Lạc Hoài An nằm trên giường bệnh, Tiêu Sở đứng bên cạnh nhìn Lạc Hoài
An, cho y một nụ cười an ủi, "Em yên tâm, sẽ không sao đâu."
Tiêu Dật đeo khẩu trang, lau chùi con dao giải phẫu trên tay, lưỡi dao sắc bén tản ra ánh sáng trắng lành lạnh.
Trong mắt Tiêu Dật toát ra thần thái khác thường, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, thiệt tình! Mỗi ngày làm bảo mẫu hoài như vậy làm gã muốn
điên luôn rồi!
Gã đường đường là thiếu niên anh tài, là nhân vật
hô mưa gọi gió trong giới y học, mà trong khoảng thời gian qua mình bị
cái quái gì vậy chứ? Đã vậy người bắt mình làm bảo mẫu lại chẳng bao giờ cho mình được sắc mặt tốt nữa chứ!
Nếu mà lúc này kéo khẩu trang trên mặt Tiêu Dật xuống, thì tất cả mọi người sẽ có thể thấy được nụ
cười tà ác trên mặt gã, có chút điên cuồng, nhưng lại vô cùng tự tin.
Lạc Hoài An mở to mắt nhìn trần nhà, nhỏ giọng dặn dò: "Nhớ chuẩn bị nhiều
nhiều thuốc tê cho tôi đó, có thể sống được thì tốt, mà nếu không sống
được, thì cũng đừng cho tôi chết quá đau đớn đấy."
"Em sẽ không sao đâu mà." Tiêu Sở vuốt trán Lạc Hoài An nói.
Tiêu Dật nhìn hai người như muốn sinh ly tử biệt, trong lòng oán giận bật
cười một tiếng, thế mà không tin tưởng tay nghề của mình ha, chắc chắn
hai người đó sẽ gặp quả báo cho xem, chỉ là khối u não thôi mà! Mặc dù
có hơi khó giải quyết xíu, nhưng cũng có dễ chết tới vậy đâu.
Lạc Hoài An nhắm mắt lại rồi bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tiêu Dật thuần thục
nói: "Đại não là nơi quan trọng nhất của cơ thể, nên những thứ trong não sẽ rất phức tạp, vì vậy có thể tưởng tượng được ca phẫu thuật não này
có độ khó đến mức nào".
Tiêu Dật cẩn thận thực hiện thao tác với con
dao trong tay, tiến hành phẫu thuật. Lạc Hoài An nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hô hấp, trong mắt Tiêu Dật lóe ra tia bình tĩnh, gã di chuyển thuần
thục, động tác uyển chuyển như nước chảy.
Tiêu Sở chờ ngoài cửa, thế nào là một ngày trôi qua lâu như một năm, thì cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm giác ra sao rồi.
Nếu như Lạc Hoài An mà xảy ra chuyện, thì cả đời này của hắn sẽ không tha
thứ cho chính mình. Tiêu Sở sốt ruột đi tới đi lui, trên tay đã toát ra
đầy mồ hôi lạnh.
Lạc Hoài An lúc này như đèn kéo quân hiện ra
trước mặt hắn, Tiêu Sở cảm thấy tim mình bị thắt chặt lại, tại sao trước kia hắn lại cam lòng làm tổn thương Lạc Hoài An chứ? Y là người mà cả
đời hắn muốn bảo vệ cơ mà!
"Anh Tiêu Sở." Một giọng nói nhẹ nhàng nỉ non vang lên.
Tiêu Sở lần theo giọng nói nhìn qua, thấy một thiếu niên đang đi tới! Là
Tịch Vân! Trong lòng Tiêu Sở lẫn lộn, nhìn thấy gương mặt kia, hắn đã
không còn cảm giác rung động như trước nữa.
Nếu không vì Tịch
Vân, có lẽ hắn sẽ không yêu Lạc Hoài An, cũng tương tự như thế, nếu
không vì Tịch Vân, Lạc Hoài An sẽ không đoạn tuyệt với hắn.
Đến tận bây giờ, Tiêu Sở vẫn không biết, hắn nên biết ơn Tịch Vân hơn, hay là oán hận cậu ấy hơn.
"Sao cậu lại tới đây?" Tiêu Sở hỏi.
Tịch Vân sợ sệt ngẩng đầu, "Em tình cờ nghe được ba mẹ em nói chuyện, nếu
như em chịu trả lại quả thận kia, thì anh mới đồng ý giúp đỡ Tịch gia."
Giọng nói của Tịch Vân run run, cậu lớn đến tận bây giờ, Tịch gia vẫn luôn
thuận buồm xuôi gió, cho dù có mấy lần gặp khủng hoảng, thì anh Tiêu Sở
cũng sẽ ra tay giúp đỡ họ, vốn cho là lần này cũng sẽ như thế, nhưng lại không nghĩ rằng Tiêu Sở lại một mực thờ ơ lạnh nhạt đến vậy, bây giờ
Tịch gia bị ép đến bước đường cùng hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới
nữa.
