Giọng nói lạnh băng của Chủ Thần vang lên, người sở hữu đồng hồ của Chủ Thần đều có thể nghe thông cáo này.
Việc này nói lên, chỉ chưa tới ba tiếng đồng hồ từ lúc tiến vào thế giới nhiệm vụ, Đội Luân Hồi đã mất một đội viên.
Thông cáo của Chủ Thần chuyển cho toàn bộ Đội Luân Hồi, trong lúc nhất thời, tinh thần mỗi người đều có chút xuống dốc.
Nên biết rằng, trước khi tiến vào thế giới này, mọi người còn không đặt nó
vào mắt, chỉ nghĩ đến bằng cách nào có thể kiếm điểm nhiều nhất.
Ai ngờ thế sự vô thường, bọn họ đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ luân hồi,
có đầy đủ kinh nghiệm, nhưng vẫn bị thế giới này vả cho không kịp tránh.
Mặc dù đội viên có hơi luống cuống, nhưng dù gì cũng là người từng trải, bọn họ liền lấy lại tinh thần đi theo đội trưởng.
Trịnh Càn nhanh chóng đi theo phương hướng kim la bàn chỉ dẫn, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Sao hắn có thể dễ dàng chết ở đây được? Đây chỉ là thế giới cấp B!
Phía trước hành lang xuất hiện ánh sáng, đó rõ ràng là một cánh cổng dẫn tới nơi nào đó.
Không có thời gian tự hỏi tại sao cánh cổng này lại xuất hiện trong hành lang bệnh viện, nhưng Trịnh Càn rất tin tưởng phương hướng la bàn chỉ, vì
thế rống lớn:
"Nhanh lên! Chạy đến cánh cổng đằng trước! Đó là đường sống!"
Các đội viên đồng thời lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, chạy qua bảy tám hành lang cong cong vẹo vẹo lâu như vậy, quái vật còn không ngừng ồ ạt chạy tới,
tinh thần bọn họ đã cực kỳ căng thẳng. Bây giờ rốt cuộc có hy vọng thoát ra ngoài, không thể nghi ngờ đây là liều thuốc trợ tim cho họ.
Có được hy vọng, Đội Luân Hồi bắt đầu chạy nhanh hơn, bỏ lại đám quái vật đằng xa.
Nhưng tai họa không bao giờ đến một lần, khi Đội Luân Hồi gần chạy đến cổng ánh sáng, không gian bắt đầu chấn động kịch liệt.
Đây là điềm báo trước khi không gian bị phân cách! Trong nháy mắt, sắc mặt
Đội Luân Hồi đều trở nên khó coi, lập tức dùng mọi thủ đoạn để chạy được vào cánh cổng.
Trịnh Càn là người đầu tiên chạy vào, sau đó đa
số đội viên cũng tiến vào an toàn, nhưng vẫn còn hai đội viên đang chạy ở cuối, sau khi chấn động trong không gian càng lúc càng tăng, cuối cùng
cũng không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa.
Trịnh Càn nhìn lại số người tiến vào trong này, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn.
Tiếp theo, cánh cổng lớn cũng tự động đóng lại.
Sau khi tiến vào đây, Trịnh Càn bắt đầu sắp xếp lại thông tin.
Thân là đội trưởng, hắn biết rõ độ khó khăn của nhiệm vụ lần này đã được
thăng cấp, bởi vì cốt truyện thay đổi, lực lượng của Phong Hạnh mạnh hơn trong phim rất nhiều. Về phương diện khác, đây là lần đầu tiên bọn họ
phải đối đầu với BOSS của thế giới quỷ thần, thiếu thốn kinh nghiệm
nghiêm trọng, cho nên khi vừa bắt đầu đã tổn thất mấy người, nếu tiếp
tục duy trì trạng thái này, chỉ sợ toàn bộ bọn họ sẽ bỏ mạng ở đây.
Trịnh Càn không muốn chết, hắn còn chưa hưởng thụ đủ, ở thế giới tinh tế hắn
nghèo đến chật vật, vì tiền tài mà buôn lậu ma túy, cuối cùng bị phán tử hình. May mắn được ông trời rủ lòng thương mới đạt được cơ hội trùng
sinh.
