Mã Văn Siêu năm nay hai mươi tám tuổi, là một nhân viên văn phòng nho nhỏ.
Có một ngày hắn thấy một bài viết trên mạng, giả ma giả quỷ, nghe nói chỉ
cần về nhà hỏi căn phòng trống rỗng rằng "ngươi ở đâu?", liên tục một
tháng sẽ có chuyện quỷ dị xảy ra.
Sinh hoạt hằng ngày của Mã Văn Siêu rất nhạt nhẽo, hắn lại là người không cam lòng với cuộc sống vô vị bình thường, trong lòng lập tức muốn chơi trò chơi này.
Vì thế hắn đăng bài lên diễn đàn, thông báo sẽ phát sóng trực tiếp quá trình mình chơi trò chơi.
Vừa đăng bài chưa được bao lâu, đã có rất nhiều cư dân mạng vào bình luận.
[—— Đặt gạch, ngồi chờ chủ tus tìm đường chết.]
[—— Đã follow.]
[—— Wow, chủ tus không sợ chơi đến nỗi mất mạng sao?]
[—— Lót dép hóng!]
Một người tiếp một người bình luận làm Mã Văn Siêu cảm thấy vừa kinh hỉ vừa kích động, hắn lăn lộn trong diễn đàn này lâu như vậy, cũng từng đăng
vài bài viết, nhưng chỉ có ít ỏi mấy người bình luận.
Hắn lập
tức quyết định bắt đầu phát sóng trực tiếp trò chơi này, mỗi ngày sau
khi tan làm về nhà, hắn liền hỏi một câu "ngươi ở đâu?".
Cùng lúc đó, hắn còn quay video bản thân nói những lời này đăng lên diễn đàn, chứng minh mình thật sự làm theo trò chơi kia.
Hành động này càng khiến nhiều cư dân mạng vây xem, một đám đều tò mò một tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Dần dần, theo thời gian không ngừng trôi đi, bài viết mà Mã Văn Siêu đăng
lên cũng trở nên nổi tiếng trên bảng đề cử, vô số cư dân mạng nhiệt tình ngóng trông, càng làm Mã Văn Siêu có thêm động lực kiên trì.
Rất nhanh, đã đến ngày cuối cùng.
Mã Văn Siêu lập tức đăng bài:
[Chào mọi người, đây là ngày cuối cùng, bây giờ tôi sẽ tiếp tục chơi trò chơi, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, ]
Bài viết vừa đăng lên liền có vài người vào trả lời.
[—— Chủ tus cẩn thận một chút, loại trò chơi này không thể tùy tiện chơi, cẩn thận xảy ra chuyện thật đó!]
[—— Đừng nghe những người đó nói, đầu năm nay mê tín cần phải loại bỏ, chủ
tus mau mau nói nốt câu nói kia đi, sau đó nhớ phát sóng trực tiếp kết
quả cho chúng tôi xem với!]
Mã Văn Siêu không để ý tới những bình luận đó, mà là nhìn quanh gian phòng, không biết vì sao, căn phòng rõ ràng rất bình thường và quen thuộc, bỗng nhiên trở nên xa lạ không
giống lúc trước.
Nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào thì hắn lại không thể nói ra.
"Có lẽ là ảo giác." Mã Văn Siêu lẩm bẩm một câu, sau đó mở chức năng ghi âm trong diễn đàn, nói với căn phòng: "Ngươi ở đâu?"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh từ dưới giường truyền đến.
"Ta ở dưới giường ngươi!!!"
Mã Văn Siêu còn đang ghi âm, lập tức giật thót tim hô nhỏ một tiếng, trực
tiếp nhảy từ trên giường lên, mà ngón tay cũng buông khỏi nút ghi âm.
Mã Văn Siêu liều mạng thở phì phò, hoảng sợ nhìn mép giường, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Vừa rồi...... Có người đang nói chuyện sao?
