Chung Việt vẫn luôn im lặng nghe Lý Ngạn phát tiết, hắn cũng rất khó chịu với sự việc phát triển thành tình trạng như hôm nay, cũng biết tình hình
hiện tại bất lợi với bọn họ như thế nào.
Bởi vậy, hắn cũng đã
chịu đựng những lời nói vô tình của Lý Ngạn trong cơn tức giận và sự lớn tiếng quát tháo của Lý Ngạn với hắn.
Nhưng tuyệt đối không nên,
Lý Ngạn không thể nói bản lĩnh của hắn không bằng người khác còn làm
nhục gia học của Chung gia, càng không nên khiêu khích điểm mấu chốt
cuối cùng của hắn!
"Ta là phế vật ư?"
Thái độ vẫn luôn ép
dạ cầu toàn của Chung Việt bị xé bỏ, bộc lộ ra sự kiêu ngạo của hắn với
tư cách là người thừa kế Chung gia, cười lạnh nói: "Lý Ngạn, chẳng lẽ
ngươi đã quên rồi, ban đầu là ai đã cứu ngươi khỏi trận nước lũ, là ai
đo lường tính toán thiên cơ cho ngươi để ngươi lập nên kỳ công liên
tiếp? Là ta. Ban đầu là ai quấn lấy ta không rời, là ai nói yêu ta, sẵn
sàng hy sinh tính mạng vì ta? Là ngươi."
"Nếu không phải vì như
vậy, ta sẽ không có tình cảm với ngươi, sẽ không chịu đựng ngươi khắp
nơi, sẽ càng không cho ngươi leo lên giường của ta!"
"Nhưng ngươi đừng quên, Chung Việt ta đường đường là người thiên cơ, cũng không phải là ngươi không thể!"
Lý Ngạn bị thái độ trịch thượng của hắn chọc giận, buông hai tay đang che mặt xuống, suýt chút nữa thì đánh trả.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, bỏ bàn tay đang giơ cao xuống, giọng giận
dữ nói: "Người thiên cơ thì sao, bây giờ còn ai để ngươi vào mắt nữa? Có một sự thật không thể chối cãi là ngươi đã thua ván này trước Khâm
Thiên Giám, thua trước đệ tử của Chung gia ở kinh thành. Ngươi có thể
chặn miệng của ta, cũng có thể chặn miệng của người trong thiên hạ sao?"
"Ta là người thiên cơ Chung gia sao phải sợ người trong thiên hạ nói gì?"
"Ngươi không sợ, còn ta thì sao?"
Lý Ngạn cao giọng nói, "Ngươi có từng nghĩ đến ta có sợ hay không chưa!
Ngươi là người thiên cơ, ngươi khinh thường thiên hạ này, nhưng ta không thể! Vì sao ngươi luôn không hiểu hoàn cảnh của ta khó khăn đến thế
nào. Để có được thiên hạ này, ta trăm phương ngàn kế dùng mọi thủ đoạn,
nhưng ngươi chưa bao giờ để ý! Ta thực sự nghi ngờ, từ đầu đến cuối, rốt cuộc ngươi có từng thật lòng suy nghĩ một chút nào cho ta hay không!"
"Lý Ngạn ngươi thật quá đáng!"
Chung Việt cực kỳ tức giận đến mức chỉ vào mũi Lý Ngạn nói: "Rốt cuộc là ai
không suy nghĩ cho ai! Ngươi chỉ lo cho bản thân ngươi, nhưng có từng
hỏi ta đã hy sinh bao nhiêu cho ngươi không? Ngươi có biết không, vì bói toán ra thiên cơ của trận động đất lần này cho ngươi, sự sống của ta đã mất 3 năm tuổi thọ! Ngươi có biết không, nếu không phải ta yêu ngươi,
làm sao ta phải đi ngược lại gia quy để nương thân cùng ngươi! Ngươi còn biết không, vì ngươi ta cũng đã từ bỏ vị trí tộc trưởng núi Thiên Cơ!
Nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế này! Ngươi như vậy không phụ lòng
ta sao?!"
Cơn tức giận của Lý Ngạn đình trệ, trong mắt cuối cùng cũng khôi phục được một chút tỉnh táo.
—— Bây giờ hắn đang trong hoàn cảnh nguy cấp, Chung Việt có lẽ là trợ lực
cuối cùng của hắn, lúc này hắn tuyệt đối không thể lục đục với Chung
Việt, huỷ hoại đường lui của bản thân.
