Tiêu Mộ Vũ làm sao không muốn ôm Thẩm Thanh Thu, trước khi tiến phó bản
các nàng còn đang ôm nhau, trong nháy mắt liền nhìn không tới lẫn nhau
tung tích.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm ôn nhu, còn có bút nợ chưa tính.
Nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, biểu tình đã thật không đẹp.
Duỗi tay đẩy ra đối phương, Tiêu Mộ Vũ lạnh mặt nói: "Trước đừng ôm, cho em lời giải thích?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt biến đổi lại biến, khí thế cũng dần
yếu đi, sau một lúc lâu nàng chỉ là cười khổ một tiếng, "Chị chờ không
được."
Tiêu Mộ Vũ banh mặt, thần sắc không có một tia dao động, tiếp tục nhìn nàng.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn tòa nhà bị thây ma vây đen kịt, trầm giọng nói: "Chỉ khi nhìn thấy em tốt đẹp ở bên cạnh chị, chị mới có thể an tâm.
Nhìn không thấy em, lại đối mặt đám tang thi kia, chị càng sợ em không
được an toàn. Con người chính là tìm lợi tránh hại, cho nên chị lựa chọn giải quyết vấn đề trước."
Phó bản mạt thế không có quỷ, nhưng
thây ma không phải người cũng không phải quỷ kia lại khiến Thẩm Thanh
Thu càng thêm kiêng kị.
Khi nàng phát hiện phần lớn thẻ bài
không thể dùng, sợi dây đàn vốn kéo căng trong đầu lập tức đứt đoạn.
Nàng biết Tiêu Mộ Vũ thông minh bình tĩnh, nếu là dĩ vãng, trong khoảng
thời gian ngắn nàng ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng
phó bản này chính là đánh cận chiến, Tiêu Mộ Vũ không có vũ khí, không
biết sẽ bị phân đến hoàn cảnh nào. Bây giờ ngay cả một vết xước nhỏ cũng có thể làm nàng mất đi Tiêu Mộ Vũ, loại sợ hãi này khiến nàng khó có
thể chịu đựng.
Hiện tại chính mình ở bên cạnh nàng ấy rồi, mới
có thể yên tâm chút. Chẳng sợ sẽ đối mặt lửa giận của Tiêu Mộ Vũ, nàng
cũng vui vẻ chịu đựng.
Lúc này Thẩm Thanh Thu không giảo biện,
nàng cũng biết chính mình làm Tiêu Mộ Vũ sinh khí, nhưng nàng cũng không dỗ dành Tiêu Mộ Vũ, cũng không bảo đảm lần sau không tái phạm, chỉ là
thập phần thẳng thắn nói ra nỗi lòng mình. Mỗi câu mỗi chữ đều phát ra
từ phế phủ, càng làm cho Tiêu Mộ Vũ không có biện pháp đối nàng nhăn
mặt.
Bạn có thể phát giận bởi vì người yêu mình lỗ mãng, cũng có thể phát giận vì nàng ấy cả gan làm loạn, hoặc vì nàng ấy tự đặt mình
vào hiểm cảnh, nhưng lại không thể trách khi nàng ấy làm tất cả vì quá
quan tâm bạn.
Vẻ mặt nghiêm khắc của Tiêu Mộ Vũ dần dịu đi sau
lời nói của Thẩm Thanh Thu, đến cuối cùng thậm chí không tự giác giãn ra lông mày, sau một lúc lâu nàng muộn thanh nói: "Chị biết rõ là em không có biện pháp nổi giận với chị đúng không?"
Thẩm Thanh Thu lắc
đầu, nắm tay nàng: "Không phải, vì chị biết em hiểu chị, đổi lại là em,
chị tin rằng em cũng sẽ làm như vậy."
Tiêu Mộ Vũ hừ một tiếng,
trắng mắt liếc nàng: "Em cũng không phải đầu trâu." Đây là câu oán trách duy nhất nàng có thể thốt ra, sau đó không thèm để ý tới đối phương.
