Tiêu Mộ Vũ nhìn lòng bàn tay chính mình, sau đó chậm rãi nắm chặt, hai
mắt nhìn về phía Tô Cẩn, nhanh hơn bước chân vội vàng đuổi kịp.
Thực mau Tô Cẩn liền về tới ngã ba đường, cô rẽ về hướng trái, quay đầu đối
Tiêu Mộ Vũ nói: "Tiêu đội, vừa rồi chúng tôi tách ra tại đây, Trần đại
ca cùng Điềm Điềm đã đuổi theo."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nàng liếc
nhìn dưới đất, hướng bên phải dẫn đến sông Bạch Hà tiền giấy màu trắng
phiêu tán đầy đường, mà hướng bên trái tiền giấy lại là màu đỏ.
"Phía trước em cũng không phát hiện thứ này." Tô Cẩn đồng dạng thấy được,
trong lòng cảm thấy sởn tóc gáy, không biết đây là có ý gì.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, nhanh chóng góp nhặt một ít tiền giấy đỏ cùng trắng, thu vào trong túi.
Tô Cẩn có chút sợ hãi, vừa chạy vừa hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Tiêu đội, chị nhặt thứ đó làm gì?"
Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu, "Một loại trực giác, em cũng nói phía trước không
thấy, hiện tại đột nhiên xuất hiện nói không chừng là có ý nghĩa đặc
biệt."
Tô Cẩn không lại hỏi nhiều, Tiêu Mộ Vũ làm như vậy khẳng
định có lý do. Hai người một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, lại
phát hiện địa hình trước mắt càng ngày càng bằng phẳng, cây cối thưa
thớt, núi rừng đã biến thành một mảnh bình nguyên. Chạy một đoạn, Tô Cẩn cùng Tiêu Mộ Vũ liền thấy được hai người đứng giữa đường, thế nhưng là
Trần Giai Kiệt và Tả Điềm Điềm.
Hai người Trần Giai Kiệt cũng
thấy được các nàng, tức khắc vẻ mặt kinh hỉ: "Tiêu đội, Tô Cẩn, các cô
đều không có việc gì, thật tốt quá."
"Sao lại thế này?" Nhìn Trần Giai Kiệt đứng ở kia, trong lòng Tiêu Mộ Vũ càng thêm nôn nóng bất an,
Thẩm Thanh Thu bị bắt đi lâu như vậy, không biết đã gặp phải chuyện gì.
Nàng vội bước nhanh tới trước, lập tức sắc mặt trầm xuống. Nơi kia có hai
người giấy trái phải cản đường, là hai tiểu đồng, một nam một nữ. Nam
đồng trên đầu đội mũ, nữ đồng thắt hai bím tóc, mặt vô biểu tình mà nhìn bọn họ, hốc mắt như cũ được vẽ một điểm đen làm tròng mắt. Trên mặt
chúng nó vẫn là đôi má hồng to tròn sặc sỡ, nhìn rất là quỷ dị.
"Tiêu đội, chúng tôi chạy đến nơi đây liền không qua được, dùng thẻ bài đều
vô dụng. Cho dù đi đường vòng, cuối cùng vẫn sẽ đến trước mặt hai tiểu
đồng này. Nếu là xông vào, chúng nó sẽ đánh hình nhân khiến tôi cùng
Tiểu Tả không lực phản kháng."
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày tiến lên một
bước, hai người giấy lập tức vươn tay phải, trong miệng phát ra tiếng
cười khanh khách. Tiếng cười trẻ con ngây thơ lại phát ra từ một đôi
người giấy trắng bệch quỷ dị, thật sự là tràn đầy khủng bố.
Hiển
nhiên chúng nó không muốn Tiêu Mộ Vũ đi qua, Tiêu Mộ Vũ lấy ra Thuần
Quân Kiếm, hai cái người giấy vốn không nhúc nhích liền chớp mắt, âm
trầm nhìn kiếm trong tay Tiêu Mộ Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười ma quái. Chờ nàng chém xuống một kiếm, chúng nó lập tức lui về phía sau ba bước, vừa cười vừa lấy ra một hình nhân nhỏ. Chỉ thấy nữ đồng vươn tay chọc vào
bụng hình nhân, bên này Tiêu Mộ Vũ tức khắc ôm bụng, đau đến suýt chút
nữa quỳ trên mặt đất.
