Thông báo này khiến Tiêu Mộ Vũ và Cố Diệp đều ngây người tại chỗ, Tiêu Mộ Vũ
sửng sốt, mà Cố Diệp sau khi sửng sốt lại là mừng rỡ khó lòng hình dung.
Biểu cảm của Cố Diệp gần như mất khống chế, khuôn mặt đứng đắn vốn mang theo vẻ nghiêm túc cũng biến đổi, nụ cười khó lòng khống chế.
Cô Diệp cũng không quan tâm bản thân đang cầm con chim ngói trong tay,
nhanh chóng xông ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ đồng đội của mình. Mà đồng đội nhận được tin tức này cũng không cách nào làm việc bình thường được nữa, nhìn thấy Cố Diệp đều quây lại, mừng rỡ rớt nước mắt. Nếu không
phải lo lắng những người chơi khác, họ còn muốn hét lên tại chỗ.
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa ra ngoài, Thẩm Thanh Thu đi vào trong, vui vẻ trên mặt
cũng không giấu nổi, vội lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, sao lại
đột ngột vậy?"
Tiêu Mộ Vũ kể lại một lượt chuyện bản thân và Cố Diệp trao đổi bảng nhiệm vụ, Thẩm Thanh Thu nghe xong thở phào một hơi, lại có chút buồn cười, "Thực là
quá bất ngờ, ai có thể nghĩ ra hệ thống còn cung cấp một con đường sống
cho người chơi thất bại trong nhiệm vụ. Cũng chẳng trách, khó khăn lắm
mới sống được tới phó bản thứ tám, chỉ vì một câu tiếp lời vô thức mà đi sai cả bàn cờ, cũng quá bất hợp lí."
"Tổ đội thất bại và tổ đội tạm thời hoàn thành nhiệm vụ trao đổi thông tin, sau đó kích hoạt nhiệm vụ cuối cùng, cài đặt này cũng uổng cho hệ thống có thể nghĩ ra, khi chị vào đây những đội khác có phản ứng gì không?"
Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng nói.
Thẩm Thanh Thu đi ra quan sát tình hình bên ngoài, nhỏ tiếng nói: "Nhìn thấy bốn người đội kia đột nhiên hưng phấn như thế, họ đã nghi ngờ rồi,
nhưng điều này vừa hay có thể chứng minh, thông báo này chỉ thông báo
với những tổ đội kích hoạt nhiệm vụ. Họ ý thức được điểm khác thường,
nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Như thế cũng là chuyện tốt." Nếu không cũng không biết sẽ hỗn loạn thế nào.
"À đúng rồi, chị xem nhiệm vụ chưa?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới chính sự, hỏi Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, sau đó Trần Khải Kiệt đang làm việc bên kia cũng
không nhịn được kích hoạt Một gia đình yêu thương thắm thiết.
"Cố nhân không nên trở về, chị cảm thấy đại khái có lẽ chị biết chỉ điều
gì. Thực ra chúng ta sớm đã nghĩ tới vấn đề này, dù sao tham gia nhiều
phó bản như thế, tên phó bản vốn dĩ chính là nòng cốt của phó bản. Còn
nữa, chị ra ngoài phát hiện được một số chuyện chị cảm thấy rất quan
trọng, muốn nói với em." Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.
Mấy người Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn quay sang nhìn nhau, đều dành ra chút tâm tư nghe Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nói chuyện.
"Chị phát hiện ra một chiếc tháp nhỏ bên cạnh ruộng vườn của thôn này, tên là tháp Nghĩa."
Tiêu Mộ Vũ vừa nghe xong, ấn đường lập tức nhíu lại, gần như lập tức nghĩ
tới Thẩm Thanh Thu đã nhìn thấy thứ gì, "Tháp Nghĩa dùng để thu nhận trẻ con bị vứt bỏ đúng không?"
Nói là thu nhận, nhưng chỉ là một nơi điểm tập kết đám trẻ bị bỏ rơi mà
thôi, hơn nữa bản thân tháp Nghĩa chính là một công trình điên rồ trong
dân gian, hưng thịnh vào thời Minh. Mục đích của thiết kế này chẳng qua
là vì người dân khi đó trọng nam khinh nữ nặng nề, một khi sinh con gái, đa số sẽ không thoát khỏi số kiếp bị bỏ rơi, cũng là sự thật được tất
cả mọi người ngầm thừa nhận.