Thẩm Thanh Thu cười nói: "Đúng vậy, Mộ Vũ em thông minh hơn chị nhiều. Bất
quá chị cũng không làm xằng bậy, chị muốn đi tìm em, chứ không phải tìm
chết. Cửa hồng ngoại nơi tòa nhà kia thiết lập rất tốt, chị tìm được hệ
thống điều khiển, ở tầng mười dùng điều khiển từ xa vận hành, chờ chúng
nó tề tựu liền nhốt vào."
"Tang thi bên trong cao ốc, chị một
đường lên tầng mười đều xử lý sạch sẽ, cửa thang lầu cũng bị chị khóa
cứng, chúng nó không thể nào di chuyển lên tầng trên."
"Cho dù
tạm thời chúng nó không thể lên, nhưng chị làm sao để thoát ra ngoài?"
Tiêu Mộ Vũ không tán đồng mà nhíu nhíu mày, huống chi đàn tang thi cuối
cùng còn phá cửa mà vào.
"Lòng chị hiểu rõ, mục đích chị tụ tập
đàn tang thi là để gây sự chú ý với em. Cho dù em không thấy được, cũng
có thể thu hút mấy người Tô Cẩn, cả đội tụ bên nhau vẫn tốt hơn mỗi
người một nơi. Nếu mọi người không tới, chị sẽ dùng vòi chữa cháy ở tầng mười để nhảy xuống, sau đó bám vách tường trèo ra ngoài, vừa vặn cửa
đóng lại, có thể thanh trừ phần lớn tang thi. Hơn nữa, nếu chuyện này
không thể đánh động em tới, chị tự nhiên còn biện pháp khác."
Tiêu Mộ Vũ có chút tò mò, vừa muốn nói gì nhưng đột nhiên chú ý tới quần áo
Thẩm Thanh Thu, tức khắc nhăn lại mi: "Quần áo chị làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn chính mình, bất đắc dĩ nhướng mày: "Chị tiến phó bản liền phát hiện bản thân cư nhiên ở buổi tiệc trưa, trên người mặc
lễ phục. Chị vừa mới hiểu rõ hoàn cảnh, thì đột nhiên trong hội trường
có người phát bệnh, bắt đầu khắp nơi cắn xé, một truyền mười mười truyền trăm, người trong đó đều nhốn nháo chạy ra ngoài, chị cũng không thể
mặc váy dài mà chạy, đành phải xé bớt vạt áo."
Tiêu Mộ Vũ vẫn
nhìn đến thẳng nhíu mày, chiếc váy đen lộng lẫy cổ chữ V ôm trọn đường
cong trên cơ thể kiều diễm gợi cảm của nữ nhân, sau khi vạt áo bị xé
xuống lộ ra một mảnh đùi tuyết trắng làm lóa mắt người, vừa rồi quá khẩn trương hoàn toàn không nghĩ nhiều, hiện tại Tiêu Mộ Vũ chỉ hận không
thể tìm vải vóc đem Thẩm Thanh Thu bó lại kín mít.
"Được rồi,
chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, ở trên đường chúng ta sẽ nói về tình
huống mình gặp phải, để hiểu rõ hơn về cốt truyện."
Thẩm Thanh
Thu gật đầu, nhưng đột nhiên nàng nhanh chóng kéo tay Tiêu Mộ Vũ, vẻ mặt khẩn trương bới ra cổ áo đối phương. Ngay khi nhìn đến áo bệnh nhân
trên người Tiêu Mộ Vũ, ngữ khí của nàng liền trở nên nôn nóng: "Em từ
bệnh viện ra tới sao? Vậy em nơi nào không thoải mái, em bị bệnh hay bị
thương?"
Tiêu Mộ Vũ thấy nàng nóng nảy, vội lắc đầu: "Bối cảnh
của em đặt tại bệnh viện, chỉ là vết mổ cạn nơi bụng, bác sĩ nói em khôi phục rất tốt, em cũng không cảm giác được không thoải mái."
"Thật sự?" Thẩm Thanh Thu không yên tâm hỏi.
"Thật sự."