Tiêu Mộ Vũ vươn tay lắc lắc: "Ta không đi qua nữa."
Nàng nói xong, nữ đồng chớp chớp con mắt hạt đậu, cười khanh khách lại một lần cứng đờ đứng trở về.
"Chúng nó canh giữ giao lộ, xem ra phải dùng cách khác mới có thể đi vào, dùng vũ lực vô dụng." Tiêu Mộ Vũ nhìn kỹ hai người giấy kia, nữ đồng mặc một thân màu đỏ, nam đồng mặc một thân màu trắng tang phục. Tiêu Mộ Vũ lòng như lửa đốt, nhưng trên mặt như cũ trầm tĩnh, nàng cưỡng bách chính
mình bình tĩnh lại, tới gần chúng nó cẩn thận quan sát.
Hai người giấy này cũng không có đặc thù gì, nhưng chỉ cần Tiêu Mộ Vũ tới gần, chúng nó liền sẽ vươn tay, trên mặt lộ ra ý cười.
Tiêu Mộ Vũ thăm dò tiếp cận một lần, trạng huống như vậy lại phát sinh, nàng nhíu mày đối ba người phía sau nói: "Các bạn cảm thấy chúng nó duỗi tay là có ý gì? Muốn mình dừng lại?"
Tô Cẩn có chút ngốc: "Không phải sao?"
Tiêu Mộ Vũ không đáp lời, nàng vòng đến bên này của người giấy, phát hiện
một vật cứng trong bụi cỏ dưới chân nó. Khi nàng duỗi tay cẩn thận sờ
đến, bàn tay đang giang ra của nam đồng đột nhiên lật ngược, lòng bàn
tay hướng lên trên.
"Tô Cẩn."
Không cần Tiêu Mộ Vũ nhiều
lời, Tô Cẩn Trần Giai Kiệt chạy nhanh qua bên kia mò mẫm, đồng dạng phát hiện một vật cứng dưới chân nữ đồng, mà lòng bàn tay nữ đồng cũng hướng lên trên.
"Nó muốn đồ vật sao?"
Trần Giai Kiệt cùng Tiêu
Mộ Vũ nâng hai vật kia lên, là hai cái bình gốm, một cái dán chữ song
hỷ囍, một cái dán tế cúng着祭.Ở mặt trên còn có một hàng chữ, bên phải viết "Âm dương hai lộ bát tự khai", bên trái viết "Có việc không tiền chớ
tiến vào".
Tô Cẩn trợn to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ lập tức lấy ra tiền giấy nàng nhặt được trên đường, đặt đồng xu đỏ vào bình
song hỷ của nữ đồng, đặt đồng xu trắng vào bình tế cúng của nam đồng.
Nhìn những đồng tiền giấy được bỏ vào bình, tay của nữ đồng cùng nam
đồng cũng chậm rãi buông xuống, cuối cùng nữ đồng được chín tiền xu, nam đồng được sáu tiền xu, chúng nó mỉm cười rất là vui vẻ, bế lên bình gốm nhún nhảy đi mất rồi.
Tình cảnh này nếu thật là trẻ con thì rất đáng yêu, nhưng đổi thành hai cái người giấy liền khiến người ta ớn lạnh.
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, nhanh chân tiến vào. Nơi này có hai tiểu đồng muốn
tiền lì xì, vậy thuyết minh Thẩm Thanh Thu đang ở trong đó.
Bầu
trời không trăng sao, trên đường thực ám. Trong không khí ẩm ướt lộ ra
một cổ mùi chua thối, đi trên đường đều bị sương mù ướt lạnh tạt vào
mặt, Tiêu Mộ Vũ giày vớ đều ướt. Trời tối không thấy được sương mù dày
đặc, thẳng đến trong tầm nhìn xuất hiện hai điểm sáng màu đỏ mông lung,
Tiêu Mộ Vũ mới phát giác quanh thân sương mù bao phủ.
Bởi vì quá
mờ ảo, hai điểm đỏ kia trông như hai viên mắt của dã thú, lại giống như
quỷ hỏa u minh, phiêu hốt thất thường làm người mạc danh sợ hãi.
Trần Giai Kiệt lôi kéo Tô Cẩn, Tô Cẩn nắm tay Tả Điềm Điềm, ba người như kẹo hồ lô dính ở phía sau Tiêu Mộ Vũ, từng bước tiến lên.
