Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, vẻ mặt mờ mịt và nghi hoặc.
Người kia chậm rãi đứng lên, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi có làn da trắng nõn, ăn mặc quần jean cùng áo sơmi trắng.
Một người hành khách khẩn trương hỏi thanh niên kia: "Cậu vừa nói vừa ăn cướp vừa la làng, là...... Có ý gì?"
Những người khác cũng muốn biết thanh niên này rốt cuộc có ý gì.
Chẳng lẽ cậu ta biết ai là hung thủ?
Nghĩ đến đây, mấy hành khách có chút sợ hãi nhìn xung quanh, sợ hung thủ đang đứng cạnh mình.
Ai cũng mơ hồ cảm thấy khẩn trương, cảm giác sởn tóc gáy càng thêm mãnh liệt.
Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía thanh niên...... đúng hơn là nhìn phía đỉnh đầu thanh niên, một đầu tóc rậm rạp đen nhánh.
Cậu có thể khẳng định một chuyện.
- - người này không bị hói đầu.
Hạ Nhạc Thiên cũng không biết vì sao mình lại chú ý tới điểm này, lại theo bản năng cảm thấy chi tiết này rất quan trọng.
Lúc Hạ Nhạc Thiên đánh giá đỉnh đầu đối phương, Triệu Học Cương đã bước
nhanh đến gần thanh niên, vội vàng hỏi: "Cậu phát hiện ra hung thủ sao?"
Thanh niên gật đầu, nghiêm túc nói: "Vừa rồi tôi cẩn thận quan
sát buồng vệ sinh, không gian rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa hai
người đàn ông trưởng thành bên trong, nhưng xin mọi người nhớ kỹ, là chỉ có thể chứa được hai người, muốn hoạt động tay chân ở bên trong thì vô
cùng khăn."
Triệu Học Cương nghe rất nghiêm túc, việc này liên quan đến một mạng người.
Các hành khách khác cũng chăm chú lắng nghe, chỉ có vài người thấp giọng
ghé tai nhau thì thầm gì đó, xem vẻ mặt thì có lẽ cũng đồng ý với quan
điểm này của thanh niên.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, sao cậu cứ có cảm giác không tốt......
Người thanh niên dùng giọng điệu vô cùng tự tin như đã biết chắc chắn hung
thủ là ai, ánh mắt cậu ta nhìn Hạ Nhạc Thiên có địch ý cực kỳ mãnh liệt.
Một phỏng đoán buồn cười hiện lên trong đầu, làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy rất quái dị.
Không lẽ người này hoài nghi mình là hung thủ giết người?
Thanh niên tiếp tục nói: " Miệng vết thương của thi thể rất chỉnh tề, hung
thủ tuyệt đối không thể dùng dao phay hoặc mã tấu để giết người, bởi vì
không có chỗ để dùng lực."
Mọi người vừa nghe vừa gật gù.
Thanh niên lộ ra nụ cười chắc chắn, "Bỏ qua chuyện hung thủ làm cách nào để
qua mặt trạm kiểm soát, nhưng muốn mang vũ khí vào không gian nhỏ hẹp
lại không khiến bất kỳ ai chú ý, hung thủ nhất định sẽ chọn loại hung
khí nhỏ, tôi nghĩ là một con dao gấp, quan trọng nhất là, kiểu hung khí
nhỏ này mới tiện để hắn ta giết người."
Có người đứng lên phản bác: "Tôi không nghĩ vậy."
Thanh niên không chút tức giận, ngược lại hỏi: "Tôi nói sai chỗ nào?"
Hành khách nhíu mày: "Dựa theo lời cậu nói, vết cắt trên cổ người chết rất
chỉnh tề, như vậy hung thủ cần phải một đao giết người, đồng thời còn
phải chém rớt đầu đối phương trong nháy mắt, toàn bộ trong quá trình
không phát tiếng động nào, điều kiện hà khắc này căn bản không có ai có
thể làm được."
