*Cách không làm nũng: Ý không trực tiếp làm nũng với ai đấy mà là làm nũng ở một khoảng cách nhất định (Ví dụ là làm nũng qua màn ảnh chẳng hạn)Wechat của Phúc Nguyên Ái ở bài cap này có viết: "Bên cạnh trống rỗng làm ngủ không được." (Tui mà là chồng bả chắc tui bay về ôm bả
liền......)
[1] Bạch thiết hắc (白切黑): Từ này ban đầu là từ ngữ lưu hành trong anime, hàm ý nhìn bề ngoài một người để đoán tính cách người ta. "Bạch thiết hắc" ý nói một người có bề ngoài ngây thơ,
trong sáng, đáng yêu, nhưng tâm địa bên trong lại rất tàn nhẫn, xấu xa.
Trái ngược của "Bạch thiết hắc" là "Hắc thiết bạch".
[2] Phượng hoàng nam (凤凰男): Có thể hiểu là các anh giai phất nhanh nhờ bám váy vợ ấy. Đây là từ
thường xuất hiện ở các truyện cổ đại, motip thường là một anh công tử
nhà nghèo x tiểu thư nhà giàu. Rồi nào vợ qua đời thì bắt đầu dùng tiền
và quyền của vợ để đi ăn chơi bài bạc rồi thanh lâu kĩ nữ.
[3] Vương Hy Phượng (王熙鳳): là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc. Tên thường gọi của Vương Hy Phượng là Phượng thư hay mợ Hai, là con dâu của Giả Xá, Hình Phu nhân, vợ chính thất của Giả Liễn, mẹ của Giả Xảo Thư, cháu ruột của Vương Tử Đằng, Vương phu nhân,
Tiết phu nhân.
[4] Bánh bông lan lá liễu (柳叶蛋糕): Bên mình thì chỉ gọi là bánh bông lan thôi, nhưng vì bánh có khắc hình lá liễu nên bên Trung Quốc gọi là bánh bông lan lá liễu.
[5] Không vui: Bản gốc là 不开心, vậy nên mới có 3 chữ Hán
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng chỉ một thoáng liền lâm vào tĩnh lặng. Không ai nói một lời.
Dì thì đang đợi trả lời, còn Đặng Dĩ Mẫn vẫn hãm sâu vào trong sự chấn
động lẫn khủng bố, sự tình thoạt nghe qua hết sức vớ vẩn như "Chị mình
chẳng những thành minh tinh, lại còn trở thành bạn của Khương Tự Uyển"
khiến cô vẫn chưa kịp tiếp thu.
Đặng Dĩ Manh cho rằng dì đã đoán
được quan hệ của cô và Đại Uyển, sợ tới không nhẹ, nơi nào dám lên
tiếng. Ngay cả cái người cho dù Thái Sơn sập ngay trước mặt cũng duy trì vẻ mặt không đổi như Đại Uyển, biểu tình cũng có chút mất tự nhiên.
Dì Lưu thấy hai người ngồi đối diện mình đều mang vẻ mặt nghiêm túc, có
chút nghi hoặc: "Sao vậy? Chẳng lẽ là dì đoán sai à? Theo như kiến thức ở địa phương nho nhỏ của tụi dì, Khương tiểu thư đây là đại minh tinh,
chắc hẳn là người rất bận, người rất bận như vậy, một phút cũng không
thể lãng phí, mấy ngàn vạn vẫn phải có, vậy mà vẫn chịu bớt thời giờ tới hỗ trợ đón người, khẳng định Tiểu Manh của tụi cô đối với cháu mà nói
là đặc biệt quan trọng."
Khương Tự Uyển lại tỏ vẻ tán đồng với lời nói này, rất có hứng thú nhìn bác gái đối diện, dùng ánh mắt cổ vũ bác nói tiếp đi.
"Là đặc biệt quan trọng như thế nào, đơn giản là anh hoặc em nhà cháu muốn
Tiểu Manh làm vợ đúng chứ?" Vẻ mặt dì Lưu như đang nói "Mấy đứa lừa sao
được dì", "Dì đoán đúng rồi chứ gì?"
Mặt Khương Tự Uyển không đổi sắc gật đầu: "Vậy cô cảm thấy, Manh Manh trở thành con dâu nhà họ Khương có được không."
Da mặt Đặng Dĩ Manh sung huyết. Quay đầu nhìn Đại Uyển, lại quay đầu nhìn dì, tâm như trống nổi.
"Không được." Đặng Dĩ Mẫn vậy mà phản ứng được rồi, "Chị của em đã ở bên anh
Tiêu Triệt rồi, chị, chị không được ngoại tình. Nếu chị vứt bỏ anh Tiêu
Triệt, em khóc cho chị coi."
Đặng Dĩ Manh mới muốn khóc đây nè, "Chị không."
Dì Lưu nói tiếp con gái, "Đúng đấy. Manh Manh nhà tụi cô đã có người rồi.
Là mẹ ruột của con bé định hôn ước từ nhỏ. Đại minh tinh, cháu đẹp như
vậy, anh chị em trong nhà khẳng định cũng không xấu, chắc hẳn đều là
những người tuấn tú lịch sự, tìm đối tượng khác cũng không khó. Hơn nữa
điều kiện nhà cháu tốt như vậy, chúng ta trèo cao không nổi. Nếu miễn
cưỡng trèo cao, cuộc sống sau này của Tiểu Manh sẽ không tốt, cũng rất
có lỗi với đứa bé Tiêu Triệt kia."
Khương Tự Uyển rơi vào trầm tư.
Đặng Dĩ Manh xua tay với dì Lưu: "Dì, con muốn nói với dì rằng......."
"Được rồi." Đại Uyển ngồi bên cạnh cắt lời cô, giơ tay nhéo sau cổ cô, dịu dàng giải thích, "Muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi."
-
"Đại Uyển để cô và Tiểu Mẫn tới nhà cậu ấy nghỉ ngơi?" Mặt Tiêu Triệt đắp
đầy dịch hoa, hai con mắt trừng to, "Đấy vẫn là Đại Uyển anh biết sao."
Đặng Dĩ Manh ngồi cách hắn cũng không xa, rũ đầu, "Đúng vậy. Em không muốn làm phiền chị ấy."
Tiêu Triệt vừa giơ tay điều chỉnh lại cái mặt nạ mỏng như cánh ve của mình,
mười ngón tới lui giống như đang đánh piano, vừa lắc đầu tán thưởng,
"Anh không phải nói cái này. Manh Manh à, Đại Uyển thật sự rất để bụng
tới em đấy. Ở trong cái vòng này Đại Uyển nổi tiếng là một người rối
loạn ám ảnh cưỡng chế và cao ngạo, nếu không phải là bạn tốt, sẽ không
để người khác biết nhà mình ở chỗ nào, em xem đi, vì giúp em sắp xếp cái kịch sân khấu ngốc nghếch kia, còn cho anh tới, hiện tại lại cho cô và
Tiểu Mẫn đến, nói câu này không được xuôi tai, nhưng vạn nhất Tiểu Mẫn
con nít con nôi, lỡ không lưu ý để tin nóng của cậu ấy lộ ra
ngoài......"
Đặng Dĩ Manh gật đầu, "Em cũng biết chị ấy đã trả giá rất nhiều."
Trả giá rất nhiều, nhưng lại không được lấy lòng. Tâm tư của con nít thì
đơn giản, lại thẳng thắn, luôn cảm thấy Đại Uyển muốn bắt chị mình về
Khương gia làm con dâu, vậy nên khi Đại Uyển đề nghị để nàng và Đặng Dĩ
Manh ở chung một phòng, Đặng Dĩ Mẫn đúng lý hợp tình nói: "Tư thế ngủ
của chị em không tốt, không nên quấy rầy tới chị Uyển." Sau đó mạnh mẽ
túm cô đi.
Kết quả, tối hôm qua, Đặng Dĩ Mẫn thì ngủ với cô ở
phòng cho khách cạnh phòng Đại Uyển, còn dì Lưu thì ngủ ở một căn phòng
cho khách khác. Đặng Dĩ Mẫn tuy rằng rất mệt, lại ngủ không được, sợ
Đặng Dĩ Manh ngủ trước để lại mình cô bé, vậy nên vẫn luôn mạnh mẽ nắm
lấy một cái móng vuốt của Đặng Dĩ Manh, cứ như vậy, Đặng Dĩ Manh muốn
sang phòng bên an ủi Đại Uyển một chút cũng không được, chỉ có thể nhận
mệnh, an phận nằm ở chỗ đó.
Đặng Dĩ Mẫn là một cô bé mới mười hai
mười ba tuổi, nhưng đã hiểu được rất nhiều thứ, nghỉ ngơi một lát mới
nói với Đặng Dĩ Manh: "Chị, em cảm thấy trong lòng chị gái xinh đẹp này
mang ý xấu."
Đặng Dĩ Manh buồn ngủ tới cực điểm, hai mắt nhập nhèm, miễn cưỡng trả lời: "Ý xấu chỗ nào."
"Em biết, chị ấy và anh Tiêu Triệt từng có tai tiếng, là tình địch của chị
đấy." Vẻ mặt của Đặng Dĩ Mẫn như cùng chung kẻ địch, "Giới thiệu chị cho anh em của chị ấy, vậy không phải là đang khéo léo dọn sạch chướng ngại sao!"
Đặng Dĩ Manh bật cười: "Gần đây em mới thi lịch sử hả?"
Đặng Dĩ Mẫn khóc thút thít: "Chị, chị đừng nói nữa, điểm kém lắm luôn, ba mắng em là đồ óc heo. Em không phải óc heo mà."
Đặng Dĩ Manh an ủi cô bé một chút, vỗ lưng cô bé, vậy mà dỗ được em ấy ngủ
rồi. Cái bệnh sâu ngủ này mà để cho em gái rồi, bản thân cô vậy nên
chẳng buồn ngủ nữa. Hai mắt cô trợn to nhìn trần nhà, nghĩ thầm, nghe
được hai chữ tình địch thật đúng là tựa như đã cách một thế hệ vậy,
nguyên nhân ban đầu vì sao cô lại tới bên cạnh Đại Uyển? Cuốn sổ ghi nợ
này sớm đã trở nên rối loạn, không đòi nợ cũng vậy thôi. Với lại Uyển tỷ muốn tạo cp với ai, cũng sẽ không đáng để chị ấy tự thân ra mặt dọn dẹp chướng ngại, người ta là nữ thần đấy, cao lãnh tới đẩy cũng không ngã
luôn đấy trời.
Đặng Dĩ Manh nhoài người về phía cái gối đầu tủi thân thay Đại Uyển.
Nữ thần cao lãnh vào sớm hôm sau phải ra ngoài đóng phim, có hai người
khác canh chừng, ngay cả một cái hôn tạm biệt với Đặng Dĩ Manh cũng
không làm được.
Dì Lưu là một người cực có ánh mắt, thấy Đại Uyển
muốn ra ngoài, lôi kéo hai cô gái nhỏ giành đi ra trước, khom lưng cảm
ơn, nói một đống lớn mấy câu ngại quá quấy rầy tới cháu, ngay sau nói
muốn đi dạo, kéo lấy hai người các cô chạy trốn.
Lúc này là hai mẹ con nhà dì đi dạo phố. Đặng Dĩ Manh học xong, trước tới nơi của Tiêu Triệt trốn tạm.
"Hay đêm nay ở nhà của anh đi." Tiêu Triệt là một đứa trẻ ngoan, "Cô khó
khăn lắm mới tới được đây, chúng ta cần chăm sóc tốt cho cô, đừng để cô
không vui."
Đặng Dĩ Manh gục đầu xuống, "Nhưng mà, chuyện của em
với anh, có thể lừa được nhất thời, sau này vẫn phải đâm thủng lời nói
dối này nha."
Tiêu Triệt tương đối lý trí nói, "Việc này, những
người thế hệ trước như bọn họ khẳng định không thể lập tức tiếp thu
được." Lại kéo tay Đặng Dĩ Manh, "Chúng ta trong Tết âm mấy năm này, còn phải hỗ trợ che giấu cho nhau."
Đặng Dĩ Manh rút tay về, "Không muốn." Lắp bắp, "Việc như thế này thì anh tìm người khác đi."
"Quyết đoán từ chối anh như vậy ấy hả?" Tiêu Triệt cười ha ha, "Đặng Dĩ Manh thật là đứa nhỏ tồi mà."
"Không phải muốn từ chối anh." Đặng Dĩ Manh thở dài, "Làm như vậy chẳng lẽ
không làm người khác tổn thương sao. Bên anh thì em không biết, nhưng em sợ Đại Uyển nhà chúng ta sẽ ghen."
Tiêu Triệt cười hì hì: "Nói
vậy thì anh càng phải làm mới được, anh thích nhìn Đại Uyển nhà mấy
người ghen, em không biết cậu ấy từ xưa tới nay có thể khiến người tức
chết thế nào đâu. Hơn nữa còn thần thần bí bí, muốn hành cậu ấy cũng tìm không được chỗ nào để bắt đầu. Rốt cuộc thì bây giờ cũng tìm thấy nhược điểm của cậu ta rồi, anh đây tự nhận rất vui vẻ."
Đặng Dĩ Manh trợn mắt trắng, "Sớm đã biết anh chính là bạch thiết hắc [1] mà."
Hai người đang nói chuyện, thì di động của Đặng Dĩ Manh vang lên, dì và Đặng Dĩ Mẫn đi dạo mệt rồi, hỏi cô đã tan học chưa.
Đặng Dĩ Manh còn chưa kịp nói câu nào, Tiêu Triệt đã sớm đoạt lấy cái điện
thoại, làm nũng với cái microphone, "Ai nha, cô, lâu rồi không gặp, con ở bên này cũng rất nhớ cô, chủ yếu là, chẳng có ai biết chơi mạt chược
của quê nhà mình cả, quy củ cũng không giống, thật muốn đánh bài với cô
mà."
Đặng Dĩ Manh nghe một già một trẻ ở bên đó kẻ xướng người
họa, cả hai cùng phát ra tiếng cười to rất kì dị, từ trong đáy lòng cảm
thấy vắng lặng. Ngồi ở một bên, lấy điện thoại của Tiêu Triệt lướt Weibo của Đại Uyển.
Đại Uyển cũng coi như không quá chịu khó vào đây,
trạng thái mới nhất chính là thông báo 《Thanh Vân Kỷ Sự》sắp đóng máy,
bên dưới còn có mười mấy nghìn bình luận, có người bảo chị ấy nghỉ ngơi
cho thật tốt, có người cầu mong kết sẽ là bách hợp (Đặng Dĩ Manh cẩn
thận đọc bình luận này: Trời, nữ chủ quá ngầu, cùng với nữ phụ nào cũng
đều có hint mà, thật không hiểu được loại kịch thế này còn cần nam chủ
làm gì, hoàn toàn có cảm giác như phượng hoàng nam [2] ấy), còn
có người gào khóc cầu Đại Uyển up ảnh selfie: "Uyển Uyển đăng ảnh tự
sướng được không, nếu không up ảnh selfie thì chúng em sẽ báo cảnh!"
Đặng Dĩ Manh cười khúc khích, bạn fan nhỏ này cũng quá đáng yêu. Lại yên
lặng tự kiêu ngạo, bản chính gốc đã được cô nhìn hết 360 độ mọi phía
nha. Vuốt gương mặt từ từ nóng lên, không chỉ từng xem, còn hôn nữa.
Tiêu Triệt từ bên kia đi tới, ngồi xuống cạnh cô: "Con mang Manh Manh tới đón cô và em gái ha."
Khương Tự Uyển quay xong cảnh cuối của một cái phó bản cho《Thanh Vân Kỷ Sự》,
đang cùng với Trị Thịnh ngồi cách nhau một khoảng để nghỉ ngơi, thì nhận được thông báo của đạo diễn nói muốn mở một cuộc họp với biên kịch, có
lẽ cần sửa lại phần kết, bảo bọn họ rằng chờ nhận được kịch bản mới
nhất, vậy nên hôm nay sớm kết thúc công việc một chút rồi nghỉ ngơi đi.
Khương Tự Uyển khó có được ngày nghỉ, gọi cho Đặng Dĩ Manh, lại có thông báo tắt máy.
Tiếu quản lý chở nàng về nhà.
Đầu Đại Uyển dựa lên chiếc gối hình chữ U nho nhỏ mà Đặng Dĩ Manh mua, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại. Nàng vội cúi đầu xem, nhưng rồi lại
trở nên hờ hững, sau một lúc lâu vẫn không nghe máy.
Tiếu quản lý
ngồi ở phía trước nghe thấy, từ kính chiếu hậu nhìn một cái, cười nhắc
nàng: "Chị Uyển, nghe máy đi, vì sao lại thần hồn lạc phách như vậy?
Không muốn bắt máy sao?"
Khương Tự Uyển không đáp, nhẹ thở dài, nhưng vẫn chọn nghe máy: "Alo."
Thanh âm của Quyền Anh ở đầu dây bên kia rất thoải mái: "Khương tiểu thư, vừa nãy lại muốn hỏi cung mình đúng không?"
Khương Tự Uyển thanh giọng nói: "Không."
"Nghe nói hôm nay các cậu được kết thúc công việc sớm, vừa lúc mình cũng có
thời gian, mình đến tìm cậu, hay cậu tới tìm mình? Chúng ta tâm sự."
Khương Tự Uyển nghĩ nghĩ, "Mình tới Hoàn Vũ đi."
"Cũng được."
Tiếu Khoa Ngải dù sao cũng là quản lý được đào tạo chuyên nghiệp, tuy rằng
không cố ý nghe lén, nhưng vẫn rất cẩn thận hỏi: "Chị Uyển, thay đổi
tuyến đường sao?"
"Ừ."
Không bao lâu thì hai người đã tới tòa nhà cao tầng của Hoàn Vũ đối diện với Hoa Dung.
Khương Tự Uyển vào cửa, hệ thống bảo vệ của Hoàn Vũ không những không ngăn
cản, ngược lại còn cung kính vô cùng, Tiểu quản lý đi theo đằng sau vuốt mồ hôi, tiến lên nhỏ giọng nói với nàng: "Chị Uyển, thật kì lạ, chúng
ta vốn dĩ là nghệ sĩ của Hoa Dung, không phải là cái gai nhọn trong mắt
Hoàn Vũ sao? Cho dù già vị lớn thì cũng như vậy."
Khương Tự Uyển nhẹ liếc nhìn hắn, hắn tức khắc đã biết bản thân hỏi nhiều, im lặng đứng trang nghiêm.
Nghe nói Khương Tự Uyển tới, Quyền Anh từ tầng bốn mươi mấy xuống, tới phòng dành cho khách quý ở tầng bảy, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, cười như Vương Hy Phượng [3] vậy đấy, "Khách quý đến, khách quý. Là tôi sơ suất, không từ xa nghênh đón."
Tiếu Khoa Ngải đứng ở bên cạnh, âm thầm đánh giá Quyền Anh, trong lòng kinh
ngạc, nghĩ thầm người này so với việc làm người đại diện, càng thích hợp theo nghề diễn viên.
Quyền Anh nhìn xung quanh xong, lại vỗ vai
Đại Uyển, cười nói: "Mình có việc cầu với cậu, tiểu thư à, mình mời cậu
dùng trà xuất ngoại, được không?"
Khương Tự Uyển không tỏ cảm xúc, nhìn liền biết ý tứ của nàng, ở chỗ này là được rồi.
"Người theo cậu cũng đói bụng đấy nha," Quyền Anh chỉ Tiếu phía sau nàng, cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ trừ bỏ Đặng Dĩ Manh, cậu sẽ không để bụng trợ thủ
khác sao? Như vậy cũng thật quá đáng đấy."
Tiếu quản lý suýt nữa
là đem người này trở thành tri kỉ, nước mắt cũng chuẩn bị chảy xuống tới nơi rồi, chỉ hận không thể nắm lấy cái tay nhỏ của đồng chí cách mạng
Quyền Anh.
Khương Tự Uyển nhỏ giọng "Thật phiền toái", ngay sau đó đứng dậy, đi thang máy xuống.
Ba người đi vào một quán cà phê sang trọng, Quyền Anh mặc một chiếc áo len màu trắng, khoác một chiếc áo tây trang màu nâu, đeo một chiếc vòng
xích lấp lánh, khí chất giỏi giang, dáng người quyến rũ, ngồi cạnh
Khương Tự Uyển mà không thua thiệt về nhan sắc chút nào, Tiếu Khoa Ngải
nhìn đến ngây người, lại nghe nàng mở thực đơn giới thiệu, "Bánh bông
lan lá liễu [4] ở nơi này có hương vị không tồi, hay là thử món này đi?"
Khương Tự Uyển không nói, mí mắt nâng lên, nhìn hắn.
Lúc này Tiếu quản lý mới nhận ra. Đồ ngọt đối với hai vị nữ nhân ở đây có
lẽ là chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hai người đấy vậy mà đang hỏi hắn đó, khiến hắn được sủng ái mà vô cùng khiếp sợ, gật đầu như đảo tỏi.
Bánh bông lan được mang ra, hắn cầm cái muỗng từng ngụm lại từng ngụm đưa
vào trong miệng, quả nhiên là danh bất hư truyền, cho vào miệng rất mềm
mại, ngọt mà không bị ngấy.
Hai chị gái này bắt đầu nói chuyện,
Quyền Anh nhẹ nhấp một ngụm trà, đôi mắt cong cong cười nói: "Mình nhờ
Manh Manh tiểu thư gửi lời cho cậu, chắc cậu cũng nhận được rồi đúng
không."
Khương Tự Uyển lấy một cái muỗng khuấy cà phê trong ly của mình, đôi mắt rũ xuống, lười nhác không nói lời nào.
"Dư Mạt bên đây của tụi mình chỉ là một người mới, không hiểu chuyện, lại
vì có quan hệ tốt với Tề Tiểu San, cho nên lời nói đi ra có chút ngông
cuồng, nhưng cậu là nữ thần nha," Quyền Anh vừa dỗ vừa khuyên, "Hà tất
chấp nhặt với họ làm gì, cậu ép người ta ra khỏi vòng, thì cũng được gì
đâu, chẳng lẽ không sợ mang phải tiếng xấu là keo kiệt sao? Còn về phần
hình tượng trước công chúng của Đặng Dĩ Manh tiểu thư, về sau còn rất
nhiều cơ hội để xây dựng mà, mình dám cam đoan với cậu, Hoàn Vũ bên này
của tụi mình, vĩnh viễn sẽ không bôi bẩn Tiểu Đặng, khoan dung và độ
lượng được không, Đại Uyển."
Tiếng Đại Uyển ở cuối câu này, gọi đến mức Tiếu quản lý nghẹn luôn.
Khương Tự Uyển không nhìn Quyền Anh, lại liếc mắt nhìn Tiếu một cái.
Vẻ mặt Tiểu Tiếu rất tủi thân: "Chị Uyển, chị trừng tôi làm gì....."