Tuy đã hạ quyết tâm nén
giận, nhưng khi nghĩ đến chuyện này, rốt cuộc Lý Ngạn vẫn không đành
lòng, cau mày nói: "Nếu ngươi quả thực đã dùng hết tâm lực, vì sao lại
thua trước Khâm Thiên Giám?"
Chung Việt cười lạnh nói: "Ngươi
thật sự cho rằng ta thua trước Khâm Thiên Giám sao? Chỉ bằng đạo hạnh
của lão bất tử kia cũng dám nhìn trộm những thiên cơ như này ư? Chỉ sợ
đã sớm trở thành người câm người mù, dương thọ cạn kiệt rồi! Nhưng ngươi có thể thấy hiện tại ông ta vẫn sống khỏe mạnh, sau khi xem hiện tượng
thiên văn nhìn nén được huyền cơ như vậy, ông ta còn dồi dào sức lực quỳ bên ngoài Ngự Thư Phòng một ngày một đêm mà chưa mất mạng sao? Quả là
trò cười! Sau lưng ông ta nhất định có một người khác!"
Trong
lòng Lý Ngạn cũng khá nghi ngờ về việc Lưu Bất Ngữ của Khâm Thiên Giám
đột nhiên trở nên tài giỏi như vậy, lúc này nghe lời Chung Việt nói cũng thấy có lý, chỉ là......
"Rốt cuộc thì ai là người đứng sau ông
ta, vậy mà có thể tiên đoán được điều mà đến ngươi cũng không tính ra
được? Hay là...... Đối phương là người cùng gia tộc thiên cơ, trưởng bối của ngươi?"
"Không thể nào!"
Chung Việt dứt khoát phủ nhận, "Ta chính là người thiên mệnh của Chung gia, ai dám làm trái ý ta!"
"Người thiên mệnh?"
Hai mắt Lý Ngạn chợt lóe, tâm tư bỗng dưng lung lay.
Chung Việt vừa nói xong, thấy ánh mắt sáng quắc của Lý Ngạn nhìn hắn, do dự
một chút vẫn nói cho hắn bí mật bất truyền của Chung gia. Nhưng cũng
giới hạn ở trong chỗ lợi hại của người thiên mệnh, cũng không nói rõ cho hắn phải làm thế nào mới có thể trở thành người thiên mệnh, chỉ nói
phải qua tuổi 20 rồi trở về tộc mới có thể kế thừa vị trí tộc trưởng.
—— Có thể phá hỏng tình tiết, cho dù cuối cùng bọn họ không giết được Lý Ngạn thì cũng không có kết cục tốt đẹp.
Trong lòng Chung Việt cũng không nguyện ý chấp nhận giả thiết như vậy, hắn
quật cường cho rằng bản thân và Lý Ngạn có thể ở bên nhau lâu dài, chỉ
cần thực sự chinh phục được nam nhân này, có được tất cả, cửa ải tình
yêu của hắn cũng có thể thuận lợi vượt qua.
Trong lòng Lý Ngạn kích động, hắn chẳng thể ngờ tới địa vị của Chung Việt ở Chung gia lại đặc biệt như thế.
Chung Việt bây giờ 18 tuổi, sau hai năm nữa hắn trở về tộc sẽ nắm Chung gia
trong tay, đến lúc đó chẳng phải Chung gia sẽ để hắn sử dụng sao?
Hắn cố nén sự đắc chí trong lòng xuống, thay vì lộ ra vẻ háo hức, hắn cau
mày nói: "Nếu không phải trưởng bối Chung gia, vậy người đứng sau lưng
Lưu Bất Ngữ kia rốt cuộc là ai?"
Đúng vậy, rốt cuộc là ai chứ?
Cẩu Lương sờ sờ môi, nhìn dáng vẻ vắt hết óc của Chung Việt và Lý Ngạn, câu môi nở nụ cười.
Bọn họ bây giờ còn không biết, hoàng đế đã phái quan thuộc Thái Thường Tự
đến núi Thiên Cơ trước, muốn thảo luận với Chung gia: Hoàng đế muốn biết thái độ của núi Thiên Cơ với hành động của Chung Việt, người khác không biết, nhưng ông rất rõ chuyến này Chung Việt đã vi phạm gia quy của
Chung gia, cũng sẽ bị đuổi đi giống như quốc sư năm đó.