Hắn sợ tới mức không dám cử động.
Tiếng gió vù vù ngoài cửa sổ như tiếng sói tru, lá cây bị thổi đến xôn xao rung động.
Nhánh cây trên cửa sổ đong đưa, nhìn qua như tay quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Mồ hồi lạnh của Mã Văn Siêu túa ra, qua nửa ngày mới từ từ thở đều, nuốt
nước miếng chậm rãi bò đến mép giường, quyết định nhìn xem dưới giường
có thứ gì.
Vốn dĩ mục đích của hắn khi chơi trò chơi này chỉ là tò mò và ham muốn kích thích.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy kinh khủng cùng sợ hãi.
Hắn bò trên giường, chậm rãi ló đầu nhìn xuống.
Khẩn trương, sợ hãi.
Còn có cảm xúc sợ hãi lan tràn trong lòng, làm hắn không khống chế được cả người phát run.
Thịch thịch.
Thịch thịch.
Tiếng tim đập như vang ngay bên tai, làm màng nhĩ hắn nhảy lên theo, bàn tay chậm rãi xốc khăn trải giường lên.
Tuyệt đối không được có bất cứ thứ gì ở dưới giường.
Trong đầu hắn không ngừng nhắc những lời này, hít sâu một hơi chuẩn bị tốt tâm lý, sau đó đem khăn trải giường xốc lên ——
Dưới giường đen nhánh, rỗng tuếch.
Cái gì cũng không có.
Hắn như quả bóng bị xì hơi, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Hộc...... Hoá ra là ảo giác.
Hắn cảm thấy buồn cười, không ngờ mình lại xuất hiện ảo giác, xem ra trò
chơi này có khả năng ám thị tâm lý, làm người chơi không ngừng liên
tưởng đến một vài thứ không tốt lắm.
Hắn sửa sang lại khăn trải
giường, xoay người nằm lên giường, lại thở phào một lần nữa, sau đó mới
nhớ tới bài viết của mình, vội vàng mở ra.
Chủ đề bài viết vốn
đang nóng hổi, giờ phút này tăng đến hàng trăm hàng ngàn bình luận, đều
đang bàn luận về đoạn ghi âm Mã Văn Siêu vừa gửi lên kia.
Có
người cảm thấy sởn tóc gáy, nói xem đi xem đi, không biết kiêng kỵ cứ
muốn chơi trò chơi này, kết quả thật sự xảy ra chuyện rồi.
Cũng
có người tỏ vẻ chuyện này từ đầu tới đuôi đều là Mã Văn Siêu tự biên tự
diễn, bao gồm cả âm thanh quỷ dị lúc sau, nhất định là Mã Văn Siêu tự
mình giỡn chơi, mục đích chính là vì câu like.
Vừa nghe đã cảm thấy giả trân.
Còn có một ít bình luận quan tâm Mã Văn Siêu, hỏi hắn hiện tại thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì không.
Mã Văn Siêu coi hết bình luận xong, cả người như rớt xuống hầm băng.
Những người này cũng nghe thấy giọng nói kia sao?!!!!
Hắn tê cả da đầu, vội vàng lùi vào một góc, dùng chăn dày bao bọc cơ thể lại.
Dù cả người nóng đến toát mồ hôi cũng không dám xốc chăn lên.
Sao có thể.
Âm thanh kia rõ ràng là ảo giác, vì sao những người đó cũng nghe được?!!
Mã Văn Siêu nuốt nước miếng, không dám nhìn mép giường, run tay mở đoạn ghi âm mình gửi lên.
Lời dạo đầu vẫn là câu nói kia.
"Ngươi ở đâu?"
Giọng nói này rõ ràng là từ miệng hắn phát ra, nhưng giờ phút này nghe vào
tai lại có một loại cảm giác cực kỳ xa lạ, giọng điệu vô cùng quỷ dị.
Hắn cảm thấy vô cùng khó thở.
Ảo giác...
