Vào sáng sớm mùa hè, ngay cả không khí cũng có chút nóng bức.
Chu Vũ thu dọn hành lý, quay đầu nhìn phòng ngủ cậu đã ở một tháng.
Tốt lắm, tất cả những thứ nên mang theo đều đã mang đi.
Cậu nghe thấy tiếng xe ô tô dừng ở cửa, liền đóng cửa đi xuống lầu.
Hôm nay là ngày cậu rời khỏi thành phố này, cũng là ngày Phong Hạnh sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Rời khỏi thành phố đã mang đến cho em ấy vô vàn đau khổ, có lẽ có thể sẽ khiến em ấy vui vẻ hơn rất nhiều.
"Vui không? Chúng ta sắp tới một thành phố khác, đó là một thành phố đang
rất phát triển, sẽ là điểm khởi đầu mới của chúng ta!" Chu Vũ cười nói,
nhìn về phía không có ai xung quanh.
Nếu bị người khác nhìn thấy, e rằng sẽ nghĩ Chu Vũ đã gặp phải thứ không sạch sẽ gì đó.
Phong Hạnh, ngoại trừ học trưởng thì không ai nhìn thấy, co lại thành một
đoàn sương đen quanh quẩn trên vai cậu, nghe vậy vui sướng nhảy lên hai
cái.
Nơi đó chỉ có hai người, hắn và học trưởng, hắn đương nhiên rất vui vẻ! Sẽ không còn ai làm phiền bọn họ nữa, mọi thứ sẽ trở nên
tốt đẹp hơn!
Chu Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của Phong Hạnh mà không nhịn được cười.
Bảo mẫu ở tầng dưới đang thu dọn đồ đạc, liền cùng tài xế cất hết những thứ linh tinh lên xe.
Sau khi xuống lầu, Chu Vũ trả lại căn cước cho bảo mẫu.
Cậu đã mua một vài cổ phiếu, mấy tháng sau sẽ đến lúc kết thúc. Cậu thuê
một người đại lý chuyên nghiệp, vì vậy cậu không sợ sẽ không nắm được
tình huống thị trường chứng khoán nếu cậu ở xa thành phố.
Sau khi mọi thứ được thu thập xong, Chu Vũ ngồi vào xe, hướng tới nhà ga.
Nhìn hàng cây ngoài cửa sổ vụt theo tốc độ của xe, hai mắt Chu Vũ nhìn vào khoảng không, nhớ lại chuyện vừa xảy ra gần đây.
Các học sinh đã được trả trở lại, trường học bị đóng cửa hoàn toàn. Chính
phủ cũng đè tin tức xuống, vụ việc này cứ như vậy biến mất mà không có
bất kỳ sự cố nào.
Chu Vũ đã nhờ cha Chu khởi kiện những kẻ tham
gia bạo lực học đường và yêu cầu cần phải xử phạt nặng hung thủ. Thủ
phạm chính Lý Hoan đã xác định phải ngồi tù, cho dù là vị thành niên
cũng không cứu lại được cô ta và đã bị đưa đến Trung Tâm Cải Tạo Thiếu
Niên. Những người khác không thể bị kết án vì không có bằng chứng xác
thực, nhưng Chu Vũ đã thỉnh cầu cha Chu tận lực hỗ trợ với bên sở tư
pháp, tốt nhất là tạm giam mấy ngày, càng nhiều càng tốt, nếu không được cũng phải ghi vào hồ sơ học bạ.
Chu Vũ tự nhận bản thân mình
không phải là người quá lạnh lùng, cậu sẽ cảm thấy Phong Hạnh khi đó lẻ
loi cô quạnh đáng thương, nhưng sẽ không thương hại những học sinh cư xử tệ bạc ác liệt này, rất kỳ quái nhưng lại cũng không quá kỳ quái, bởi
vì trong mắt cậu, Phong Hạnh quan trọng hơn bọn họ rất nhiều.
Không chỉ bởi vì tình huống của Phong Hạnh khiến cậu thấy đồng cảm, mà còn vì Phong Hạnh là người bạn đầu tiên của cậu trên thế giới này.
