Ta Ở Thế Giới Ma Pháp Làm Xây Dựng
Tổ tiên nguyên chủ đã để lại cho hắn mớ hỗn loạn, ngược lại Khang Nam
không phải là nguyên chủ, hết thảy trong sổ sách đều có thể miễn cưỡng
xem, nhưng lại không có cách, cậu nghĩ biện pháp khác.
Hết cách rồi, cậu quá nghèo.
Cậu ban hành lại các quy tắc cho bọn đầy tớ, trước sau bữa ăn đều phải rữa
tay. Xong xuôi, Khang Nam liền chống quyền trượng chậm rãi lên lầu.
Không được rồi, cậu bây giờ vẫn còn chút suy yếu, cậu miễn cưỡng chịu
đựng leo từ lầu dưới lên lầu trên lâu như vậy, bắt đầu trước mắt dần
biến thành đen.
Không chỉ trước mắt biến thành màu đen, mà theo
sau đó Hồng Long không có để mắt đến hiện trạng hiện tại của cậu, vẫn
truy đuổi theo phía sau mông cậu dò hỏi tại sao lại ban hành quy tắc
trước sau bữa ăn phải rữa tay.
"Ngươi không cảm thấy quá mức rồi sao?"
Khang Nam ngồi ở trên bậc thang để nghỉ ngơi, lên lầu thực sự rất mệt mỏi.
Cậu chạm vào rãnh trên đỉnh của quyền trượng, nơi này vốn có một viên
ruby, thế nhưng sau khi thúc thúc cậu bị long giết chết, ruby liền bị
huynh tỷ muội của cậu mang đi mất. Về phần tại sao không cầm quyền
trượng đi, là bởi vì Long tộc nói ai cầm quyền trượng cùng nhẫn liền
muốn lưu lại Orlanca...
"Ngươi nghe qua câu chuyện xưa về bệnh thương hàn từ hầu gái Mary* chưa?" Khang Nam hỏi.
* Mary Mallon còn được biết với cái tên Typhoid Mary, là người đầu tiên
trong lịch sử Hoa Kỳ mang theo vật ký sinh của bệnh thương hàn, là người có vi khuẩn ký sinh trong người nhưng không bị bệnh hay bất cứ tổn hại
nào từ vi khuẩn nhưng có thể lây nhiễm cho người khác. Trong quá trình
làm đầu bếp cho những gia tộc giàu có, bà có thói quen không rửa tay
trước khi nấu ăn, nên bà đã nhiễm bệnh cho 53 người, trong đó 3 người đã thiệt mạng.
Thật sự rất khó để tuyên truyền giáo dục sức khỏe ở những thôn làng nghèo, các dân làng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ai
sẽ còn quản chuyện rửa tay không sạch? Đặc biệt là những thôn làng thiếu nước, thôn làng trước thật giống như nơi này, quanh năm suốt tháng
không thường xuyên tắm rửa.
Năm đó, Khang Nam vẫn còn trẻ, nổi
máu bôn ba khắp nơi. Vì có thể làm cho dân làng tự do sử dụng nước, cậu
bỏ lòng tự tôn xuống, đi khắp nơi khóc than, rốt cục cấp bên kia cũng
cho lắp đặt nước máy.
Nhưng may mắn thay, người bên này tương đối nghe lời, hơn nữa cũng không thiếu nước dùng.
Hồng Long Char lắc đầu.
Khang Nam suy nghĩ một chút, nói: "Từ trước có một nữ phù thuỷ rất đáng sợ,
nàng ta mỗi lần thay hình đổi dạng đi nhận lời mời làm đầu bếp nữ ở quý tộc, không tới một tháng từng người trong gia đình quý tộc liền bị nôn
mửa tiêu chảy kèm theo phát sốt từ từ chết hết. Sau đó rốt cục cũng có
người bắt được cái người phụ nữ đáng ghét này, phát hiện rằng bởi vì
nàng ta không thích rửa tay, tay nàng ta dính đầy tội ác nguyền rủa..."
Charle: "Cái gì lung ta lung tung? Nơi nào ghi chép? Còn có lời nguyền này?
Nữ phù thuỷ đi nhận lời mời làm đầu bếp nữ? Nàng ta là muốn chế biến
nước thuốc kỳ quái gì sao?"
Khang Nam ho khan, ngượng ngùng nói: "Đây là vì khiến mọi người học được cách sạch sẽ, giảm bớt bệnh tật,
nên bịa đặt câu chuyện xưa thôi."