Cho nên khi đó mỗi địa phương tránh trẻ con bị vứt bỏ khắp nơi, đã thiết kế ra tháp Nghĩa để tập hợp đám trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng kiểu tháp này xuất hiện ở một nơi hoang vu hẻo lánh như thôn Vô Hối,
căn bản không có khả năng là nơi bảo vệ những trẻ em gái kia, kết cục
cuối cùng của chúng chính là bị cóng chết, đói chết, hoặc là bị beo hùm
ăn thịt, cái gọi là tháp Nghĩa, chính là mồ chôn của trẻ em gái.
Thẩm Thanh Thu cũng không ngạc nhiên với kiến thức rộng lớn của Tiêu Mộ Vũ,
gật đầu, "Đúng thế, chị nhìn thấy rất nhiều xương cốt trẻ con bên trong. Tạm bỏ qua chuyện này, chỉ là khi chị đang nhìn xem bên trong là gì,
thì gặp một đứa bé gái trong thôn, đột nhiên nó vỗ vai bắt chuyện với
chị."
Thẩm Thanh Thu tỉ
mỉ kể lại một lượt những điều bản thân cảm thấy bất thường với Tiêu Mộ
Vũ, "Vì chị nhìn thấy bùn đất màu đỏ trên giày nó, cảm thấy nó khác
thường, đường trong thôn không có loại bùn vàng ấy, chị chỉ nhìn thấy
gần khu vực rừng thây ma có. Cho nên hỏi nó một câu có thích chơi trốn
tìm hay không, kết quả nó trả lời chị, nó không thích chơi trốn tìm,
trốn mãi trốn mãi không tìm được thì có ý nghĩa gì, tìm được thì lại
chết chắc, cũng không thể trốn tiếp."
Những lời này thẳng thắn quá đáng, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhớ ra, quy
tắc của trò chơi trốn tìm chính là người bị tìm thấy sẽ trở thành người
đi tìm tiếp theo, có thể nói là đã chết trong trò chơi, cho nên đứa bé
gái ấy mới nói năng không chút kiêng dè như thế. Nhưng điều này vừa hay
cũng có thể giải thích thành phù hợp với hàm ý của phó bản trò chơi, nó
không thích chơi trốn tìm...
"Thanh Thu, chị có phát hiện không, lúc nó nói chuyện tự động nhắc tới người
đi trốn, cho nên nó nói không thích chơi trốn tìm là chỉ nó không thích
bị tìm. Vậy có phải có thể chứng minh đám quỷ nhỏ kia cũng không muốn bị tìm ra, vì khi tìm ra sẽ 'chết' hay không?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới điều
này, nhanh chóng nói.
"Có khả năng, hơn nữa chị còn nghĩ, người chơi trò trốn tìm có lẽ không chỉ có hai chị em gái kia, theo cách nói của em, đứa bé gái chị nhìn thấy
kia rõ ràng cũng nằm trong đó. Ngoài ra, một thôn làng trọng nam khinh
nữ tới nỗi táng tận lương tâm như thế, sao có thể chỉ làm ra có một
chuyện ác, chị cảm thấy trẻ em gái bị ngược đãi tới chết như thế chắc
chắn không chỉ có một đứa."
"Còn nữa, đội trưởng Tiêu, đội phó, nếu thôn này lựa chọn vứt bỏ trẻ em gái, còn có cả tháp Nghĩa, vậy không thể để mặc cho nhiều trẻ em gái trưởng
thành như thế. Trong tình huống thông thường, tỉ lệ sinh con trai và con gái vốn không cách biệt quá lớn, sau này còn cố tình lựa chọn giới
tính, có thế nào cũng không thể nhiều nữ ít nam tới mức này, cho nên cố
nhân không nên trở về kia..."
Tô Cẩn gửi một tin nhắn vào nhóm chat, những lời này vừa hay chính là suy
nghĩ của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu. Bọn họ to gan suy đoán, rất nhiều trẻ em gái trong thôn đều thuộc cố nhân không nên trở về.
"Người mang theo máu và nước mắt, quẩn quanh không chịu rời đi, một khi quay
về, mãi mãi không được yên ổn." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm lặp lại những câu
hiển thị trên cột nhiệm vụ.
"Mang theo máu và nước mắt, nếu là bé gái bị vứt bỏ tàn sát, nào có đứa nào
mang theo máu và nước mắt, một khi quay về, vĩnh viễn không được yên ổn, trong thôn này không chỉ có một người chết, những người chúng ta gặp
trong rừng thây ma hôm qua, có những người mới mục rữa, rõ ràng là chết
chưa lâu, chẳng phải vĩnh viễn không được yên ổn sao?"
Tiêu Mộ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ánh mắt cô vững vàng kiên định, khi nhìn Thẩm Thanh Thu đã có tính toán rõ ràng.