Thanh niên nghe vậy càng cười tươi hơn, nói: "Anh nói rất đúng, cũng chính nguyên nhân này, tôi mới có thể tìm được hung
thủ là ai."
Hành khách sửng sốt, đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Biểu tình cực kỳ khiếp sợ.
Bên trong xe không có bất kỳ hành khách nào có thể làm được chuyện này,
nhưng -- có một người có thể thỏa mãn những điều kiện khó khăn trên.
Người này có được sức mạnh đáng sợ, quả thật có thể dùng một hung khí nho nhỏ để giết người trong một nhát chém, còn có thể cắt đứt đầu người chết!
Lúc đầu mọi người cũng không ý thức được hung thủ là ai, thẳng đến khi bọn
họ chú ý tới hành khách kia bỗng nhiên khiếp sợ nhìn Hạ Nhạc Thiên, mới
hốt hoảng trợn to mắt.
Chẳng lẽ, hung thủ là người này?!!!
Trong toa xe như giọt nước nhỏ vào chảo dầu nóng, nháy mắt bắn lên bốn phía,
sôi sục ầm ĩ, có người không thể tin được, cũng có người sợ tới mức
nhanh chóng chạy ra sau trốn.
Bọn họ vẫn nhớ rõ người này đã nhẹ nhàng vo ống thép thành một quả cầu, loại sức lực đáng sợ này cho dù là tất cả hành khách xông lên cùng không thể đánh thắng được cậu ta.
Lý Song Ưu mặt mũi trắng bệch, cô không thể tin được người thanh niên tuấn tú sạch sẽ này dù đối mặt với bà lão quấy rối mắng chửi cũng chưa từng
phản kích lại, lại là hung thủ giết người không ghê tay!
Không đúng.
Lý Song Ưu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội đứng lên biện giải thay Hạ
Nhạc Thiên: "Anh ấy không phải hung thủ, các người hiểu lầm rồi."
Bác gái trung niên lúc nãy đã sớm mò lại đây, nghe thấy mọi người đều hoài nghi hung thủ là Hạ Nhạc Thiên thì sợ đến mềm chân.
Người kia...... là hung thủ biến thái chặt đầu người?!
Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía Lý Song Ưu, có chút ngoài ý muốn đối phương sẽ thay mình nói chuyện vào lúc này.
Thanh niên kia không thể tin được chứng cứ đã bày ra trước mặt mà vẫn còn có
người giải thích thay cho hung thủ, bỗng chốc quay đầu nhìn chằm chằm Lý Song Ưu, "Hiểu lầm? Cô nói cho tôi, tôi hiểu lầm cái gì?"
Lý Song Ưu bị doạ lui về phía sau vài bước, lắp bắp nói: "Anh, anh ấy quả thật không phải, không phải hung thủ."
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày nhìn thanh niên: "Đừng bắt nạt con gái?"
Thanh niên đề phòng nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Bây giờ mày có giả vờ làm người tốt cũng vô dụng."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên tin tưởng ai.
Mà Triệu Học Cương cũng thế.
Hạ Nhạc Thiên nhàn nhạt nói: "Thời gian người chết tử vong không quá mười
phút, mà các người hẳn là luôn thấy tôi đứng bên trong xe."
Mọi người sửng sốt, sôi nổi gật đầu.
Đúng vậy.
Người này vẫn luôn bị bà lão và mập mạp kia dây dưa ăn vạ đến nửa tiếng đồng hồ, làm gì có thời gian gây án.
Thanh niên trừng lớn mắt, sao cậu ta lại quên sạch điểm này cơ chứ, nhưng vẫn mạnh miệng giảo biện: "Vậy cậu nói ngoài cậu ra, còn ai có thể phù hợp
với điều kiện gây án?"
Nói tới đây, thanh niên lộ ra nụ cười châm chọc, "Cũng không thể nói giống bà cụ kia, là lệ quỷ giết người chứ?"
Hạ Nhạc Thiên thuận theo đáp: "Tại sao lại không?"
Thanh niên lập tức á khẩu, chỉ có thể khô cằn nói: "Ban ngày ban mặt sao có thể có quỷ?!!"
