Quỷ tựa hồ bị động tác của Thích Lệ Phi làm kinh sợ, qua một giây mới
phản ứng lại, lập tức lộ ra nụ cười quỷ dị, vô cùng chuyên nghiệp tạo ra bầu không khí khủng bố, bàn tay trắng bệch đặt trên mép cửa, phát ra
tiếng cào cấu chói tai.
Ngón tay lệ quỷ đang vói ra ngoài trong nháy mắt bị kẹp gãy.
Thích Lệ Phi lại lần nữa kéo cửa ra, lệ quỷ rụt ray về, ngón tay chỉ thừa lại tầng da treo lủng lẳng, nó ngây người trong chốc lát, mới chậm rãi
ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch chậm rãi trở nên vặn vẹo quỷ dị.
Thích Lệ Phi lạnh lùng nhìn nó.
Hạ Nhạc Thiên bị hành động của Thích Lệ Phi đập đến choáng váng, thậm chí cảm thấy bội phục.
Lệ quỷ chậm rãi bò từ trong xe xuống, tứ chi vặn vẹo uốn éo trên đất, hình thành tư thế hết sức quỷ dị, nó âm trầm nhìn Thích Lệ Phi, sau đó phát
ra tiếng cười hà hà hà.
Những con quỷ còn lại bắt đầu xao động lên, ghé vào cửa sổ xe nhìn con quỷ kia, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nhưng không có người chơi kích phát cơ hội giết người, chẳng hạn như có người chơi khởi động xe, hoặc người chơi mở cửa một chiếc xe nào đó, nói cách khác, những "tài xế quỷ" này không thể tự ý xuống xe đuổi theo người
chơi.
Khi Thích Lệ Phi kích phát cơ hội của lệ quỷ, con quỷ kia
lập tức xuống xe, nở nụ cười giả tạo vươn tay vươn hung hăng cào chân
Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi nhanh chóng né tránh, lấy tốc độ cực
nhanh nhảy ra sau, sau đó xoay người chạy đi, toàn bộ quá trình lưu loát như nước chảy mây trôi, con quỷ ngây người, qua một giây mới phản ứng
lại, lập tức cười dữ tợn đuổi theo.
Hạ Nhạc Thiên nghẹn họng
nhìn trân trối, vội vàng xông vào trong trong xe, tình huống bên trong
xe y hệt như cậu nghĩ, chìa khóa xe quả nhiên có sẵn, Hạ Nhạc Thiên đóng cửa xe lại, không chút do dự khởi động xe.
Sau đó phóng vút về hướng Thích Lệ Phi rời đi.
Mà vô số quỷ bên trong xe nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên lái xe kia rời đi,
thẳng đến khi khoảng cách giữa Hạ Nhạc Thiên và chiếc xe đầu tiên đạt
tới 500 mét, bọn nó nhanh chóng khởi động xe bắt đầu đuổi theo.
Đồng thời, lần lượt từng chiếc xe chậm rãi khởi động, toàn bộ truy đuổi Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên thỉnh thoảng quan sát những chiếc xe đang đuổi theo mình qua kính chiếu hậu, trong lòng khẩn trương, càng nóng lòng tìm Thích Lệ
Phi.
Tốc độ xe phía sau rất nhanh, trong nháy mắt đã sắp đuổi
kịp Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khoé mắt
vừa lúc thấy được con hẻm nhỏ có đủ khoảng cách để xe chạy qua, trong
lòng đã có biện pháp thoát khỏi lũ quỷ kia.
Nhưng mà, Thích Lệ Phi cũng không biết mình chạy vào con hẻm này.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, cậu không nên tiến vào hẻm nhỏ, bởi vì làm như vậy sẽ bỏ lỡ thời gian đón Thích Lệ Phi lên xe.
Nhưng nếu Hạ Nhạc Thiên không tiến vào hẻm nhỏ, giây tiếp theo chiếc xe này sẽ bị lũ quỷ va chạm, xe hủy người vong.
Hạ Nhạc Thiên không do dự nữa, lập tức lái xe chạy vào hẻm nhỏ, đột nhiên
trên nóc xe truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống, làm xe lắc lư vài
cái.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt dựng đứng lỗ chân lông, là lệ quỷ nhảy lên nóc xe sao?
Nghĩ vậy, Hạ Nhạc Thiên càng thêm nôn nóng.