Đúng vào lúc này, trong đầu năm người đồng loạt vang lên một tiếng ting,
"Vui lòng trả lời, cố nhân không nên quay về bên cạnh các bạn là chỉ
những ai?"
"Quả nhiên
nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới." Tiêu Mộ Vũ bất lực nói một câu, nhìn
Thẩm Thanh Thu một cái, chỉ thấy đối phương nhướng mày, dáng vẻ như
trong lòng đã có tính toán, nhưng nhóm Trần Khải Kiệt, Tiêu Mộ Vũ nghĩ
ngợi, chỉ hi vọng không quá tồi tệ.
Vấn đề này chỉ đơn thuần được nhắc tới, trả lời đúng hay sai, không ai biết hậu quả sẽ là gì.
Nhóm Trần Khải Kiệt cũng rất quen thuộc với tình trạng phân tích được một
nửa thì đột nhiên bị gián đoạn, giống như giáo viên lên lớp còn chưa
giảng xong bài mà học sinh đã bị kéo đi làm bài kiểm tra. Cho nên kiến
thức giáo viên giảng chắc chắn sẽ phải thi, nhưng kiến thức giáo viên
chưa giảng chưa chắc đã không thi.
Cho nên sau khi ba người Trần Khải Kiệt viết ra đứa bé gái bị ngược đãi đến chết ở thôn Vô Hối, cũng không nộp ngay, ba người im lặng một lúc, sau
đó viết ra một đáp án khác.
Thời gian làm bài kéo dài trong 10 phút ngắn ngủi, trong con mắt của người
khác, họ không phát hiện ra ba người Trần Khải Kiệt có vấn đề gì.
Trên màn hình nộp bài, một dấu tích V gạch chéo đỏ tươi thình lình xuất hiện trước mặt, năm người không ai trả lời đúng hoàn toàn, mà đáp án cả năm
đưa ra cũng giống hệt nhau.
Cố nhân không nên trở về, ngoại trừ đứa bé gái vốn không nên ở trong thôn, còn có đám thây ma bên ngoài thôn. Người đã chết quay về thôn trong
đêm, ép người trong thôn xây dựng tường bao, khiến người trong thôn
không được yên ổn, đương nhiên cũng nằm trong danh sách cố nhân không
nên quay về.
Dấu đúng nửa này khiến sắc mặt Tiêu Mộ Vũ chầm chậm chùng xuống, trong lòng có một
loại cảm giác không rõ ràng. Thẩm Thanh Thu bên cạnh cũng nhìn chằm chằm kết quả bên trên, trên mặt không sửng sốt cũng không khó hiểu, phì cười một tiếng trong vẻ bình tĩnh, khinh bỉ lại tùy hứng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn người bên cạnh, cảm giác khó diễn tả kia dần dần biến thành
bức bối cùng ngột ngạt, khiến cô rất khó chịu. Cổ họng động đậy mấy cái, âm thanh có chút khàn khàn: "Ý gì?"
Cô đang chất vấn hệ thống. Hệ thống im lặng giây lát, mới cất lên từng câu từng chữ: "Kiểm tra thấy đáp án không chính xác hoàn toàn, điểm tuyệt
đối cho đề bài lần này là 2 công, tổ đội Tiêu Mộ Vũ giành được tổng cộng 10 công."
"Chúc mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ giành được 10 công, chúc mừng tổ đội Cố Diệp giành được 6 công."
Lần này hệ thống lại thông báo trong phạm vi toàn phó bản, lúc này những
người chơi khác đã ào ào, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ và Cố Diệp
cũng biến đổi.
Có người
ngạc nhiên, có người nhíu mày ánh mắt bất thiện, có người đã không ổn
định, không ngừng nhìn về phía nhóm Trần Khải Kiệt.
Tiêu Mộ Vũ nghe thấy thông báo, quay sang nhìn Thẩm Thanh Thu, mặt mày khinh thường, tạm thời bỏ qua vấn đề sẽ xuất hiện khi thông báo toàn phó bản, kìm nén nói: "Nếu là đúng nửa, tại sao điểm tuyệt đối là 2 công, chúng
tôi vẫn còn 10 công. Cô đã vô dụng tới mức này rồi sao, tính toán cơ bản cũng không biết làm nữa à?"
Những lời này là thách thức cùng sỉ nhục rất lớn với hệ thống, giống như chọc vào chỗ đau của nó, Tiêu Mộ Vũ chỉ nghe thấy hệ thống tít tít phát ra
âm thanh cảnh báo gấp gáp chói tai, "Cảnh cáo người chơi, không nên
thách thức hệ thống! Phán quyết của hệ thống không sai, người chơi nên
hiểu rõ."
