Trước giờ chỉ có thể núp từ xa nhìn ngắm nàng bây giờ đứng gần như vậy hắn có chút không chịu nổi .
Bàn tay được giấu dưới tay áo siết chặt lại. Hắn không được làm như vậy.
Hắn nhất định phải tạo ra ấn tượng thật tốt với nàng.
Nghĩ vậy ,trêи mặt liền nở ra nụ cười hết sức ôn nhu
" Ta lúc nãy nhặt ở cửa cung .Muốn trả lại nên mới đi theo .Ta thật sự không có ý xấu với cô nương. Nếu thất lễ xin cô nương tha thứ ." Vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Nhất núp ở trong bóng tối cơ mặt không ngừng giật giật. Lý do củ chuối gì vậy?.
Với lại chủ tử đi theo phu nhân từ phủ tướng quân đến tận đây chứ đâu phải từ cửa cung.
[Tg : Ta đột nhiên cảm thấy nam 9 thật giống mấy tên rình rập bám đuôi.]
Vân Phượng nhìn sâu vào đôi mắt đen lấy kia liền thấy được một tia uất ức nho nhỏ .
M*nó!!!Vân Phượng ngươi đúng thật là xấu xa.
Người ta đến trả khăn tay cho ngươi lại còn làm cho người ta bị thương.
"Đa tạ công tử. Ta lúc nãy làm bị thương... ta thật sự không cố ý. " Vân Phượng thật hối hận nói.
Đứng ở sau Vân Phượng, không ai chú ý đôi mày của A Linh hơi nhíu lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khăn tay chủ tử nhà mình đang cầm.
Nàng nhớ rất rõ ràng rằng đã chuẩn bị cho chủ tử khăn tay màu lục.Nhưng tại sao bây giờ lại biến thành màu trắng .
Nhìn ký tự riêng biệt trêи chiếc khăn tay thì không thể nào sai được.
Hình bán nguyệt kế bên còn có một ít ký tự ngay cả các nàng cũng không hiểu.
Mấy ký tự đó thường được chủ tử đích thân thêu lên.