Nếu Chung Việt không có núi Thiên Cơ làm chỗ dựa, hoàng đế muốn xử lý Chung Việt chướng mắt vướng víu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là, núi Thiên Cơ cũng không vừa, làm như không thấy với người Đại Lương phái đến, thái độ mập mờ.
Hoàng đế lúc này mới không còn cách nào khác, đành phải giam củ khoai lang
nóng bỏng tay Chung Việt này cùng vào Đông Cung, đây là lồng giam cao
quý nhất Đại Lương này.
Còn Chung gia......
Cha con Chung Siêu kia còn lo lắng đề phòng, sợ Chung Việt ở dưới núi chịu thiệt.
Vị tộc trưởng Chung gia kia thật ra là một người bảo thủ, chỉ nói: "Việt
Nhi một ngày là người của Chung gia ta, ai dám làm tổn thương một sợi
lông của nó? Mấy đứa đừng có nhúng tay vào thế sự, kiếp nạn sinh tử của
Việt Nhi phải để nó tự mình vượt qua. Chung gia có thể chào đón người
thiên mệnh thứ ba hay không, hy vọng tất cả đều nằm ở Việt Nhi. Nếu ai
phá hỏng cơ hội lần này của Chung gia ta vì sự mềm yếu như nữ nhân, ta
nhất định không tha cho kẻ đó!"
Thật không biết, nếu Chung lão gia này biết chính mình đoạt vận may của Chung Việt thì sẽ có biểu cảm gì đây?
Nói vậy, vô cùng thú vị.
Chung Thuyên bước tới, thấy cậu bị nội dung trong sách chọc cười liền để ý
nhìn kỹ hơn. Vốn còn tò mò là nội dung gì, không ngờ bên trên lại viết
về sự tích anh dũng của Giang Hồ Lang Trung lần nọ đã dùng thuốc độc
khiến kẻ thù của mình vừa nôn mửa vừa bị tiêu chảy trên mặt lại đầy vết
loét, tạm ngừng một cách tinh tế, giọng cung kính nói: "Chủ nhân, ngoài
cửa có Lý Tích cầu kiến."
Cẩu Lương đặt cuốn sách xuống, "Hắn kiên nhẫn hơn ta nghĩ nhiều, để hắn vào đi."
Sau khi Lý Tích vào nhà thăm hỏi, cũng không cố ý tỏ ra huyền bí, nói
thẳng: "Tích nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ cho người hộ tống An Vương về
kinh, không biết tiên sinh có tính toán gì không?"
Cẩu Lương: "Ngươi cho rằng nên như thế nào?"
Lý Tích bị cậu hỏi lại, có chút thấp thỏm nói: "Thái tử điện hạ bây giờ đã suy tàn, danh tiếng cũng bị hủy hết, hơn nữa ngày nào còn có tiên sinh ở đây thì tuyệt đối không để hắn bước lên ngai vàng, đã như vậy chẳng có
gì sợ hãi. Chỉ là phe của An vương đang có đà phát triển mạnh mẽ, nếu
còn tiếp tục không can thiệp thì sự ủng hộ của An vương quá cao, sau
này...... Tích muốn xứng danh cũng phải cho người mượn cớ, lòng dân sẽ
không thuận theo."
"Bây giờ ngài đang dùng thân phận gì tới nói
chuyện với ta?" Cẩu Lương cười như không cười nhìn hắn, "Hay là Tiểu hầu gia đã quên rồi, ta hộ tống ngài xuống phía nam, hai nhà chúng ta liền
thanh toán xong. Nếu Tiểu hầu gia lo lắng thì tự mình nghĩ cách giải
quyết, tới nói với ta, chẳng lẽ muốn ta mở lối cho ngài hay sao?"
Mặt của Lý Ngạn đỏ bừng lên.
Hắn cắn răng nói: "An vương cũng là con trai của Võ Đế, chẳng lẽ tiên sinh muốn nhìn hắn kế thừa ngai vàng sao?"
"Vì sao không được? Không thể là hắn, thì là ngài sao? Tiểu hầu gia, không phải ngài cũng họ Lý à?"
"Tiên sinh lời này của ngài có ý gì?"