Có
lẽ là bởi vì có rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đã
cho cậu cảm giác sống một ngày bằng một năm, nhưng thật ra cậu đến đây
chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà thôi.
Kiếp trước, cậu là một
người cảm tình rất lạnh nhạt, không bạn bè, không gia đình, quen ở một
mình. Nhưng khi nhìn thấy Phong Hạnh, cậu sẽ có loại cảm giác quen
thuộc, có lẽ đó là cảm giác gặp được tri kỷ, nhân sinh ngàn vàng dễ
được, tri kỷ khó tìm.
Cậu không có cảm giác gì về thế giới này,
về cơ bản, ngoài việc gần gũi hơn với Phong Hạnh, cậu có một cảm giác xa lạ đối với những người khác trong thế giới này, như thể họ không ở cùng một thế giới.
Vì vậy, cậu cảm thấy thông cảm và tức giận cho
những gì Phong Hạnh đã phải trải qua, sẽ cảm thấy rằng những kẻ lưu manh xúc phạm người khác đều là cặn bã chết cũng không hết tội.
Trên thực tế, nguyên nhân chỉ đơn giản là bởi vì Phong Hạnh là người cậu có
cảm giác thân cận nhất trên đời, nên cậu không muốn ai làm tổn thương
tới em ấy, cho dù cậu biết rằng những học sinh được thả ra có chút không thích hợp, cậu cũng không truy hỏi đến cùng.
Con người, sau tất cả, phải trả giá đắt cho những sai lầm của họ.
Những học sinh đó tự nguyện trở thành người ngoài cuộc hoặc thậm chí tham gia vào các vụ bạo lực học đường, bản thân họ đã là một tội lỗi.
Mà Phong Hạnh, về sau cậu sẽ luôn ở bên cạnh em ấy, không để em ấy phạm phải những sai lầm không thể tha thứ.
Như vậy là đủ rồi.
Chu Vũ đột nhiên cảm thấy mình như một người cha đơn thân, rầu thối ruột vì tương lai của con trai.
Chẳng bao lâu đã đến nhà ga.
Chu Vũ chỉ liếc nhìn lại thành phố một lần trước khi bước lên tàu và rời khỏi mà không hề do dự.
Sau ngày hôm nay, tất cả đều sẽ một lần nữa bắt đầu!
*
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt đã 5 năm trôi qua, cả đất nước Z đã thay đổi rất nhiều.
Không chỉ phát triển nhanh chóng ở phương diện kinh tế, mà cùng với sự nâng
cấp của máy tính, phát triển của Internet cũng đã dẫn đầu thế giới.
Nhiều game online do Tập đoàn Vũ Phong phát triển đã phổ biến trên toàn
thế giới và ứng dụng xã hội Kỳ Hạnh cũng trở thành sở thích mới của thế
hệ trẻ.
Quốc gia Z dần dẫn đầu trong sự phát triển Internet của thế giới.
Tập đoàn Vũ Phong, công ty thúc đẩy tất cả những thay đổi này, cũng đã đi
đầu trong ngành công nghiệp Internet lớn nhất của đất nước, và người
sáng lập, Chu Vũ, cũng trở thành một trong những người giàu có trong
bảng danh sách của Fawkes.
Người thanh niên chỉ mới hai mươi
tuổi này đã khiến cả thế giới phải sửng sốt với thành tích của mình,
nhưng kỳ quái là thanh niên khí phách hăng hái này lại không hề có bất
kỳ tin tức tình ái gì, rất ít khi tham gia các bữa tiệc xã giao và thậm
chí rất hiếm tiếp xúc với các phương tiện truyền thông. Hình thức sinh
hoạt giống như người cuồng công tác, quy luật rõ ràng mỗi ngày đến công
ty sau đó về nhà, một đường hai điểm. Càng làm cho dân chúng ngày thêm
hứng thú với thanh niên thần bí này.
Thậm chí không ít thiếu nữ
ngây thơ còn coi Chu Vũ như nam thần, si mê người doanh nhân trẻ tuổi
như fan hâm mộ đu idol, mong một ngày được kết hôn với Chu Vũ.
Suy cho cùng, trên đời khó tìm được một người đàn ông đẹp trai, giàu có mà còn không lăng nhăng bừa bãi.
