Mà
vào thời khắc quan trọng này, Tiêu Mộ Vũ ấn đồng hồ bấm giờ, động tác
của Kiền bà bà lập tức đình trệ, cơ thể Tiêu Mộ Vũ cũng dừng giữa không
trung.
Mà Thẩm Thanh Thu bên kia phát hiện người xung quanh và thây ma đều đã ngưng trệ, lập tức ý thức được Tiêu Mộ Vũ xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Thu vội vàng lấy ra đạo cụ Nếu cảm thấy vui thì hãy vỗ tay từ chỗ Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nói qua Một gia đình yêu thương thắm thiết: "Mộ Vũ, hoán đổi vị trí!"
Cô ấy vỗ tay, trong lòng vô cùng căng thẳng, sợ Tiêu Mộ Vũ không đáp lại
mình, cảm tạ trời đất giây tiếp theo Thẩm Thanh Thu phát hiện bản thân
và Tiêu Mộ Vũ đã hoán đổi vị trí cho nhau.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều ngừng lại, Thẩm Thanh Thu phát hiện nửa cơ
thể đã lún xuống dưới nóc nhà, gạch ngói dưới chân đã sụp xuống, bị cố
định giữa không khung. Mà nơi sụp xuống lại là một chảo dầu lớn.
Trái tim Thẩm Thanh Thu bỗng treo cao, không nhịn được cảm giác sợ hãi sau
khi sự việc xảy ra, may mà bản thân lưu tâm, lấy được tấm thẻ này, may
mà khi đồng hồ bấm giờ tạm dừng bản thân không bị hạn chế.
Đồng hồ bấm giờ của Tiêu Mộ Vũ chỉ dừng 10 giây, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng
phản ứng lại. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua căn phòng một lượt, rồi
nhìn lên mặt Kiền bà bà, biểu cảm cô đọng trên khuôn mặt bà ta vô cùng
kì quái, khóe môi nhếch lên, ánh mắt âm u, như cười như không nhìn lên
trên, rõ ràng đã phát hiện ra Tiêu Mộ Vũ.
Không có nhiều thời gian, Thẩm Thanh Thu vội vàng quan sát trong phòng, không dừng lại quá lâu, ngay sau đó sử dụng Chân trái giẫm chân phải, tung
người nhảy lên khỏi căn phòng của Kiền bà bà, chớp mắt liền rời đi.
Đã hết thời gian 10 giây, thời gian tiếp tục chuyển động, tất cả mọi người đều khôi phục động tác.
Thế là sự biến mất đột ngột của Thẩm Thanh Thu thu hút sự chú ý của mấy
người, nhưng Tiêu Mộ Vũ đã quay về, ngoại trừ mấy người Trần Khải Kiệt,
cũng không ai hay biết, vì trên người cô vẫn khoác áo choàng tàng hình.
Cũng là Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh kéo nhóm Trần Khải Kiệt một cái, mới khiến ba
người ý thức được Thẩm Thanh Thu biến mất, thay vào đó là Tiêu Mộ Vũ
quay lại.
Ngay cả bọn họ
nhất thời cũng ngây ra, không hiểu giây trước Thẩm Thanh Thu còn ở đây,
Tiêu Mộ Vũ vào trong thôn, tại sao giây tiếp theo lại đổi ngược lại.
Tiêu Mộ Vũ không kịp giải thích, đè nhỏ giọng nói trong nhóm chat: "Thanh Thu, đổi lại!"
Thẩm Thanh Thu hiểu ý của Tiêu Mộ Vũ, không chần chừ, lập tức vỗ tay, cô ấy và Tiêu Mộ Vũ lại đổi vị trí thêm lần nữa.
Mà Thẩm Thanh Thu vô duyên vô cớ biến mất lại xuất hiện, tuy những người
còn lại rất sửng sốt nhưng cũng đoán được là do Thẩm Thanh Thu sử dụng
đạo cụ, những người chơi vốn dĩ đang ra sức chạy về phía cổng làng cũng
không nhịn được nhìn về phía căn nhà sáng đèn, thấp thoáng cảm nhận được điều gì đó.
