Sáng hôm sau, khi Hạ Băng tỉnh dậy thì nhớ lại những chuyện đã xảy trong đêm qua, anh rất muốn đây chỉ là giấc mơ nhưng nhìn thân thể trần
truồng đang ngủ bên cạnh anh đã nói cho anh biết tất cả đều là sự thật.
Sau khi Hạ Băng ngồi dậy thì cảm giác mắt cá chân của mình đã đỡ hơn rất
nhiều, chỉ có hơi đau một chút, vết sưng cũng đã giảm bớt. Anh thấy
Quách Thụy Dương vẫn còn đang ngủ nên định xuống giường đi tìm quần áo.
Không ngờ Quách Thụy Dương vươn tay ôm lấy eo anh, lười biếng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Rời giường.” Hạ Băng bị Quách Thụy Dương cản trở nên không dậy nổi.
“Chân anh còn chưa có khỏi hẳn, anh mau nằm xuống đừng nhúc nhích, lát nữa em sẽ giúp anh tìm quần áo.”
Hạ Băng đành phải nằm trở lại bên người Quách Thụy Dương.
Quách Thụy Dương nhìn anh cười, Hạ Băng nhìn gương mặt tươi cười của cậu thì nhịn không được cũng cười: “Em cười cái gì?”
“Vậy anh cười cái gì?”
“Anh cười em.”
Quách Thụy Dương ghé vào bên tai Hạ Băng nói: “Em cười cái gì anh còn không biết sao?”
Hạ Băng nắm tóc của cậu, Quách Thụy Dương liền áp mặt vào má Hạ Băng, sau đó bắt đầu làm nũng.
“Được rồi, mau rời giường thôi.”
“Không được, em còn chưa có ngủ đủ.” Quách Thụy Dương nhấn mạnh từ “Ngủ".
“Buổi tối có rất nhiều thời gian ngủ, em mau đi xuống dưới tập hợp.”
Buổi sáng Hạ Băng có thể nghỉ ngơi ở trong khách sạn nhưng Quách Thụy Dương
thì không thể. Cậu còn có một cảnh quay chơi bóng rổ vào buổi sáng.
“Chính anh nói như thế nhé.” Quách Thụy Dương nói.
“Anh nói cái gì?”
“Đêm nay có rất nhiều thời gian cho em ngủ.” Trước khi rời giường Quách Thụy Dương nói như vậy.
Hạ Băng nghe hiểu nhưng lại làm bộ không nghe hiểu. Quách Thụy Dương tiếp
tục nói: “Lần trước anh đã nói tùy tiện em lăn lộn như thế nào đều được, anh không được quên.”
Hạ Băng lấy cái gối ném Quách Thụy Dương,
Quách Thụy Dương bắt được rồi ném trở lại giường, sau đó nhào lên trên
người Hạ Băng hôn anh một cái.
Quách Thụy Dương chỉnh lại mái tóc rối bù của Hạ Băng rồi nói: “Buổi chiều có cảnh hôn môi, chờ em.”
Hạ Băng không có lo lắng về cảnh hôn môi, tối hôm qua còn có chổ nào chưa
hôn qua? Quách Thụy Dương không phải là hôn mà giống như đang ăn thịt
người.
Thời gian tương đối gấp gáp nên Quách Thụy Dương nhanh
chóng giúp Hạ Băng tìm quần áo, sau đó lại dìu anh đi rửa mặt, Hạ Băng
cảm thấy chính mình không có vấn đề gì nhưng Quách Thụy Dương vẫn bắt
anh nằm xuống nghỉ ngơi.
Quách Thụy Dương bị Tiểu Lôi thúc giục
mau đi xuống nên cậu đưa thẻ phòng cho Tiểu Lôi, dặn dò Tiểu Lôi mang
bữa sáng cho Hạ Băng.
Tiểu Lôi gần đây cảm thấy chính mình nhận
một phần tiền lương nhưng lại phải phụ trách tận hai nghệ sĩ, đúng là số khổ. Tuy nhiên Quách Thụy Dương không có sai bảo tiểu Lôi nhiều nhưng
nếu chuyện liên quan đến Hạ Băng thì lại liều mạng sai bảo.
Sau
khi chườm đá cả một buổi sáng thì tới giữa trưa Hạ Băng cảm thấy chân đã không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần không dùng lực quá mạnh thì vẫn có thể đi lại bình thường.
Hạ Băng còn phải trang điểm và làm tóc
để quay phim, anh vừa định gọi Tiểu Trương tới đón thì Quách Thụy Dương
liền gọi điện thoại đến bảo anh ở trong phòng chờ cậu, cậu sẽ tới đón
anh.