Khu biệt thự thành phố S
Trong phòng ngủ trên lầu hai của một căn biệt thự được bài trí trang nhã ở
khu biệt thự thành phố S, một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú với mái tóc
ngắn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, vẫn chưa từ trong mơ thức giấc.
Một thanh niên cao hơn với mái tóc đen dài đang ôm chặt người thanh niên
tóc ngắn trong ngực, cái ôm mạnh mẽ như gông cùm xiềng xích.
Mái tóc đen dài quấn lấy hai người, sợi tóc đen nhánh cùng làn da trắng nõn gây cảm giác mạnh về thị giác, cùng với tư thế thân mật thân mật của
hai người, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ khiến người ta đỏ mặt.
"...Hừ..."
Ánh mặt trời từ khe hở trên rèm cửa chiếu vào, đồng hồ sinh học của thanh
niên tóc ngắn rất đúng giờ, lông mi dài run rẩy liền trở nên tỉnh táo.
Thanh niên tóc ngắn này là Chu Vũ.
Chu Vũ chớp chớp mắt, cố gắng tỉnh táo lại, trong giây tiếp theo, cậu nhận
thấy hai người họ đang ngủ trong tư thế gần như kề da sát thịt.
Trên mặt Chu Vũ bắt đầu đỏ bừng, bất lực thở dài, cố gắng giải thoát cánh
tay khỏi vòng tay ôm chặt của Phong Hạnh, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Cậu vất vả một hồi, nhưng vẫn từ bỏ giãy dụa, nói với giọng điệu đe dọa:
"Đã đến giờ dậy rồi, Phong Hạnh, nếu không ngày mai em đừng mong ngủ
cùng anh!"
Phong Hạnh mở mắt ra, vô tội nói. "Chào buổi sáng, học trưởng, em vừa mới ngủ dậy, học trưởng vừa mới nói gì đó?"
Chu Vũ híp mắt, cảm nhận được làn da lạnh lẽo của Phong Hạnh, cho dù đã
quen tiếp xúc như vậy, cậu vẫn có chút ngượng ngùng, giả bộ bình tĩnh.
"Mau buông ra! Em bao lớn rồi, thế này không tốt, sau này làm sao tìm
được vợ!"
Ánh mắt Phong Hạnh tối sầm lại, nói: "Học trưởng, em đã chết, anh quên rồi sao? Em sẽ không lấy vợ!"
"Em chỉ biết có mỗi học trưởng bên cạnh, chẳng lẽ học trưởng muốn bỏ rơi
em?" Đôi mắt của Phong Hạnh bắt đầu đỏ lên, hắn hận tất cả mọi thứ sẽ
ngăn cách hắn với học trưởng.
"Học trưởng, anh cũng đừng kết hôn, được không? Em sẽ ghen ghét......" Phong Hạnh rũ mắt xuống, đáng thương nói.
Hắn biết học trưởng nổi tiếng ở thế giới bên ngoài như thế nào, học trưởng
bây giờ, có còn muốn mãi mãi ở bên cạnh một lệ quỷ vẫn luôn sống trong
bóng tối không?
Nếu học trưởng thật sự muốn kết hôn và rời bỏ
hắn, hắn nhất định sẽ phát điên giết chết cô dâu, sau đó giam cầm học
trưởng ở một nơi mà chỉ mình hắn biết, mãi mãi ở cùng nhau.
Trong lòng Chu Vũ nhảy dựng, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngây thơ của Phong Hạnh,
trong mắt cũng có chút đau lòng, nhưng nhanh chóng tỉnh lại, không khỏi
thầm mắng ý chí yếu đuối của cậu.
Nhiều năm ở chung như vậy, cậu đã sớm quen có Phong Hạnh bầu bạn, nếu Phong Hạnh thật sự tìm được cô
dâu quỷ, cậu có thể sẽ chúc phúc, nhưng tuyệt đối sẽ không vui vẻ.
Thực ra, cậu biết tâm tư mình ghê tởm như thế nào.