Quyền Anh che miệng cười, "Về việc này, mình coi như là cậu đã đáp ứng. Chúng ta là bạn cũ, chút mặt mũi này cậu vẫn nên bán cho mình đi. Còn một
việc nữa, không phải là mình cầu cậu, mà là Tô tổng nhờ mình cầu tình,
hỏi khi nào hiệp ước của cậu với Hoa Dung đến hạn? Nếu có thể thì vẫn
nên nhanh chóng chuyển đến Hoàn Vũ đi." Dừng một chút, miệng lưỡi trở
nên già nua rất nhiều, dễ nhận thấy là đang thuật lại lời của ai đó:
"Nào có chuyện ba thì mở sẵn công ty quản lý, con gái thì chạy tới công
ty đối diện ký hợp đồng bán mình, nói ra ngoài không phải khiến người
cười rớt hàm răng sao?"
Tiếu Khoa Ngải bị câu này làm nghẹn một
ngụm bánh bông lan trong cổ họng, sặc gần chết, vừa ho khan, vừa dùng
đôi mắt chan chứa nước của mình nhìn chị Uyển nhà hắn. Cuối cùng lại
nhìn chằm chằm Quyền Anh. Lúc đầu còn tưởng người này là người tốt. Ai
biết lại xấu như vậy, lúc giới thiệu bánh bông lan nhất định là mang ý
xấu, đây là thành tâm muốn khiến hắn sặc chết mà......
Hấp tấp đi
theo chị Uyển nhà hắn từ quán cà phê ra, Tiếu quản lý cũng không dám lên tiếng, cho tới khi lên xe, mới sợ sợ hỏi câu: "Chị, đi đâu?"
Khương Tự Uyển ôm hai tay, nhíu mày, "Tùy tiện đi dạo."
"Được." Tiếu quản lý tuân mệnh xong cũng không dám chậm trễ, dùng giới hạn tốc độ lái xe thấp nhất từ từ chuyển bánh trên đường.
Nỗi lòng của Khương Tự Uyển vốn là không có gì, nhưng bỗng thấy có một nhóm người đang nói chuyện hết sức vui vẻ ở ven đường, hướng về phía trước
nói một câu: "Dừng lại."
Ở nơi đó có Đặng Dĩ Manh và em gái của em ấy, còn có mẹ kế nữa, đều đứng chỗ cửa sổ của một quán đồ uống, chờ đồ. A, người con trai đeo khẩu trang kia không phải Tiêu Triệt thì là ai?
Khương Tự Uyển không ở bên, Đặng Dĩ Manh, em cười đến rất lợi hại đấy.
Đặng Dĩ Manh nghe em gái kể hàng loạt khổ, bị mẹ của mình bắt thử bao nhiêu
là quần áo, lại mỗi lần thử bộ nào đều phải chụp ảnh, cô cảm thấy buồn
cười, vừa tức cười vừa nhắc: "Dì, mấy cửa hàng ở mặt tiền tương đối
kiêng kị điều này, không thích khách chụp ảnh đâu."
Dì Lưu gật đầu: "Đúng rồi, cho nên dì mới bảo con nhỏ tự chụp ở phòng thay quần áo đấy."
Tiêu Triệt và Đặng Dĩ Manh đều cười rộ lên. Tiêu Triệt còn không nhịn được, theo thói quen xoa nhẹ đỉnh đầu cô một cái.
"Đừng như vậy, nếu muốn quần áo thì con đều sẽ mua cho Tiểu Mẫn." Đặng Dĩ Manh nói.
Dì Lưu nghe vậy liền vui vẻ, tung tăng nói muốn ăn lẩu bò cạp cừu, nói đúng lúc đang rét đậm, vừa lúc bồi bổ.
Mọi người lên chiếc xe thể thao nhỏ của Tiêu Triệt.
Trước lúc lên xe, Đặng Dĩ Manh luôn cảm thấy có ánh mắt rét lạnh muốn nhìn
xuyên người mình, nhưng khi giữ cửa xe nhìn xung quanh, lại không phát
hiện được cái gì cả.
Đến tiệm lẩu rồi, trong lúc chờ đồ ăn, cô để mọi người nói chuyện rôm rả, còn mình thì lấy