Trước khi đi hẹn hò với Thẩm Huy Minh, Tác Dương có hơi hồi hộp.
Đối với cậu mà nói thì “hẹn hò” là một điều lạ lẫm, những điều cậu có thể
nghĩ tới đó là ngồi trong một nhà hàng đắt đỏ, ăn một bữa cơm chẳng mấy
chân thực, sau đó sẽ xem một bộ phim chẳng mấy đặc sắc như thường lệ,
còn nhiều hơn nữa thì cậu chưa nghĩ tới.
Thật ra thì có vẻ nhàm chán.
Trước khi cuộc hẹn bắt đầu, cậu có hơi lo lắng, lo những thiện cảm mình dành
cho Thẩm Huy Minh sẽ chạy biến đi hết sau cuộc hẹn tẻ nhạt này.
Nhưng mà sự thật đã chứng minh rằng Thẩm Huy Minh thông minh và thú vị hơn cậu tưởng rất nhiều.
Hai người đến con phố ẩm thực gần trường đại học Ngoại ngữ, nó chỉ là một
con đường nhỏ hẹp mà thôi, Thẩm Huy Minh lái chậm tìm chỗ trống để đậu
xe, Tác Dương ngồi ở ghế phụ lái đưa mắt trông ra những sinh viên đi
ngang qua, trẻ trung và gan lì biết mấy.
Chạy khắp con đường mới tìm được chỗ đỗ xe, Thẩm Huy Minh nói:
– Quy hoạch của khu này hơi bị có vấn đề đấy.
Tác Dương cười:
– Có phải người ta quy hoạch cho mấy người như anh đâu!
Hai người xuống xe, Thẩm Huy Minh ngó một vòng, Tác Dương nói:
– Đều là sinh viên ở những trường quanh khu này tới thôi, ít ai lái ô tô lắm nên không có chỗ đỗ xe là đúng rồi.
– Là kiến thức anh hạn hẹp – Thẩm Huy Minh đùa với cậu – Thầy Tác dạy chí phải.
Tác Dương bật cười:
– Con người anh thật là…
Thật là khác với tưởng tượng của cậu.
Tuy hai người đã tiếp xúc qua với nhau rồi, thậm chí khi cùng bay tới
Berlin đã ở riêng với nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng trước hôm nay thì ấn tượng của Tác Dương đối với Thẩm Huy Minh vẫn chỉ dừng lại ở “chững
chạc chín chắn” và “thông minh lịch thiệp”, chứ đâu có ngờ người đàn ông này lại thích đùa giỡn như thế.
Tác Dương ít khi đùa giỡn với ai lắm, dưới cách nhìn của cậu thì không phải mối quan hệ nào cũng có thể
vô tư bông đùa được, phải đúng người, đúng lời nói.
Lúc nào cậu cũng sống rất thận trọng, sợ mạo phạm người khác, cũng không thích người khác mạo phạm mình.
Nhưng mà mỗi khi ở cạnh Thẩm Huy Minh thì cậu hay vô thức nói đùa với anh,
cũng không kháng cự những lời chọc giỡn của anh. Khả năng cao là vì
những lời bông đùa của Thẩm Huy Minh cũng có chừng mực, không quá đáng
mà lại còn rất đáng yêu.
Tác Dương tự cảm thấy khó tin vì suy
nghĩ của mình, con người của Thẩm Huy Minh theo lý mà nói thì đáng ra
chẳng mảy may dính dáng gì tới từ “đáng yêu” này cả.
– Đang nghĩ
gì thế? – Thẩm Huy Minh thấy cậu im hơi lặng tiếng cả buổi, bèn đi tới
bên cạnh – Ban nãy em định nói con người anh như thế nào cơ?
Tác Dương không trả lời anh, mà hỏi:
– Mình ăn gà kho tương được không?
Thẩm Huy Minh cũng hợp tác xoa bụng:
– Nước dãi chảy ròng ròng rồi đây này!
Hồi lên đại học, đám sinh viên như Tác Dương tuần nào cũng phải đến phố ẩm
thực xõa cơn thèm, có lẽ là vì đối tượng khách là sinh viên cho nên đồ
ăn ở đây không những ngon mà giá cả còn phải chăng.