“Không phải em cũng trở lại quay phim sao? Em lại còn đang trang điểm.”
“Không có việc gì, lớp trang điểm của em rất dễ sửa.”
Quách Thụy Dương rất nhanh trở về khách sạn đón Hạ Băng. Cậu không quá yên
tâm nên đã mượn một chiếc xe lăn của tổ đạo cụ tới đón anh.
“Sao ngày hôm qua không có xe lăn?” Hạ Băng hỏi. Nếu hôm qua có xe lăn thì Quách Thụy Dương không cần phải cõng anh.
“Hình như tổ đạo cụ mới chuẩn bị vào tối hôm qua.” Cảnh quay tiếp theo là
cảnh Hà Hiểu Đông bị thương khi chơi bóng rổ nên có lẽ chuẩn bị xe lăn
là cho việc này.
“Anh có thể tự đi bộ được.” Hạ Băng cảm thấy ngồi xe lăn rất kỳ quái.
“Không được, lát nữa quay phim anh phải đi bộ vài bước, đến lúc đó em sợ anh
sẽ không kiên trì được.” Quách Thụy Dương đỡ Hạ Băng ngồi vào xe lăn.
Chỉ cần chuyện liên quan đến Hạ Băng thì Quách Thụy Dương liền trở nên đặc
biệt có nhãn lực và nhọc lòng. Hạ Băng cảm giác mình chỉ bị một vết
thương nhỏ nhưng Quách Thụy Dương lại trưởng thành hơn mười tuổi.
Bình thường là Hạ Băng chăm sóc Quách Thụy Dương, thỉnh thoảng đổi vai như thế này làm cho Hạ Băng cảm thấy rất hưởng thụ.
Tuy rằng tối hôm qua đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng trong lòng Hạ Băng cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Mối quan hệ giữa anh và Quách Thụy Dương từ lâu đã thành củi khô bốc lửa, anh nhiều lần cam
chịu cùng dung túng cho Quách Thụy Dương đối với anh thử từng bước một,
mà anh cũng không có biện pháp ngăn cản thế tấn công của Quách Thụy
Dương, thay vì tự tìm phiền não thì không bằng cứ thuận theo tự nhiên,
dù sao anh cũng không biết Quách Thụy Dương sẽ cảm thấy hứng thú với anh được bao lâu.
Đối với anh Quách Thụy Dương không phải là người
bình thường, cậu không giống với những người khác, nhưng Hạ Băng từ
trước tới nay đều chỉ xem Quách Thụy Dương là một người bạn đặc biệt chứ không phải là người yêu. Trong thâm tâm anh biết rằng anh và Quách Thụy Dương có những định nghĩa khác nhau về mối quan hệ này nhưng anh vẫn cứ cam chịu mọi chuyện phát triển theo phương hướng này.
Hạ Băng
cũng không phải là kiểu người dễ dãi. Nếu là kiểu nước chảy bèo trôi thì anh có rất nhiều cơ hội, anh từng nhận được rất nhiều ám chỉ cùng gợi ý nhưng anh lại từ chối.
Người nhiệt tình theo đuổi anh không phải là không có —— Quách Thụy Dương lo lắng cũng không phải dư thừa. Cách
đây hơn một năm, khi anh và bạn gái vừa mới chia tay thì có một nam diễn viên cùng đoàn phim theo đuổi anh, mỗi ngày đều đặn đưa cơm ba bữa,
không có việc gì liền ở bên người anh, cũng cẩn thận chu đáo hơn rất
nhiều so với Quách Thụy Dương, bề ngoài khá giống Trình Tư, vô cùng
thanh tú. Đối với “Thẳng” như Hạ Băng mà nói thì 0 sẽ dễ theo đuổi anh
hơn so với 1. Nhưng tất cả những gì nam diễn viên kia nhận được chỉ là
một lời từ chối lịch sự.
Hạ Băng cũng không biết tại sao mình
lại không có biện pháp đối phó với Quách Thụy Dương, nên cuối cùng chỉ
có thể trách tội khoảng thời gian hai người ở cùng một chỗ, làm cho hai
người bọn họ hình thành hình thức ỷ lại cùng dựa dẫm như bây giờ, tuy bề ngoài là người khống chế cục diện nhưng trên thực tế lại là người bị
khống chế.
