Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Mộ Vũ không nhịn được lo lắng. Lần này sau khi ra khỏi phó bản, biểu hiện của Thẩm Thanh Thu rất bình thường. Khi mới
rời khỏi phó bản, Tiêu Mộ Vũ đã kiểm tra vết thương trên người cô ấy,
xác thực đã lành lặn. Ban nãy khi hai người quấn lấy nhau cũng vậy, tinh thần động tác của Thẩm Thanh Thu bình thường, có lẽ không bị thương mới đúng.
Chỉ là nhớ tới
chuyện Thẩm Thanh Thu đã gặp trước đó, trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã lưu lại
bóng ma, thế là không thay quần áo, mà đứng dậy canh gác ở cửa nhà vệ
sinh, đợi Thẩm Thanh Thu.
Tuy nhà vệ sinh cách âm tốt, nhưng có
thể nghe thấy chút động tĩnh. Ban đầu bên trong rất yên tĩnh, có lẽ là
đang thay quần áo, sau đó có tiếng
nước, kéo dài một lúc rồi khôi phục yên tĩnh. Cứ như thế, Tiêu Mộ Vũ
đứng bên ngoài đếm thời gian, gần 10 phút, lại truyền tới tiếng xả nước, sau đó cửa mới mở ra.
Thẩm Thanh Thu mặc đồ ngủ màu trắng, tay trái ở một bên ươn ướt, trên mặt
vẫn có giọt nước, nhìn có vẻ vừa rửa mặt, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy
Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu có chút giật mình, nhanh chóng đưa tay che
ngực, mặt mày giật thót trách móc: "Sao em lại đứng ở đây, dọa chết chị
mất."
Tiêu Mộ Vũ không lập tức trả lời, chỉ có ánh mắt hờ hững lướt qua cơ thể Thẩm Thanh Thu, lắc đầu nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Thẩm Thanh Thu nghiêng người nhường đường, khi Tiêu Mộ Vũ vào trong liền đưa quần áo cho cô, ánh mắt mang theo vẻ quan tâm: "Thay quần áo đi rồi chị ngủ cùng em một lúc, vành mắt em tái đi rồi kia."
Tiêu Mộ Vũ nhận lấy quần áo, gật đầu, khi sắp vào trong, lại quay đầu nghiêm túc nói: "Nhất định phải thay ở trong sao?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó không kìm lòng được, khóe môi hiện lên ý cười, "Thế em muốn thay ở đâu?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn quần áo trong tay, rất bình tĩnh nói: "Chỗ nên nhìn thì cũng đã nhìn rồi, không phải thay ở ngoài sẽ tiện hơn sao, em còn tưởng chị
sẽ trực tiếp cởi quần áo trước mặt em chứ."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, trong mắt trào ra một tia xấu xa, "Không phải chị thấy em mệt, cho nên mới kiềm chế lại sao?"
Lần này Tiêu Mộ Vũ không trả lời Thẩm Thanh Thu, quay người vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ vào trong, Thẩm Thanh Thu chầm chậm thở phào một tiếng, sau đó vỗ lên mặt mình, để bản thân nhìn có tinh thần hơn, sau đó lên
giường nhắm mắt dựa vào đầu giường.
Tiêu Mộ Vũ vào trong không tới 4, 5 phút đồng hồ đã ra, quần áo trên người
cũng đã thay ra. Cô phân loại quần áo của bản thân và Thẩm Thanh Thu tới sọt quần áo bẩn, đứng ở cửa nhìn Thẩm Thanh Thu.
Khi Tiêu Mộ Vũ ra ngoài, Thẩm Thanh Thu mở mắt, cố ấy vén chăn vỗ lên vị
trí bên cạnh mình, khẽ cười: "Đứng đó làm gì, lên đây. Đợi lát nữa em
nấu cơm, chị đi giặt quần áo."
Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ đi tới, nghe lời nằm xuống bên Thẩm Thanh Thu. Trong phó
bản, không chỉ ăn không ngon, ngủ cũng không tốt. Ở thôn Vô Hối, những
thời khắc nguy hiểm đoạt mạng không ngừng nối tiếp nhau, về cơ bản mỗi
buổi tối tính mạng của bọn họ đều ngàn cân treo sợi tóc. Cho dù nguy
hiểm đã kết thúc, nửa đêm cũng không thể ngủ yên, càng không nhắc tới
việc Thẩm Thanh Thu không ngừng bị thương bên trong phó bản.
Cho nên không chỉ có Tiêu Mộ Vũ mệt, Thẩm Thanh Thu còn mệt hơn. Nhìn thấy
Thẩm Thanh Thu lộ ra trạng thái mệt mỏi rõ ràng, Tiêu Mộ Vũ nằm xuống,
đưa tay ôm lấy cô ấy vào lòng.
Tuy nhìn Tiêu Mộ Vũ vừa nghiêm túc vừa nhạt nhẽo, nhưng sau khi hai người
xác định quan hệ, thật ra cô rất biết cách cho người mình yêu cảm giác
an toàn, hành động ấm áp thân mật trong vô thức này, Tiêu Mộ Vũ đã làm
rất tự nhiên. Thẩm Thanh Thu cũng đã quen thuộc, thuận đà vùi vào lòng
Tiêu Mộ Vũ.
Hai người
nghiêng người quay mặt vào nhau, Tiêu Mộ Vũ tìm được tay Thẩm Thanh Thu, ngón tay nắm trong tay thon dài mềm mại, nhưng lại lạnh lẽo. Điều này
khiến Tiêu Mộ Vũ lại không nhịn được cất lời: "Đã nằm trên giường rồi,
sao còn lạnh vậy chứ?"
Thẩm Thanh Thu rút tay về ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm lười biếng thả lỏng, "Chị vừa rửa tay nên hơi lạnh, đợi lát nữa sẽ ấm."
Vì nằm rất gần, Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được hơi thở của Thẩm Thanh Thu, trong vẻ tươi mát toát ra hơi lạnh, là mùi nước súc miệng, thế là cô rũ mắt
nói: "Không chỉ rửa tay mà còn súc miệng đúng không?"
Con ngươi Thẩm Thanh Thu mở to, nhìn Tiêu Mộ Vũ, gật đầu, khẽ nâng người
cười nói: "Cảm thấy nên súc miệng, như thế có lẽ em sẽ muốn hôn chị hơn
một chút."
Ánh sáng trong con ngươi Tiêu Mộ Vũ chuyển động, cứ nằm vậy nhìn Thẩm Thanh Thu, khẽ nói: "Không."
Thẩm Thanh Thu chu môi, vẻ mặt vô cùng tủi thân: "Tổn thương người ta quá."
Tiêu Mộ Vũ vẫn làm vẻ thờ ơ, "Em không chỉ muốn hôn chị một chút, mà là rất muốn hôn chị, muốn rất nhiều."
Lần này Thẩm Thanh Thu thật sự sửng sốt, duy trì tư thế cúi người ngẩn ra
nhìn Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc chân thành nói ra những lời yêu đương ám muội giống như lời thề ấy. Bên dưới khuôn mặt nghiêm túc, chứa đựng dịu dàng cùng bất lực. Cảm xúc có thể không lộ rõ trên mặt, nhưng không cách nào giấu dưới đáy mắt. Khi Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn vào trong mắt Tiêu
Mộ Vũ, có thể cảm nhận rõ ràng được sự dịu dàng khi Tiêu Mộ Vũ nói lời
này.
Cảm giác rung động tới quá đột ngột, làm nhiễu loạn chân tướng và tâm trạng mà Thẩm Thanh Thu cẩn thận che giấu.
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ chầm chậm dịu lại, giơ tay khẽ sờ lên gáy Thẩm Thanh
Thu, đè cô ấy xuống, chạm vào môi cô ấy. Sự lạnh giá rõ ràng không phù
hợp với một người trước giờ luôn nóng như lửa khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ
đau tới nỗi co rút, cô nhắm chặt mắt, hôn Thẩm Thanh Thu để sự lạnh giá
này chầm chậm ấm lên.
Khi hôn môi, Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận rõ
ràng được hơi thở mát mẻ lành
lạnh, trộn lẫn trong đó còn có mùi máu tanh chưa được xử lí triệt để.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, trái tim Tiêu Mộ Vũ buồn bã dữ dội, nhưng lại không muốn dừng lại trách móc sự lừa dối vụng về của người
này.
Thẩm Thanh Thu vốn
dĩ vẫn đang cố gắng chống đỡ cơ thể đã không còn sức lực, hai tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ không muốn nghĩ tới bất kì điều gì.
Rất lâu sau Tiêu Mộ Vũ mới buông Thẩm Thanh Thu ra, đôi mắt của hai người ửng đỏ, chăm chú nhìn đối phương.
Lông mi của Tiêu Mộ Vũ vẫn đang rung lên, rõ ràng đang nhẫn nhịn điều gì đó, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa cúi đầu nặng nề cắn môi Thẩm
Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu bị đau suỵt một tiếng, con ngươi nhìn Tiêu Mộ Vũ, có chút chột dạ lại có chút đau lòng.
Tiêu Mộ Vũ nghiến răng: "Tuy rất muốn hôn nhưng lại muốn cắn hơn, ai bảo chị không bao giờ chịu nói thật."
Thẩm Thanh Thu bị phát hiện chuyện bản thân che giấu, vừa phiền muộn lại vừa hối hận. Đã mấy lần cô ấy đáp ứng Tiêu Mộ Vũ không giấu giếm chuyện gì
hết, nhưng vẫn luôn nuốt lời.
Trong mấy phó bản vừa qua, trạng thái của Tiêu Mộ Vũ đã không ổn, thực sự
Thẩm Thanh Thu không muốn Tiêu Mộ Vũ buồn bã vì điều này. Sức khỏe của
mình thế nào, trong lòng Thẩm Thanh Thu có tính toán. Cũng không biết
tại sao lúc quay về vẫn còn khỏe mạnh, nhưng sau đó đột nhiên lại thấy
đau. Thực ra chỉ có khoảnh khắc kia rất khó chịu, không nhịn được nôn ra mấy ngụm máu, hiện tại đã không còn cảm giác.
"Chỉ có một lúc ban nãy là hơi đau thôi, không hề báo trước, cho nên chị mới mượn cớ vào nhà vệ sinh. Chị chỉ nôn ra chút máu thôi, nhưng nôn xong
thì không có cảm giác khó chịu, hiện tại chị không có cảm giác gì hết.
Em đã rất phiền lòng vì chị rồi, chị không muốn lại mang chuyện này ra
chọc em đau lòng. Hơn nữa, chị cảm thấy không phải chị thực sự xảy ra
vấn đề, chỉ là nó muốn châm chọc chị, quan trọng hơn là mang chị ra kích thích em." Xác thực đây là sự thật, Thẩm Thanh Thu không muốn cho hệ
thống đắc ý.
Hơn nữa đây
vốn dĩ chỉ là trò chơi, rất có khả năng cơ thể hiện tại căn bản không
phải bản thể của bọn họ, tuy cảm giác rất chân thực, nhưng cũng chỉ là
giả lập ra.
Tiêu Mộ Vũ
nghe xong không nói một lời, cũng không nhìn Thẩm Thanh Thu, nhất thời
không khí vốn nóng bỏng dinh dính trở nên trầm ngâm. Thẩm Thanh Thu thở
dài một hơi, nhớ tới một số chuyện quá khứ mà bản thân thấp thoáng cảm
nhận được, khẽ ôm Tiêu Mộ Vũ vào lòng, nỉ non: "Mộ Vũ, chúng ta đã đi
tới phó bản thứ tám rồi, chỉ cần vượt qua hai phó bản nữa là chúng ta có thể kết thúc cuộc sống này, quay về hiện thực, tới lúc đó..."
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt ôm lấy Thẩm Thanh Thu, tiếp lời kiên định nói: "Nhất
định có thể, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, cho dù hệ thống muốn có được gì từ em, em cũng không cho phép nó mang chị đi. Em có thể tiếp
nhận chị lừa em, che giấu em, khiến em đau lòng, chỉ cần chị ở bên em,
có thế nào cũng được."
Thẩm Thanh Thu nghe xong, nước mắt lập tức trào ra, cô ấy ra sức lắc đầu,
nghẹn ngào nói: "Sao yêu cầu của em lại có thể thấp vậy chứ, vừa bị em
nói như thế, chị cảm thấy bản thân xấu xa chết mất, không đáng để em
thích chút nào."
Tiêu Mộ
Vũ không lên tiếng, không biết nên hình dung loại bi thương này thế nào, trong kí ức không có cảnh tượng đau khổ cụ thể, nhưng nỗi sợ cùng buồn
bã thấp thoáng trong đáy lòng sâu sắc vượt xa kí ức, đây cũng là nguyên
nhân hai người sợ hãi như vậy.
Đại khái vì quá mệt, hai người ôm
nhau, thiếp đi trong cơn đau này. Tiêu Mộ Vũ ngủ rất trầm, cô rơi vào
một giấc mơ mà bản thân khó lòng thoát ra.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện
xung quanh bản thân là một khoảng hư vô, xa lạ khiến
hơi thở của cô bị đè nén. Ban đầu cô có chút hoảng loạn, nhất thời không biết rốt cuộc bản thân là ai, không biết mình đang ở nơi nào.
Nhưng loại hoảng loạn này nhanh chóng bị san bằng, vì sau khi tỉ mỉ quan sát, cô cảm thấy loại xa lạ này trở nên quen thuộc.
Mà cùng với suy nghĩ này, khoảng hư vô trước mặt bắt đầu trở nên thực
chất, từng dòng code trên màn hình trong suốt nhanh chóng lướt qua trước mặt cô. Rõ ràng mắt thường không thể đuổi kịp sự thay đổi của nó, nhưng Tiêu Mộ Vũ biết quy trình vận hành của những dòng code này và biết được rốt cuộc nó đại diện cho điều gì. Từ hạng S, A, B, C dường như đang
liên kết với một không gian nào đó, khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy vô cùng
quen thuộc, nhưng lại không cách nào nhớ ra.
"Mộ Vũ, sao muộn vậy rồi vẫn còn quan sát Thiên Võng?" Đột nhiên âm thanh của một người phụ nữ vang lên sau lưng cô.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ run lên, nhanh chóng quay đầu, ngẩn ra nhìn người phụ nữ đeo kính gọng đen trước mặt.
Nhìn người phụ nữ này đã ngoài 50 tuổi, khóe mắt đều có vết nhăn, tóc mai
cũng đã bạc trắng, không còn trẻ nữa. Chỉ là năm tháng không đánh bại
được mĩ nhân, khí chất nhã nhặn toát lên sau khi được năm tháng tôi rèn
vẫn vô cùng thu hút, đôi mắt có vết nhăn nhưng con ngươi vẫn trong trẻo
sáng suốt, rất có dáng vẻ tao nhã của học giả.
Dường như khuôn mặt này bị chôn vùi quá lâu trong kí ức của bản thân, nhất
thời Tiêu Mộ Vũ không phản ứng ra người này là ai, nhưng khi mở miệng,
lại rất tự nhiên gọi, "Cô ạ, sao cô chưa về?"
Người phụ nữ nâng
gọng kính, "Bên trên yêu cầu trong ba ngày phải bàn giao
tất cả số liệu và tài liệu liên quan tới việc vận hành Thiên Võng từ
trước tới nay, rất nhiều thứ là tài liệu tuyệt mật, chỉ có thể đích thân cô xử lí. Còn cả ngày mai người phụ trách cấp cao khu 5 sẽ tới khu 3
triển khai hội nghị liên hiệp, tới lúc đó nên báo cáo thế nào cũng là
chuyện khó."
Nghe thấy
lời người phụ nữ, ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt. Người phụ nữ thấy vậy
liền cười lên, "Biết em không thích những thứ này, nhưng trên một cương
vị nào đó, có một vài chuyện không thể không làm. Nhưng hiện tại em chỉ
cần chuyên tâm xử lí chuyện vận hành của Thiên Võng là được, những
chuyện khác cứ để mấy bà già như chúng tôi làm là được." Nói xong người
phụ nữ lấy ra con chip to bằng cúc áo đưa cho Tiêu Mộ Vũ.
Động
tác này rất tùy ý nhưng ánh mắt Tiêu Mộ Vũ muốn chăm chú nhìn lên trên,
rõ ràng trong lòng đang nghĩ về thứ người phụ nữ giao cho mình, nhưng
Tiêu Mộ Vũ lại vô thức lên tiếng: "Thưa cô, cô còn chưa tới tuổi nghỉ
hưu, sao lại thành bà già được."
Người phụ nữ xua tay, "Sắp rồi, có một số chuyện chúng ta không thể làm được mãi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn người phụ nữ rời đi, không nhịn được buột miệng nói: "Thưa
cô, nhất định phải thế này sao? Có lẽ cô cũng biết, Thiên Võng chưa chín muồi, tại sao chúng ta không thể giao số liệu gần đây lên trên, có lẽ
họ đọc được sẽ từ bỏ quyết định này."