Sau khi chạy xe ra khỏi ngõ nhỏ, Hạ Nhạc Thiên quyết định bẻ cua phóng
nhanh để vứt con quỷ trên nóc xe ra, ai ngờ có một bàn thò xuống nhẹ
nhàng gõ gõ cửa sổ xe.
Hạ Nhạc Thiên tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng suýt nữa lạc tay lái, xe cong vẹo hình chữ S, rất nhanh ổn định
lại, bởi vì Hạ Nhạc Thiên nhận ra chủ nhân của bàn tay này là ai.
Người nhảy lên nóc xe trong hẻm nhỏ không phải lệ quỷ, mà là Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức dừng xe, còn chưa kịp nói chuyện, Thích Lệ Phi đã
xoay người nhảy xuống đất, sau đó lên xe đóng cửa, bình tĩnh phân phó:
"Lái xe."
Hạ Nhạc Thiên đáp một tiền, lập tức khởi động xe, ánh
mắt liếc qua kính chiếu hậu, kích thước chiếc xe quỷ điều khiển to hơn
một chút so với xe Hạ Nhạc Thiên đang lái, hiện tại bị kẹt trong hẻm nhỏ không đi được.
Thậm chí lệ quỷ còn không thể mở cửa xuống xe, chỉ có thể trừng mắt hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.
Mà phía sau càng lúc càng nhiều xe bị kẹt lại, tất cả quỷ chỉ có thể dừng
lại tại chỗ, bởi vì chiếc xe đầu tiên hoàn toàn chặn đứng hẻm nhỏ, khiến mấy chiếc xe phía sau không thể tiếp tục đuổi theo Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, phát tiết áp lực mấy ngày nay bị lệ quỷ đuổi
giết, vừa lái xe vừa cười nhẹ, sau đó dùng điện thoại Thích Lệ Phi gửi
một tin nhắn thoại vào trong group: "Gửi vị trí của hai người cho tôi,
chúng ta có thể gặp nhau rồi."
Chỉ mong hai người còn kịp nhìn thấy tin nhắn mình gửi đến.
Cũng không biết có phải Cổ Lăng cài nhắc nhở đặc biệt, sau khi Hạ Nhạc Thiên gửi tin nhắn xong, Cổ Lăng nhanh chóng chia sẻ vị trí.
Hạ Nhạc
Thiên phát hiện chỗ này cách mình cũng không xa, chẳng qua phải vòng lại một đường, cũng may hiện tại đa số xe quỷ đều bị kẹt trong hẻm nhỏ.
Có thể lũ quỷ không biết được kỳ thật bọn chúng có thể vòng xe lại đuổi
theo, bởi vì nếu quỷ thật sự làm vậy, trò chơi này hoàn toàn mất đi tính cân bằng, người chơi rất khó sống sót.
Hạ Nhạc Thiên nhẩm tính
tốc độ xe, cùng với tốc độ chạy của Cổ Lăng và Hoàng Khiết Tư, rất nhanh đã tỏa định một địa điểm, lập tức gửi tin nhắn thoại: "Các người lập
tức chạy hết sức lực tới đường Tử Vong số 2, nhất định phải chạy tới
trong mười phút, nếu quá giờ, tôi không còn cách nào tiếp tục giúp hai
người."
Cổ Lăng lập tức gửi tới một tin nhắn thoại: "Đã biết."
Hai chữ đơn giản, Hạ Nhạc Thiên mơ hồ nghe được tiếng thở dốc của Hoàng
Khiết Tư, cùng với âm thanh chạy sàn sạt, xem ra hai người đang bị lệ
quỷ đuổi theo.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể cầu nguyện hai người có thể sống sót.
Thứ nhất, Hạ Nhạc Thiên đã cướp được một chiếc xe, cũng đủ ném xa những con quỷ đi bộ, lúc này có thể thuận tay cứu hai người Cổ Lăng và Hoàng
Khiết Tư.
Thứ hai, không ai biết hôm nay có thể thuận lợi tìm
được kia chỉ của "Quỷ Đặt Đơn" hay không, nếu Hạ Nhạc Thiên không cứu
hai người này, vậy thì chờ đến ngày mai, sợ là không có "đồ ăn" để đặt
nữa.
Trò chơi kết thúc.
Bởi vì Thích Lệ Phi không phải người chơi chân chính!
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, chuyên tâm lái xe theo hướng shipper di
chuyển, trên đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thích Lệ Phi đang ngồi
trên ghế phụ, lâng la bắt chuyện: "Con quỷ kia bị anh bỏ giữa đường rồi
à?"