Được đến câu trả lời khẳng định, lại có Tiêu Mộ Vũ bên cạnh, Thẩm Thanh Thu
cả người đều nhẹ nhàng, vì thế mang theo Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đi
xuống.
Hai người từ lầu chín đi ra ngoài, Thẩm Thanh Thu vẫn
luôn nắm tay Tiêu Mộ Vũ, hai mắt sắc bén mà cảnh giác, một khi có thây
ma không có mắt đột phá giam cầm chạy ra, đều sẽ bị nàng giải quyết rớt.
Nhìn tang thi tê liệt ngã xuống mặt đất, Tiêu Mộ Vũ nhíu mày
hỏi Thẩm Thanh Thu: "Chị có phát hiện những tang thi này rất khác biệt?"
"Phát hiện, đặc biệt là một đám bị chị hấp dẫn lại đây, có
nhiều con thân thủ nhanh nhẹn, lợi hại hơn tang thi chị gặp trước đó rất nhiều, nếu là người thường đối diện nó, chỉ sợ khó tránh khỏi bị
thương."
"Ý của chị là, chị ở trong yến hội gặp phải tang thi hành động cũng không nhanh nhẹn?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Đúng vậy, những tang thi lợi hại chỉ vừa xuất hiện
trong quá trình chị triệu hoán, em làm sao vậy, phát hiện được điều gì
khác thường sao?"
Tiêu Mộ Vũ kể cho Thẩm Thanh Thu nghe tình huống mình gặp phải ở bệnh viện.
"Như vậy, tốc độ thi biến của thây ma nơi em nằm viện khác với những tầng
lầu còn lại?" Thẩm Thanh Thu cũng ý thức được bên trong không thích hợp, vì thế cẩn thận dò hỏi.
"Đúng vậy, hộ sĩ tên Điền Giai kia hẳn
là người đầu tiên phát bệnh, theo em quan sát, virus tang thi tại khoa
ngoại tổng hợp đều là do cô ta truyền đi ra ngoài." Nàng nghĩ đến vết
máu trên tay Điền Giai, biểu tình ngưng trọng.
"Điểm đáng ngờ
rất nhiều, nếu thật vết thương kia làm Điền Giai đột biến, thì nguồn lây thật sự là ở người khác, tạm gọi hắn là tang thi F0. Một y tá, trừ bỏ
tiếp xúc đồng nghiệp cùng người bệnh, cũng có khả năng là người nhà thậm chí là người qua đường, chúng ta phải nhanh chóng tìm được đối tượng F0 này."
"Không sai, hơn nữa những tầng lầu khác cùng bệnh khu nơi em bất đồng, bọn họ hẳn là bị lây nhiễm từ nguồn F2,3,4... Lúc ở phòng
bệnh em nghe tin tức TV nói, thành phố G đã có 138 trường hợp sốt cao
cùng tiêu chảy kéo dài không rõ nguyên do, còn sẽ phát cuồng tấn công
người khác. Em cảm thấy đó chính là dự báo virus tang thi đã khuếch tán, nhưng ở vào thời kỳ ủ bệnh, hôm nay đột nhiên bùng nổ. Chỉ là em còn
không rõ, vì cái gì Điền Giai bệnh trạng kỳ quái như thế."
Hai
người vừa nói vừa chạy tới cửa thang máy tầng chín, thang máy thuận lợi
đi xuống đại sảnh tầng một, bởi vì Thẩm Thanh Thu thao tác, hiện tại nơi này vô cùng an toàn. Mà Thẩm Thanh Thu không có lập tức ra cửa chính,
ngược lại vòng tới phía sau đại sảnh, lấy ra một cái thùng nhựa từ phòng tắm.
"Chị đây là?" Tiêu Mộ Vũ còn có chút không rõ.
"Chờ lát nữa sẽ biết."
Mang theo đầy bụng nghi ngờ, Tiêu Mộ Vũ theo Thẩm Thanh Thu rời khỏi tòa
nhà. Mới ra cửa chính, Tiêu Mộ Vũ đã thấy Lâm Kiến khom lưng hốt hoảng
chạy về phía bên này, nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu liền ngây
ngẩn cả người.