"Tiêu đội, điểm đỏ kia là thứ gì?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Không rõ lắm, nhưng có vật lạ xuất hiện, thuyết minh
chúng ta phương hướng không sai." Tiêu Mộ Vũ lại dùng Người một nhà yêu
thương nhau liên hệ Thẩm Thanh Thu, nhưng vẫn luôn không có đáp lại,
điều này làm cho nàng càng thêm khó chịu cùng lo lắng. Trên gương mặt
xưa nay vân đạm phong khinh đã che kín nôn nóng.
Một đường đuổi theo hồng quang, thẳng đến khi thấy rõ nó là cái gì, bốn người Tiêu Mộ Vũ mới dừng lại.
Các nàng giống như từ trong sương mù đi ra, đứng giữa đường tầm nhìn trống
trải. Trước mắt không có núi rừng bình nguyên, mà chính là một tòa nhà
được giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo đầy lụa đỏ rực rỡ, hỉ khí dương
dương, bên trong ăn uống linh đình, náo nhiệt phi thường.
Mà hai
điểm đỏ các nàng nhìn thấy trước đó, chính là hai chiếc đèn lồng lớn
treo trước cổng tòa nhà, mặt trên viết rõ ràng chữ hỷ.
Tô Cẩn nhìn Tiêu Mộ Vũ cắn chặt môi, trong mắt một mảnh ám trầm, đôi tay đều nắm chặt.
"Tiêu đội, chúng ta đi vào không?"
Tiêu Mộ Vũ hít sâu một hơi, "Vào thôi, không cần sợ."
Nói xong, nàng nhấc chân bước nhanh vào cổng lớn.
Ngay khi bốn người bước vào trong cổng, một trận gió thổi đến, cánh cổng đột nhiên đóng sầm lại. Tiêu Mộ Vũ chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục đi sâu vào.
Trong sân nơi nơi đều treo đèn lồng cùng lụa đỏ, đây chính là hiện trường hôn lễ náo nhiệt tưng bừng.
Rõ ràng ở bên ngoài liền nghe thấy từng đợt tiếng cười, nhưng các nàng một đường từ ngoại viện tiến vào sảnh trước, bên trong lại không có một
bóng người, chỉ có ánh nến ở kia lay động, an tĩnh như cõi chết.
Càng đi vào, mấy người Tô Cẩn liền cảm thấy càng lạnh, loại sợ hãi vô hình
từ đáy lòng dâng lên, càng ngày càng nghiêm trọng. Màu đỏ trước mắt đối
các nàng đã không phải vui mừng mà là chết chóc, lực đánh sâu vào so màu trắng càng nùng liệt.
Trên cửa đại sảnh treo cầu hoa màu đỏ cực
kỳ minh diễm, liếc mắt liền biết đây là nơi bái đường. Ở giữa sảnh dán
một chữ hỷ cực lớn, ngọn nến cưới ở hai bên thiêu đốt, đã cháy hơn phân
nửa. Một đống sáp nến thật dày chồng chất ở mặt trên, có vẻ thưa thớt,
phảng phất nến cưới sắp cháy hết, cũng không chờ tân lang tân nương của
nó bái đường thành thân.
"Nơi này cũng không ai." Tả Điềm Điềm hạ giọng nói, trong lòng có chút khẩn trương, lại có chút thất vọng, Thẩm
Thanh Thu không ở đây.
Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, còn chưa kịp
mở miệng, lại một trận gió lạnh từ ngoài thổi quét đi vào, ngọn nến dồn
dập nghiêng về một bên, ánh sáng đột nhiên ảm đạm xuống. Chờ lần nữa
khôi phục, Tiêu Mộ Vũ không khỏi nhăn chặt mi, nội đường đứng đầy người.
Trần Giai Kiệt hít hà một hơi, "Tôi hoa mắt sao?"
Người trong sảnh đều đầy mặt ý cười, nâng chén chúc mừng, chắp tay nói lời
cảm tạ. Ngồi ở trên cùng một đôi vợ chồng càng là cười đến không khép
miệng được, thực mau cảnh tượng chuyển sang phân đoạn bái đường, quan
tân lang đeo cầu hoa cùng tân nương tử đội khăn voan xuất hiện, hết thảy giống như cảnh cũ tái hiện.