"Anh làm gì
thế?" Đột nhiên có tiếng quát của một người phụ nữ vang lên, nhưng số
lượng người đã vượt quá giới hạn tiếp nạp, tới nỗi một người phụ nữ
trong đó bị đẩy ra.
Dường như thẻ đạo cụ trên người cô ta đã sử dụng hết, sau khi bị đẩy ra liền
hoảng hốt chất vấn, lại ra sức chen vào trong, đồng đội của cô ta lập
tức hành động đẩy người đàn ông chen vào một cái, "Đến sau xếp sau, anh
không biết à?"
Xung đột
vừa xảy ra, thành viên hai bên vốn còn chưa kịp vào, lòng dạ đôi bên đã
nóng như lửa đốt. Cộng thêm một phen tiêu hao thể lực này, đã dùng rất
nhiều thẻ đạo cụ, thẻ còn lại hoặc là không có tác dụng hoặc là giữ lại
không chịu dùng, cho nên không ai rộng lượng để người ta xô đẩy bản
thân.
Lúc này hai đội đã
đánh nhau, vốn dĩ bên dưới cổng làng chật chội sao có thể có chỗ để đánh nhau, trong hỗn loạn không ngừng có người bị đẩy ra ngoài, cuối cùng
cũng không biết lỡ tay hay cố ý.
Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm cũng bị lôi vào trong, bị một xúc tua màu đen hất ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang định rời đi, ánh mắt lạnh lại linh hoạt bắt được
chủ nhân của xúc tua kia trong đám người hỗn loạn. Bước chân cô ấy dịch
chuyển, lướt qua đám người hỗn loạn như hồn ma, tìm được xúc tua muốn
rụt về kia, dao găm không nể nang, chặt đứt toàn bộ hai xúc tua, chất
lỏng màu đen dinh dính bắn ra, khiến sắc mặt người đàn ông cao to đen
mặt.
"Cô muốn làm gì?"
Ánh mắt gã giống như răng nanh chứa độc hướng thẳng về phía Thẩm Thanh
Thu, dáng vẻ thẹn quá hóa giận, giống như Thẩm Thanh Thu đột nhiên ra
tay trước.
Thẩm Thanh Thu không có tâm trạng dây dưa với gã, chỉ tàn khốc đáp lời, "Thu cái miệng của anh về, anh làm gì trong lòng anh biết rõ. Lần đầu tiên đánh lén
đội trưởng của tôi, lần thứ ba đánh lén đồng đội của tôi, còn có thể
đứng trước mặt tôi, làm như thành tâm lạy Phật. Còn để tôi thấy anh dùng thứ bẩn thỉu kia động vào người của tôi, thứ tôi chém lần sau không
phải xúc tua đó, mà là đầu anh."
Thẩm Thanh Thu cười lạnh, nhấc chân đạp xúc tua ngo ngoe dưới mặt đất sau
khi bị chém đứt dưới chân, sau đó chầm chậm ép vào trong bùn đất.
Khi biểu cảm của đối phương vặn vẹo liền rút dao chém đứt đầu một thây ma,
ném xuống chân gã, quay đầu dặn dò Trần Khải Kiệt, "Ba người cẩn thận."
Sau đó nhảy vút lên không, hướng về phía căn nhà của Kiền bà bà.
Áo choàng tàng hình của Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa hết thời gian, những người
khác căn bản không nhìn thấy cô, nhưng sợi tơ hồng trong tay Thẩm Thanh
Thu cảm ứng được cảm xúc xao động kịch liệt của Tiêu Mộ Vũ, thấp thoáng
chỉ dẫn phương hướng của Thẩm Thanh Thu.
Vì Thẩm Thanh Thu không tàng hình, cho nên thây ma sẽ không tha cho cô ấy, cho dù cô ấy đang bay, cũng có vài con đuổi theo. Khi Thẩm Thanh Thu
nhanh chóng tìm được căn nhà Kiền bà bà, cửa nhà đối phương đã rộng mở.
Thẩm Thanh Thu rất cẩn thận, cô ấy biết nhất định phải tránh Kiền bà bà, cho nên chỉ vội vàng liếc một cái. Thẩm Thanh Thu phát hiện trong nhà trống rỗng không có thứ gì, Kiền bà bà cũng biến mất, nhưng trên bậc thềm lát đá xanh trước nhà Kiền bà bà, mấy dấu vết ướt sũng lại vô cùng chói
mắt.