Cũng không phải quốc gia nào
cũng không yêu thích sự sạch sẽ, đây bất quá là Thánh Đình cùng các pháp sư dùng một loại phương thức để khống chế người bình thường. Bởi vì chỉ khi bọn họ ngã bệnh mới sẽ nghĩ tới tìm pháp sư chữa trị hoặc là đi
Thánh Đình đòi hỏi nước Thánh chữa bệnh, tất cả đều là vì tiền. Nếu như
một người không sinh bệnh, chẳng phải bọn họ sẽ thiếu rất nhiều tiền tài nơi khởi nguồn sao?
Char xì tiếng nói: "Bịa đặt câu chuyện xưa như vậy, để không hoàn toàn bị Thánh Đình khống chế đi?"
Khang Nam tùy ý ừm một tiếng, chống đỡ quyền trượng đứng lên, tiếp tục đi lên lầu. Cậu phải tính toán kĩ chút xem có bao nhiêu vật tư có thể sử dụng
được trong lâu đài này, không chỉ muốn cho đám người kia vượt qua kỳ mùa đông dài, mà còn phải vượt qua thời kì giáp hạt đầu mùa xuân.
Tính toán một chút, làm thế nào có thể trụ được nhiều hơn bốn tháng đây.
Cậu đầy bụng tâm sự, không chút nào phát hiện Char nhìn cậu ánh mắt càng ngày càng quái dị.
Những người hầu gái hiện giờ báo cáo số lượng vật tư có trong lâu đài. Trừ
những thứ đã bị phá hủy, lâu đài có hơn 300 phòng, nhưng có rất ít gia
cụ dư lại, trên cơ bản mỗi phòng đều trống rỗng. Có 8 cái kho, 3 trong
số đó là phóng khăn trải giường vỏ chăn chưa được giặt sạch sẽ, và phòng quần áo thì cũng toàn là quần áo cũ, mà những thứ này bị các quý tộc
khinh thường, tự nhiên cũng sẽ không lấy đi. Phần còn lại, 5 phòng kia,
lẽ ra các phóng đều là phòng chứa lương thực, nhưng hầu hết đều bị lấy
đi, chỉ có lại 1 nhà kho còn có lương thực. Cũng không biết là lấy không kịp, hay là vẫn còn chút lương tâm lưu lại Khang Nam một con đường
sống.
Hoặc có lẽ bọn họ thực sự sợ rằng Khang Nam chết đói, dẫn
đến những con rồng sẽ từ chỗ bọn họ chọn lựa một kẻ xui xẻo từ trong
trứng tới Orlanca.... đi?
Tóm lại, hiện tại lâu đài chính là cái vỏ rỗng, 1 cái kho lương thực kia có thể làm người ăn no, khả năng
nhiều nhất cũng chỉ gắn gượng được 1 tháng.
"Như vậy không
được......" Khang Nam bỏ bút lông chim xuống, lẩm bẩm nói: "Người sống
không thể bị nước tiểu nghẹn chết, ta cũng không tin trong nhà người
khác cũng đều bị dọn sạch sẽ một chút đồ vật đều không lưu lại. Thật sự
không được cũng chỉ có thể xin nhờ con rồng kia đi săn thú, hắn cũng
không thể nhìn ta đói chết đi? Không phải nói ta chết rồi sẽ tương đối
phiền toái sao? "
Trong tay hắn chỉ toàn là mấy thứ rách nát sợ
là xách đi ra ngoài bán đều bán không tới vài đồng tiền, hơn nữa muốn mở ra con đường kinh doanh phát triển ra thế giới bên ngoài, ít nhất cũng
phải chờ quốc gia mình phát triển thì mới lấy thứ gì đó ra, rồi mới cùng với hàng xóm phát triển mối quan hệ tốt được.
Theo cậu biết,
người lùn tính khí táo bạo, thú nhân thô bạo, tinh linh kiêu ngạo. Đến
Long tộc... Bởi vì quá mức cường đại dẫn đến cái gì cũng không hứng thú. Giả sử như Hồng Long Char nhìn chằm chằm vào Khang Nam, nếu cậu không
tìm đường chết phỏng chừng khoảng thời gian đó cũng chỉ là một cái ngủ
gật đối với hắn.
Cứ cho là đối với Long tộc không đáng kể, cậu
cũng không thể thật sự dựa vào Long tộc cứ như vậy tha thiết mong chờ
cuộc sống bằng những đồng tiền ít ỏi còn lại. Miệng ăn núi lở đó là hành động phá gia chi tử. Dù gì cậu đã từng được công nhận khen ngợi là càn
bộ ưu tú giúp đỡ xóa đói giảm nghèo đây!
Nghĩ tới đây, cậu đi tới trên ban công hướng nhìn ra ngoài.
Lầu dành cho quốc vương ở nằm trong lâu đài, có thể nói nơi này là nơi cao
nhất của cả nội thành. Trong quá khứ, không chỉ có mỗi lâu đài còn có
Thánh Đình cùng với Tháp pháp sư xây cao như nhau, còn bây giờ ngược lại nó đứng độc lập là ngọn cờ duy nhất. Đứng ở trên ban công, cậu có thể
liếc mắt một cái nhìn hết toàn bộ nội thành.