Nhất định là ảo giác!
Đoạn ghi âm vẫn còn tiếp tục, sau khi hắn nói câu này xong, lập tức có một
giọng nói cực kỳ quỷ dị truyền đến: "Ta ở dưới giường ngươi!!!!"
Sau đó là một tiếng kêu giật mình, đoạn ghi âm đến đây đã kết thúc ——
Tại sao lại như vậy?!
Không lẽ thật sự có người trốn dưới giường mình sao?
Nhưng rõ ràng hắn vừa mới xem qua, dưới giường vốn không có thứ gì cơ mà.
Mã Văn Siêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhìn căn phòng quen thuộc nhưng lại khiến hắn cảm thấy thấp thỏm bất an, âm thanh kia rốt cuộc là do ai
nói.
Chẳng lẽ trò chơi này —— thật sự sẽ gọi thứ kia tới sao?
Hắn sợ lắm rồi, nhưng không dám xuống giường, sợ sẽ có một bàn tay vươn ra
túm lấy chân mình, chỉ có thể trừng mắt ngồi tận sâu bên trong giường.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ mơ màng màng ngủ mất, trong mơ hồ, hắn cảm
thấy có âm thanh truyền từ dưới giường lên, giống như là có thứ gì đó
đang cào ván giường.
Kẹt kẹt ——
Kẹt kẹt ——
Mã Văn Siêu nhíu mày, xoay người tiếp tục ngủ.
*
Ngày hôm sau, Mã Văn Siêu tỉnh dậy ngáp một cái, cảm giác đầu có hơi choáng váng, thậm chí có chút trướng đau không rõ.
Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, đuổi đi cảm giác âm trầm quỷ dị từ
tối qua, chút khói mù trong lòng Mã Văn Siêu cũng hoàn toàn bay mất.
"Chết, sắp muộn giờ làm rồi!" Khoé mắt hắn đảo qua đồng hồ báo thức cạnh
giường, lập tức xuống giường mặc quần áo, ngay cả bữa sáng cũng không
kịp ăn.
Cho dù liều mạng chạy tới công ty, nhưng Mã Văn Siêu vẫn đến muộn nửa giờ, bị trưởng phòng phun nước miếng mắng hắn đến máu chó
đầy đầu, hắn chỉ có thể cúi đầu khom lưng không ngừng xin lỗi, trong
lòng vừa tức vừa tủi thân.
Chẳng qua, vì chén cơm manh áo, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thật vất vả mới đến chiều tối, các đồng nghiệp khác lần lượt tan làm về nhà, hắn lại bị trưởng phòng cố ý giữ lại tăng ca xử lý công việc, ngay cả
thời gian lên mạng xem bài viết cũng không có.
Đến hơn mười một
giờ, Mã Văn Siêu mới kéo thân thể mỏi mệt về tới nhà trọ. Vừa đẩy cửa
ra, bạn cùng phòng của hắn là Triệu Thần Húc đang ngồi trên sô pha phòng khách chơi game lập tức ngẩng đầu, có chút giật mình nói: "Ủa? Văn
Siêu, anh ra ngoài khi nào vậy? Sao tôi không nhìn thấy?"
Mã Văn Siêu cho rằng Triệu Thần Húc đang nói giỡn, miễn cưỡng cười nói: "Đừng
đùa nữa, lúc anh đi ra ngoài thì chú mày còn đang ngủ đấy."
Bạn
cùng phòng này của hắn vẫn chưa tìm được công việc, mỗi ngày đều ngủ
nướng đến giữa trưa, thuận tiện đặt cơm hộp rồi chơi game đến nửa đêm.
Cuộc sống mỗi ngày tuy rằng sa đọa, nhưng Mã Văn Siêu lại vô cùng hâm mộ,
cũng không biết khi nào hắn mới có đủ dũng khí từ chức, nằm ườn ở nhà
lười mấy ngày.
