Lục Tuyết không khỏi lầm bầm. “Thực xin lỗi … Thực xin lỗi … Lâm
tổng, tôi miễn phí cho anh những máy móc này. Tôi không lấy tiền của anh những cái máy này, không lấy tiền…”
Trung Hào vội vàng cúi đầu xin lỗi. Lâm Dương thở ra một hơi: “Quên
đi, chỉ cần có thể hoạt động bình thường là được, tôi không trách anh.”
“Cám ơn Lâm tổng, Lâm tổng, nếu không có chuyện gì, tôi về trước đây.”
Trung Hào lau mồ hôi trên trán, sắc mặt càng thêm tái nhợt. “Được, anh
trở về nghỉ ngơi thật tốt, †ôi nghĩ anh cũng quá vất vả mệt mỏi rồi.” Vẻ mặt Lâm Dương nghỉ hoặc, nhưng điều khiến anh nghỉ ngờ hơn cả là những
nhân viên đứng sau lưng Trung Hào, mắt đỏ hoe như đang cố kìm nước mắt.
Nhưng Lâm Dương không hỏi nhiều thêm. “Được rồi, Lâm tổng, tôi về
trước!” Trung Hào mỉm cười, sau đó xoay người lên xe. Nhưng trước khi
Trung Hào ngồi được lên xe, anh ta đột nhiên lảo đảo và ngã xuống đất.
Bùm! Một tiếng động vang lên trong không khí đang yên tĩnh. “Ông chủ!”
Tất cả các nhân viên lao đến ngay lập tức, đỡ Trung Hào dậy và bắt đầu
khóc. Lục Tuyết giật mình, Lâm Dương cũng sửng sốt, vội vàng đi về phía
trước.
“Tất cả tránh ra, tất cả tránh ra, để Lâm tổng tới xem!” Thư ký Lục vội vàng hét lên.
Các nhân viên xung quanh Trung Hào đều lui ra. “Có Lâm thần y ở đây,
ông chủ nhất định sẽ không sao.” “Ông chủ, ông phải cố lên!”
Mọi người nói với đôi mắt đỏ hoe. Lâm Dương rất tò mò. Anh nhận thấy
rằng tất cả nhân viên của công ty kỹ thuật điện tử Trung Hào đều rất
quan tâm đến sức khỏe của Trung Hào, mọi người đều thể hiện cảm xúc thật của mình, không có chuyện giả tạo.
Nhân viên của Trung Hào thực sự trung thành như vậy? Hay là tiền
lương Trung Hào trả cho họ nhiều đến nỗi họ thực lòng quan tâm đến sức
khỏe của anh ta? Lâm Dương lắc đầu, không nghĩ lan man nữa, lập tức tiến lên khám tổng quát qua một lượt. Một lúc sau, Lâm Dương thở phào một
hơi, khẽ nói: “Anh ấy không sao, nhưng đã quá lao lực vất vả rồi, tiếp
theo cần đến bệnh viện truyền dịch, uống thuốc điều dưỡng cơ thể, nghỉ
ngơi mấy ngày sẽ không sao nữa.” Mọi người nghe xong mới thở phào nhẹ
nhõm. “Tốt quá!” “Mấy ngày nay ông chủ thật sự rất vất vả!” “Mau đưa anh ấy trở về!” Mọi người vội vàng hội ý rồi chuyển Trung Hào lên xe. “A
đúng rồi!” Lúc này, Lâm Dương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Khi
kiểm tra, tôi phát hiện †im của ông chủ các anh không tốt lắm. Hãy đi
bệnh viện kiểm tra một lượt xem thử, tốt nhất hãy mua cho anh ta những
loại thuốc như đơn này trước!” Nói xong, Lâm Dương lấy giấy bút từ Thư
ký Lục, viết vài cái tên rồi đưa cho họ. Một nhân viên lớn tuổi liếc
nhìn xung quanh và thận trọng hỏi: “Lâm tổng, những loại thuốc này có