Trước giờ cậu luôn quan tâm săn sóc Phong Hạnh, đến thành phố xa lạ không ai
quen biết này thì càng thêm để ý Phong Hạnh hơn, nếu không gặp Phong
Hạnh một chốc lát cậu sẽ lo lắng không biết Phong Hạnh có gặp chuyện gì
không may rồi hay không.
Lúc đầu, cậu nghĩ rằng sự quan tâm quá mức của mình dành cho Phong Hạnh chỉ là vì sự quan tâm của trưởng bối dành cho hậu bối.
Nhưng trong một giấc mộng xuân sau khi trưởng thành, thanh niên trong mộng
với mái tóc đen dài đã hoàn toàn phá tan sự dối trá tự huyễn hoặc của
cậu.
Cậu là một kẻ đáng khinh, cậu thật sự thích đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi này.
Dù Phong Hạnh đã từng tỏ tình với cậu trong nhật ký, nhưng rốt cuộc đó chỉ là tâm trạng nhất thời, tuổi trẻ bồng bột, Phong Hạnh còn quá trẻ để
nhầm lẫn giữa tình yêu và sự phụ thuộc vào người trưởng bối hay quan tâm em ấy.
Ít nhất trong những năm này Phong Hạnh chưa bao giờ bảy tỏ tình cảm với cậu, vì vậy cậu cũng biết rõ điều đó.
Cậu chỉ là một kẻ tương tư đáng buồn thôi.
Cậu rất muốn rời xa Phong Hạnh, chỉ có như vậy mới có thể đem ý nghĩ này
tan thành mây khói, nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt không muốn của Phong Hạnh, cậu sẽ lập tức đầu hàng.
Mà Phong Hạnh càng ngày càng
dính lấy cậu, hiện giờ có vô số hành động thân mật nhiều đếm không hết,
một lần rồi lại một lần đều làm cậu vô cùng bối rối.
Đối mặt với sự gần gũi của người mình thích, cậu không thể từ chối, nhưng khiển trách từ nội tâm khiến cậu luôn bị dằn vặt.
"Nói, nói ghen ghét gì ở đây...... Thật là... Được rồi, sau này đừng nói những lời làm người khác hiểu lầm như vậy."
Luôn như vậy, sẽ khiến cậu như có ảo giác rằng Phong Hạnh cũng thích mình,
nhưng đó chỉ là sự quấn quít với trưởng bối, mình cũng thật là... đáng
xấu hổ...
Chu Vũ che lại hai má đỏ bừng, không nói chuyện nữa, xốc chăn bông lên định xuống giường.
Phong Hạnh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của học trưởng, trong mắt quay cuồng những cảm xúc phức tạp.
Học trưởng, em yêu anh, còn anh thì sao?
Chu Vũ cảm thấy Phong Hạnh lại bắt đầu dính người, không quan tâm nên nhẹ
nhàng dời tay ra, nói cậu sẽ làm bữa sáng rồi rời khỏi phòng ngủ.
Phong Hạnh dùng sương đen hóa thành quần áo màu đen mặc trên người, cũng xuống giường, sắc mặt đầy âm trầm.
Đúng là phế vật vô dụng, vậy mà cũng không nói ra miệng!
Hắn đã cố gắng muốn nói câu em yêu anh vô số lần, nhưng hắn luôn sợ rằng học trưởng sẽ lộ ra ánh mắt đầy chán ghét.
Rốt cuộc học trưởng là một người hoàn mỹ như vậy sẽ thích hắn, một ác quỷ xấu xí sao?
Nhưng không sao, vẫn còn phương án B.
Phong Hạnh nhớ tới mọi chuyện đã sắp xếp tốt từ trước, trên mặt lộ ra một chút lo lắng, sau đó liền trở lại vẻ mặt vô cảm.
Không thể bại lộ, lần này nhất định phải thành công!
Nếu, nếu thất bại thì sao?
Đôi mắt của Phong Hạnh bị nhuộm đỏ bởi sự điên cuồng trong lòng.
Nếu học trưởng từ chối thì sao?
Vậy hắn thật sự có thể trở thành một lệ quỷ đáng ghê tởm! Phá hủy tất cả mọi thứ!
"Phong Hạnh, lại đây ăn sáng!"