"Cũng không thể nói vậy, các người xem tất cả hành khách trong toa xe khác
đều biến mất, ngoài trừ do quỷ làm, còn có lý do gì giải thích được
chứ?" Có người nhỏ giọng phản bác.
Những người khác cũng nghĩ vậy.
Hơn nữa sương trắng ngoài kia quá mức quỷ dị, còn có vết máu lớn dưới sàn
xe, cùng với nội thất biến hoá, đều chứng minh chuyện này không phải
ngoài ý muốn bình thường.
Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?
Kế tiếp, quỷ có phải sẽ giết chết bọn họ hay không?
Nghĩ như vậy, mỗi hành khách nháy mắt đứng ngồi không yên, sợ hãi nhìn quanh quất, sợ gặp phải nữ quỷ tóc dài nào đó đang trốn trong góc, sắc mặt
trắng bệch nở nụ cười giả tạo.
Không khí trong toa xe càng thêm khẩn trương xao động.
Hạ Nhạc Thiên ý thức được không thể tiếp tục như vậy, càng sợ hãi càng khiến lệ quỷ thừa nước đục thả câu.
Cậu rất nhanh có một chủ ý, Hạ Nhạc Thiên vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi
người, dùng thái độ cứng rắn nói: "Từ giờ trở đi, tôi hy vọng các người
có thể phối hợp với tôi, chỉ có như vậy, tôi mới có thể bảo vệ mọi người một cách tốt nhất."
Bảo vệ?
Triệu Học Cương ngẩn người, nói: "Anh bạn nhỏ, lời này của cậu là sao?"
Những người khác sôi nổi chờ Hạ Nhạc Thiên giải thích.
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nói: "Xe lửa xuất hiện chuyện thần quái, mà công
việc của tôi chính là giải quyết những sự kiện thần quái này."
Mọi người nghe vậy thì bán tín bán nghi.
Hạ Nhạc Thiên lại bỏ thêm một câu, "Các người có thể không tin, nhưng
trước đó mọi người cần nghe lời tôi, cho đến sự kiện thần quái kết
thúc."
Có lẽ là vì vẻ mặt lúc Hạ Nhạc Thiên nói chuyện quá mức
trấn định, hơn nữa lúc trước cậu đã phô bày lực lượng tuyệt đối của
mình, làm không ít người ý thức được chuyện này tuyệt đối không bình
thường.
Gộp hết những nguyên nhân này lại, lập tức khiến không ít hành khách đã tin bảy tám phần.
Thanh niên kia bỗng cất lời: "Nói như vậy, trước khi lên xe cậu cũng đã biết trong xe có quỷ?"
Hạ Nhạc Thiên còn chưa trả lời thì sắc mặt thanh niên kia đã trầm xuống,
nhanh chóng nói: "Cậu biết rõ có quỷ hại người, vì sao không nói để ngăn cản chúng tôi lên xe?"
Các hành khách nghe lời nhắc nhở của
thanh niên, sôi nổi nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, trong mắt mang theo một
chút bất mãn cùng khó tin.
Nếu người này biết rõ trong xe có quỷ, vì sao không nhắc nhở mọi người xuống xe.
Chuyện này có khác gì khoanh tay đứng nhìn mọi người chịu chết đâu?
Vẻ mặt bà lão nháy mắt trở nên căm hận, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, vừa
sợ vừa giận nói: "Tao đã sớm biết mày không phải người tốt gì, cháu của
tao còn nhỏ như vậy......"
Cháu ngoan của bà nhỏ như vậy.
Bà lão nghĩ đến đây, hận không thể xông lên cắn nát cổ người này, chỉ có làm vậy mới có thể phát tiết hận ý trong lòng bà.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng như bọn họ, "Tôi lặp lại một lần nữa, tôi không
biết có quỷ bên trong xe, quan trọng nhất là, tôi không có trách nhiệm
cùng nghĩa vụ bảo vệ các người, chỉ là không đành lòng nhìn các người
chịu chết."