đắt không?” “Có hơi đắt, một liệu trình đại khái khoảng chín mươi triệu, tôi nghĩ ba liệu trình hẳn không vấn đề gì!” Lâm Dương nói. Nếu đặt lên người bình thường, áp lực chắc chắn sẽ rất lớn, nhưng Trung Hào dù sao
cũng có nhà máy riêng, hai tỷ bảy hẳn cũng không thành vấn đề. Nếu dùng
gần ba tỷ để đổi lấy sức khỏe tốt, thì hoàn toàn đáng giá. Chỉ là sau
khi nghe những lời này, vẻ mặt của cac công nhân này đều rất mất tự
nhiên. “Ba mươi triệu …’ Người công nhân già thì thào. “Chú Lưu, không
sao đâu, chúng ta cùng nhau sắp xếp một chút, vấn đề không quá nghiêm
trọng đâu!” Có người nói nhỏ. “Chỉ là ba tỷ, chúng ta còn có thể kiếm ra được!” “Ừ, mau đưa ông chủ đến Ừ, nhanh lên!” Công nhân già kia gật đầu rồi lập bệnh viện ngay đi.” Mọi người lần lượt nó tức mọi người nhấc
Trung Hào lên xe. Lâm Dương lúc này mới hơi giật mình. Tuy rằng những
người này nói rất nhỏ, nhưng dù sao hắn cũng là người tập võ, thính lực
tất nhiên vô cùng tốt. “Cái gì? Ông chủ của các anh còn không có nổi ba
tỷ?” Lâm Dương bối rối hỏi. “Cái này…” Một số công nhân do dự muốn nói
lại thôi nhưng công nhân già kia vội vàng cười nói: “Có! Có! Có! Lâm
tổng, anh không cần lo lắng, anh đi về trước đi, chúng tôi đưa ông chủ
đi bệnh viện.” “Thật không?”
Trong mắt Lâm Dương vẫn lộ ra vẻ hoài nghỉ.
Trong thời điểm bất ổn này, Lâm Dương nhạy cảm hơn một chút với mọi
thứ, dù sao thì anh cũng phải đề phòng Lâm Huy và những việc làm sau
lưng của nhà họ Vương. Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Dương mở miệng nói với một
công nhân có vẻ còn rất trẻ: “Ừm, vị này có thể ở lại hướng dẫn giúp tôi vận hành máy được không? Dù sao cũng nhiều người không quen dùng máy,
dù sao có người hướng dẫn cho cũng tốt hơn.” Đám người đều sửng sốt.
“Tôi?” Công nhân kia cũng không dám tin. “Ừ, tiện không?” Lâm Dương
cười. “Tiểu Tân, vậy Anh ở lại đi” Công nhân già kia nói. “Cái này … vậy được.” Người tên Tiểu Tân kia gật đầu ở lại. Mọi người lên xe tức tốc
đưa Trung Hào đến bệnh viện. “Lâm tổng, đi thôi!” Tiểu Tân nói. “Anh
đừng lo lắng, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không?” Lâm Dương khẽ hỏi. Tiểu Tân giật mình trong lòng, sau đó cố nặn ra một nụ cười nói: “Lâm tổng, Anh đang nói gì vậy? Chúng tôi thì có
chuyện gì chứ?” “Vậy tại sao Trung tổng thậm chí còn không thu xếp nổi
ba tỷ tiền thuốc?” Lâm Dương cau mày hỏi. “Cái này …” Tiểu Tân cứng
họng, không trả lời được. “Tiểu Tân, nếu có khó khăn gì, Anh có thể nói
với tôi, dù sao công ty của sếp Anh và Dương Hoa cũng được coi như hợp
tác làm ăn. Tình hình hiện tại của Dương Hoa không tốt, chắc hẳn cũng có ảnh hưởng đến chỗ các Anh, Anh nói xem có chuyện gì, đừng giấu diếm
tôi! Hiểu chưa?
