Hàn Ninh nhìn đám người áo đen bao vây lấy mình, hắn nắm chặt con dao
trong tay, trầm mặc. Những bóng đen vây lấy Hàn Ninh ở giữa cũng không
ai nói gì, bởi vì không cần phải nói thêm điều gì, tự cảnh tượng đang
xảy ra nơi ngõ vắng lúc đêm khuya này đã nói lên tất cả. Cuộc chém giết
này nhất định phải xảy ra, nhất định chỉ có duy nhất một bên có thể sống xót rời đi.
Đám người áo đen không vội vã ra tay, yên lặng quan
sát Hàn Ninh giống như muốn nhìn rõ nguyên nhân khiến đối phương trong
hoàn cảnh bị bao vây này, có thể bình tĩnh đến vậy.
Mưa càng lúc
càng lớn, trong ngõ nhỏ vẫn không có ai nói chuyện, chỉ còn tiếng mưa
rơi xuống mái nhà, lu nước, mặt đất phát ra từng tiếng “tách” “tách” như báo hiệu tất cả mọi thứ ở nơi này không phải ảo ảnh là là chân thực.
Đúng lúng này trên bầu trời lóe lên một tia sét khổng lồ đánh xuống không
trung thành Vị Nghiệp. Hàn Ninh rốt cuộc cũng có động tác, ngay khi tia
sét kinh thiên kia đánh xuống, hắn nhún người nhảy lên, không còn “thiết hoàn” cản trở, thân hình mập mạp của Hàn Ninh lại bộc phát một sức mạnh to lớn lao nhanh về phía một tên áo đen ở gần hắn nhất.
…
Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, Cẩm Lai không ngồi ở quầy thu ngân như thường lệ mà ngồi ở bậc cửa ra vào của quán rượu, bên cạnh là một vò rượu bằng
sành nhỏ đã mở ra niêm phong.
Tháng ba, thành Vị Nghiệp thường
xuyên sẽ xuất hiện các cơn mưa xuân bất chợt. Mặc dù mưa nơi này rất
đẹp, có không ít văn nhân, mặc khách nổi danh của thiên hạ đã sáng tác
về cảnh sắc trong mưa xuân của Vị Nghiệp, nhưng cảnh dẫu đẹp nhìn nhiều
cũng sẽ chán, đối với một người khô khan, không hiểu phong tình như Cẩm
Lai mà nói, hắn không những không thích mà còn có chút chán ghét. Vì vậy lúc này Cẩm Lai không phải đang ngắm mưa mà là đang chờ người.
Không biết qua bao lâu, trên con đường lớn vắng lặng xuất hiện một bóng
người. Cẩm Lai nhìn về phía đường lớn, người kia khoác một chiếc áo tơi
làm từ lá cọ, bước từng bước khập khiễng, trong mưa gió càng lộ ra vẻ
khó nhọc.
- Xem ra hắn đã rời khỏi thành Vị Nghiệp. - Hàn Ninh
khó nhọc đi tới dưới mái hiên, nó nhìn vào bên trong quán rượu, sau đó
cởi tấm áo tơi treo lên chiếc móc gỗ trên cột hiên, nhìn về phía Cẩm
Lai, bình tĩnh nói.
- Ngươi bị thương rất nặng. - Cẩm Lai nhìn
đứa trẻ trước mặt, quan sát mười mấy miệng viết thương trên người, nhất
là vết thương do dao đâm rất lớn ở dưới bụng có thể mơ hồ nhìn thấy nội
tạng bên trong, trầm mặc nói.
- Còn chưa chết được, nhưng nếu
ngươi còn không xử lí vết thương giúp ta mà nói, ta sẽ chết rất nhanh. - Hàn Ninh lắc đầu, nhếch miệng, muốn nói một câu khoe khoang bản thân có thể chịu đựng được, nhưng thương thế của nó quá nặng, ngay cả mở miệng
nói cũng khiến nó đau đớn đến run lẩy bẩy.