Tác Dương dẫn Thẩm Huy Minh đi dọc theo con đường, trái phải trước sau gì cũng là
sinh viên đang nô đùa ồn ào, hai người trông chẳng ăn nhập gì.
Tác Dương nói:
– Thật ra có mấy quán em hay ăn ngày xưa đều dẹp cả rồi, chỉ có quán gà kho tương này là còn mở.
– Em thường tới đây sao?
– Không hẳn, lúc trước thỉnh thoảng có hẹn Chu Mạt ra đây ăn – Đột nhiên
Tác Dương bật cười – Có một chuyện buồn cười lắm, hồi đại học thích ăn ở tiệm này, khi đó nghĩ, sau này có cơ hội tới Trùng Khánh thì nhất định
phải thưởng thức gà kho tương chính tông của Trùng Khánh, kết quả thì
tới Trùng Khánh mới biết, ở đó không hề có gà kho tương, hình như ở
Trùng Khánh họ hay ăn lẩu gà hầm tương nhiều hơn.
(*) món gà kho
tương là món biến tấu ở vùng khác từ lẩu gà hầm tương và gà ram cay của
Trùng Khánh, 2 món đầu có dùng chung loại tương đậu cay của TK, nhưng
cách nấu khác nhau, món gà ram cay mình thấy người ta nấu với ớt trái và mè.
Thẩm Huy Minh cũng bật cười:
– Giống như ở Tứ Xuyên không có lẩu tê cay Tứ Xuyên, ở Gia Châu không có mì thịt bò Gia Châu đúng không?
Hai người vừa nói cười vừa bước vào trong quán.
Đang giờ cao điểm ăn trưa, khi bọn họ vào thì trong quán đang tấp nập, Tác
Dương tưởng phải đợi chỗ rồi, ai ngờ ở trong góc còn chừa một bàn cuối
cùng, cứ như nó cố ý chờ hai người đến vậy.
Ông chủ dẫn họ vào ngồi, thực đơn để trên bàn bảo bọn họ gọi món.
– Anh xem trước đi – Tác Dương đẩy thực đơn tới trước mặt Thẩm Huy Minh – Anh gọi xong rồi thì em bổ sung sau.
Thẩm Huy Minh không từ chối nữa, anh cầm lấy tờ thực đơn hết sức giản dị kia xem thật nghiêm túc.
Hai người gọi một phần lẩu gà lớn, khi gọi thức ăn kèm, Thẩm Huy Minh chọn
món nào cũng đều hỏi ý kiến Tác Dương, thấy cậu gật đầu thì mới nói ông
chủ ghi lại. Thẩm Huy Minh gọi xong đưa thực đơn lại cho Tác Dương thì
cậu nói:
– Ông chủ, thêm hai chai Bắc Băng Dương (*).
(*) Bắc Băng Dương là tên nhãn hiệu một loại nước ép cam.
Gọi xong cậu trả thực đơn lại cho ông chủ.
Thẩm Huy Minh hỏi:
– Em không gọi thêm món gì à?
– Món em thích anh đều gọi cả rồi.
Đây là ăn ý hay cố ý thì cũng chẳng quan trọng, quan trọng là hai người đều rất thích thú.
Một tiệm ăn lâu năm trên phố ẩm thực, trang trí đơn sơ, diện tích cũng
chẳng lớn, vì muốn có thêm không gian cho khách nên lối đi ở giữa các
bàn chỉ đủ cho một người lách qua.
Khung cảnh như thế này không
thể nói là đẹp được, đừng nói Tác Dương, ngay cả bản thân Thẩm Huy Minh
cũng không ngờ có ngày địa điểm hẹn hò của anh và Tác Dương lại là ở
đây.
Không phải là chuyện xấu, chỉ thấy nó dung dị quá.
– Anh đang cười gì vậy? – Tác Dương hỏi.
Chủ quán đem hai chai Bắc Băng Dương ra trước, đặt cả đồ khui trên bàn, để bọn họ tự mở.
Tác Dương cầm đồ khui lên, khui nắp chai một cách thuần thục, sau đó rút
khăn giấy ra lau sạch miệng chai, rồi mới đưa cho Thẩm Huy Minh.