Lòng Lý Tích chùng xuống, nếu Cẩu Lương căm thù toàn bộ hoàng thất, một đồng minh nguy hiểm như vậy, cho dù có trợ giúp hắn đăng cơ, nhưng sau này
hắn không có khả năng diệt trừ cũng sẽ kéo theo vô vàn rắc rối.
Rốt cuộc thì trình độ tu dưỡng ý chí của hắn không đủ, càng không nói Cẩu
Lương nhìn thấu lòng người, ngay cả Chung Thuyên cũng đã nhìn ra, lập
tức phóng ra sát khí kinh người.
Lý Tích cực kỳ hoảng sợ, lông tơ dựng đứng hết, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Tích vô lễ, mong tiên sinh hãy tha thứ cho ta một lần vì sự bồng bột tuổi trẻ và thiếu hiểu biết của ta."
"Lý do này cũng thật là mới mẻ." Cẩu Lương cười rộ lên, giơ tay vỗ vỗ cánh
tay của Chung Thuyên, quở trách hắn: "Bắt nạt một tiểu tử chưa đủ lông
đủ cánh thì tính là bản lĩnh gì, đừng quấy rối."
Chung Thuyên: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Lý Tích: "......"
Cẩu Lương nhìn dáng vẻ hắn giận mà không dám nói gì, cười: "Tiểu hầu gia
nếu lo lắng cho An vương, thật ra cũng không cần. Hắn không gây ra mối
đe doạ nào với ngài."
"Ý tiên sinh là......?"
"Suỵt, bình tĩnh chờ xem biến hoá. Người trẻ tuổi, kiên nhẫn thêm nữa cũng chẳng hại gì."
Lý Tích đành phải áp chế sự truy hỏi xuống.
Mà cùng lúc này, ở huyện Hình Đường Yến Địa.
Sắc mặt An vương trắng bệch, một đao kết liễu thái y đại nghịch bất đạo ——
ông ta lại nói hắn bị thương đến gốc con cháu, chỉ sợ không thể làm
chuyện nam nữ, sinh con nối dõi được nữa, chuyện này làm sao có thể!
Quân sư Ngưu Bút nhìn thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cúi
người nói: "Điện hạ bớt giận, chuyện này vẫn chưa thể nói chính xác
được, ngài không cần hoảng sợ."
"Ngươi cũng nghe thái y nói gì rồi đấy, làm sao bổn vương không hận chứ?!"
An vương nghiến răng nghiến lợi.
Hôm qua bị ám sát, hắn may mắn nhặt về một mạng, nhưng lại bị tên thích
khách kia đá vào giữa chân, khiến hắn ngất đi ngay lập tức vì đau đớn.
Hôm nay, chỗ bị thương vẫn còn đau đến thấu tim thấu xương, còn không
thể đứng lên được, điều này khiến hắn làm sao không hoảng sợ cơ chứ?
Chưa kể đến việc tôn nghiêm nam nhân của hắn bị huỷ hoại trong nay mai,
hắn còn không có con nối dõi, nếu sau này không thể..... Hắn còn dựa vào cái gì để lên ngôi vị hoàng đế đây!
"Lý Ngạn, Lý Ngạn! Bổn vương không đội trời chung với ngươi!"
An vương ấn vào chỗ đau của mình, khóc ra máu.
Ngưu Bút tiến lên lấy kiếm của hắn ra, nói: "Điện hạ trước tiên chớ nên rối loạn trong lòng, hãy nghe tại hạ nói."
An vương nghe vậy chẳng khác nào nắm được cọng rơm cứu mạng, túm lấy hắn
nói: "Hay là tiên sinh có biện pháp chữa khỏi cho bổn vương?"
Ngưu Bút lắc lắc đầu, khi hy vọng trong mắt An Vương đang biến mất còn nói
thêm: "Thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người tài ở khắp nơi, nhất định
có cách chữa trị cho điện hạ. Hơn nữa, cho dù thầy thuốc không thể, khi
tại hạ hành tẩu giang hồ có từng nghe được một lời đồn, có thể giải
quyết được mối nguy của điện hạ."
"Ngài mau nói!"
"Điện hạ cũng biết Chung gia của núi Thiên Cơ chứ?"
"Vô nghĩa, không phải Chung Việt cũng đến từ núi Thiên Cơ sao!"
"Vậy điện hạ có biết những người nhìn trộm thiên cơ sẽ rất khó khăn về đường con cái không? Tuy nhiên con cái Chung gia vẫn tiếp tục lâu dài, giang
hồ đồn đại......"
"Giang hồ đồn đại cái gì, ngài mau nói đi chứ!"
Ngưu Bút không còn hứng thú nhắc hắn nữa, nói: "Người ta đồn rằng Chung gia ở núi Thiên Cơ có một loại thuốc mê, nếu cho nữ tử uống rồi đổ máu đầu
tim của nam tử là có thể mang thai người nối dõi. Chỉ là không biết tin
đồn này có phải thật không...... Tuy nhiên, núi Thiên Có thần bí khó
lường, ngài không thấy mạng sống của bệ hạ bọn họ còn có biện pháp tiếp
tục, vết thương nhỏ nhặt của điện hạ làm sao có thể làm khó được bọn họ
chứ?"
Hy vọng lại nhen nhóm trong mắt An vương, sau đó lại lo
lắng nói: "Nhưng Chung Việt có tư tình với Lý Ngạn, chắc sẽ không giúp
ta."
"Lời này của điện hạ sai rồi." Ngưu Bút nói: "Chung Việt có
thể bị Lý Ngạn thu phục, cũng có thể bị những người khác thu phục. Chẳng lẽ ngài đã quên, lúc trước hắn cũng có một đêm vui vẻ với Trương Thiêm
sao."
Nhìn An vương bộc lộ vẻ khinh thường và nhất định phải có
bằng được, Ngưu bút đút tay vào tay áo, tính sẵn trong lòng nói: "Hơn
nữa, Chung Việt không phải là người duy nhất ở Chung gia. Việc này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, hiện tại, điện hạ cứ về kinh trước để lung lạc
lòng người nhiều hơn."
An Vương vui vẻ đồng ý.
*
Trong nháy mắt, ngày 15 tháng 9 đã đến.
Sau giờ Ngọ hôm nay, ông lão lại cẩn thận bắt mạch cho Cẩu Lương, cuối cùng nói: "Nếu cháu điều dưỡng bản thân đúng cách, cơ thể vẫn chịu được lúc
độc phát tác. Bây giờ, cháu đã có thuốc giải khác, chi bằng đừng ăn đan
thanh tâm quả dục kia nữa. Dù sao cũng là thuốc độc, ăn nhiều cũng vô
ích."
Lần trước, Cẩu Lương chỉ ăn nửa viên đan thanh tâm quả dục, khi phát độc còn không thể tự kìm chế được ở trên người Chung Thuyên,
lần này nếu dừng hoàn toàn...... Không biết cậu nghĩ đến điều gì bỗng
nhiên đỏ mặt.
Ông lão thấy vậy liếc nhìn Chung Thuyên, trên mặt
nghiêm nghị nói: "Ta không quan tâm hai đứa giải độc như thế nào, chỉ
cần cẩn thận không để bị thương chân của cháu, nếu không ta sẽ xử đẹp
hai đứa!"
Chung Thuyên: "Vâng, Thuyên chắc chắn bảo vệ chủ nhân chu toàn."
Cẩu Lương: "......"
【 Cẩu Lương: Thật ngại quá (/ω\) 】
【 Hệ thống:...... Đã nghiện còn ngại. 】
Mặt trời đang nghiêng về phía tây, khi Cẩu Lương đang đuổi Chung Thuyên đi, ra vẻ lo âu bắt đầu sự nghiệp mài mực, Uông Hải Nhất dẫn theo muội muội của hắn đến.
"Thám Hoa lang có chuyện gì không ngại nói thẳng."
Nhìn dáng vẻ hiếm thấy của Uông Hải Nhất khi không biết mở miệng như thế nào, Cẩu Lương thiện lương đánh vỡ tình thế bế tắc.
Uông Hải Nhất chắp tay thi lễ nói: "Tiên sinh đã sảng khoái như thế, học trò đành mạo phạm. Không biết hộ vệ bên cạnh ngài họ tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa?"
Uông Ly ngại ngùng trốn phía sau hắn, cúi đầu đỏ mặt che khăn, làm bộ lạy ông tôi ở bụi này.
Cẩu Lương hơi nhếch khóe miệng lên, giọng điệu mỉm cười: "Thám Hoa lang hỏi câu này, chẳng lẽ là coi trọng hộ vệ của ta hay sao?"