“Lâm Dương nghiêm túc nói. “Nhưng… ông chủ nói rằng chúng tôi không
được phép nói với anh về nhà máy” Tiểu Tân đang ở trong tình thế vô cùng khó xử. Chắc chắn, có chuyện gì đó đã xảy ra, Lâm Dương nhíu mày nghĩ.
Nếu thay thế bằng công nhân già kia thì hẳn sẽ không moi ra được tin tức gì, nhưng công nhân trẻ này thì có thể. “Tiểu Tân, Anh nghĩ xem, nhà
máy của các Anh đang hợp tác với chúng tôi, nếu có chuyện gì xảy ra với
Trung Hào, không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn ảnh hưởng đến chúng tôi.
Vì chúng ta là quan hệ hợp tác, nên chúng ta phải thành thật! Nếu anh
không thể thành thật, thì việc hợp tác này làm thế nào tiếp tục được?”
Câu nói này có thể coi là chọc vào điểm yếu của Tiểu Tân, anh ta không
muốn Lâm tổng hiểu lầm ông chủ mình. Nghĩ một hồi, anh ta cắn răng nói:
“Được rồi, Lâm tổng, anh đã nói như vậy thì tôi sẽ kể cho anh nghe mọi
chuyện.
Kỳ thực … nhà máy của chúng tôi đã phá sản rồi Phá sản rồi??” Lâm
Dương với thư ký Lục bên cạnh đều sửng sốt. “Tiểu Tân, nhà máy của các
anh làm sao mà phá sản được?” Thư ký Lục ngẩn người. “Tại sao lại không
phá sản? Máy móc trong nhà máy của chúng tôi đều vô dụng, chỉ còn lại có một ít đồng nát sắt vụn, lại hết tiền, còn không phá sản sao? Tiền của
đơn hàng này, ông chủ dùng toàn bộ để trả lương cho chúng tôi, ông ấy
không còn gì nữa, lấy đâu ra ba trăm triệu mà mua thuốc.” Tiểu Tân thở
dài, chua xót nói. Vẻ mặt Lâm Dương trở nên căng thẳng, sắc mặt nghiêm
túc: “Tiểu Tân, anh nói cho tôi biết tất cả những gì anh biết! Đừng giấu diếm chuyện gì hết, nhà máy của các anh …
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Lâm tổng, lúc nãy anh cũng thấy một
số máy móc có vết gỉ loang lổ đó, thực ra ông chủ đã tháo dỡ hết những
máy móc trong nhà máy chúng tôi ra ghép lại với nhau để làm ra những máy móc của anh. Nguồn cung của nhà máy chúng tôi đã bị cắt từ lâu, chúng
tôi không thể giao hàng đi nơi khác, cho nên nhà máy đã thua lỗ rất
nhiều. Khi chúng tôi nhận được đơn đặt hàng của anh, nhà máy của chúng
tôi đã ngừng sản xuất rồi…” Tiểu Tân kể tất cả những gì đã xảy ra trong
công ty kỹ thuật điện tử Trung Hào. Nghe xong mấy câu này, Lâm Dương im
lặng đứng như trời trồng.
“Nhà máy là công sức cả đời của ông chủ, nhưng khi biết anh sắp sản
xuất loại thuốc này vì lợi ích của nhân dân, ông chủ thà đóng cửa nhà
máy chứ không dám trì hoãn việc của Anh, nên tháo dỡ máy móc để chuẩn bị hàng cho Anh, Lâm tổng, tôi biết anh hiện tại cũng rất khó khăn, nhưng
mong anh hãy giúp ông chủ, cho dù không thể cho ông ấy xây dựng lại nhà
máy thì ít nhất xin anh cho anh ấy khỏe mạnh được không? “Tiểu Tân rưng
rưng, giọng nói nghẹn ngào.