- Ta còn tưởng là ngươi là quái vật không biết đau đớn chứ. - Cẩm Lai vuốt mũi của mình, sau đó đỡ Hàn Ninh đi vào bên trong.
…
- Đa tạ đã sơ cứu vết thương giúp ta. - Trong gian phòng trên tầng hai
của quán rượu, Hàn Ninh nửa nằm nửa ngồi trên giường, lưng tựa vào
tường, cúi đầu nhìn vết thương sâu nhất dưới bụng mình đã được bôi
thuốc, băng bó cẩn thận, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Cẩm Lai, nói. - Ta vẫn chưa biết tên của ngươi?
- Ta tên Cẩm Lai, ngươi có thể gọi ta Cẩm Lai, Lai ca, Lai thúc đều được? - Cẩm Lai không để tâm đến
cách gọi có phần vô lễ của Hàn Ninh, ngược lại còn cười mỉm, đáp.
- Nhìn tuổi của ngươi chắc cũng tầm tuổi của bố mẹ ta, tiếc là họ đều
chết rồi. - Hàn Ninh trầm tư một hồi, sau đó tủm tỉm cười nhìn Cẩm Lai
nói. - Ta gọi ngươi là Lai thúc, thế nào?
- Dù sao cũng chỉ là
một cái tên mà thôi, ngươi gọi thế nào cũng được. - Cẩm Lai ngồi xuống
một chiếc ghế đẩu, nhấc vò rượu trắng uống một hớp, tùy ý nói.
-
Lai thúc, ta cũng muốn uống một ngụm rượu! - Hàn Ninh nhìn thấy Cẩm Lai
uống rượu, không nhịn được nuốt nước bọt, cười lấy lòng, nói.
- Nếu ngươi muốn chết thì cứ uống! - Cẩm Lai nhìn vết thương được băng bó trên bụng Hàn Ninh, lạnh nhạt nói.
- Vậy thôi đi! - Hàn Ninh nhìn bụng mình, quả thật không thích hợp để
uống rượu vào lúc này, nó nhìn đối phương, nói tiếp. - Lai thúc, thúc là người của Tử Ảnh Vệ à?
- Trước đây đã từng, nhưng bây giờ thì
không phải. - Đối với câu hỏi của Hàn Ninh, Cẩm Lai vốn không muốn trả
lời, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, hắn trầm ngâm một hồi, liền nói. - Ngươi đã bao giờ nghe nói đến “Hoàng Ngự Tam Vệ” chưa?
-
“Hoàng Ngự Tam Vệ”? Ta không biết, nhưng dựa theo ý của thúc nói, thì Tử Ảnh Vệ hẳn là một trong “tam vệ” rồi? - Hàn Ninh lắc đầu, đáp.
- “Hoàng Ngự Tam Vệ” là ba cỗ lực lượng tinh nhuệ nhất, trung thành nhất
được Thái Tổ Hoàng đế thành lập nhằm bảo vệ Hoàng quyền của triều Trần.
“Hoàng Ngự Tam Vệ” bao gồm ba vệ là Hoàng Y vệ, Giám Ma Vệ và Tử Ảnh Vệ. Trong đó Hoàng Y Vệ được người đời biết đến nhiều nhất, là lực lượng
tinh nhuệ được tuyển chọn từ Cấm quân, có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng cung và
Kinh thành. So với Hoàng Y Vệ thì Giám Ma vệ và Tử Ảnh vệ bí ẩn hơn
nhiều. Giám Ma Vệ là tổ chức tình báo thu thập tin tức trong khắp thiên
hạ, đặc biệt nhiệm vụ trọng yếu nhất của nó là tìm kiếm tung tích của
tàn dư Lý triều. Tử Ảnh vệ là tổ chức có nhân số ít nhất, cũng là thần
bí nhất trong tam vệ, tập hợp những cao thủ sở hữu võ nghệ cao tuyệt
trong thiên hạ; là thanh gươm sắc bén của Bệ Hạ dùng để khống chế giang
hồ.