Nếu xem nhẹ cảnh tượng khủng bố phía trước, hình ảnh nơi này thật đúng là vui mừng mỹ mãn.
"Đây là cảnh tượng hôn lễ từng diễn ra sao?" Tả Điềm Điềm lẩm bẩm nói.
Những người trong sảnh tựa hồ không ý thức được chính mình chỉ là hư ảnh, bọn họ vui vẻ cảm động đều như vậy tươi sống, từ gương mặt đôi vợ chồng
cùng với lão nhân tóc trắng ngồi trên cao đường, đều có thể rõ ràng cảm
giác được tình yêu thương cùng chúc phúc dành cho đôi tân nhân, mỹ mãn
thực sự, như thế nào diễn biến thành quỷ đón dâu đây?
Tiêu Mộ Vũ
cũng không tâm tư đi cảm khái việc này, ảo cảnh hôn lễ còn đang tiếp
tục, vậy Thẩm Thanh Thu người được chọn tối nay ở nơi nào?
Đúng
lúc này, giữa đại sảnh bắt đầu diễn ra cảnh bái đường, người chủ hôn kéo dài giọng hô vang, nhất bái thiên địa. Quan tân lang nhìn người đối
diện, chậm rãi khom lưng xuống.
Nhưng vị nương tử bên kia tựa hồ
phản ứng chậm nửa nhịp, vừa định cong eo đối bái, nàng bỗng nhiên dừng
lại, sống lưng đơn bạc đĩnh tú phảng phất đang run rẩy. Thực mau tân
lang liền phát hiện, ngón tay kéo động, tân nương tử liền bị ép cúi
người, tựa như rối gỗ.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ tức khắc co rụt lại, một ý niệm dâng lên trong óc, nàng lạnh lẽo nói: "Tân lang kia không phải ảo ảnh."
Nàng nắm chặt Thuần Quân Kiếm trong tay, dưới chân theo bộ pháp kỳ quái mà
vọt vào sảnh đường, nâng kiếm hung hăng chém vào giữa trán quỷ tân lang. Tức khắc ảo ảnh của hắn hóa thành thực thể, quỷ mị mà tránh đi nhất
kiếm, bàn tay còn chưa từ bỏ ý định, hướng tân nương chộp tới.
Gió mạnh cuốn lấy mộc góc khăn voan, làm lộ ra nửa gương mặt tân nương tử,
Tiêu Mộ Vũ đối gương mặt này quen thuộc đến tận xương, quả nhiên là Thẩm Thanh Thu của nàng.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Thanh
Thu vẫn không nhúc nhích, Tiêu Mộ Vũ trong lòng căng thẳng, tung cước đá vào cánh tay quỷ tân lang, bức cho hắn phải buông ra.
Tiêu Mộ Vũ lửa giận ngập trời, biết rõ đối phương không phải người, nhưng giờ phút này trong mắt nàng, hắn đáng bị thiên đao vạn quả.
Chẳng sợ hắn
né tránh Tiêu Mộ Vũ cũng không thuận theo không buông tha, cũng không
quan tâm khuôn mặt của hắn từ tuấn lãng biến thành sưng vù trắng bệch,
chân trái của nàng như thiểm điện đá lệch cằm hắn, đem trương mặt ghê
tởm kia đạp văng.
Tiêu Mộ Vũ một tay đem Thẩm Thanh Thu kéo vào
trong lòng ngực, nhấc xuống khăn voan trên đầu nàng ấy, Thuần Quân Kiếm
sáng loáng chỉ thẳng vào quỷ tân lang, lạnh giọng nói: "Cưới nàng, ngươi cũng xứng?"
Mà Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn cũng đi theo vọt tiến
vào, nhanh chóng kích hoạt thẻ bài. Trần Giai Kiệt nung nóng kẹp gắp
than, Tả Điềm Điềm cũng quăng tơ hồng đến.
Tơ hồng trong chớp mắt trói gô lại quỷ tân lang, Tô Cẩn cầm bút lông vẽ vào giữa trán hắn. Sự
tình vốn đã được khống chế, nhưng ngay khi Tiêu Mộ Vũ cúi đầu muốn nhìn
xem Thẩm Thanh Thu, biến cố nổi lên.