Âm thanh hệ
thống vẫn máy móc, nhưng cho dù nhả chữ không cảm xúc như cài đặt nguyên bản, Tiêu Mộ Vũ cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của nó.
Thẩm Thanh Thu nghe thấy rõ ràng, cúi đầu mím môi, vuốt ve ngón tay mình, ánh mắt tối tăm giống như mặt biển trước giông bão.
Cô ấy ngẩng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ với cảm xúc có chút không ổn định, cuối
cùng đè lại tâm trạng của bản thân, nhìn gà rừng và chim ngói dưới đất,
lên tiếng: "Mộ Vũ, chúng ta vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ, đừng phí lời
với nó, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Nhưng chị đói rồi, những thứ
này ăn thế nào đây?"
Ánh
mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên người Thẩm Thanh Thu, vẻ lạnh lùng và sắc bén
chất vấn hệ thống trước đó dần dần hóa thành dịu dàng với người trước
mặt, lại liếc xuống bụng Thẩm Thanh Thu, lên tiếng: "Trong bếp không có
nhiều đồ, cũng không có đồ ăn kèm, em hầm canh còn lại thì nướng lên,
được không?"
Mặt mày Thẩm Thanh Thu cong cong, "Được, em nấu gì cũng được."
Nói xong Thẩm Thanh Thu nhăn mũi, "Nhưng lần này chị không thể làm trợ thủ
cho em, chị phải đi giúp nhóm Trần Khải Kiệt, vất vả cho em rồi."
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, nhưng ngoài miệng có chút ghét bỏ: "Nói như thể trước kia chị giúp em nhiều lắm ấy, không làm loạn đã là không
tệ rồi. Mau đi đi, nếu đói quá thì ăn tạm bánh bột mì, 10 công này vẫn
có thể đổi chút đồ ăn."
Thẩm Thanh Thu nghe xong mới rời đi, đợi tới khi Thẩm Thanh Thu rời đi, nụ
cười trên mặt Tiêu Mộ Vũ cũng biến mất, trong con ngươi trào ra một tia
khổ sở. Cô đã cảm nhận được hệ thống cố tình kích thích mình, những
chuyện này đại khái đã được tính toán sẵn khi Thẩm Thanh Thu được sắp
xếp tiếp cận cô.
Tuy
không nhớ được hết, nhưng những kí ức vụn vặt kia đều nói với cô, quá
khứ của cô và Thẩm Thanh Thu cũng trộn máu và nước mắt, loại đau lòng
này khiến Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không có cách nào chạm vào, chỉ có thể
mượn việc Thẩm Thanh Thu vẫn đang ở bên cạnh để lừa mình dối người.
Không phải cô không biết hệ thống đang chơi chữ, cũng không phải không biết
tại sao là đúng nửa, nhưng cô không công nhận. Dựa vào cái gì cho một
trí tuệ nhân tạo thao túng bọn họ, cho dù trước kia rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, cô vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, đã đủ chứng minh vấn
đề.
Sau khi hệ thống
thông báo, rõ ràng lòng người đã hỗn loạn, một bộ phận đang điên cuồng
đuổi theo tiến độ, muốn có được nhiều thông tin hơn, còn một bộ phận đã
không thể bình tâm, đã bắt đầu nóng ruột.
So với năm đội còn lại, dường như tổ đội Tiêu Mộ Vũ rất thư thái, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương từ trong bếp bay ra, càng khiến người ta
nhận thức được cái gì là người với người, tức chết người.
Chút đồ ăn này chắc chắn năm người ăn không no, nhưng thịt thà luôn là thứ
mê hoặc lại bền vững, hai chiếc bánh bột mì lớn nhúng vào canh chim ngói tươi ngon, năm người chia ra ăn tương đối thoải mái, cũng có sức làm
việc.
Thời gian buổi chiều dường như trôi đi rất nhanh, nhìn thấy mặt trời chầm chậm lặn về đằng tây, cuối cùng đã sắp lặn.
Ánh chiều tà trong núi phản chiếu núi non và bầu trời xanh nơi tiếp giáp rừng rậm, luôn nhuộm lên cảnh tượng tươi đẹp lạ thường.
Tầng mây được dát một lớp vàng, sau đó màu vàng biến thành màu đỏ rợp trời,
dần dần từng tầng giống như sóng nước nhuộm màu, một tầng màu đỏ cam,
một tầng màu vàng, một tầng màu xanh, một tầng màu đen, nếu đặt trong
thế giới hiện thực sẽ là cảnh quan được người ta đua nhau chụp ảnh.