- Ta mới chỉ nghe được hắn nói qua bản thân là người quản sự
của Tử Ảnh vệ ở Kinh thành, cũng nói ta sau này sẽ trở thành một thành
viên của Tử Ảnh vệ, còn Tử Ảnh vệ là gì ta quả thực cũng chẳng rõ. Thật
không ngờ Tử Ảnh vệ lại có lai lịch như vậy? - Hàn Ninh nhớ tới mấy lần
nói chuyện trước đây với người đàn ông áo đen, nó biết võ công của đối
phương rất cao, nhưng quả thực vẫn không nghĩ tới thân phận đối phương
còn là bề tôi trung thành của đương kim Thánh Thượng. Nhưng mặc kệ là
lai lịch thần bí của Tử Ảnh vệ hay thân phận của người đàn ông áo đen
trong triều đình đối với Hàn Ninh mà nói đều là những chuyện rất xa xôi, không phải một đứa trẻ như nó có tư cách tham gia, việc của nó lúc này
là phải giải quyết những khó khăn trước mắt. - Lai thúc, tối nay trong
thành chết nhiều người như vậy, khó tránh khỏi việc quan phủ sẽ phái
người điều tra. Hơn nữa ta bị thương nặng thế này, khó mà trở về võ quán ngay được.
- Về đám thi thể kia sẽ có người xử lý, quan phủ cho
dù điều tra cũng sẽ tra không đến ngươi. Về phía Thanh Phong võ quán,
ngươi cũng không cần lo lắng, trong võ quán có người của ta sẽ giúp
ngươi xin nghỉ phép. Thời gian tới ngươi ở lại nơi này, lo dưỡng thương
cho tốt là được.
…
***
Bách Hoa lâu, Hậu hoa viên.
Mưa rốt cuộc ngừng. Bầu trời đêm sau cơn mưa tối đen, chỉ vài tia sáng yếu
ớt từ mặt trăng rọi xuống mặt nước tĩnh lặng của cái hồ nhỏ. So với sự
tấp nập, ồn ã ở tiền viện của Bách Hoa lâu, hậu viện giống như một thế
giới hoàn toàn tách biệt, chỉ có sự tịnh mịch ngự trị bốn phía.
Một người phụ nữ trung niên lặng lẽ bước trong bóng tối, có lẽ đã quen với
nơi này, bà không mất nhiều thời gian để tìm được lối đi tới chiếc cầu
gỗ dẫn đến chiếc đình nhỏ giữa hồ. Đi tới cuối cầu gỗ, người phụ nữ dừng lại, nhìn về phía sâu nơi đình gỗ tối đen, chần chừ một lúc lâu mới mở
lời.
- Chủ nhân!
Trong đình không có tiếng động, người phụ nữ đợi thêm một lát nữa rồi quay người định rời đi.
- Nói đi? - Trong đình vọng ra tiếng nói lạnh lùng, không cảm xúc.
- Chủ nhân, ngày hôm nay tiểu thư đã trở thành môn sinh của Thanh Phong
võ quán. - Người phụ nữ trung niên cúi đầu, bẩm báo - Là một trong hai
người có thành tích tốt nhất.
- Ta biết rồi. Còn chuyện gì nữa không?
- Không, thưa chủ nhân! - Người phụ nữ trung niên lắc đầu, sực nhớ ra,
nói tiếp - Chủ nhân, người định đến khi nào cho tiểu thư biết thân phận
thực của mình? Tiểu thư năm nay cũng đã mười một tuổi rồi.
- Thân phận của nó sao? - Người phụ nữ trong đình lẩm bẩm, như tự hỏi bản thân mình, thở dài rồi nói tiếp - Thanh nương, lần sau, khi tiểu thư trở về, đưa nó tới đây gặp ta. Cho nó biết sớm cũng tốt, có những việc cần nó
gánh vác.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Tiếng bước chân của người phụ nữ trung niên xa dần, rồi biến mất, cả không gian chìm lại vào sự yên tĩnh đến đáng sợ ban nãy.