Phát hiện Lâm Kiến không chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đi tới phía trước, chặn đi tầm nhìn của hắn, lạnh lẽo
nói: "Gần đây có cửa hàng thời trang không?"
Lâm Kiến tức khắc
lấy lại tinh thần, đầy mặt đỏ bừng mà xoay đầu, cuống quít nói: "Có có,
phía trước liền có một trung tâm thương mại."
Tiêu Mộ Vũ quay
đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu hướng nàng chớp mắt cười, biểu
tình vũ mị câu nhân, chọc đến Tiêu Mộ Vũ lại muốn tìm vải bịt kín mặt
đối phương.
Thẩm Thanh Thu thấp giọng buồn cười, nhưng thực mau
nàng nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: "Chờ chị một chút, làm xong chuyện
này, chị liền đi thay quần áo."
Nói xong nàng cầm thùng đi về
phía những ô tô đậu tứ tung ngang dọc trên đường, chủ nhân của chúng nó
đã sớm bỏ chạy hoặc trở thành đồ ăn cho tang thi.
Ngay khi Thẩm
Thanh Thu tới gần ô tô, Tiêu Mộ Vũ lập tức ngầm hiểu, nàng nhanh chóng
theo đi qua, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi chị nói biện pháp khác, chính là
cái này sao?"
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, trên mặt thần
thái phi dương, "Cổ đại có gió lửa đưa tin, mạt thế có phóng hỏa đốt
nhà, đây là cách truyền tin đơn giản và hiệu quả nhất. Nếu triệu tập
tang thi trong phạm vi 300 mét lại đây không thể khiến em chú ý, vậy đốt cháy tòa nhà hơn 30 tầng kia, nhất định có thể, em nói có phải hay
không?"
Tiêu Mộ Vũ khó có thể tin nhìn nàng, chính là lại bội phục ngũ thể đầu địa, lẩm bẩm nói: "Chị là nữ nhân điên."
Nhưng thực mau nàng lại rũ mắt cười, hai tròng mắt lấp lánh ánh sáng, tràn
đầy tin cậy, "Nhưng em lại thích nữ nhân điên như chị."
Thẩm
Thanh Thu mỉm cười, nàng không chút do dự tìm được bình xăng xe, vừa rút ra quân đao, nàng ý bảo Tiêu Mộ Vũ lùi lại. Nhưng chỉ nhận được cái
liếc mắt xem thường của đối phương, sau đó trơ mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ nửa
ngồi bên cạnh mình.
Thẩm Thanh Thu bật cười, quân đao trong tay sắc bén vô cùng, lập tức đâm thấu bình xăng, xăng theo đó từng chút chảy ra ngoài.
Tuy rằng Thẩm Thanh Thu xuống tay có chừng mực, nhưng như cũ thực cảnh
giác, vạn nhất thao tác vô ý, xăng bị bậc lửa, chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố.
Hứng đầy một thùng xăng, hai người nâng nó đi tới gần cao ốc. Thẩm Thanh Thu đem xăng tưới lên vách tòa nhà, thậm chí hất vào trong cửa sổ sát đất.
"Tránh xa một chút, chị chuẩn bị phóng hỏa." Thẩm Thanh Thu ý bảo Tiêu Mộ Vũ còn có Lâm Kiến lùi lại.
Lần này Tiêu Mộ Vũ ngoan ngoãn nghe lời, mà Lâm Kiến lại khó có thể tin,
"Trời ơi, đây chính là tòa nhà Đại Hùng 32 tầng lầu, cô cư nhiên phóng
hỏa, nếu bị người biết chính là trọng tội, không biết chừng còn bị phán
chung thân." Lâm Kiến xưa nay vẫn luôn tuân theo pháp luật, chuyện lớn
gan như vậy hắn dĩ nhiên không dám làm.