Giữa con người với con người, hình thức ở chung lúc
ban đầu thường sẽ quyết định cách bọn họ sống chung cả đời, ví dụ hai
người quen biết nhau lúc mười mấy tuổi thì dù gặp lại nhau lúc 50 tuổi
thì hình thức ở chung vẫn có khả năng giống như lúc mười mấy tuổi. Có
một số người có thể đùa giỡn nhưng có một số người lại không thể đùa
giỡn, có một số người có thể ra lệnh nhưng cũng có một số người chỉ có
thể nghe theo.
Có một số người có thể phát triển thành mối quan
hệ cực kỳ thân mật, nhưng có một số người dù có nỗ lực như thế nào đi
nữa thì cũng không thể trở nên thân thiết được.
Hạ Băng cảm thấy
nguyên nhân đầu tiên Quách Thụy Dương có thể công thành chiếm đất xâm
nhập vào sinh hoạt của anh là do anh đã hoàn toàn quen thuộc với thói
quen sinh hoạt của Quách Thuỵ Dương. Nguyên nhân thứ hai là khi anh và
Quách Thụy Dương ở bên nhau thì chỉ có vui vẻ và hạnh phúc, sẽ không
phát sinh những chuyện không thoải mái.
Đối với một người sợ
tiếp xúc với người khác như Hạ Băng thì một mối quan hệ có thoải mái hay không sẽ quyết định việc anh có muốn thoát khỏi mối quan hệ đó hay
không. Mối tình đầu tiên thời đi học của anh thật ra rất vui vẻ, cùng
nhau chơi cùng nhau học, cùng ỷ lại dựa dẩm vào nhau, lúc đó anh hoàn
toàn không cảm thấy sẽ chia tay nhưng sau khi ra ngoài xã hội thì đối
phương liền hoàn toàn thay đổi, anh trải qua bị lừa dối, bị cắm sừng rồi bị đá, sau khi kết thúc đoạn quan hệ này anh đã từng hoài nghi nhân
sinh. Mối tình thứ hai tuy không phải trả giá quá nhiều tình cảm nhưng
lại làm anh hao hết tinh thần, nhân nhượng, dỗ dành, tùy thời nghe đối
phương sai bảo chỉ trích, đáng sợ hơn là còn phải đối mặt với đánh giá
của người nhà đối phương, đoạn quan hệ éo le này là do Hạ Băng chủ động
kết thúc, lý do là vì anh không xứng với đối phương.
Thất bại
trong tình yêu làm cho Hạ Băng nghĩ rằng ở một mình thì sẽ thú vị hơn
nhiều so với thân mật với người khác. Mặc dù hiện giờ anh và Quách Thụy
Dương ở cùng một chỗ, thậm chí đã xảy ra quan hệ thân mật, nhưng chỉ cần Quách Thụy Dương không xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người bọn
họ thì anh cũng không muốn định nghĩa mối quan hệ này thành tình yêu.
Anh cần một khoảng không gian thở dốc để nói cho chính mình rằng anh và
Quách Thụy Dương không cần phải chịu những trách nhiệm trong tình yêu.
Anh không muốn sai bảo Quách Thụy Dương và cũng không muốn bị Quách Thụy Dương sai bảo.
Hạ Băng biết mình như vậy thì sẽ rất xảo trá
nhưng anh không có ý định yêu đương với bất kỳ ai và cũng sẽ không ở
phương diện này mà xin lỗi Quách Thụy Dương. Chỉ cần Quách Thụy Dương
không buông anh ra thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh cậu.
Anh tin tưởng
Quách Thụy Dương chỉ là tính khí của một người trẻ tuổi, sẽ không kiên
trì được bao lâu. Anh không muốn lại phải trải qua quá trình bị người
yêu vứt bỏ và chối bỏ bản thân nên đành phải từ chối định nghĩa mối quan hệ với Quách Thụy Dương.
Cho nên hai người bọn họ chỉ là pháo hữu?
Anh quyết định tìm một cơ hội nói chuyện với Quách Thụy Dương, một khi cậu
có ý định lên giường với người khác thì phải chấm dứt quan hệ thân mật
với anh. Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Quách Thụy Dương thì mặc
dù cậu thường xuyên thay đổi bạn gái nhưng chưa từng một chân dẫm hai
thuyền.
Quách Thụy Dương đâu biết rằng trong lòng Hạ Băng lại suy nghĩ như thế này, cậu một bên đẩy xe lăn một bên nói vài thứ vô nghĩa
với Hạ Băng, nói về chuyện quay phim sáng nay, nói lúc Hạ Băng không có
mặt thì đạo diễn đã khen Hạ Băng rất nhiều.