Orlanca được biết
đến là 200.000 người, nhưng con số này chỉ tính quý tộc và thường dân,
mà nô lệ là tài sản, sẽ không được tính số lượng người. Nếu nô lệ được
tính thêm vào, thì Orlanca sẽ không dừng lại ở con số 200.000 người mà
cũng có thể lên tới hơn 300.000 người.
Tuy nhiên, ngay cả khi
một quốc gia mạnh mẽ như vậy, đường phố chủ yếu cũng chỉ có 2 con đường, 1 đường hướng về phía bắc và 1 đường hướng về phía nam. Quảng trường bị phá hủy rối tinh rối mù, bất quá vẫn còn biệt thự lớn của các quý tộc
có thể ngoan cường đứng sừng sững tại chỗ. Nhìn ra phía ngoài, xuyên
thấu qua những cây cối được xếp chồng lên nhau bởi các lớp tuyết phủ lên có thể nhìn thấy 2 phủ lãnh chúa gần nhất của lâu đài.
Vị trí
địa lý của Orlanca khá thú vị. Nàng đông lâm biển rộng, trái phải phía
tây đều là sơn mạch cùng rừng rậm. Tại trong khu Orlanca có hai cánh
rừng thập phần nổi danh, một cái được gọi là khu rừng đen, bên trong dị
thú hoành hành. Hằng năm, Orlanca đều sẽ chiêu mộ không ít dong binh (
lính đánh thuê) đi vào trong khu rừng rậm hắc ám để thăm dò, săn thú để
có được da lông thịt thú cùng với dị thú tinh hạch. Những tinh hạch có
thể bán cho pháp sư, cấp bậc càng cao tinh hạch dị thú lại càng trân
quý.
Ngoài ra còn có một nơi được gọi là khu rừng sương mù,
quanh năm sương mù lượn lờ, hoặc là không vào được, hoặc chính là đi vào mà không ra được. Tại khu rừng đen cùng với khu rừng sương mù giáp giới địa phương, nơi có tinh linh xanh biếc ( Orc) cùng đồn trú với thú nhân đóng quân ở khu rừng sương mù. Mà khu rừng xanh thì lại giáp giới lãnh
thổ của người lùn, bên kia là vùng núi rẩt quỷ dị, có không ít hố sụt,
nhưng đều bị người lùn cải tạo thành cái lò luyện lớn.
Ở trong
Orlanca có 12 phủ lãnh chúa, ở gần lâu đài nhất là 2 phủ hai bên trái
phải. Khi thời tiết tốt, đứng ở tầng trên cùng của lâu đài có thể thấy 2 phủ đó. Tuy nhiên, vọng sơn chạy ngựa chết, nghe đâu đi bộ đến phủ lãnh chúa cần thời gian ít nhất là 1 ngày, ngồi xe ngựa cũng phải hơn nửa
ngày mới tới được.
Khang Nam ở trong lòng tính toán một chốc.
Nếu như cậu là cấp bậc Thị trưởng thành phố, phủ lãnh chúa thì tương
đương với Trưởng trấn, xuống chút nữa quý tộc nhỏ chính là Thôn trưởng.
Nhiều phủ lãnh chúa như vậy, cũng đã chứng minh Orlanca của năm đó rất
huy hoàng... Dù sao, nơi này dành cho quốc vương sống trong lâu đài cũng rất hiu quạnh, nơi gọi là lãnh chúa bất quá cũng chỉ trên danh nghĩa
cũng đâu còn ai sống, giờ đây cũng chỉ có mấy con cừu cùng gia súc. Mỗi
ngày còn cần phải chăn nuôi, khổ cực như một kẻ ngốc.
"Trước
tiên tìm kiếm trong nội thành, sau đó tìm kiếm ở phủ lãnh chúa, ta không tin, một chút thu hoạch đều không có. Bọn họ đi như vậy cũng rất vội
vàng... Tốt xấu gì cũng lưu lại chút quần áo cùng gia cụ."
Không còn cách nào, cậu thực sự rất nghèo a.
Hệ thống suy nghĩ một chút nói: "Ngoài việc tìm kiếm những thứ đó, ngươi
còn có thể cho bọn đầy tớ phân chia khu vực lưu trú về sau, làm cho bọn
chúng thu thập mấy cục đá tàn dư, về sau đầu xuân chuẩn bị xây nhà. Như
vậy cũng là cách hữu hiệu có thể đem phế tích nội thành đều dọn dẹp một
cách sạch sẽ."