Uông Hải
Nhất cũng là lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện —— cô nương lên kiệu
hoa này, thật sự là bị muội muội đuổi riết hết mức, lúc này mới bất chấp khó khăn mở lời với Cẩu Lương.
Bây giờ thấy thái độ của cậu tốt
như vậy, tự cảm thấy chuyện có khả năng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm,
cười nói: "Hôn phối của nữ nhi Uông gia là dựa trên nguyện vọng của bản
thân. Thật không dám giấu giếm, xá muội là nữ nhi duy nhất trong nhà,
luôn được trưởng bối cưng chiều thói hư, trong nhà vẫn luôn muốn tìm một phu quân ổn trọng đáng tin cậy cho con bé. Không ngờ lần này theo ta
xuống Giang Nam, vậy mà trên đường xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa mất mạng. Ngày đó nếu không có hộ vệ của ngài cứu giúp, ta và
xá muội chỉ sợ cũng khó sống sót. Xá muội còn vừa gặp đã xiêu lòng với
thị vệ bên cạnh ngài, nếu tiên sinh bằng lòng tác thành, ta sẽ báo cáo
với gia phụ đưa thiếp canh của xá muội đến, kết nên duyên Tần Tấn* với
tiên sinh."
*Nguyên văn: Tần Tấn chi hảo (秦晋之好) thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Cẩu Lương nói: "Uông gia là một đại gia tộc ở Vĩnh Ninh, không thể ngờ hôn
phối lại được các người tự mình làm chủ, thật là khiến ta ngoài ý muốn."
Uông Hải Nhất nói: "Để tiên sinh chê cười rồi."
"Đúng là đã khiến ta chê cười."
Cẩu Lương cười tủm tỉm, nói: "Quân tử giúp người được toại nguyện, nhưng
việc này chỉ sợ tại hạ bất lực. Rốt cuộc, vị muội muội này của ngài đã
nhiều ngày tô son điểm phấn tìm cách quyến rũ thị vệ của ta, hắn tránh
như rắn rết, phiền hà chịu không thấu. Chỉ e, chuyện gán ghép uyên ương
này ta không thể làm được."
"Đây......"
"Ngươi nói bậy!"
Uông Hải Nhất không nghĩ tới trong đó còn có chuyện như vậy, lập tức trên
mặt không nén được giận, mà Uông Ly càng không thể nhịn.
Cô luôn
luôn kiêu căng, ở trước mặt Chung Thuyên còn có thể thu lại nanh vuốt,
nhưng không thể chịu đựng Cẩu Lương bôi nhọ huỷ hoại khuê danh của cô
như thế, lập tức tức giận nói: "Ngươi đã tận mắt nhìn thấy, hắn..hắn rõ
ràng cũng có tình ý với ta!"
"Ồ? Đây là chính miệng hộ vệ của ta nói với cô sao?"
Cẩu Lương cười càng thêm xán lạn.
Uông Ly đẩy huynh trưởng đang lôi kéo mình ra, lạnh lùng sắc bén: "Nếu hắn
không có ý với ta, vì sao ngày đó lại cứu ta? Huống hồ, ta thích hắn vậy là đủ rồi, Uông thị Vĩnh Ninh ta tuyển hắn làm con rể, đó là phúc phận
mà người khác cầu còn không được! Chẳng lẽ là ngươi không nỡ bỏ thủ hạ
đắc lực, cố ý ở đây chặt đứt nhân duyên của ta và hắn?!"
Cẩu Lương cười lạnh: "Thường nghe nói Uông thị Vĩnh Ninh là thế gia thư
hương, quy củ khắt khe, bây giờ mới khiến tại hạ mở rộng tầm mắt. Thế
nào, chẳng lẽ Uông tiểu thư không chịu nổi cô đơn nơi khuê phòng, cho
nên tóm được nam nhân liền cắn ư? Ban đầu hắn cũng không phải là người
duy nhất ta phái đi cứu mấy người các cô, nếu cô thật sự muốn báo ơn,
không bằng gả cho tất cả 20 người bọn họ đi? Cũng thực hiện tấm lòng báo ơn của cô, thế nào?"
"Ngươi..ngươi, lời này là có ý gì?!"
"Tiên sinh ngài nói như vậy là sao?"
Huynh muội hai người đều bị cậu doạ sợ rồi.
