp xúc với những người khác.
Nhưng hiện tại cả hai đã ra ngoài, Tả Điềm Điềm sợ bản thân không còn là lựa chọn tốt nhất của Tô Cẩn.
Trước giờ Tô Cẩn chưa từng nghĩ rằng trong lòng Tả Điềm Điềm lại suy nghĩ
nhiều như thế, lúc nghe xong chỉ cảm thấy có một cây kim không ngừng đâm vào trong tim mình.
Ban
đầu là tức giận, giận Tả Điềm Điềm nghĩ bản thân như thế, giận Tả Điềm
Điềm nhìn nhận bản thân như thế, sau đó lại là đau lòng, đau lòng vì Tả
Điềm Điềm bất an tới mức này.
Tô Cẩn nắm chặt lấy tay Tả Điềm Điềm, kéo người lại, nhìn vào mắt Tả Điềm
Điềm, "Em nói như thế là không tin chị, hay là không tin bản thân em?
Cái gì gọi là còn có người tốt hơn, chị mặc kệ người khác tốt thế nào,
chị chỉ biết bản thân từng gặp vô vàn người ưu tú, nhưng chị chỉ thích
một người là em."
"Tất cả những trải nghiệm trong phó bản không chỉ là trói buộc với em và chị,
còn là thành toàn cho chúng ta. Tuy chúng ta không trải qua hơn năm trăm lần tuần hoàn giống đội phó và đội trưởng Tiêu, nhưng cũng cùng nhau
tuần hoàn hơn hai trăm lần. Sao em lại hồ đồ thế chứ, tình cảm giữa
chúng ta cũng đã được thử thách mấy trăm lần. Trước đó em vẫn luôn hỏi
chị, chị thích em từ lúc nào, chị nói bản thân chị cũng không thể nói
rõ, nhưng chị luôn ghi nhớ phó bản lần đầu chúng ta gặp nhau. Vào thời
khắc gần vượt ải khi đó, chị không cẩn thận bị con của con quỷ mẹ kia
kéo vào hang quỷ, em bị dọa tới nỗi vừa khóc vừa gào thét, nhưng vẫn lau nước mắt bạt mạng đuổi theo chị."
Trong mắt Tô Cẩn ngập vẻ dịu dàng, lại mang theo ý cười, thực ra bản thân
không hề thích những người kêu gào khóc lóc, khi đó chân tay Tô Cẩn
không động đậy nổi, chỉ có thể chăm chú nhìn cô gái với khuôn mặt bị dọa tới sợ hãi, chân cũng run lẩy bẩy, nhắm mắt chạy ngược lại với cả đám
người đang thục mạng thoát thân.
Nhất thời Tô Cẩn không biết nên nói Tả Điềm Điềm nhát gan hay dũng cảm mà có thể làm tới mức này với đối phương, chỉ vì trước đó khi Tả Điềm Điềm bị ngã trong dòng người, Tô Cẩn đã đưa tay kéo Tả Điềm Điềm dậy. Mà khi đó Tô Cẩn cũng không chỉ kéo một mình Tả Điềm Điềm dậy, nhưng cũng chỉ có
một mình Tả Điềm Điềm quay đầu.
Khi đó cảm xúc vẫn còn cách xa yêu thích rất nhiều, nhưng cũng xác định
ràng buộc giữa Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, điều đó được đổi lại bằng sống
chết nương tựa.