Thích Lệ Phi lời ít ý nhiều: "Ừ." Thấy Hạ Nhạc Thiên vẫn còn muốn hỏi mình, Thích Lệ Phi lãnh đạm nói: "Cậu nên chuyên tâm lái xe."
Hạ Nhạc Thiên hiểu, thức thời không hề hỏi nữa.
Qua khoảng chín phút, khoảng cách Hạ Nhạc Thiên hẹn trước đã càng ngày càng gần, đồng thời xung quanh cũng dần dần xuất hiện rất nhiều xe quỷ, mỗi
con quỷ sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm cậu.
Có điều, Hạ Nhạc
Thiên vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì những con quỷ tài xế này cũng không có
bất kỳ năng lực nào, tỷ như có thể tăng tốc xe, hoặc có thể khiến xe đi
xuyên qua các chướng ngại vật.
Xem ra trò chơi còn rất săn sóc,
biết không thể đưa cho quỷ bàn tay vàng quá lớn, bằng không chỉ sợ người chơi hoàn toàn không có đường sống.
Nhưng những lời này Hạ Nhạc Thiên cũng không dám nói với Thích Lệ Phi, dù sao thì thân phận của
Thích Lệ Phi cũng tương đối mẫn cảm.
Hạ Nhạc Thiên tăng tốc độ
xe nhanh hơn, rất nhanh đã bỏ xa những xe quỷ phía sau, mà những xe quỷ
đó sau vài giây cũng sôi nổi tăng tốc đuổi theo, lại bị Hạ Nhạc Thiên
tăng tốc kéo dài khoảng cách hơn nữa.
Không bao lâu, Hạ Nhạc
Thiên phát hiện từ xa có hai bóng người đang chạy thục mạng về phía này, hình như hai người đều bị thương, trên người dính đầy vết máu, vừa chạy vừa cắn răng chịu đau.
Hạ Nhạc Thiên lập tức bóp còi, sau đó hạ cửa sổ xe xuống hô to với hai người: "Mau tới đây."
Hai người đột nhiên nhìn qua, trong mắt tràn ngập kinh hỉ.
Người đang lái xe tới không phải quỷ, là Vương Tiểu Minh!
Cậu ta và Thích Lệ Phi làm cách nào cướp được chiếc xe này trong tay quỷ?
Ánh mắt Cổ Lăng tỏa sáng, khát vọng cầu sinh bộc phát mãnh liệt, nhanh
chóng kéo Hoàng Khiết Tư chạy về phía trước, Hạ Nhạc Thiên vội vàng dừng xe, Cổ Lăng nhanh chóng kéo cửa xe đẩy mạnh Hoàng Khiết Tư vào trong,
sau đó chính mình vọt vào đóng sầm cửa lại.
Toàn bộ quá trình
liền mạch lưu loát, nàng quay đầu nhìn lũ quỷ đang đuổi tới, sắc mặt
trắng bệch thúc giục Hạ Nhạc Thiên, "Mau lái xe, chúng nó đuổi tới!!"
Hạ Nhạc Thiên không chờ Cổ Lăng nói xong đã đạp chân ga phóng xe vọt đi, bỏ xa những con quỷ phía sau.
Cổ Lăng quay đầu nhìn thân ảnh bọn chúng càng ngày càng xa, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Nguy cơ giải trừ!
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng lại thay đổi, nhìn những chiếc xe vốn đang
đứng ven đường chậm rãi khởi động đuổi theo, nàng lập tức ý thức được
cái gì.
Thì ra việc người chơi lái xe sẽ kích phát cơ hội giết người của quỷ tài xế!
Mặc kệ người chơi lựa chọn phương thức gì để tránh né lệ quỷ, đều sẽ kích
phát đủ mọi điều kiện giết người của lệ quỷ, mỗi nơi trong trò chơi đều
đã bố trí bẫy rập hoàn hảo.
Cổ Lăng không dám quấy rầy Hạ Nhạc Thiên, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện có thể cắt đuôi những chiếc xe phía sau.
Sắc mặt Hoàng Khiết Tư trắng bệch, vì quá sợ hãi mà không thốt nên lời, chỉ liều mạng quay đầu nhìn chằm chằm những chiếc xe quỷ.