– Anh đang nghĩ, có khi nào em sẽ cảm thấy, sao người đàn ông này bần
tiện quá vậy ta – Thẩm Huy Minh nói – Khó khăn lắm mới rủ em đi hẹn hò
được, em còn phải chuyển cả ca làm, kết quả mới sáng ra thì dẫn em đi ăn bánh bao, dạo công viên, giờ thì lại đến quán ăn bé xíu này ăn gà kho
tương.
Tác Dương vừa lau miệng chai của mình vừa cúi đầu cười.
– Người ta hẹn hò toàn là ở mấy nhà hàng Tây mấy nghìn tệ một người, hai
người mặc com-lê mang giày da bước vào, nho nhã cắt bít tết.
– Ây, xì tốp – Tác Dương vui vẻ nhìn anh – Anh không thấy hẹn hò như vậy nhạt nhẽo lắm sao?
Thẩm Huy Minh uống một ngụm nước ngọt, cười toe nhìn Tác Dương.
– Thật ra, hình thức hẹn hò không quan trọng, quan trọng là mục đích –
Ngón tay Tác Dương khều nhẹ vào thành chai – Mình muốn cùng đối phương
ghé thăm cung điện pha lê, hay là muốn nhân cơ hội hiếm có này để tìm
hiểu rõ về nhau? Mỗi một người sẽ có quan điểm khác nhau về hẹn hò, cho
nên hướng đi cũng sẽ khác.
Cậu nhấp một hớp nước ngọt, bọt khí mát lạnh vừa kích thích vừa đã miệng.
– Em rất thích cảm giác hiện tại – Tác Dương nói – Nó chân thực hơn nhiều, không phải vậy sao?
Thẩm Huy Minh ngẩn người nhìn cậu, rồi gật gù, thấy mình lại mến người ta thêm một chút nữa rồi.
Thật ra trên thế giới này không tồn tại quan điểm nào là hoàn mỹ tuyệt đối,
nhưng khi hai người đã ở bên cạnh nhau thì đồng điệu về quan điểm rất
quan trọng.
Cung điện pha lê thì lãng mạn đấy, nhưng con người
rồi cũng phải quay về mặt đất để sống một cuộc sống chân thực thôi. Mà
huống hồ, giữa họ đã nảy sinh rất nhiều điều lãng mạn rồi không phải
sao, từ những lần gặp gỡ tình cờ ba lần bốn lượt, rồi đến vụ cá cược ở
bầu trời cao ba mươi nghìn feet, hôn lễ ngắn ngủi ở Berlin, tất cả những hồi ức ấy đều có cả chân thực và lãng mạn. Còn bây giờ, ngồi ở đây ăn
một bữa gà kho tương vừa rẻ tiền vừa phong phú, thế mà còn chưa đủ lãng
mạn à?
Ăn uống no say, Tác Dương giành tính tiền trước. Thẩm Huy
Minh cũng chẳng đôi co, vì đây là chuyện không cần thiết và rất vô
nghĩa.
Khi hai người đi ra thì Tác Dương đứng ở cửa ngửi áo sơ mi của mình.
– Sặc mùi gà kho tương luôn rồi – Tác Dương nói – Dẫn anh tới đây có vẻ là một sai lầm.
– Vào lúc này thì đàn anh phải biểu hiện một tí rồi đây – Thẩm Huy Minh khẽ cười – Đi thôi, về xe nào.
Tác Dương khó hiểu theo anh lên xe, sau đó thấy Thẩm Huy Minh lấy một chai xịt ra.
– Dùng để khử mùi đấy – Thẩm Huy Minh nói – Xịt một ít vào quần áo và đầu tóc là mùi sẽ bay đi ngay.
– Thần kỳ thế? – Tác Dương nhận lấy xịt nhè nhẹ lên áo sơ mi của mình.
– Thấy anh sống tinh tế không? – Thẩm Huy Minh phổng mũi, đợi Tác Dương khen mình.
Tác Dương cười:
– Cực kỳ tinh tế luôn, vậy em đòi quà của anh được không? Cái này nè, tặng em một chai đi.