Quỷ tân lang một thân hỉ
phục giống như bóng cao su bị sung khí, toàn thân bành trướng, quần áo
màu đỏ trong nháy mắt hóa thành màu trắng, trước ngực mang theo cầu hoa
đỏ cùng biến thành hoa trắng dùng trong cúng tế.
Toàn bộ trang
trí màu đỏ trong sảnh đường đều biến trắng, chữ hỷ to lớn ở giữa cao
đường một nửa vẫn là màu đỏ, một nửa hóa trắng, hỉ đường lập tức biến
thành linh đường.
Quỷ tân lang bề ngoài đã biến thành giấy trát,
sau khi phình to da thịt trên mặt bắt đầu bong tróc từng mảng, lộ ra
khuôn mặt sưng vù hư thối, tròng mắt vẩn đục thò ra ngoài, âm trầm nhìn
Tô Cẩn.
"Cẩn thận!" Tiêu Mộ Vũ phát giác không ổn, gấp giọng
quát. Trần Giai Kiệt phản ứng rất nhanh, một cái bay vọt đem Tô Cẩn đẩy
qua một bên.
Quỷ tân lang thế nhưng uốn éo thoát được tơ hồng,
năm móng tay màu nâu bạo trướng, như lưỡi dao sắc bén đâm tới, xẹt qua
người Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn.
Tiêu Mộ Vũ một trái tim lắc lư
bên mép vực vẫn chưa bình ổn, liền phát hiện tay trái quỷ tân lang nắm
một cái hình nhân giấy trát.
Sau khi một kích thất bại, hắn khặc
khặc nở nụ cười, há mồm để lộ đầy miệng bùn đất, ghê tởm lại dọa người.
Tiêu Mộ Vũ thoáng nhìn tay trái hắn đâm vào bụng người giấy, đã đâm ra
một lỗ thủng!
Tiêu Mộ Vũ đầu ong một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn
quỷ tân lang dơ bẩn kia, làm bộ dường như không có việc gì, bàn tay
không dấu vết mà giữ chặt Thẩm Thanh Thu đang run rẩy, đối quỷ tân lang
thấp giọng trào phúng: "Ngươi thất bại, chúng ta đây vẫn còn sống rất
tốt. Ngươi còn tưởng rằng người kia có thể giúp được ngươi sao? Chỉ bằng thân phận nhị phòng thừa thãi ở Tiêu gia? Hay là thân phận ở rể như con rùa rút đầu ở Thẩm gia? Người giấy kia đã bị đốt thành tro, thứ không
nên lưu lại thế gian, thì nên sớm hôi phi yên diệt."
Tô Cẩn nghe
Tiêu Mộ Vũ nói, hoàn toàn như lọt vào trong sương mù. Trước đó Tiêu Mộ
Vũ đều không nhìn đến người giấy kia cháy, vì sao nói như vậy?
Tô Cẩn nhìn Thẩm Thanh Thu thực không thích hợp, giống như hít thở không
thông, lại phát hiện bên kia quỷ tân lang đã gắt gao nắm hình nhân ở
trong tay, ra sức bóp nát.
Liên tưởng đến thao tác mà hai tiểu
đồng canh giữ giao lộ đã làm, Tô Cẩn trong lòng phát lạnh, cái trán
thiếu chút nữa toát ra mồ hôi, lại cười nhạo một tiếng: "Người giấy kia
thật quá vô dụng, bị Tiêu đội một chân đá vẹo đầu, còn bị ta một phen
lửa đốt. Bị cháy thảm như vậy, hắn vẫn luôn la khóc thét chói tai."
Tô Cẩn còn chưa nói xong, quỷ tân lang gào rống một tiếng, da thịt trên
mặt tức khắc vỡ ra, một cái lắc người liền nhào đến Tô Cẩn, đã bị một
con bút chu sa hung hăng đâm vào giữa mày.
Trần Giai Kiệt cắn
chặt răng rống một tiếng, đường đao mạnh mẽ chặt xuống, quỷ tân lang
cánh tay trái thối rữa lập tức bị chém đứt.
- --------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm theo bước Thần Quân, trở thành nữ chủ bị ngược nằm giữa đường (đủ
các loại thảm), muốn làm công quân không dễ, các nàng đừng gửi lưỡi lam
cho ta nữa, ta thật khổ tâm *Khóc chít chít.