Nghe thấy giọng nói của học trưởng, Phong Hạnh lấy lại tỉnh táo, hơi mím môi lo lắng.
Học trưởng hắn yêu nhất, cũng sẽ yêu hắn sao?
Chu Vũ chiên mấy quả trứng, hâm nóng hai cốc sữa và vài lát bánh mì, hoàn thành một bàn thức ăn sáng đơn giản.
Bởi vì Phong Hạnh suốt ngày ở bên cạnh cậu, cậu không dám thuê người giúp
việc, cũng không thường xuyên ra ngoài giao lưu, sợ rằng sự tồn tại của
Phong Hạnh sẽ bị phát hiện.
Kiếp trước cậu đã quen sống một mình nên không có bảo mẫu hay người giúp việc chăm sóc cậu càng thấy tự tại, thậm chí có lúc cậu cảm thấy bọn họ giống như một đôi vợ chồng kết hôn
đã lâu.
!!!
Chu Vũ đột nhiên nhận ra cậu đang suy nghĩ gì, lập tức lắc đầu muốn ngừng những ý nghĩ này lại, sắc mặt đỏ bừng.
Cậu đang nghĩ gì vậy! Đôi vợ chồng cái gì! Không biết xấu hổ!
Chu Vũ hít sâu một hơi, vừa vặn khôi phục bình tĩnh, bưng sữa lên bàn.
Thật ra cậu đều làm cháo vào buổi sáng nhưng dạo này công tác rất mệt nên hôm nay lười làm.
Trong những năm gần đây, cậu đã tốt nghiệp đại học trước thời hạn và thành
lập Tập đoàn Vũ Phong với số tiền kiếm được từ thị trường chứng khoán,
trở thành nhân vật nổi bật trong thế hệ thanh niên tri thức mới đang gây dựng sự nghiệp. Và cậu cũng thực hiện được nguyện vọng trước đó, tăng
trình độ khoa học kỹ thuật Internet của nước Z trở thành hàng đầu thế
giới, thậm chí còn vượt qua cả đời trước.
Còn cha cậu cũng có
một đứa con ngoài giá thú, không còn hỏi han ân cần với cậu như trước
nhưng vẫn nhìn cậu bằng con mắt khác vì những thành tựu cậu đạt được.
Để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ nguyên chủ, cậu cũng đã hỗ trợ
công việc kinh doanh của hai bên gia tộc, bảo vệ họ khỏi sa sút trong
cuộc khủng hoảng tài chính những năm gần đây.
Dù sao cậu cũng là một người cảm tình lạnh nhạt, đối với cha mẹ của nguyên chủ chỉ có thể
nói là đã hoàn thành nghĩa vụ của con cái, có muốn thêm thân cận cũng
bất lực.
Cũng may là cha mẹ của nguyên chủ không quan tâm, mấy
năm trước chỉ có thể gặp bọn họ vài lần vào Tết Nguyên Đán, những lúc
khác, mẹ của nguyên chủ vẫn ở nước ngoài vui vẻ, còn cha Chu thì đang
chăm sóc đứa con mới sinh, tận hưởng hạnh phúc bên gia đình mới.
Chu Vũ gọi Phong Hạnh, Phong Hạnh liền nhanh chóng lặng yên không một tiếng động xuất hiện kế bên bàn ăn.
Chu Vũ tập mãi cũng thành thói quen, cười như thường nói:
"Hôm nay là cuối tuần, chúng ta có thể ở nhà nghỉ ngơi!"
Phong Hạnh cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi, sau khi học trưởng ăn xong mới nói:
"Học trưởng, hôm nay anh có thể đi cùng em đến một nơi không?"
Chu Vũ sửng sốt một chút, sau đó dịu dàng cười nói:
"Đương nhiên có thể!"
Gần đây công việc đúng thật rất bận rộn, cậu cũng đã lâu không ra ngoài thư giãn cùng Phong Hạnh, đối với đứa nhỏ đã chết vào những năm tháng đẹp
nhất cuộc đời, chắc hẳn em ấy đã rất cô đơn!
Rốt cuộc cậu đã
sống nhiều năm như vậy, cuộc sống đáng buồn giống như vũng nước đọng
không hề gợn sóng, mà Phong Hạnh, tính tuổi của em ấy nếu vẫn còn sống,
sẽ là một sinh viên học đại học nào đó hưởng thụ thanh xuân!
Vừa lúc hôm nay là cuối tuần, Chu Vũ cũng liền vui vẻ đồng ý lời mời của Phong Hành.
Dưới sự chỉ đường của Phong Hạnh, Chu Vũ lái xe đến một công viên có phong cảnh đẹp ở ngoại ô.
Chu Vũ nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, thích đến công viên để
chơi. Lần sau có thời gian cậu sẽ dẫn Phong Hạnh đi công viên giải trí,
gần đây có một công viên trò chơi mới được mở ở thành phố S, nghe nói
cũng không tệ chút nào.
Vừa đi vào công viên, Chu Vũ liền có chút hiểu rõ mà nhìn về phía Phong Hạnh.
Công viên không có một bóng người, thực rõ ràng đã được Boss lớn Phong Hạnh dọn sạch.
"Em không làm họ bị thương đó chứ!" Chu Vũ tươi cười, hiển nhiên cũng rất thích một công viên vắng vẻ như vậy.
Phải biết rằng vào cuối tuần, ở công viên này có rất nhiều người già tập thể dục, cũng có một số đôi trẻ nói chuyện yêu đương ở đây, tiếng người ồn
ào thật sự khiến Chu Vũ có chút khó chịu.
Phong Hạnh từ sương đen đang quấn quanh học trưởng biến thành hình người, gật đầu, sau đó ôm lấy Chu Vũ mà cọ một chút nói:
"Nơi này là Quỷ Vực, cho nên không có người. Em đã hứa với học trưởng sẽ
không đả thương người liền nhất định sẽ thực hiện được mà."
Trừ những người làm tổn thương học trưởng.
Nghĩ đến những kẻ đang cạnh tranh ác ý với học trưởng trên thương trường,
còn thuê người làm tổn thương học trưởng, Phong Hạnh híp mắt cười một
cách chân thành vô tội.
Làm thế nào những cặn bã đó có thể được
tính là người được? Vì vậy, hắn chỉ làm một số trò đùa dai, cũng không
tính là thất hứa!
Chu Vũ yên tâm, lôi kéo Phong Hạnh đến chỗ khu vui chơi trong công viên để chơi xích đu.
Chu Vũ rất thích cảm giác đu đưa, sẽ mang lại cho cậu cảm giác rất tự do
vui sướng, nhưng dù sao cậu cũng đã lớn rồi, lại không phải là con gái
nên dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều rất ngượng khi chơi xích đu
trước mặt người khác.
Lần này, ừm, coi như là chơi cùng Phong Hạnh vậy!
Chu Vũ đong đưa trên xích đu, đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng ngây thơ, càng sống càng đi lùi.
Mặc dù trong lòng mắng bản thân ngây thơ nhưng Chu Vũ miệng thì chê, thân thể thì thành thật vẫn chơi đùa rất vui vẻ.
Có lẽ là do có người vẫn luôn chiều chuộng cậu nên cậu càng ngày càng trở
nên không sợ hãi, tự tin hơn và sống vui sướng hơn rất nhiều so với kiếp trước.
Phong Hạnh đứng phía sau đẩy xích đu, nhìn vẻ mặt hưng
phấn cho dù đang cố gắng che giấu của học trưởng, hắn không khỏi lộ ra
một nụ cười dịu dàng, tình cảm trong mắt muốn tràn ra tới.
"Học trưởng, nếu có người thích anh, anh có ghét người đó không?"
Đặt câu hỏi kiểu này cho thấy Phong Hạnh đã biết yêu rồi.
"Phong Hạnh, em... thích quỷ nào đó rồi sao?" Chu Vũ không trả lời câu hỏi của Phong Hạnh, vẻ mặt buồn bực, ánh mắt có chút buồn bã.
Cho dù cậu không nỡ, nhưng chim non trưởng thành cuối cùng cũng sẽ rời đi.
Cậu đúng là một kẻ đê tiện, dám thật sự khao khát Phong Hạnh có thể ở bên
cạnh mình trong suốt quãng đời còn lại, coi những lời nói đùa của đứa
trẻ này thành sự thật.