Cho dù là hai ba ngày thôi cũng tốt.
Hắn mệt đến nỗi chỉ sống thôi cũng thấy áp lực.
Triệu Thần Húc nói: "Không phải lúc bốn giờ chiều anh đã trở lại sao, lúc đó tôi cũng rời giường rồi."
Mã Văn Siêu mỏi mệt nói: "Đừng đùa nữa, hiện tại tôi thật sự không có tâm
trạng để nói đùa với cậu, tôi về phòng ngủ trước đây."
Ngay cả rửa mặt Mã Văn Siêu cũng lười làm, trực tiếp cởi áo khoác nằm lên giường, mơ màng ngủ.
Phòng khách.
Triệu Thần Húc khó hiểu gãi gãi đầu, "Mình nhìn lầm à? Nhưng hôm nay thật sự thấy hắn trong phòng mà."
Ngày kế.
Khi Mã Văn Siêu tỉnh dậy, phát hiện mình lại bị trễ giờ, vội vàng mặc áo khoác, rửa mặt đánh răng rồi chạy đến công ty.
Thời gian làm việc vẫn vội vàng áp lực như cũ, chờ đến lúc ăn cơm trưa mới
có thể thở một hơi, hắn nhân cơ hội lên mạng nhìn bài viết của mình, rất nhiều cư dân mạng đều đang hỏi an nguy của Mã Văn Siêu.
[—— Chủ tus mau ngoi lên trả lời một tiếng đi, bạn đột nhiên biến mất như vậy không phải thật sự đã xảy ra chuyện rồi chứ?]
[—— Bài viết này làm tôi sởn hết tóc gáy, có phải quỷ đã giết chết chủ tus rồi không?]
Mã Văn Siêu đọc đến đây thì có hơi buồn cười, nhưng nhớ đến giọng nói đột
nhiên xuất hiện trong đoạn ghi âm kia, lập tức cười không nổi.
Cũng may hai ngày nay vẫn không có vấn đề gì xảy ra, lúc này Mã Văn Siêu mới yên lòng, nhanh chóng trả lời mọi người: [Tôi không sao, trò chơi này dừng ở đây, toàn bộ quá trình tuy rằng có hơi
giật mình, nhưng sự thật chứng minh là không hề xảy ra chuyện khủng bố
nào.]
Mọi người thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
Mã
Văn Siêu tan làm về nhà, lại phát hiện Triệu Thần Húc ngồi chơi game ở
phòng khách, thấy mình về thì hừ lạnh, không lên tiếng chào hỏi như
trước, hắn cảm thấy kỳ lạ, "Triệu Thần Húc, cậu làm sao vậy?"
Triệu Thần Húc liếc nhìn Mã Văn Siêu, cười lạnh nói: "Hiện tại giả bộ nhiệt
tình làm gì, ngày hôm nay tôi vẫn luôn mồm bắt chuyện với anh, gõ cửa
anh cũng không trả lời, tôi vào phòng nói chuyện thì anh vẫn không để ý
tới tôi."
Mã Văn Siêu nghe đến mặt mũi mờ mịt, vội nói: "Dừng
dừng dừng —— Triệu Thần Húc, có phải cậu ngủ đến đầu óc mụ mị rồi không, cả ngày hôm nay tôi đều ở công ty làm việc, sao lại ở nhà được?"
Triệu Thần Húc nghe xong ngược lại càng tức giận, "Tôi ngủ có hồ đồ hay không tôi tự biết, hơn bốn giờ chiều nay tôi còn đem đồ ăn vào cho anh, nghĩ
ngày nay anh vẫn chưa ra khỏi phòng ăn cơm, kết quả không biết anh phát
điên cái gì, cứ luôn ngồi trên sàn nhà nhìn chằm chằm đế giường, có cái
gì đẹp mà nhìn."
Những lời này làm sắc mặt Mã Văn Siêu biến đổi trong nháy mắt, hắn quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt.