Biểu
cảm vừa đóng băng vừa câm nín trên mặt Tiêu Mộ Vũ chọc cười Thẩm Thanh
Thu, Thẩm Thanh Thu tươi cười nghiêng lên người Tiêu Mộ Vũ, sau đó chớp
mắt nói: "Tiểu Tả nói không sai, vật sở hữu trên người, có thể không cần gì hết, nhưng không thể không có em."
Tiêu Mộ Vũ trợn trắng mắt với Thẩm Thanh Thu, người này càng ngày càng càn rỡ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi, lên tiếng: "Chúng ta có thể thử, vật sở hữu ở mức độ nào có thể truyền dẫn cùng. Dù sao một khi sử dụng đạo cụ này, không thể chỉ dẫn theo hai người chúng ta."
Công dụng như thể rất bình thường nhưng vào thời khắc quan trọng có thể phát huy tác dụng rất quan trọng, đặc biệt là tương lai còn là ẩn số, rất có khả năng sử dụng tới nó chính là tăng thêm một cơ hội sai số.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, trong lòng cô ấy đã có tính toán về chuyện này.
"Được rồi, nếu mọi người đã rút xong rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi. Quy tắc cũ, ngày mai tới ăn cơm trưa." Tiêu Mộ Vũ lên tiếng.
Ba người Trần Khải Kiệt vui vẻ không thôi, vội vàng gật đầu. Chỉ có Thẩm
Thanh Thu xụ mặt, mặt mày không cam tâm nói: "Mua nguyên liệu tươi, xử
lí sạch sẽ, nếu không không có mà ăn đâu."
Trần Khải Kiệt nghiêm túc nói: "Rõ!"
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười, lại cố tình mím môi, đè ý cười lại tiếp tục nói: "Ừm, đội phó của mọi người tương đối nhỏ nhen, xử lí nguyên liệu
còn chưa đủ, nhớ phải đem thịt bò mà cô ấy thích nhất tới, phải tươi
ngon nguyên miếng. Còn cả mì Ý, nhớ là nhãn hiệu cũ. Ừm, còn cả một chai rượu vang nữa."
Nhìn như thể Tiêu Mộ Vũ đang dàn xếp cho mấy người Trần Khải Kiệt, nói ra một
đống, khiến ba người đờ ra. Rất lâu sau mặt mày Tô Cẩn buồn bã nói: "Tôi hiểu rồi, không phải đội phó nhỏ nhen, là đội trưởng Tiêu quá dung
túng."
Dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ như không nghe hiểu, Thẩm Thanh Thu lại cười bò trên vai cô, vui vẻ không thôi.
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, mặc cho Thẩm Thanh Thu dựa vào mình, sau đó nhìn
sang Sĩ, nhàn nhạt nói: "Phiền anh đưa chúng tôi về, cảm ơn."
Chỉ là mấy câu hết sức bình thường, nhưng ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn Sĩ không
hề bình thường, Thẩm Thanh Thu đang cười, dù vậy ánh mắt vẫn bắt được sự đặc biệt bên trong, chầm chậm thu lại ý cười, sau đó cũng nhìn chằm
chằm Sĩ.
Không phải Sĩ
không nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, cũng không để tâm, ngược lại gật đầu nho nhã mỉm cười. Dáng vẻ nho nhã lịch thiệp này không những
khiến người ta có chút ghét bỏ, mà còn khiến cảm giác quen thuộc kì quái của Thẩm Thanh Thu càng mãnh liệt. Cô ấy nhíu mày, còn chưa kịp nói lời nào, Sĩ đã giơ tay, thế là trong chớp mắt Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ
đã quay về nhà mình.
Lúc
này có vẻ đang là buổi chiều, mặt trời đã lặn về đằng tây, ánh mặt trời
chiếu qua rèm cửa lọt vào trong, phủ lên một ánh sáng dịu cho căn nhà.
Nhìn cách bố trí quen thuộc, Thẩm Thanh Thu cảm thấy tâm trạng của bản thân
cũng trở nên thư thái, sau đó cô ấy có chút sốt ruột quay đầu nhìn Tiêu
Mộ Vũ.
Vừa quay đầu, Thẩm Thanh Thu liền quát hiện lúc này Tiêu Mộ Vũ cũng đang nhìn mình. Ánh
sáng trong đôi mắt đen láy của Tiêu Mộ Vũ lay động, cảm xúc lộ ra ngoài
nhiều tới nỗi không thể thu lại, may mắn, vui vẻ, đau thương đều quẩn
quanh bên trong, khiến Thẩm Thanh Thu lập tức chìm vào trong đó.
Vừa rời khỏi phó bản, Tiêu Mộ Vũ vẫn rất ổn, nhưng lúc này Thẩm Thanh Thu
biết Tiêu Mộ Vũ đã đè nén quá lâu, những cảm xúc trong Tiêu Mộ Vũ cần
giải phóng một cách cấp thiết.
Thẩm Thanh Thu nghĩ rồi, ánh mắt không khống chế được dịu lại, yêu thương
lại có chút bất lực, tiến lên phía trước vội nói: "Sao đột nhiên lại thế này..."
Còn chưa đợi
Thẩm Thanh Thu nói xong, Tiêu Mộ Vũ đã ôm chặt cô ấy vào lòng, sức lực
này khiến Thẩm Thanh Thu cảm nhận rõ ràng được nỗi sợ và quan tâm của
Tiêu Mộ Vũ.
Cô ấy không
nói gì tiếp, chỉ mặc cho Tiêu Mộ Vũ ôm lấy mình, sau đó đưa tay vòng lên lưng Tiêu Mộ Vũ, dịu dàng ôm lấy đầu cô, khẽ khàng vuốt ve.
"Không sao rồi, chị vẫn ổn mà." Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ sợ điều gì,
nhưng cô ấy không biết nên an ủi Tiêu Mộ Vũ thế nào, vì bản thân cô ấy
cũng đang sợ.
Thông tin
càng ngày càng nhiều đang nhắc nhở hai người, cả hai không thể kết thúc
một cách hoàn hảo, những lời NPC nói trong phó bản rõ ràng là có dự tính trước.
Tuy Thẩm Thanh
Thu khuyên bản thân, đây chỉ là thủ đoạn kích thích Tiêu Mộ Vũ của hệ
thống, nhưng những ám thị kia vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là nghĩ tới kết cục tồi tệ kia, điều này chứng minh, những thứ
kia không phải hệ thống truyền đạt tới cô ấy, mà là tồn tại trong nhận
thức của cô ấy. Cũng có thể nói là, rất có khả năng thực sự từng xảy ra.
Căn cứ theo suy đoán của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, trước đây hai người
có quen biết, chắc chắn giữa cả hai đã xảy ra một số chuyện. Hệ thống
dùng trăm phương ngàn kế để Thẩm Thanh Thu tiếp cận Tiêu Mộ Vũ, chính là nắm rõ việc Tiêu Mộ Vũ sẽ bị Thẩm Thanh Thu ảnh hưởng. Trong mấy phó
bản gần đây, Thẩm Thanh Thu đã phát hiện, hệ thống đang dùng bản thân để kích thích Tiêu Mộ Vũ.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ đang ôm Thẩm Thanh Thu vô cùng khó chịu, cô vẫn đang
nhẫn nhịn, không dám lộ ra, sợ Thẩm Thanh Thu buồn bã, sợ nhóm Tô Cẩn lo lắng. Nhưng hiện tại cuối cùng bọn họ cũng có thể an toàn thoát ra, khi mọi thứ trước mặt trở nên triệt để, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu lành lặn đứng bên cạnh mình, cảm xúc mới triệt để tuôn trào.
Cuối cùng Tiêu Mô Vũ không nhịn được nữa, ôm chặt Thẩm Thanh Thu, nói ra
những lời bản thân không muốn nói nhất, cũng là những lời kì vọng nhất,
"Đáp ứng em, không được rời xa em, cho dù thế nào cũng không được rời xa em."
Tiêu Mộ Vũ cố gắng
giữ bình tĩnh, nhưng sao có thể bình tĩnh nổi, thực ra bản thân đã nghĩ
tới một số thứ, những thứ ấy còn khiến trái tim cô đau đớn hơn những ám
thị của hệ thống, tới nỗi những lời sau cùng đều đã run rẩy.
Thẩm Thanh Thu nghe xong, trái tim cũng run rẩy, cô ấy hé miệng nhất thời
không nói thành lời, cổ họng trượt xuống lần nữa, phải nuốt những hai
lần mới cất được lời.
"Em nói cái gì ngốc nghếch vậy hả, sao chị lại rời xa em chứ, cả đời này
chị đã xác định em rồi, cho dù thế nào chị cũng sẽ ở bên em. Lùi lại mà
nói, cho dù không thể ở bên cạnh em, cũng sẽ chờ em, mãi mãi chờ em."
Trong mắt Thẩm Thanh Thu có ánh nước, bàn tay khẽ vuốt lưng Tiêu Mộ Vũ,
an ủi cô.