Dấu vết đó là vết
dầu loang lổ, trước cổng còn có dấu chân. Từng hàng dấu chân in xuống,
tổng cộng có bốn hàng, cũng có thể nói là thứ quỷ quái vừa ra ngoài ban
nãy có bốn chiếc chân.
Trong đầu Thẩm Thanh Thu lập tức lướt qua chảo dầu kia, cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, thế là không quan tâm tới bất kì điều gì, lập tức đuổi theo phương hướng hiện tại của Tiêu Mộ Vũ.
"Mộ Vũ, em nhất định phải cẩn thận! Có thứ đuổi theo em, hình như bò ra từ
chiếc chảo kia, em đi tới chỗ chị đi." Thẩm Thanh Thu vừa nói, nghĩ tới
điều gì đó, lập tức dừng lại, vội vàng vỗ tay.
Nhưng lần này Tiêu Mộ Vũ không đồng ý đổi vị trí với Thẩm Thanh Thu, điều này khiến trái tim Thẩm Thanh Thu chùng xuống, đầu óc ù một tiếng, cắn răng nói: "Em tin chị, chị có thể ứng phó, đổi vị trí đi!"
Nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn không đồng ý, điều này khiến Thẩm Thanh Thu ý thức được
hoàn cảnh nguy hiểm của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy nhất định phải bình tĩnh lại.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ bị dồn tới phía sau căn nhà số ba bên tay trái dãy thứ
ba, tiến thoái lưỡng nan. Mỗi dãy nhà trong thôn Vô Hối đều có khoảng
đất trống, nhà xây dựa theo thế đất, từng nhà từng nhà xếp thành cấu
trúc ruộng bậc thang, càng ngày càng cao, cho nên phía sau mỗi nhà đều
có kè đá cao gần hai mét, trèo lên trên chính là sân trước của dãy nhà
tiếp theo.
Mà lúc này
Tiêu Mộ Vũ mặc áo choàng tàng hình dựa vào cửa sổ phía sau của dãy nhà
kia, mà ở kè đá cách cô không tới một mét, có một con quái vật với dáng
vẻ khiến Tiêu Mộ Vũ nhất thời không muốn nhìn thấy nó đang bò trên đó,
thò đầu ra quan sát xung quanh cô.
Nói là quái vật, thực ra là thi thể bị chặt đứt rồi ghép lại mà thành. Đống xương cốt bị đốt cháy co quắp lại, bên trên khảm năm chiếc đầu, tay và
chân trên cơ thể chắp vá hỗn loạn với nhau thò ra chiếc chân bò trên mặt đất hệt như con nhện.
Nhìn thi thể đỏ ửng, trên người xèo xèo bốc lên mùi dầu trước mặt, Tiêu Mộ Vũ nhẫn nhịn cơn buồn nôn.
Điều khiến người ta khó tiếp nhận nhất là đầu nó đang chuyển động, thò ra
không ngừng lắc lư, giống như đang cảm nhận hơi thở. Nó bò quanh vị trí
ẩn nấp của Tiêu Mộ Vũ không chịu rời đi, rõ ràng đã cảm nhận được gì đó, nhưng khổ một nỗi không nhìn thấy gì, không cách nào tìm ra.
Xèo xèo, giọt dầu chầm chậm nhỏ xuống, phát ra âm thanh trên mặt đất, trong không khí lan tràn mùi cháy khét.
"Tao nhìn thấy mày rồi, trốn làm gì, ngoan ngoãn ra đây, nếu không hậu quả
sẽ càng nghiêm trọng." Âm thanh u ám kèm theo ý cười của Kiền bà bà
truyền tới từ một chiếc đầu há ra, khiến Tiêu Mộ Vũ nhíu mày.
Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ không bị mấy câu nói này lừa gạt, nhưng cũng chính vào lúc này, cô nhận được yêu cầu hoán đổi vị trí của Thẩm Thanh Thu.