Thật là đáng buồn.
Phong Hạnh,
người vẫn còn đang lo lắng, sửng sốt một chút liền nhanh chóng phản bác, sợ học trưởng hiểu lầm: "Sao có thể! Em ngoại trừ học trưởng ra thì
không thích ai hết!"
Toang, nói hớ rồi.
Phong Hạnh tỏ vẻ ảo não, hắn vốn lên kế hoạch tỏ tình với học trưởng xong cả rồi.
Đã năm năm trôi qua, học trưởng yêu dấu của hắn ngày càng nổi tiếng, cảm
giác khủng hoảng khiến hắn càng ngày càng bất an, đây là lý do hôm nay
hắn quyết định tỏ tình với tiền bối.
Hắn còn cố ý tìm địa điểm
rộng rãi, hơn nữa còn tìm rất nhiều quỷ nhỏ phụ trách rải hoa, nhưng
không ngờ hắn lại lỡ miệng nói trước, toang mất rồi!
Căn cứ theo cách công lược hắn tra được trên mạng, thể hiện tình yêu trong một dịp
không lãng mạn như vậy, tỷ lệ thất bại là rất cao!
Phong Hạnh nhìn bốn phía, ánh mắt tàn nhẫn.
Sao còn không ra!
Giây tiếp theo, nhóm quỷ nhỏ đang run rẩy ẩn mình trong bóng tối liền tuân theo sự sắp xếp bắt đầu rắc hoa.
Trong lúc nhất thời, muôn vàn cánh hoa hồng phấn rải khắp trời.
Đỉnh đầu bị cánh hoa phủ không thấy tóc - Chu Vũ: "......"
Ừm, buồn không nổi, mood rớt lụm không lên, hiện tại cũng khá tốt orz
Phong Hạnh quỳ xuống trong tư thế đã được luyện tập từ trước, vẻ mặt tràn đầy tình cảm:
"Học trưởng, em yêu anh! Gả cho em đi!"
Mặc dù lúc đầu Chu Vũ có hơi choáng ngợp, nhưng cậu không thể không mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Phong Hạnh.
"Phong Hạnh, em thật là...... Hức... Anh đồng ý!" Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc
của Phong Hạnh, Chu Vũ muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.
Thật là quá vô dụng, cứ như vậy cậu cũng không kìm được nước mắt.
Nhưng mà tất cả những điều này, không phải là mơ sao?
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của Phong Hạnh, mọi tâm lý phòng bị của Chu Vũ đều sụp đổ.
Nếu là mơ, hãy để giấc mơ này lâu dài một chút!
"Học trưởng!" Phong Hạnh kích động mà đứng lên, ôm chặt lấy học trưởng yêu dấu của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy giây phút này là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời vĩnh hằng của hắn!
Học trưởng cũng yêu hắn, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau! Không gì có thể chia cắt họ!
Hai người đang nhìn đầy thâm tình nên không nhận thấy rằng thế giới bên ngoài đã bắt đầu hỗn loạn.
Chỉ trong tích tắc, bầu trời trên toàn thế giới đều thay đổi sắc, mưa rền
gió dữ, vô số yêu ma quỷ quái lần lượt xuất hiện, các cuộc tàn sát dã
man bắt đầu trên khắp nơi của thế giới.
"Rầm —!!!"
"A a —!! Cứu tôi với —!!"
Có một ác quỷ mặt mũi hung tợn, hàm răng rất lớn chảy dãi xâm nhập vào Quỷ Vực, đuổi giết một cô gái bình thường.
Cô gái hoảng sợ hét chói tai, lao vào màn mưa hoa liền choáng váng cả người.
Nhưng lệ quỷ sau lưng cô vẫn không dừng lại, một lòng muốn vồ lấy cô gái và ăn vào bụng.
Chu Vũ và Phong Hạnh cùng nhau quay đầu, nhìn lệ quỷ xông vào hiện trường tỏ tình, vẻ mặt vô cảm.
Mái tóc đen của Phong Hạnh không cần gió cũng tự bay tán loạn, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ hung ác thuộc về lệ quỷ.