Tiểu Trương đang đứng chờ ở cửa, lúc Quách Thụy Dương đẩy xe lăn ra thì cảm giác có người
chụp ảnh bọn họ, nhưng cậu nghĩ là fan tư sinh nên cũng không quá để ý.
Cậu đỡ Hạ Băng ngồi vào ghế sau rồi sau đó tự mình ngồi vào ghế sau.
“Vừa rồi hình như có người chụp ảnh?” Hạ Băng cũng cảm nhận được.
“Chắc là fan tư sinh? ”
“Fan tư sinh sẽ không mang theo máy ảnh nhưng anh lại nghe được tiếng chụp ảnh.”
“Vậy là ai?”
“Anh không biết, có phải là phóng viên không?”
Quách Thụy Dương và Hạ Băng ngồi ở ghế sau còn Tiểu Trương ngồi ở phía trước
lái xe, Quách Thụy Dương nắm tay Hạ Băng, mười ngón tay đan vào nhau,
cậu cười nói: “Kệ đi, chúng ta cũng không có làm chuyện gì xấu hổ.”
Đáy lòng Hạ Băng nói: Tốt nhất là như vậy.
Quách Thụy Dương đóng lại cửa xe, nói: “Kính xe này tối như vậy, chẳng lẽ còn chụp được bên trong sao?”
Hạ Băng vừa muốn nói gì đó thì Quách Thụy Dương quay đầu lại hôn lên gương mặt anh.
Tiểu Trương nhìn vào kính chiếu hậu thì sợ đến mức tay lái bị trượt.
Hạ Băng nhẹ nhàng tát Quách Thụy Dương một cái, Quách Thụy Dương nắm lấy tay anh rồi lại hôn lên má anh.
“Đừng nghịch!” Hạ Băng bực bội, “Ở bên ngoài em đừng đừng có làm bậy!”
“Ừm.” Quách Thụy Dương ghé vào bên tai anh nói, “Vậy khi trở về thì anh phải để cho em thoả mái...”
“Nếu ở bên ngoài em không làm bậy thì có thể còn cứ làm xằng làm bậy thì cút ra ngoài cho anh.” Hạ Băng thấp giọng nói.
Tiểu Trương nghe bọn họ xì xào bàn tán với nhau, cũng không biết đang nói
chuyện gì thì mồ hôi lạnh toát cả ra, vì một mình không thể tiêu hóa
được tin tức bùng nổ như vậy nên lát nữa nhất định phải nói cho Tiểu
Lôi.
Khi đến phim trường, Hạ Băng đi trang điểm còn Quách Thụy
Dương thì đi quay phim. Tiểu Trương vừa đẩy xe lăn vừa ấp úng hỏi Hạ
Băng: “Lão bản, cái kia, Quách Thuỵ Dương vừa rồi……”
“Em ấy chỉ đùa giỡn thôi.” Hạ Băng mặt không đổi sắc nói.
“Ồ.” Tiểu Trương thở phào nhẹ nhõm, Quách Thuỵ Dương thỉnh thoảng sẽ làm
chuyện điên điên khùng khùng nên có làm ra chuyện này cũng không có gì
kỳ quái.
Cảnh hôn môi này là khi Tưởng Tuyết Nhi và Hà Hiểu Đông
vừa mới bắt đầu hẹn hò, lúc ấy Tưởng Tuyết Nhi còn chưa có đáp ứng Hà
Hiểu Đông mà chỉ đồng ý đi ra ngoài chơi một chút. Hai người bọn họ hẹn
họ ở trên bãi cỏ, sau đó Hà Hiểu Đông hôn Tưởng Tuyết Nhi mà Tưởng Tuyết Nhi cũng không có từ chối.
Khi quay cảnh này thì Quách Thụy
Dương diễn rất có chừng mực, Hạ Băng cảm thấy nụ hôn của cậu rất văn
minh, đầu lưỡi cũng không có duỗi ra.
Sau khi hôn xong thì đạo diễn hô ngừng, Hạ Băng là người bật cười trước sau đó hai người cười đến mức không dừng lại được.
“Hai người không thấy xấu hổ sao? Lại còn có thể cười thành như vậy?” Tề Vũ Sinh nói.
Không biết có phải do ấn tượng “Anh em tốt” quá mức mãnh liệt hay không mà không có ai nghi ngờ hai người bọn họ.
“Vậy chúng ta thử xem, xem cậu có xấu hổ hay không?” Quách Thụy Dương nói với Tề Vũ Sinh.
“Đừng qua đây, tôi đương nhiên sẽ xấu hổ!”
Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương lại bắt đầu ngoắc ngoắc tay thì nghĩ thầm tiểu tử này đắc ý quá mức.