Mỗi một lần làm nhiệm vụ, hắn đều dùng cả tính mạng để thực hiện. Có thể nói là dũng mãnh không sợ chết.
Nhưng hắn đã đạt được địa vị như hiện tại, đàn bà hay tiền tài nếu hắn muốn
chỉ cần lật bàn tay là dễ dàng có được. Làm sao hắn có thể nói chết liền chết? Còn chết ở cái thế giới bị người xuyên tới muốn nát nhừ này? Hắn
không cam lòng! Hắn nhất định phải sống sót trở về không gian luân hồi!
Cho dù có dùng tính mạng của đồng đội làm đá lót chân hắn cũng không
tiếc!
Nghĩ như vậy, Trịnh Càn thở hổn hển, không dấu vết liếc nhìn từng người trong đội đã cùng hắn vào sinh ra tử.
Các đội viên đều mệt đứt hơi, sau khi tiến vào đây bọn họ kiểm tra hoàn
cảnh xung quanh rồi tạm thời nghỉ ngơi, uống mấy bình dinh dưỡng khôi
phục thể lực, mọi người mới bắt đầu cảm thấy khỏe trở lại.
"Đội trưởng, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"
Trịnh Càn nhìn bốn phía, nơi này là một hành lang thẳng tắp, âm u yên tĩnh, đủ để khơi dậy nỗi sợ hãi tận sâu trong mỗi người.
Trịnh Càn lấy súng đạn từ ba lô không gian tùy thân được Chủ Thần tặng cho
mỗi người làm nhiệm vụ, bắt đầu lắp đạn vào súng, nói:
"Trước
tiên, chúng ta phải chuẩn bị vũ khí cho tốt, sau đó đi về phía trước.
Còn nhớ rõ cốt truyện không? Cốt truyện có nhắc tới một hành lang giống
nơi này, nhân vật chính cũng là chạy tới đây, sau đó bị quỷ đánh tường
làm cho đi lòng vòng, cuối cùng chết thảm. Trong khi đó lối ra thật sự
lại chỉ cách hắn hai mét. Vì phòng ngừa loại tình huống này, tao đã cố ý mua bùa hộ mệnh, gặp được quỷ đánh tường cũng sẽ giải được thuật che
mắt của nó, cứ đi sát theo tao là được!"
"Vâng đội trưởng!" Mọi
người thấy Trịnh Càn bình tĩnh như vậy, nên cũng ổn định lại, xem Trịnh
Càn thành người đáng tin cậy, nói gì nghe nấy.
Bọn họ nghe theo
Trịnh Càn như vậy một phần vì Trịnh Càn rất mạnh, là đội trưởng, phần
còn lại vì điểm thưởng của hắn rất nhiều. Có nhiều vật phẩm các đội viên bình thường không đổi được, Trịnh Càn đều có. Bởi vậy, cứ nghe theo
Trịnh Càn là được.
Còn hai đội viên không kịp chạy vào cánh cổng trước khi không gian phân tách, lúc này hai người mặc dù đi ngang qua
nhau vẫn cảm ứng được gì đó, nhưng hoàn toàn không thấy và cảm giác được nhau, nên đành phải tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng xa.
Bởi vì hai người đang ở trong hai không gian khác nhau.
Cả hai đều phát hiện không thấy bóng dáng bọn quái vật đuổi theo sau lưng
ban nãy đâu cả, còn cánh cổng bọn Trình Càn đi qua cũng không thấy đâu.
Mà vũ khí, vật dụng để đối phó với thế giới quỷ thần rất đắt, cho nên
những đội viên bình thường chỉ có thể đổi bùa hộ mệnh cấp thấp, cùng vũ
khí công kích kiếm gỗ đào linh tinh. Hơn nữa, lúc trước vì cản trở sự
truy đuổi của đám quái vật, bọn họ đã dùng không ít, hiện tại chỉ còn
lại một vài thứ ít ỏi có thể sử dụng.