Hạ Nhạc
Thiên tuy rằng đã thi bằng lái, nhưng ngày thường đi học căn bản không
cần lái xe, nên kỹ thuật lái xe của cậu chỉ tạm coi như đủ tư cách, phía trước là do may mắn thấy được con hẻm nhỏ, hơn nữa chiếc xe theo đuôi
mình quá lớn nên bị kẹt lại, lúc này cậu mới có thể thuận lợi thoát khỏi lệ quỷ truy đuổi.
Nhưng lần này, cậu khó có thể tiếp tục thoát khỏi những chiếc xe quỷ bám dai không bỏ phía sau.
Từ từ, vẫn có biện pháp.
Hạ Nhạc Thiên vừa tập trung lái xe vừa vội vàng hỏi Thích Lệ Phi, "Kỹ
thuật lái xe của anh thế nào? Có thể giúp tôi lái không..."
Là một NPC, có lẽ không có kỹ thuật nào không làm được, như lái xe chẳng hạn.
Thích Lệ Phi trầm mặc, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn chằm chằm chìa khóa
xe, sau đó hơi hơi khép mắt, tựa hồ từ trong hư không hấp thu kỹ thuật
lái xe, trong chớp mắt đã học xong, Thích Lệ Phi bình tĩnh mở mắt ra,
lãnh đạm nói: "Đổi vị trí, tôi lái."
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự lùi người ra sau ghế, hai người tiến hành trao đổi chỗ ngồi trong
xe, lúc hai người lướt qua nhau, mùi hương lạnh lẽo toả ra từ ngọn tóc
Thích Lệ Phi, làm Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt trong giây lát.
NPC Thích Lệ Phi này thật sự quá chân thật.
Hay nói cách khác, trò chơi này rất nghiêm túc, sáng tạo NPC cũng vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Sau khi trao đổi chỗ ngồi, Thích Lệ Phi vững vàng bình tĩnh nhấn đạp chân
ga, chiếc xe phóng vút như tên bắn ra ngoài, sau đó dùng kỹ xảo tinh vi
thành thạo né hết những xe quỷ phía trước, cuối cùng ngay tại một con
đường nhỏ gần như chỉ cho phép hai người đi bộ qua, hắn cong tay lái
điều khiển xe nghiêng một góc 45°, bánh xe lăn trên vách tường nhanh
chóng trượt qua.
Hoàn mỹ thông qua.
Xe nhanh chóng đáp xuống đất, nghênh ngang mà đi.
Mà đằng sau có vô số xe quỷ đâm vào cột đường, xe nháy mắt báo hỏng, lửa
lớn bùng lên thiêu đốt chiếc xe, mà lũ quỷ từ trong xe bò ra ngoài,
gương mặt trắng bệch đã bị lửa liếm thành bộ dáng vặn vẹo khủng bố.
Hạ Nhạc Thiên không kiềm lòng được dùng ánh mắt lấp lánh sùng bái nhìn
Thích Lệ Phi, kích động đến không biết nên nói gì mới được.
Cậu biết kỹ thuật lái xe của Thích Lệ Phi sẽ không tồi, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.
Cổ Lăng cùng Hoàng Khiết Tư đã ngây ra như phỗng, thậm chí còn chưa kịp
tiêu hóa sự thật là mọi người đã thoát khỏi những chiếc xe quỷ đuổi
giết.
Cổ Lăng thậm chí còn nghĩ đây là ảo giác.
Có lẽ lần này, các cô đều có thể sống sót!
Vẻ mặt Thích Lệ Phi vẫn nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại biến hóa kỳ diệu.
Cảm giác đua xe hình như rất thú vị.
Không bao lâu, Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên phát hiện shipper đang đi đằng trước, áo khoác đỏ trên người nó rất bắt mắt: "Chúng ta mau đuổi theo nó."
Thích Lệ Phi đắm chìm trong niềm vui đua xe, ừ một tiếng có lệ với Hạ Nhạc Thiên.
Quỷ shipper lấy tốc độ không nhanh không chậm lái xe, cư dân quỷ xung quanh cũng đã nhận ra đám người Hạ Nhạc Thiên, nhưng có vẻ bọn chúng đều biết mình không thể đuổi kịp chiếc xe này, nên chỉ dừng lại tại chỗ, nghển
cổ nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa.
Mà từng chiếc xe đậu ven đường lại chậm rãi khởi động.
Lúc này, thời gian từ lúc đặt cơm đến bây giờ đã qua 25 phút, Hạ Nhạc Thiên nghẫm nghĩ khoảng cách từ chỗ quỷ shipper lấy cơm hộp đến đây, trong
lòng không khỏi khẩn trương lên.