Tịch Vân cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: "Đây là sự thật sao anh?"
Cậu nghe trộm được cha mẹ nói chuyện, lại nghe được một tin chấn động, Tiêu Sở cũng không phải là không muốn giúp, chỉ là cái giá phải trả là thận
của cậu! Lúc thận của cậu xảy ra vấn đề, khó có thể tìm được nguồn thận, đến lúc đang trên bờ vực sinh tử, thì mới có người chịu hiến thận cho
cậu, cậu nghe cha mẹ nói mới biết được quả thận kia là của Lạc Hoài An,
mà Lạc Hoài An thật ra lại là anh trai mà khi xưa cha mẹ vứt bỏ.
Tiêu Sở siết chặt tay, không biết nên trả lời thế nào, dù sao Lạc Hoài An
cũng là người tuy mạnh miệng nhưng lại rất dễ mềm lòng, nếu để y biết
Tịch Vân trả lại quả thận ấy cho y, cũng vì thế mà Tịch Vân phải chết
đi, thì hắn cũng không biết y sẽ như thế nào? Huống chi, An An vừa mới
làm phẫu thuật xong, trong thời gian ngắn sẽ không thể chịu đựng thêm
được cuộc phẫu thuật nào khác.
"Tôi cũng chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để trong lòng." Tiêu Sở lạnh lùng nói.
Tịch Vân nhìn Tiêu Sở, ánh mắt ảm đạm khó tả.
"Trước kia anh không như vậy." Tịch Vân chán nản nói. Đùa ư? Việc đó liên
quan đến tính mạng của cậu mà chỉ là trò đùa thôi sao?! Hi sinh tính
mạng của cậu để đổi lại sự khỏe mạnh cho Lạc Hoài An. Cậu vẫn coi Tiêu
Sở là anh trai mình, vậy mà bây giờ người mà cậu luôn xem như anh trai
lại lạnh lùng đến như vậy, Tịch Vân bỗng có cảm giác chịu không nổi.
Tiêu Sở khẽ gật đầu, "Ai rồi cũng thay đổi thôi."
"Quả thận trong người em, vốn dĩ là của anh Hoài An, anh ấy là anh của em thật sao?" Tịch Vân mở to hai mắt, bất lực hỏi.
Tiêu Sở nhìn gương mặt trắng bệt của Tịch Vân, mà tự dưng cảm thấy không
đành lòng, vẻ ngoài của Tịch Vân và Lạc Hoài An quá giống nhau, trước
kia hắn bởi vì Tịch Vân mà làm Lạc Hoài An khổ sở, hiện tại hắn lại bởi
vì Lạc Hoài An mà làm Tịch Vân khổ sở.
Tiêu Sở bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, "Y không phải là anh của cậu."
Chỉ là anh họ mà thôi, huống chi An An cũng không muốn dính líu gì với Tịch gia, với dù sao Tịch Vân trước kia vẫn còn nhỏ, có nói thế nào thì cậu
ấy cũng vô tội thôi.
Tịch Vân cúi đầu, cắn môi, trên mặt nhuốm
đầy vẻ thất vọng cùng khốn khổ, Tịch Vân không nhịn được nghĩ đến khi
còn bé, mặc dù còn quá nhỏ không nhớ được nhiều, nhưng trong trí nhớ của mình, cậu vẫn biết cha mẹ mình đối xử rất lạnh lùng với y, "Em biết
cha mẹ em đối xử không tốt với anh ấy, nhưng dù gì cũng là máu mủ tình
thâm, anh ấy dù thế nào cũng là anh trai em!"
Tiêu Sở nhìn gương
mặt Tịch Vân tái nhợt mà thở dài, "Tôi không phải em ấy, nên không thể
quyết định thay em ấy được, nhưng mà tôi không hi vọng em ấy lại nhận
phải một chút tổn thương nào nữa, một tí thôi cũng không được."
"Anh
Tiêu Sở, chuyện của Tịch gia..." Tịch Vân vẫn khó xử mở miệng, dù sao đó cũng là người nhà của cậu, cậu không thể nào khoanh tay đứng nhìn được, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Tịch Vân không nhịn
được mở lời với Tiêu Sở.
Tiêu Sở ngẩng đầu, "Xin lỗi, tôi không thể giúp được."
Tịch Vân khó tin nhìn Tiêu Sở, không hiểu vì sao người luôn dịu dàng với
cậu, chiều chuộng cậu lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt như vậy, mình cầu
xin hắn đến thế, mà lại dứt khoát từ chối như vậy.