Trong tình huống này Tiêu Mộ Vũ cũng không dám hít thở, căn bản không cách
nào trả lời. Hơn nữa bản thân đã tàng hình còn bị ép tới mức này, nếu
Thẩm Thanh Thu tới, căn bản chính là không nơi trốn tránh. Điều khiến
Tiêu Mộ Vũ lo lắng nhất chính là, cô sợ nếu bị phát hiện không chỉ là
đánh nhau một trận đơn giản với thứ này, cho nên cô không dám sử dụng
đạo cụ.
Huống hồ thẻ trên người cô, không có thẻ nào có thể giúp bản thân an toàn thoát khỏi sự truy lùng của con quái vật này.
"Mày đã phát hiện bí mật của tao, thực ra nhiệm vụ của mày đã hoàn thành
rồi, có trốn hay không không có gì khác biệt. Nhưng đồng đội của mày,
nếu chúng lỗ mãng chạy tới đây nhìn thấy cảnh này, vậy chính là tự tiện
vào nhà tao, sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Không trị được mày, nhưng
chúng không may mắn như mày. Tao đã nghe thấy có người tới, mày nói xem
có phải đồng đội của mày không?" Trong âm thanh của Kiền bà bà ngập tràn mê hoặc, chầm chậm phá vỡ phòng tuyến của Tiêu Mộ Vũ, muốn cô tự ra
ngoài.
"Em tin chị, chị
có thể ứng phó được, đổi vị trí đi!" Âm thanh của Thẩm Thanh Thu khiến
trái tim Tiêu Mộ Vũ bị bóp chặt, cô nên nhắc nhở Thẩm Thanh Thu thế nào, kiếp nạn này không chỉ trốn được con quái vật giết người mà Kiền bà bà
thả ra, mà còn không để Kiền bà bà phát hiện bọn họ đã vào nhà bà ta.
Tiêu Mộ Vũ không tin lời này của Kiền bà bà, huống hồ Thẩm Thập Nhất từng
nhắc nhở không nên tin NPC. Nói cái gì mà phải hoàn thành nhiệm vụ, rõ
ràng cô đã sớm đoán được chuyện Kiền bà bà nấu dầu người, tối nay chẳng
qua là chứng thực mà thôi, không có bất kì trợ giúp nào với nhiệm vụ của cô.
Cho nên đối với bọn
họ mà nói, cái gọi là bí mật của Kiền bà bà không đáng một xu, trừ
phi... Trong đầu Tiêu Mộ Vũ đột nhiên lóe lên một hình ảnh. Nhưng giây
tiếp theo có cánh tay đột nhiên thò tới chân cô khiến Tiêu Mộ Vũ không
có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Cánh tay của thứ quỷ quái kia thò tới mép cửa sổ, Tiêu Mộ Vũ co chân treo
lên cửa sổ mới tránh được, nhưng cả cơ thể đã bị quái vật bao vây, chỉ
cần nó nhích thêm mấy mét, nó sẽ phát hiện ra cô. Đòi mạng hơn là, Tiêu
Mộ Vũ đã sắp nín thở tới cực hạn.
Mà trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, con quái vật vốn chuẩn bị
thò đầu ra ngửi đột nhiên khựng lại, ngay sau đó năm chiếc đầu đồng loạt quay về một hướng, là ở vị trí cổng làng. Không đợi Tiêu Mộ Vũ sửng
sốt, chín chiếc chân của nó nhanh chóng nhấc lên, lập tức luồn ra, hoàn
toàn mặc kệ Tiêu Mộ Vũ.
Âm thanh của Kiền bà bà lập tức biến đổi, "Mày dừng lại cho tao!"
Nhưng rõ ràng bà ta cũng không thể ngăn cản được con quái vật này, chỉ năm
bước, thứ kia từ trên trời rơi xuống đụng bay đám thây ma, rơi xuống
trước mặt đám người chơi đang tê dại da đầu.
Lúc này Thẩm Thanh Thu bình tĩnh đứng trong đám người hỗn loạn, cổng làng
phía trên đỉnh đầu cô ấy, có Show ân ái chết rất nhanh đã lâu không sử
dụng.
Ba tầng trong ba
tầng ngoài cổng làng, toàn bộ đều bị thây ma vây chặt, thế là khi thi
thể cháy khét được tạo thành từ năm người chết tối qua hạ xuống, mạnh mẽ đạp tung một đám thây ma. Mà bộ dạng này của nó cũng khiến toàn bộ
người chơi đang đấu đá giành chỗ sợ hãi.