Nhưng hiện tại, cảnh đẹp này lại mang theo hơi thở của thuốc độc và cái
chết.
Nhóm Tiêu Mộ Vũ đã làm xong, lần lượt có bốn đội hoàn công viên mãn, A Sinh đang dẫn trưởng thôn đi thị sát.
Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt của một già một trẻ, một nửa xán lạn trong ánh vàng, một nửa âm u tối tăm ẩn trong sắc chiều, hai người đang quan
sát tường bao còn khuyết thiếu, biểu cảm hoàn toàn rơi vào trong u ám.
"Không kịp nữa rồi, các người nhất định phải xây cho xong, nhất định phải xây
cho xong." Nhìn trưởng thôn giống như rất sốt ruột, nhưng những lời nói
ra lại không thấy vẻ vội vã, thậm chí động tác cũng không biến đổi.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ nhìn tổ đội bên kia, biểu cảm có chút ngưng trệ, rất
nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ nhìn người bên cạnh nhỏ tiếng nói: "Có cách gì?"
"Tôi cảm thấy có thể giúp đỡ, nếu không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ." Người lên tiếng là Trần Khải Kiệt.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhưng cô liếc nhìn trưởng thôn, Thẩm Thanh Thu hiểu ý,
dẫn mấy người Trần Khải Kiệt đi tới chỗ tổ đội đang vội vã hoàn thành
công việc, cúi đầu làm việc.
Sự gia nhập của bọn họ khiến hai tổ đội đang giãy giụa ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó những người khác cũng lần lượt tham gia.
"Trưởng thôn, ông cảm thấy số gạch này có thể ngăn cản những thứ kia sao?" Tiêu Mộ Vũ gần như cảm thấy có chút hoang đường, ngữ điệu nói chuyện cũng có chút không nghiêm túc.
Trưởng thôn cười khà khà mấy tiếng, "Là cô ngây thơ hay tôi ngây thơ, tôi có nói có thể ngăn cản sao?"
Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh đi, vẫn không để tâm nói: "Tối qua tôi phát hiện dường như chúng không vào."
"Không vào?" Trưởng thôn sâu xa nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó lại liếc nhìn những người nghe được tin tức đã tới đây từ sớm.
"Phì, phì." Trong âm thanh hỗn loạn, ánh sáng bên đường chân trời bị mặt trời ban chiều mang đi, chỉ còn lại màu xanh xám và tối đen chầm chậm cuộn
tới.
Hai chiếc đèn bên ngoài cổng làng, lặng gió tự động lắc lư, sau đó đột nhiên sáng lên.
Sắc mặt trưởng thôn biến đổi, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người dừng tay, đã tới giờ, không thể động vào nữa!"
Âm thanh này vô cùng nghiêm nghị, dường như tất cả người chơi đều vô thức lùi sau một bước.
Mà sau khi lùi sau một bước, ở vị trí gần bên cổng làng, không biết tại
sao một viên gạch lắc lư mấy cái, cuối cùng long ra, một viên gạch rơi
xuống, lộ ra chỗ trống vô cùng chói mắt.
Biểu cảm của trưởng thôn cũng nhanh chóng biến đổi, ngoài trưởng thôn, sắc
mặt của tổ đội phụ trách khu vực ấy cũng biến đổi, tất cả người chơi
cũng biến sắc. Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, viên gạch
rơi xuống là do một đội cũng không hoàn thành nhiệm vụ như tổ đội Cố
Diệp phụ trách.
"Viên gạch đó, thiếu rồi." Trưởng thôn chỉ vào vị trí kia, sau đó nhỏ tiếng nói, "Vá đi."
Âm thanh của trưởng thôn vừa dứt, một người đàn ông trong đội đột nhiên
đau đớn gào thét, như thể trong không khí có một bàn tay vô hình bóp lấy hắn.
Đồng đội bên cạnh hắn biến sắc, vô thức đưa tay kéo lấy một cánh tay của hắn, nhanh chóng giằng co với sức mạnh chưa biết tên.
Giây tiếp theo, biểu cảm sợ hãi của người đàn ông ngưng trệ, tiếng hét xé
gan xét phổi, cánh tay bị kéo của hắn bị chặt đứt hoàn toàn.
Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể người đàn ông như thể bị hút chân không, đang sống sờ sờ bị trên dưới trái phải đè nén, một người đàn ông hơn một mét bảy, bị ép thành kích cỡ hệt như viên rạch rơi xuống, sau đó máu trộn
lẫn với bùn trên đất, quệt lên mặt ngoài, nhìn chính là một viên gạch,
chắc chắn vá lên bức tường bao.