Đọc lướt qua menu, Huyền Minh Thạch thắc mắc: "Cô tốt nghiệp đại học ngành gì?"
Huyền Minh Thạch nhớ cô học đại học chính quy, cũng không phải tốt nghiệp mấy trường năng khiếu mà.
Hà Song Diệp đáp: "Chuyên ngành khoa học và kỹ thuật thực phẩm."
Khoa học và kỹ thuật thực phẩm!
Trong nháy mắt, Huyền Minh Thạch tưởng tượng đến cảnh cô đi học đại học, hoàn toàn đối lập với hắn, hắn là bị buộc phải học ngành kia....
Huyền Minh Thạch tấm tắc khen: "Xem ra là rất thoải mái, mỗi ngày đều làm thí nghiệm để phối công thức tạo ra bánh kẹo các thứ đúng không?" Thảo nào
tay nghề tốt như vậy, cũng không khó hiểu lắm.
Hà Song Diệp liền không phục, mấy năm đại học của cô cũng không nhàn nhã như người ngoài
nghĩ đâu: "Tôi còn muốn học cao học chuyên ngành công nghệ thực phẩm cơ. Thật ra cũng không đơn giản đâu, còn phải ghi chép số liệu, theo dõi,
báo cáo liên tục chứ đâu phải đùa? Đừng nghĩ ngành học này nông cạn,
sinh học - vật lý - hóa học đều phải nắm vững, phần lớn thời gian đều
dùng để thí nghiệm cùng nghiên cứu. Mấy chuyện nấu nướng gì đó cũng phải làm qua, bất quá cũng không có mấy lần!"
Huyền Minh Thạch đột nhiên bị nói một tràng, cười cười: "Tốt, tôi biết rồi, quả thực cũng không dễ dàng."
Một câu như vậy khiến Hà Song Diệp cảm thán: "Đều là những sinh viên ưu tú
của ngành, cũng được xem là ngành có triển vọng. Thế mà ra trường liền
không tìm được việc, người thì thi công chức là nhân viên hành chính,
người thì đi làm diễn viên, cho nên tôi cũng phải cân nhắc tìm một lối
đi cho mình."
Huyền Minh Thạch: "Cho nên?"
"Cho nên tôi mới phải đăng ký học một khóa làm đồ ngọt."
Được rồi, đã hiểu.
Huyền Minh Thạch muốn chính là đáp án này, câu trả lời chỉ đơn giản vậy thôi, là phải học một khóa làm đồ ngọt, nói nửa ngày mới xong. Trong lòng đã
hỏi thăm tổ tông nhà người ta một lượt, Huyền Minh Thạch cũng không dám
nói ra, hắn cũng chẳng sợ gì Hà Song Diệp, chỉ là không thích nghe người ta lải nhải phát tiết tâm tình.
Xem kĩ menu Hà Song Diệp mới gởi tới, Huyền Minh Thạch lập tức bị hấp dẫn: "Còn có cả kem ly à?"
Hà Song Diệp cao ngạo hất tóc, phảng phất như một con thiên nga.
Huyền Minh Thạch còn nhìn thấy "Kem không ngọt", cùng "bánh mochi dâu tây",
nhíu mày: "Mấy thứ này đều phải bảo quản lạnh, muốn gởi giao hàng cũng
tốn không ít công sức đâu."
Hà Song Diệp lắc lắc mái tóc: "Thứ
này hiện tại không bán, đợi tới lúc mở cửa tiệm mới có thể làm. Bất quá
mấy thứ còn lại đều có thể bán online."
Nói xong Hà Song Diệp
liền muốn đổi dép, cầm lấy chìa khoá muốn ra ngoài. Hà Song Diệp nhìn
vóc dáng 1m8 đang nhàn nhã ngồi trước bàn ăn, mượn một chút sức lao động chắc là không sao, liền ngoắc tay nói: "Đi giúp tôi lấy nguyên liệu đi, ở bưu cục chuyển phát nhanh ngay gần đây."
Nguyên lai là muốn
hắn lao động chân tay à, Huyền Minh Thạch đương nhiên không muốn. Đáp án này vốn nằm trong dự tính cho nên Hà Song Diệp nói thêm: "Giúp tôi đi,
đồ ngọt làm cho anh sẽ không lấy tiền."
Cuối cùng Huyền Minh
Thạch vẫn khuất phục, không phải vì một miếng ăn, mà bởi vì đây là lần
đầu tiên có người nói như vậy với hắn. Chỉ cần giúp một tay, đồ hắn muốn đều sẽ miễn phí.
Hà Song Diệp đã tự mua một đôi dép đơn giản, cứ vậy mang vào, cột túm một cái đuôi ngựa rồi đi ra ngoài.
Vừa vặn Lưu Năng nhà hàng xóm cũng mới ra cửa. Nhìn thấy Hà Song Diệp, hai
mắt Lưu Năng liền tỏa sáng, kết quả phía sau cô còn có một người đàn ông dáng dấp vô cùng thuận mắt, có thể nói là một mất một còn với Kiều Nhất nam tử.