"Anh Tiêu Sở." Tịch Vân kích động kêu một tiếng.
"Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì mau đi đi, đừng ở đây làm ồn nữa, tôi
không muốn cậu làm ảnh hưởng đến bệnh nhân bên trong đâu." Tiêu Sở thản
nhiên nói.
Người hiến tủy cứu hắn lúc trước là An An, mà lại bị
Tịch gia cướp công, nhưng bao năm qua hắn cũng đã giúp họ quá nhiều rồi, huống gì dù Tịch gia có tuyên bố phá sản, thì họ vẫn có thể xin bảo hộ
phá sản, cho nên cuộc sống của Tịch gia cũng coi là vẫn sống nổi.
"Bệnh nhân bên trong?" Tịch Vân không hiểu hỏi.
Tiêu Sở híp mắt, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cho dù Tịch tiên sinh không
phải là cha của An An, nhưng ông ta vẫn là chú của An An.
Nhưng
mà đối với đứa cháu này, Tịch Hằng cũng chẳng bận tâm đến, lúc trước Lạc Hoài An mới 5 tuổi, vậy mà Tịch phu nhân và Tịch tiên sinh lại nhẫn tâm bỏ rơi y, bây giờ An An xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu họ đã là có lòng thì sẽ biết được thôi, nhưng đây là hoàn toàn không thèm để ý tới.
Cũng may An An không phải là con ruột của vợ chồng Tịch gia.
"An An đang ở bên trong, em ấy bị khối u não, giờ đang phải phẫu thuật." Tiêu Sở lo lắng nói.
Tịch Vân mở to mắt, không hiểu nhìn Tiêu Sở, "Anh trai em đang ở trong đó sao? Y bị khối u não ư? "
Tịch Vân trợn mắt hoảng sợ, "Để em gọi cha mẹ đến đây."
"Đừng." Tiêu Sở gọi Tịch Vân lại.
Tịch Vân xoay người nói: "Anh Tiêu Sở, em biết anh ấy không thích cha mẹ,
em đã hỏi rồi, anh ấy nặng vía, khắc..." Tịch Vân dừng lại, ngẩng đầu,
nghiêm túc nói: "Nhưng mà, cho dù nói thế nào thì anh ấy cũng là con của cha mẹ em, mặc dù cha mẹ em đối xử bất công, nhưng cũng không đến mức
mất hết tính người..."
Tiêu Sở cười khổ, xem ra Tịch Vân cũng
chẳng biết gì nhiều! "Chuyện anh trai cậu nặng vía, chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, nó là cái thá gì chứ? Chẳng lẽ cha mẹ cậu lại thực sự vứt bỏ
An An chỉ vì ba cái vía nhảm nhí đó thôi sao?"
Tịch Vân ngẩng
đầu, khó hiểu nhìn Tiêu Sở, hắn giải thích: "Cha của cậu có một người
anh sinh đôi, mà An An lại chính là con ruột của người đó, thành thử ra y cũng không phải là ruột thịt với ông ta, nên là trời đất cách biệt,
thôi cậu đi đi, tôi nghĩ lúc An An tỉnh lại, chắc cũng không muốn nhìn
thấy nhà họ Tịch mấy người đâu."
Tịch Vân ngẩng đầu, không dám tin nổi nhìn Tiêu Sở, lẩm bẩm: "Sao lại có thể..."
"Sự thật là như thế." Hổ dữ không ăn thịt con cũng chỉ đối với con ruột mà
thôi, vì hào môn ân oán, cha con bất hoà sinh ra anh em bất hòa nên khó
trách Tịch Hằng mới đối xử không tốt với đứa cháu này của ông ta.
Tịch Vân bỏ đi như người mất hồn, tâm trí Tiêu Sở nhanh chóng trở lại trong
phòng bệnh, An An, nếu em có thể sống, em muốn anh làm gì anh cũng đồng ý hết.
Tiêu Dật hài lòng ngừng lại, cuối cùng sau 8 tiếng, thì
cuộc phẫu thuật cũng kết thúc, nhìn thấy Tiêu Dật đi ra, trái tim Tiêu
Sở như bị nghẹn trong cổ họng.
Tiêu Dật từng bước đi về phía Tiêu Sở, "Sắc mặt của anh kém quá, cái phong thái dù núi thái sơn sụp đổ mà
mặt không đổi sắc trước kia của anh đi đâu rồi?"
Tiêu Dật bị Tiêu Sở xách lên mà ánh mắt tối sầm lại, trong lòng thầm oán
hận, gã cực khổ phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ trong đó, vừa mới bước ra
ngoài là Tiêu Sở đã cho mình cái bản mặt như mình thiếu ổng mấy trăm
triệu rồi, "Không sao hết!"
Tiêu Sở ném Tiêu Dật qua một bên, đi về phía phòng bệnh.