"Không hỗ là ngươi, đại đại thông minh!!" Khang Nam mừng tít mắt, "Cứ làm theo như ngươi nói!"
Cậu liền nghỉ ngơi. Sau 3-4 ngày, Khang Nam lần thứ hai ngay lập tức đi
xuống lầu. Bây giờ, cậu đã bắt đầu không còn suy yếu, khuôn mặt gầy gò
tái nhợt được phúc lợi hệ thống ban cho mọc lên loại sen đỏ, sắc mặt
hồng hào khỏe mạnh. Tuy rằng cánh tay chân vẫn gầy gò, cao cũng chỉ hơn
1m6, nhưng là tối thiểu sẽ không ba bước một suyễn năm bước tối sầm.
"Ta sẽ đem ngươi dưỡng thành một tiểu tử cường tráng!" Char tựa hồ cảm thấy đây đều được coi là công lao của hắn, đồng thời hắn muốn nuôi sống nhân loại ấu tể này thành một kỳ công vĩ đại được ghi chép có mặt trong lịch sử của Long tộc."Ta nói ngươi nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt thói
quen ăn uống của nhân loại mới có thể lớn lên, ngươi không thể ăn thịt
tươi, không thể uống sữa bò. Tuy rằng có chút phiền toái, thế nhưng
không nghĩ tới ngươi vẫn có thể sống sót."
Vì nguyên thân đã qua đời mặc niệm 3 giây đồng hồ, Khang Nam qua loa ừm một tiếng, nói: "Chỉ
cần ngươi không cho ta ăn loại thịt nướng vừa khó ăn vừa khô khốc, khả
năng ta sẽ càng mau tốt hơn một chút."
"Ngươi và đám nhân loại
kia thực yếu ớt." Char đối với chuyện này bất mãn hết sức, đồng thời cảm thấy được Khang Nam không hẳn gây sự. Nên hắn đều đem thịt nướng chín,
cũng thả chút muối, mùi vị rõ ràng cũng tốt hơn.
Bọn đầy tớ vì
tuân thủ lệnh từ quốc vương, cũng vì mỗi bữa có thể thêm được một củ
khoai tây, bọn họ không thể không đi ra ngoài mỗi ngày để tìm gỗ để đốt
cháy. Trên thực tế, củi không hiếm, nhưng đối với nô lệ mà nói, mùa đông bọn họ chỉ có thể chen chúc bên trong lẫn nhau để vượt qua, mỗi một cái củi lửa kia đều là tài sản của quý tộc, nô lệ không có tư cách hưởng
dụng.
Cho nên năm đó, tiểu quốc vương đã cho phép bọn họ từ
trong lều rách nát chuyển đến trong đại sảnh lâu đài cư trú, nô lệ cũng
đã cho đây là ban thưởng tốt nhất. Trong số bọn họ, nô lệ già nhất sống
mấy chục năm, đều chưa bao giờ dám bước vào vùng đất quanh hoàng cung,
chớ nói chi là có thể vào được.
Hơn nữa quốc vương mỗi lần xuất
hành, nô lệ đều bị xua đuổi rất xa, ngay cả bộ phận bình dân cũng phải
tự giam mình ở trong phòng, cẩn thận từng li từng tí một xuyên thấu qua
cửa sổ nhìn lén quốc vương nghi trượng.
Bây giờ tiểu quốc vương
thật sự quá lương thiện, không chỉ ban cho nô lệ nơi ở, cho quần áo mới, để cho bọn họ rửa sạch ra được tông màu da ban đầu, mỗi bữa còn có thể
cho thêm nhiều khoai tây, đôi khi còn có thể có một chút sữa bò để uống.
Càng trọng yếu hơn là, bọn họ không bị đánh!
"Bệ hạ!"
Thấy Khang Nam từng bước từ trên bậc thang chậm rãi đi xuống, bọn đầy tớ đang làm việc liền dồn dập quỳ xuống. Hầu hết trong số họ đều là nữ
nhân lão nhân và hài tử, bọn họ đang mang theo thùng nước để tẩy sạch
mỗi góc của đại sảnh trong lâu đài, còn sử dụng thanh sắt bàn là ủi nóng thảm trải nền, như vậy mới có thể giết chết những con vật nhỏ bám vào
thảm trải nền.
Ủi nóng qua 2 lần, sau đó thảm trải nền liền rửa sạch, cắt đi những nơi bị cháy đem đi thiêu hủy.
Quốc vương cho phép những người hầu gái đến qua, ban thưởng cho những người
làm sạch, may vá quần áo và thảm trải nền, điều kiện tiên quyết là bọn
họ nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh mệnh lệnh từ quốc
vương!
Chỉ cần có thể ăn no, không chịu đòn, bọn họ cái gì cũng đều nguyện ý làm!!