Trong nháy mắt, Lưu Năng tan nát cõi lòng.
"Xin chào." Hà Song Diệp lễ phép chào hỏi.
Thấy Hà Song Diệp lên tiếng, Huyền Minh Thạch liếc mắt một cái nhìn Lưu Năng, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Một nét cười này trực tiếp đâm xuyên Lưu Năng, khiến anh thiếu chút nữa hít thở không thông? Đây là trắng trợn khiêu khích sao?
Hà Song Diệp thấy nét mặt Lưu Năng trầm xuống, mấy câu định hỏi về kẹo lần trước liền nuốt ngược vào. Cô sai ở chỗ nào rồi?
Lưu Năng tức giận đến không nói được, bất quá phong độ đàn ông vẫn phải giữ vững, không nói gì khác lạ với Hà Song Diệp, cũng đơn giản chào một
tiếng rồi rời đi, để lại bộ mặt không hiểu gì của Hà Song Diệp cùng
Huyền Minh Thạch cười đến xảo trá phía sau.
"Tâm tình anh ta hôm nay không tốt à?" Hà Song Diệp vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc cô sai ở đâu.
Huyền Minh Thạch nhìn cô một cái, váy hoa hai dây lộ vai màu sữa, tà váy dài
đến đầu gối, vừa vặn ôm lấy mông cong, tản mạn lộ ra hơi thở trẻ trung
như một sinh viên đại học, gợi cảm nhưng cũng không mất đi thanh thuần.
Cô thật không biết bộ dáng này có bao nhiêu đàn ông yêu thích sao?
Cảm giác được sau lưng có một đạo ánh mắt nóng rực đang chiếu vào mình, Hà
Song Diệp nghiêng đầu nhìn Huyền Minh Thạch đang suy nghĩ, nghi hoặc
hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Huyền Minh Thạch nâng mi: "Người đàn ông vừa nãy là để ý cô."
Cái gì?
Hà Song Diệp phát hoảng: "Không đâu, mới vừa gặp hôm qua thôi, tính luôn
lần này nữa là chạm mặt 3 lần, sao có thể để ý tôi được?"
Hả, thật sự là không biết sao.
Huyền Minh Thạch tự tiếu phi tiếu: "Đàn ông đều là động vật có thị giác, cô cũng không phải xấu."
Hà Song Diệp: "Gớm, cảm ơn anh hết lòng."
Dọc đường đi hai người cũng không nói gì với nhau, vừa đến bưu cục, trông
thấy bóng dáng nữ nhân kia, Hà Song Diệp liền muốn xoay người bỏ về.
Đoán xem cô thấy ai? Đúng rồi, chính là nữ chính Vân Mộc Hương.
Huyền Minh Thạch nhìn cô đột ngột quay lưng lại, còn chưa kịp hỏi gì đã nghe
một phụ nhân nói với người phụ nữ trẻ tuổi hơn: "Nếu không quen ăn thức
ăn tôi nấu thì cô có thể tự mình mua nguyên liệu, tự mình nấu cơm nha!"
Người vừa bị mắng hai mắt đã ầng ậc nước, điềm đạm đáng yêu nói: "Chu tỷ, em không có ý như vậy."
Chu tỷ, cũng chính là Chu Hưng Phương vẻ mặt ghét bỏ nhìn Vân Mộc Hương,
nói: "Cũng toàn là dựa vào bộ dáng này mà được người nuôi!"
Vân
Mộc Hương cũng không vừa vặn gì, mấy lời này chính là ám chỉ cô được
người bao dưỡng, nước mắt lã chã tuôn rơi" "Chu tỷ, tôi tôn trọng chị
không có nghĩa là chị có quyền vũ nhục tôi."
"Ôi dào, nếu không
làm gì sai thì sao phải sợ người ta nói. Biệt thự kia cũng không phải
của cô, mỗi ngày chỉ cần khóc liền có y phục, trang sức các loại đưa tới tận cửa. Tay cũng không bị liệt mà hết lần này đến lần khác bắt người
ta hầu hạ. Hôm nay không chê mặn thì liền chê không hợp ý, hôm sau không chê nhiều thì cũng khó ăn. Cô nhìn lại cô xem, một con chim trĩ đậu
trên cành đào liền tưởng mình biến thành phượng hoàng rồi hả?"
Chu Hưng Phương vốn đang tức giận cho nên không khống chế thanh âm của
mình, mấy người xung quanh ai cũng nghe được, thậm chí đã có một đám
người đứng lại xem kịch vui. Vân Mộc Hương vốn nhạy cảm càng thêm khó
chịu, bật khóc thút hít.
Hà Song Diệp nghe không nổi nữa, cô hít sâu một hơi muốn rời khỏi, lại bị vẻ mặt kinh ngạc Huyền Minh Thạch
chặn lại: "Cô biết cô ta à?"