"Cái... cái này là gì thế? Tại sao đám thây ma kia đột nhiên lại tụ lại đây như phát điên thế." Kính của người đàn ông đeo kính đã trượt xuống cằm, anh ta vội vàng đỡ lên, khó lòng tin nổi nói.
Mà Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu ở một bên lại lần nữa sử dụng thẻ vỗ tay
hoán đổi vị trí, sau khi Tiêu Mộ Vũ quay về thời gian tàng hình cũng kết thúc, hoàn hảo ẩn nấp trong đám người, mà Thẩm Thanh Thu cũng nhờ sự
trợ giúp của Chân trái giẫm chân phải, lặng lẽ vòng ra sau thôn Vô Hối.
"Thanh Thu, chị đừng vội tới đây, Kiền bà bà đang tìm người." Tiêu Mộ Vũ nhìn
con quái vật không ngừng tìm kiếm trong đám người, nhỏ tiếng nhắc nhở
Thẩm Thanh Thu.
Đồng thời để tránh con quái vật phát hiện thiếu người, Tiêu Mộ Vũ lập tức quyết
đoán, kích hoạt Đèn kéo quân. Thế là lần này, lần đầu tiên Đèn kéo quân
trùm lên nhiều đơn vị kẻ địch trong phạm vi của nó trong một lần như
vậy. Mà điều này khiến con quái vật mà mọi người chỉ cần nhìn thôi cũng
đủ run rẩy bị dừng hình tại chỗ.
Đèn kéo quân trên đỉnh đầu Tiêu Mộ Vũ xoay tròn, những người chơi có kinh
nghiệm phong phú đều biết Tiêu Mộ Vũ đang sử dụng thẻ đạo cụ, tuy đôi
bên đều có tính toán, nhưng ai cũng biết thứ quỷ quái trước mặt không
phải thứ gì tốt đẹp cho cam, lúc này nó xuất hiện, không nhân lúc nó suy yếu lấy mạng nó, đợi lát nữa tất cả mọi người đều phải trả giá.
Nhất thời không cần người chỉ huy, tất cả mọi người không hẹn mà gặp xông ra ngoài, thẻ đạo cụ, vũ khí lạnh, toàn bộ đều được sử dụng, Trần Khải
Kiệt tiến tới chém lên một chiếc đầu.
Nhân lúc đám người hỗn loạn, Thẩm Thanh Thu cũng lặng lẽ hòa vào dòng người, lúc này không ai biết ban nãy Thẩm Thanh Thu đã ra ngoài. Sau khi tiến
vào, trong thời gian 15 giây dừng hình của Đèn kéo quân, Thẩm Thanh Thu
không chút nể nang chặt toàn bộ đầu còn lại của thứ kia xuống.
Khi toàn bộ năm chiếc đầu rơi xuống, con quái vật kia rầm rầm ngã xuống,
sau đó cơ thể quấn lại với nhau cuối cùng có được giải thoát, bắt đầu
chia năm xẻ bảy.
Mà đám
thây ma điên cuồng sau khi thẻ Show ân ái chết rất nhanh được kích hoạt
cũng như được khởi động lại, đờ đẫn quay người, lần lượt vượt qua bức
tường bao đã đổ sụp chạy ra ngoài thôn Vô Hối. Chỉ còn bảy chiếc đầu
đính kèm bộ phận cơ thể mà chúng chọn được ở lại.
Toàn bộ thi thể cháy đen chia năm xẻ bảy trên mặt đất đều bò về một phía,
những người khác không hiểu, nhưng Tiêu Mộ Vũ rất rõ, chúng muốn tìm ai.
Mọi người đã sức cùng lực kiệt nhưng không ai có thời gian nghỉ ngơi, vừa
sửng sốt vừa sợ hãi đi theo thi thể kia về phía trước, mà trên con đường nhỏ chia tách nhà cửa trong thôn thành ba ngả, có một người đứng đó,
nhìn chằm chằm người chơi may mắn sống sót, biểu cảm dữ tợn lại điên
cuồng.