Một số hành khách cũng không tin, bắt đầu ồn ào nhốn nháo chất vấn Hạ Nhạc Thiên vì sao không nhắc nhở mọi người xuống xe,
bà lão càng gào khóc lớn hơn, ôm mập mạp khóc đứt ruột đứt gan.
Mấy bác gái trung niên hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, phảng phất
như Hạ Nhạc Thiên mới là hung thủ chân chính hại chết mọi người.
Trong nháy mắt, mọi người bên trong xe đều trở nên điên cuồng.
Cho dù là Triệu Học Cương không ngừng trấn an tất cả hành khách, cũng không có tác dụng gì, gấp đến mồ hôi đầy đầu.
Lý Mai run rẩy tránh sau lưng Triệu Học Cương, một câu cũng không dám nói.
Lý Song Ưu lo lắng nhìn Hạ Nhạc Thiên, cô chẳng hiểu mấy hành khách này
nghĩ gì nữa, những việc này cũng không phải cậu ấy làm, vì sao mọi người đều trách cứ cậu ấy.
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên dần dần lạnh xuống.
Mà có mấy hành khách cũng chịu không nổi những người khác trách móc nặng
nề Hạ Nhạc Thiên, sôi nổi đứng về phía Triệu Học Cương.
"Mấy người dây dưa xong chưa? Tốt hay xấu cũng không biết phân biệt có phải không?"
"Cậu ấy cũng đã nói mình không biết trên xe có quỷ, các người cứ chỉ trích cậu ấy là ý gì? Thích ngang ngược à?!!"
"Người ta nguyện ý đứng ra bảo vệ chúng ta, các người cứ một hai phải đối
nghịch với người ta, là sợ mình sống dai quá phải không?"
Nghe
mấy hành khách này giúp Hạ Nhạc Thiên nói chuyện, một bác gái trung niên đứng lên chống nạnh mắng: "Tôi thấy đầu óc các người đều có bệnh, nếu
cậu ta thật sự là người bắt quỷ, sao lại không biết trên xe có quỷ?"
Các hành khách nghe vậy thì tức đến nổ phổi, quát ngược lại bác gái trung
niên, "Bà cũng không phải người trong nghề, sao bà cứ chắc chắn đối
phương biết trên xe có quỷ? Đầu bà mọc rada hay là mở thiên nhãn?"
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy?" Bác gái trung niên tức giận đến cả người phát run.
Thẳng đến khi có người đột nhiên nói: "Mấy người cứ tiếp tục quậy đi, nếu
thật sự chọc giận cậu ta, mấy người đoán xem cậu ta có ra tay cứu chúng
ta nữa không, đến lúc đó một người cũng đừng hòng sống nổi."
Lời này vừa nói ra, mọi người giống như là bị đánh thức, vội vàng nhìn về
phía Hạ Nhạc Thiên, tức giận cùng bất mãn trong lòng đều biến mất khi
thấy vẻ mặt âm trầm của Hạ Nhạc Thiên.
Tiếp theo đó, là sợ hãi không có điểm dừng.
Hạ Nhạc Thiên dựa nửa người vào ghế, lạnh lùng nhìn bọn họ, cười như không cười, "Sao không mắng nữa?"
Lại chỉ vào tai mình, "Tiếp tục đi, tôi đều nghe được, nhớ rõ không sót một ai."
Mọi người im như ve sầu mùa đông, mờ mịt lại sợ hãi đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện này......
Đối phương sẽ không thật sự tức giận chứ?
Bà lão lúc này cũng tỉnh ngộ ra, bà ta biết rõ hơn ai hết là trên đời này quả thật có một loại người, có thể giải quyết lệ quỷ.
Người thường đụng tới quỷ, thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cuối cùng bà ta cũng biết sợ hãi.
Bà ta chết không quan trọng, nhưng cháu đích tôn của bà nhỏ như vậy, còn chưa cưới vợ sinh một đứa con trai.
Hương khói Triệu gia tuyệt đối không thể chặt đứt.