Thẩm Thanh Thu
gác cằm lên vai Tiêu Mộ Vũ, rất lâu sau mới đè được nước mắt vào trong,
lúc này mới nhỏ tiếng hỏi: "Có phải em nhớ được gì rồi không?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, Thẩm Thanh Thu cũng không gạn hỏi, hai người
đứng trong phòng ôm nhau rất lâu. Đồng Lâm phát hiện cả hai đã về liền
lập tức ra đón hai người, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại lặng
lẽ lật người, bản thân hấp tấp rồi.
Một lúc lâu sau, Tiêu Mộ Vũ buông Thẩm Thanh Thu ra, con ngươi chăm chú
nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Thu rất lâu, sau đó gật đầu, khi Thẩm Thanh
Thu có chút ngẩn người lại bổ sung: "Thực ra em cũng không biết có phải
là nhớ ra hay không, chỉ là một vài kí ức vụn vặt, em quen thuộc với rất nhiều địa điểm trong phó bản, cốt truyện cũng không khác suy đoán của
em là bao, em cứ cảm thấy bản thân và người khác đã từng thảo luận những tình tiết tương tự. Ngoài ra..." Tiêu Mộ Vũ nói tới đây liền rút ra tấm thẻ Chúc bạn may mắn lần sau của bản thân và Thẩm Thanh Thu, đặt trong
lòng bàn tay.
"Có phải
chị cảm thấy lần này em rất bình tĩnh khi đối diện với nó đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ hỏi Thẩm Thanh Thu, vì sau khi cô rút xong, Thẩm Thanh Thu
cũng rút một lần, chuyện đen đủi như vậy, nếu đổi lại là trước kia Thẩm
Thanh Thu sao có thể hờ hững cho qua như thế.
"Đúng, cảm giác như điều này nằm trong dự đoán của em." Thậm chí Thẩm Thanh
Thu rút được thẻ này, Tiêu Mộ Vũ cũng không ngạc nhiên.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Đúng thế, khoảnh khắc em lật lên nhìn thấy nó, thậm chí em có cảm giác vô cùng thoải mái, giống như em đã đợi rất lâu."
"Thanh Thu, trước kia chúng ta từng nói, tuy vận số của chúng ta rất tệ, rút
được toàn thẻ kì quái, nhưng cuối cùng những tấm thẻ kì quái ấy đều có
thể biến từ phế phẩm thành châu báu, thậm chí càng thêm thực dụng. Mà
trải qua phó bản nhiều tổ đội lần này, em phát hiện ra thẻ của chúng ta
mạnh hơn thẻ của những tổ đội khác, giống như có người dùng trăm phương
ngàn kế để cho chúng ta đồ tốt, nhưng trở ngại vì một nguyên tố nào đó
nên không thể trực tiếp cho, nên chỉ có thể đường vòng cứu quốc."
"Xác thực là vậy, cho nên hành vi này vô cùng mâu thuẫn với việc hệ thống
nhằm vào chúng ta. Nếu thật sự là hệ thống, nó kiêng kị em, muốn lấy
được thứ kia trong tay em, nên để em tuyệt vọng mới đúng, dù sao chỉ có
lúc đó nó mới có cơ hội, sao có thể cho em chỗ dựa tốt như thế." Thực ra Thẩm Thanh Thu và nhóm Tô Cẩn vẫn luôn cảm thấy hệ thống này vô cùng
mâu thuẫn, thậm chí có lúc khiến bọn họ không cách nào phán đoán là bạn
hay thù.
Tiêu Mộ Vũ lấy
thẻ Chúc bạn may mắn lần sau rút được trước đó ra, năm tấm thẻ đặt cùng
nhau, tiếp tục nói: "Khi nhìn thấy nó em có một loại trực giác, nó hữu
dụng, hơn nữa rất hữu dụng, nhưng em vẫn chưa nghĩ ra phải dùng nó thế
nào."
Thẩm Thanh Thu nhìn năm tấm thẻ Chúc bạn may mắn lần sau, nhất thời ngập tràn cảm xúc, nhưng lại không có manh mối.
Nhìn thấy ấn đường của Thẩm Thanh Thu càng nhíu càng chặt, Tiêu Mộ Vũ vội
nói: "Hiện tại em cũng không tìm ra manh mối gì, vừa về cứ nghỉ ngơi
trước đã, đừng nghĩ nữa. Chị đói chưa, em nấu cơm cho chị?"
Thẩm Thanh Thu vừa nghe xong con ngươi đã sáng lên, hai ngày này chỉ có thể
gặm bánh bao bánh bột mì, thực sự khó chịu chết mất, trước tiên không
nói có đói bụng hay không, về mặt tâm lí thì thèm ăn tới hoảng.
Cô ấy vốn muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt không có bao nhiêu ý
cười ngược lại còn lộ ra vẻ mệt mỏi, lập tức nuốt lại lời vào trong
miệng. Con ngươi Thẩm Thanh Thu chuyển động, trào ra ý cười, chắp tay ra sau lưng, nở nụ cười xinh đẹp trước mặt Tiêu Mộ Vũ nói: "Đói, nhưng mà, chị không muốn ăn cơm."
Con ngươi của Thẩm Thanh Thu vốn là màu xám nhạt, không phải màu sắc phổ
biến, giống như đeo lens. Bình thường người da vàng rất khó làm chủ màu
mắt này, sẽ khiến người ta cảm giác không có tinh thần, da dẻ vàng vọt,
nhưng Thẩm Thanh Thu rất trắng, ngũ quan hình khối sâu thẳm. Khi Thẩm
Thanh Thu thận trọng lạnh mặt nhìn người khác, dường như trong mắt không chứa nổi thứ gì, loại cao ngạo này khiến người ta khó lòng tiếp cận,
thậm chí là sợ hãi.
Nhưng nếu Thẩm Thanh Thu tươi cười, chăm chú nhìn bạn, đôi mắt ấy lại trong
trẻo sáng tỏ, khi trong mắt cô ấy mang theo ánh sáng nhìn bạn, không ai
có thể từ chối. Ngay cả ban đầu mới gặp gỡ, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy Thẩm
Thanh Thu khiến người ta chán ghét tới đâu cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, vì nó quá mê người. Mà hôm nay, Tiêu Mộ Vũ với tình yêu cất sâu của bản thân sao có thể đề kháng được loại hấp dẫn này.
Dường như bị mê hoặc, Tiêu Mộ Vũ ngẩn ngơ nói: "Vậy chị muốn ăn gì?"
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nhích tới, khi tới gần Tiêu Mộ Vũ càng nhìn rõ
con ngươi của Thẩm Thanh Thu, giống như thủy tinh trong suốt mê người.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy thực ra bản thân biết tên không an phận này muốn nói gì, cô cũng có vô số cách chặn miệng của Thẩm Thanh Thu, nhưng lại nhất định lựa chọn cách tình nguyện cắn câu.
Thế là khi đôi mắt kia tiến gần tới nỗi không nhìn rõ, khi đôi môi cảm nhận được thứ lành lạnh mềm mại như cánh hoa, Tiêu Mộ Vũ nghe thấy Thẩm
Thanh Thu khẽ cười giống như đắc ý bên tai, "Chị cảm thấy có thứ còn
ngon hơn cơm, ví dụ như em."
Không ai có thể kiềm chế trước lời tán tỉnh như thế của Thẩm Thanh Thu, năng
lực khống chế mà Tiêu Mộ Vũ vẫn tự hào đều tan vỡ đổ sụp trước mặt Thẩm
Thanh Thu, thậm chí cô không đợi người đang đói hành động bước tiếp
theo, đã bắt đầu thưởng thức mĩ vị dâng lên tận miệng.
Bước chân giống như đang nhảy tăng-gô, em tiến chị lùi, tung tăng nhảy múa.
Khi thỏa mãn thân mật bước đầu, Thẩm Thanh Thu lưu luyến không nỡ rời
đi, cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngón tay ngoắc lấy cổ áo của Tiêu Mộ Vũ, khẽ
cười nói: "Cảm giác như em còn đói hơn chị?"
Hơi thở của Tiêu Mộ Vũ có chút gấp gáp, không lên tiếng. Thẩm Thanh Thu
nhịn cười, ý cười từ ma mị chuyển sang dịu dàng, ngón tay vuốt ve nét
mệt mỏi trong mắt Tiêu Mộ Vũ, dịu dàng nói: "Được rồi không trêu em nữa, mệt quá rồi, nghỉ ngơi trước đã." Nói xong Thẩm Thanh Thu khom lưng, bế Tiêu Mộ Vũ lên, đi về phòng ngủ chính.
Bên trong đã có dấu vết sinh hoạt của cả hai, tủ quần áo được chia thành
hai phần, quần áo của hai người mỗi người chiếm một nửa.
Đặt Tiêu Mộ Vũ lên giường xong, Thẩm Thanh Thu lấy hai bộ đồ ngủ, đưa một bộ cho Tiêu Mộ Vũ, sau đó bản thân vào nhà vệ sinh.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cửa đóng lại, lại nhìn đồ ngủ bên cạnh, không nhịn được lẩm
nhẩm, cởi thì cùng cởi, sao mặc lại không thể cùng mặc chứ?