Vết nhăn trên khóe mắt
người phụ nữ càng thêm sâu, quay đầu nhìn Tiêu Mộ
Vũ, mặt mày bất lực lại thở dài, "Sự xuất hiện của Thiên Võng vượt quá
sức tưởng tượng của tất cả mọi người, họ sẽ không để ý tới chút vấn đề
nhỏ kia, hơn nữa, viện sĩ Trần và trưởng ban đã nói, có thể giải quyết
được." Trước khi đi bóng lưng của người phụ nữ vô cùng lưỡng lự, khi sắp chìm vào trong tối tăm, lại quay đầu nhìn thật sâu vào Tiêu Mộ Vũ lần
nữa.
"Cô biết trước đó em đã thực hiện lại hạng mục bị vứt bỏ của nhóm A, nhưng cho dù em phát
hiện ra điều gì, nắm giữ được gì, nhớ đừng nói cho người khác."
Giây tiếp theo bóng dáng người phụ nữ lập tức bị màn sáng được hình thành
bởi mã code xung quanh nhấn chìm, điều này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ
hoảng hốt. Cô vừa định hô lên, đột nhiên một đợt sóng xung kích khổng lồ cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc thình lình vang lên, luồng khí nóng
kèm theo ngọn lửa trực tiếp phả tới chỗ Tiêu Mộ Vũ, khiến cả cơ thể bị
hất bay. Cảm giác sợ hãi trong lòng cuồn cuộn trào ra như nước, khó lòng khống chế, đồng thời con chíp kia tuột khỏi tay Tiêu Mộ Vũ, không ngừng phóng to trong tầm mắt của cô.
"Hộc! Ha!" Tiêu Mộ Vũ kịch liệt thở dốc, đột nhiên ngồi thẳng người mới phát
hiện tất cả cảnh tượng nhìn thấy trước đó đã biến mất. Nhìn bức tranh
treo tường trang trí trước mặt, còn có dáng vẻ vội vã chạy tới của Thẩm
Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ mới thoát khỏi sợ hãi và hỗn loạn.
"Sao thế? Mơ thấy ác mộng à?" Thẩm Thanh Thu xắn ống tay áo, trên tay vẫn
còn dính bọt, mặt mày lo lắng ngồi xuống bên giường. Nói xong còn giơ
tay lau mồ hôi cho Tiêu Mộ Vũ.
"Không sao, chỉ là nằm mơ thôi, đừng sợ." Thấy sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trắng bệch,
trán đổ đầy mồ hôi, Thẩm Thanh Thu đau lòng không thôi, nhanh chóng an
ủi cô.
"Em ngủ lâu lắm rồi à?" Âm thanh cất lên khàn đặc, Tiêu Mộ Vũ phát hiện cổ họng rất khô khốc.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng đi ra ngoài, rửa sạch tay, lại vội vàng quay lại rót nước cho Tiêu Mộ Vũ.
"Ngủ gần 40 phút, chị dậy sớm hơn một chút, thấy em ngủ sâu nên không gọi
em, muốn đi giặt quần áo. Sớm biết vậy chị đã gọi em dậy, nào, uống chút nước đi."
Tiêu Mộ Vũ cầm cốc nước uống mấy ngụm mới dừng lại. Thẩm Thanh Thu ở một bên chăm chú
nhìn Tiêu Mộ Vũ, vén tóc thay cô, rồi lại lau mồ hôi lạnh trên trán cho
cô.
"Uống chậm thôi."
Tiêu Mộ Vũ uống nước rồi quan sát
Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu dịu dàng ân cần như thế, chỉ ngồi bên
cạnh cũng khiến nhịp tim gấp gáp của bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại. Thực ra chỉ cần Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh,
Tiêu Mộ Vũ sẽ rất yên tâm.
Nhớ tới khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Thu
còn chưa kịp xả bọt trên tay, giơ tay
vội vàng chạy lại, Tiêu Mộ vũ không nhịn được cười lên, cảm động lại cảm thấy ngọt ngào. Chẳng qua chỉ tỉnh ngủ mà thôi, cũng không còn là trẻ
con, không biết Thẩm Thanh Thu căng thẳng chuyện gì.