Mấy người vây xem nghe thấy vậy
liền liếc mắt nhìn Hà Song Diệp. Hà Song Diệp lập tức cảm giác như đang
có hàng vạn mũi kim đâm vào cô... Thật sự muốn bỏ chạy.
Cô đây là đang chịu nghiệt gì?
Nữ chính Vân Mộc Hương lúc bắt đầu thật sự là quan hệ bảo dưỡng, bất quá,
nam chính Cố Nam Hành cùng Diêu Dao cũng là thỏa thuận đính hôn. Cố Nam
Hành rất chướng mắt Diêu Dao nhưng Diêu Dao bản lĩnh rất tốt, dính chặt
không buông. Muốn nói Vân Mộc Hương là tiểu tam cũng không sai mà cũng
không đúng. Muốn trách thì trách Cố Nam Hành, không giải quyết tốt
chuyện này, làm hại nữ chính giống như một tiểu tam.
Vân Mộc Hương lúc này nhìn thấy Hà Song Diệp, khóc càng lớn.
Trời ạ, xong đời, nữ chính thì đang nhìn cô mà khóc. Nam chính thì đang trên đường tới. Mấy người xung quanh cũng chậm rãi tản ra, để lại Hà Song
Diệp cùng Huyền Minh Thạch bại lộ trước mặt mọi người.
Bây giờ
phải làm sao? Cô còn không biết Huyền Minh Thạch đang đứng cạnh cô đây
đã bắt đầu có ý với Vân Mộc Hương chưa, hắn hiện tại phải làm sao?
Kết quả là Huyền Minh Thạch tiến sát lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: "Cô làm sao mà quen biết cô ta?"
Tốt, hắn không biết người kia.
Hà Song Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Cũng không tính là quen biết..."
Chu Hưng Phương nhìn theo ánh mắt của Vân Mộc Hương, nhìn Hà Song Diệp một
lượt. Một thân váy áo không có nhãn hiệu gì, phía sau còn có một tiểu
bạch kiểm dáng dấp rất tốt, lại còn là bạn bè của Vân Mộc Hương, xem ra
cũng không phải loại tốt đẹp gì.
"Sao, tôi nói đúng quá nên không trả lời, gọi cả bạn cô tới đây luôn đi. Toàn một đám tiểu tam, bán thân để trèo cao."
Được rồi, quá là náo nhiệt rồi. Mấy câu kia vừa phát ra, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn Hà Song Diệp.
Hà Song Diệp bị oan uổng:....
Quả nhiên là dây dưa với nữ chính liền không có chuyện gì tốt, cô cũng không hổ là bia đỡ đạn cần mẫn.
Hà Song Diệp ho khan một tiếng, khẽ kéo cổ tay người sau lưng. Bị người
lôi xuống nước cùng, Huyền Minh Thạch thú vị nhìn sườn mặt sạch sẽ của
Hà Song Diệp, im lặng đợi xem cô muốn làm gì.
Đẩy Huyền Minh
Thạch ra phía trước, Hà Song Diệp ngọt ngào ôm lấy cánh tay hắn, đầu tựa vào vai Huyền Minh Thạch: "Chị cũng đừng nói nhăng nói cuội, tôi không
quen biết người này. Tôi cùng chồng sống ở khu biệt thự."
Nơi
Vân Mộc Hương đang đứng là khu chung cư trong tiểu khu Phú Lực. Một câu
đơn giản của Hà Song Diệp liền cho thấy hai người là ở hai thế giới khác nhau, cô cũng không biết Vân Mộc Hương.
Huyền Minh Thạch không vạch trần Hà Song Diệp, bởi vì ở trong mắt người ngoài bọn họ đúng là một đôi.
Tâm tình Vân Mộc Hương xuống đến cực điểm, rấm rứt nói: "Không phải, tôi
không phải....", bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó, xoay người nói với Hà Song
Diệp, hai mắt đẫm lệ mông lung, dụ người thương cảm: "Không phải lần
trước cô cũng thấy tôi đi siêu thị cùng với bạn trai tôi sao?"
Nữ chính xinh đẹp đang lặng lẽ rơi nước mắt, mọi người đương nhiên sẽ nổi
lên thương hại, Hà Song Diệp cô không muốn dây dưa liền giải thích rồi
muốn bỏ chạy, nào ngờ người ta vẫn chưa tha cho cô. Một lần nữa đứng
trước một đống ánh nhìn, Hà Song Diệp: "Ngại quá, tôi không biết đó là
bạn trai cô."
Cô vừa dứt lời, trong đám đông liền vang lên giọng nói như sấm rền: "Lại là cô!"
Vừa dứt lời liền có một trận gió mạnh lướt qua, muốn đem cô hất tung. May
mà có Huyền Minh Thạch đưa tay đỡ cô lại, bằng không chắc cô đã ngã chết rồi.
Hà Song Diệp hoàn hồn, gió gì mà gió, chính là Cố Nam Hành vừa đi ngang qua, đỡ lấy Vân Mộc Hương mềm yếu, sau đó trừng mắt nhìn
cô.