Nhìn bốn phía hành lang
trống trải tịch liêu, bọn họ không hẹn mà cùng đem tất cả đồ vật từ ba
lô không gian ra, trang bị bản thân từ đầu tới chân.
"Khà — khà a a —" Âm thanh quỷ dị vang lên phía sau một đội viên, khoảng cách của âm thanh gần đến mức dọa hắn ra mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng giơ súng
nhìn về phía sau.
Nhưng đằng sau lại trống không.
Biểu tình đội viên càng thêm căng thẳng, giơ súng nhìn bốn phía xung quanh, lưng tựa sát vào tường hành lang.
"Ai? Có ngon mày đi ra đây!" Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, mặt dù bên
ngoài mạnh miệng nhưng bên trong lại cực kỳ hoảng loạn.
Bởi vì, chỉ cần là người đã xem qua bộ phim này, sẽ hiểu được ý nghĩa của âm thanh ban nãy.
Phong Hạnh đang ở bên cạnh hắn!!!
Giằng co một hồi, mồ hôi lạnh trên người đội viên ra càng nhiều, mồ hôi chảy
vào mắt cũng không dám chớp, đề phòng nhìn những góc tối trong hành
lang, sợ lệ quỷ nổi danh trong phim điện ảnh kia đang đứng trong góc đó.
"Khà a —"
Âm thanh lại vang lên lần nữa, tinh thần
người đội viên đang trên bờ vực sụp đổ, hắn cầm súng bắn lung tung về
bốn phía, miệng gào thét: "Con chó chết này! Mày ra đây! Tao không sợ
mày! Có ngon mày bước ra đây!!!"
Mồ hôi lạnh lại một lần nữa
chảy xuống, lần này hắn cảm thấy trên trán có chút ngứa, giống như có
thứ gì đó rơi xuống trên mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt ngập tràn oán độc.
Chủ nhân đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng toét ra nụ cười, giống như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Đôi mắt người đội viên trừng lớn, tràn đầy sợ hãi, hắn thấy rõ gương mặt thật của lệ quỷ.
Đó là một cái đầu treo ngược dính trên trần nhà, tóc đen dài rũ xuống, bao trùm toàn bộ đỉnh đầu của hắn.
Vốn dĩ nó vẫn luôn ở phía trên đầu mình?
Ngay sau đó, mái tóc đen dài ra trong nháy mắt, bao phủ người đội viên lúc hắn chưa kịp hét chói tai.
Hì hì hì, đều chết hết đi!
Cắn nuốt người này xong, Phong Hạnh nhảy từ trần nhà xuống sàn, nhìn về
phía người đội viên còn lại đang bị lạc trong một hành lang vô tận khác.
Tuy rằng thịt của các ngươi dở thật, nhưng hương vị linh hồn thì không tồi chút nào.....
Khuôn mặt trắng bệch của Phong Hạnh dần lộ ra nụ cười, ánh mắt dần trở nên khát máu thích giết chóc khiến người sợ hãi.
Học trưởng không phải là người các người có thể đụng tới!
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Phạm Mây Trắng ném 1 cái lựu đạn. Thời gian ném: 2018-11-14 04:43:36
Thời gian trao dịu dàng cho người ném 1 cái địa lôi. Thời gian ném: 2018-11-14 06:55:49
Cảm ơn lựu đạn cùng địa lôi của các thiên sứ bé nhỏ~( ̄▽ ̄~)~
Cảm ơn lựu đạn của Phạm Mây Trắng, ôm hôn một cái! Moah moah! Cảm ơn địa
lôi của Thời gian trao dịu dàng cho người! Cảm ơn tiểu thiên sứ! Moah
moah!
Cầu follow và bình luận như thường lệ ~ chương hôm nay hơi ngắn, cầu đừng ghét bỏ QAQ
Mẩu chuyện nhỏ:
Phỏng vấn anh trai đội viên một chút, cảm giác mắng BOSS như thế nào?
Đội viên: (nở nụ cười sống sót) Rất sảng khoái!
Phong Hạnh: (một ngụm nuốt luôn) Đúng là rất sảng khoái.