Thẩm Thanh Thu liếc hắn
một cái, tức giận nói: "Đây là mạt thế, quan trọng nhất chính là sinh
tồn, đám quy tắc pháp luật kia cho thể cho anh đường sống sao? Mộ Vũ nhà tôi cứu anh, cũng cho anh đi theo chúng tôi, nhưng có chuyện này tôi
muốn nói rõ ràng, tôi không phải người tốt. Có chút đạo đức nếu hoàn
cảnh không thích hợp, tôi tùy thời sẽ đánh vỡ, nếu anh không quen nhìn
có thể rời đi."
Thẩm Thanh Thu vừa nói vừa đem phần xăng còn lại kéo dài thành một đường, liên tiếp tới cửa.
Lâm Kiến ở một bên nhìn, tức khắc ngậm miệng không dám nói nữa.
"Nơi này tụ tập nhiều tang thi như vậy, nếu không hủy diệt, lưu lại chính là uy hiếp cực lớn đối những người còn sống. Ở thế giới này, người sống
vĩnh viễn là quan trọng nhất, mấy thứ này luôn có thể hy sinh."
Tiêu Mộ Vũ thế Thẩm Thanh Thu giải thích, lại cố tình lấy ra đèn kéo quân.
Đèn kéo quân vẫn luôn sáng, tuy rằng công năng khác không dùng được, nhưng châm lửa vẫn có thể.
Tẩm chút xăng lên mảnh vải châm lửa, Thẩm Thanh Thu duỗi tay đưa nó ra xa,
ngọn lửa bừng lên được nàng dứt khoát lưu loát ném về phía dây xăng trên mặt đất, tức khắc đằng một tiếng, một con rắn lửa nho nhỏ tốc độ cực
nhanh lan tràn đi qua, cùng với một tiếng nổ lớn, lửa cháy ngập trời.
Chờ đến Tiêu Mộ Vũ dẫn Thẩm Thanh Thu vào khu thời trang thay quần áo trở
ra, ngọn lửa đã bùng phát dữ dội khắp cao ốc Đại Hùng, thế không thể đỡ, đám thây ma chồng chất trên lầu mất đi tang thi đầu đàn mờ mịt vô thố
mà khắp nơi chạy loạn.
Chúng nó không sợ nóng, cũng không bị
sặc, cho nên không hề có ý tránh đi lửa, nhưng một đám chất hữu cơ cấu
thành túi da, vô luận có linh hồn hay không đều bị đốt cháy, vì thế ngọn lửa bừng bừng liền thổi quét chúng nó.
Một đám tang thi giãy giụa trong đám cháy, nhìn qua vô cùng ghê người, khiến Lâm Kiến da đầu tê dại.
Ba người tránh ở khu thương mại cách vách, cẩn thận lưu ý, dần dần trong
tầm mắt bọn họ xuất hiện một bóng người, lặng yên không một tiếng động.
Đó là người quen của Tiêu Mộ Vũ, là nữ nhân tóc ngắn kia.
Ngay sau đó lại đến mấy người, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ tức khắc sáng ngời.
Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên: "Chúc mừng đội chơi Tiêu Mộ Vũ dẫn đầu hoàn thành tập hợp đội viên, tích phân +20!"
"Chúc mừng đội chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt cốt truyện phó bản 005《 Thành phố G
tuyệt mệnh》. Quyền hạn bắt đầu mở ra, nhiệm vụ chủ tuyến mở ra. Hoan
nghênh 22 người chơi tiến vào phó bản lần này, đương nhiên hiện tại chỉ
còn lại 21 người, chúc các vị chơi game vui sướng. Muốn qua ải không chỉ có một yêu cầu, mời nghiêm túc thăm dò. Giải khóa cốt truyện chủ tuyến: Điều kiện thông quan thứ nhất, chính là sống sót tại thành phố G, thời
gian không giới hạn. Chú ý, sau khi kích hoạt cốt truyện, cấm tàn hại
NPC, người vi phạm lập tức coi là trò chơi thất bại."
"Chúc mừng đội chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt điều kiện thông quan thứ hai, thu hoạch
giấy thông hành vượt ải, mỗi lần thu hoạch được thưởng 250 điểm! Vì
tránh sự chênh lệch giàu nghèo, điểm thưởng này chỉ dùng xếp hạng trong
phó bản, mời nghiêm túc hoàn thành."