Cẩu Lương xì một tiếng: "Uông tiểu thư không phải xuân tâm rạo rực à? Tóm
được nam nhân liền cắn, theo tại hạ thấy, chứng lẳng lơ này nghiêm trọng vô cùng, một nam nhân sợ là không đủ."
Không nói Uông Ly ngay cả Uông Hải Nhất cũng tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: "Tiên sinh không
muốn kết tình thân gia thì cứ nói thẳng, Uông gia ta cũng không phải bám víu vào mối hôn sự này bằng được, hà tất phải làm nhục muội muội của ta như vậy?"
"Ca!"
"Ly Nhi câm miệng! Gia chủ người ta không muốn thả người, cho dù muội bằng lòng uỷ thân gả thấp, cũng không cần
khó xử người khác như thế. Hôm nay coi như hai huynh muội ta chưa từng
tới đây, nếu có chỗ thất lễ mong tiên sinh thứ lỗi."
Uông Hải Nhất nói xong nổi giận đùng đùng muốn kéo Uông Ly rời đi.
Uông Ly không chịu, "Ngươi dám vũ nhục ta như vậy! Chẳng qua là một kẻ tàn
phế mà thôi, ngươi đừng cho rằng ngươi đã cứu chúng ta thì có thể làm
càn như vậy sao! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, con gái Uông gia không
phải là người mà hạng thấp kém* như ngươi có thể tuỳ ý khinh nhục!"
*Nguyên văn là Hạ cửu lưu (下九流): là một trong ba nhóm nghề của xã hội TQ, ý chỉ những người tầng kém ở dưới đáy xã hội.
Cô đẩy Uông Hải Nhất ra, rút roi mềm trong tay áo rồi quất về phía Cẩu Lương ——
"Chát" một tiếng.
"Chủ nhân!"
Chung Thuyên được ông lão bắt lấy dặn dò những việc cần chú ý cho việc giải
độc tối nay phi thân qua, nhưng chỉ kịp túm được thân roi, đuôi roi vẫn
quét qua mặt nạ trên mặt Cẩu Lương, mặt nạ bạc rơi xuống, lộ ra khuôn
mặt với vết sẹo dài của cậu.
"A!!" Uông Ly bị dọa hét lên một
tiếng, ngay sau đó hét lớn: "Hay cho một kẻ xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ*! Thảo nào không thấy người khác tốt, hóa ra là như vậy!!"
*Nguyên văn là: Sửu nhân đa tác quái (丑人多作怪) ý chỉ người dung mạo không đẹp lại thích trang điểm, làm dáng, người không giỏi lại hay nói kiểu như mình giỏi.
Chung Thuyên xác nhận Cẩu Lương không bị thương, lại nghe cô ta nói xằng nói
bậy, lập tức không kìm nén được cơn giận. Thân hình hắn như điện, thoắt
cái đã bóp chặt cổ Uông Ly, sắp vặn gãy cổ cô ta——
"Chung Thuyên."
Cẩu Lương nhẹ nhàng quát ngăn hắn lại.
Chung Thuyên hai mắt như đao, khiến Uông Hải Nhất sợ tới mức đờ người ngay
tại chỗ, khuôn mặt Uông Ly hết đỏ lại tím, hai chân giãy giụa, phát ra
những tiếng "a a" đầy sợ hãi.
Chung Thuyên quay đầu lại nhìn
thoáng qua Cẩu Lương, mím chặt môi, cuối cùng vẫn còn tức giận, nhấc
Uông Ly ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, huyết quang xẹt qua, Uông Hải Nhất vừa lăn vừa bò đuổi theo sau duỗi
tay theo bản năng bắt lấy, một thứ đỏ tươi vừa mềm vừa nóng rơi trên tay hắn, dường như còn đang động đậy......
Đây..đây là đầu lưỡi.
"A!!!"
Hắn kêu lên thảm thiết, lỡ tay đánh rơi thứ đáng sợ này, ngẩng đầu đã thấy muội muội của mình bị đá xuống biển.
"Ly Nhi!"
Hắn dựa vào lan can thất thanh hét lớn.
Cẩu Lương đẩy xe lăn tới, không tán thành nói: "Ngươi cũng thật là không thương hương tiếc ngọc."
Chung Thuyên giũ sạch vết máu trên thân kiếm và cho nó trở lại vỏ.