– Anh từng thấy người ta đòi hoa, đòi đồng hồ, đòi túi xách, đòi nhà cửa, nhưng lần đầu tiên thấy có người xin chai xịt khử mùi đấy.
Tác Dương xịt lên áo mình xong thì lại xịt nhẹ lên tóc:
– Món quà như thế này là cách quan tâm thực dụng nhất.
Hai người ngồi trên xe cười đùa một hồi, sau đó Tác Dương nói muốn dẫn Thẩm Huy Minh đi dạo trong trường. Đương nhiên là Thẩm Huy Minh mừng còn
không kịp, anh rất tò mò về nơi mà Tác Dương từng đi học, hoặc là nói,
anh vẫn luôn tò mò về mọi thứ của Tác Dương.
Lái xe từ phố ẩm thực đến trường của Tác Dương chỉ mất chưa tới năm phút.
Vào trong trường, Thẩm Huy Minh nghe theo chỉ dẫn của Tác Dương để đậu xe.
Nơi họ đậu xe nằm đối diện sân bóng rổ, qua lưới sắt có thể nhìn thấy
một đám nam sinh chẳng biết lạnh là gì, mùa thu mà vẫn còn chơi rất hăng say.
Hai người tản bộ dọc theo sân bóng rổ, Tác Dương chỉ lên tòa nhà phía trước, nói:
– Tòa nhà đó là khoa của bọn em, ngày xưa hầu như môn nào cũng đều học ở đó cả.
– Ngày xưa em đi học cứ toàn đi nhầm phòng – Tác Dương cười – Chả biết khi đó bị sao nữa, như thằng khờ vậy.
Thẩm Huy Minh đi bên cạnh cậu vừa lắng tai nghe, vừa tưởng tượng ra hình ảnh sinh viên Tác Dương ôm cặp sách luống cuống chạy vào lớp, sau đó phát
hiện mình đi nhầm lại luống cuống chạy ra.
Những khoảnh khắc xấu hổ của thời tuổi trẻ luôn trở nên đáng yêu lạ kỳ mỗi khi nhớ lại.
Thẩm Huy Minh cũng rất muốn làm quen với chàng trai Tác Dương ngô nghê kia.
– Hồi đi học em gặp nhiều tình huống đáng xấu hổ lắm kìa – Tác Dương kể
chuyện – Em không biết chơi bóng rổ, có lần trong khoa tổ chức thi đấu,
con trai lớp em không đủ quân số nên bắt buộc em phải tham gia, kết quả
sau trận thi đấu đó, ai ai cũng ghi nhớ đến một người tên Tác Dương mỗi
khi ra tay là đều tặng điểm cho đối thủ.
Thẩm Huy Minh cười khoái chí, cứ như được kéo về nhiều năm trước vậy, phía trước chính là sân bóng rổ kia.
– Anh chơi bóng rổ cũng cừ lắm đấy – Thẩm Huy Minh nói – Hôm nào dạy em nhé?
– Thôi – Tác Dương dở khóc dở cười – Đến cả quy tắc chơi em còn chẳng hiểu, chỉ thêm phiền cho anh thôi.
Hai người tới trước cửa tòa nhà dạy học, Tác Dương nói:
– Anh muốn vào xem không?
– Được vào không?
– Chắc là được – Tác Dương dẫn anh đi vào trong, đúng lúc bác bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật.
Hai người khẽ chân lẻn vào như hai tên trộm, sau đó vội vàng xoay người
chạy ù lên lầu, đứng trên cầu thang thoáng đãng nhìn nhau cười, như hai
cậu sinh viên cúp cua thành công vậy.
Giây phút này, bọn họ dường như không còn là anh sếp xem văn kiện trên máy bay và cậu tiếp viên
hàng không luôn cẩn trọng phục vụ hành khách nữa, mà chỉ là hai chàng
sinh viên không gì bình thường hơn, là đàn anh dẫn đàn em đi nô đùa
trong trường.
Tưởng chừng như thời thanh xuân đã rời xa họ rất lâu rồi, nhưng thật ra nó vẫn luôn hiện diện ở đó.
Về lại vườn trường như về lại thuở hai mươi mấy tuổi đầu, mọi thứ đều có thể trở nên đơn giản, kể cả việc phải lòng một người.