Trước khi bảo Chung Thuyên lui ra, Cẩu Lương có lòng tốt nhắc nhở hắn đưa hai người trong chuồng ngựa về chỗ cũ.
Trên mặt Chung Thuyên hiếm khi xuất hiện vẻ xấu hổ, vội vàng đi làm ngay.
Nhìn bóng dáng của hắn, Cẩu Lương thầm lặng thở dài một hơi.
【 Cẩu Lương: A ~ tôi chưa bao giờ chơi tình một đêm* văn nghệ như vậy, thật là thú vị! 】
*Nguyên văn là 約炮 (ước pháo)
【 Hệ thống: Nhưng mà...... Độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: 81. 】
【 Cẩu Lương nghẹn lại, cười lạnh nói: Có phải cậu ăn nhiều mojibake* và
virus quá hay không? Từ khi đến thế này cậu đã châm chọc mỉa mai, hay là cậu có gì không hài lòng với tôi sao?】
*Mojibake nguyên văn là "Loạn mã - 亂碼":là kết quả của văn bản được giải mã bằng cách sử dụng mã hóa ký tự ngoài ý muốn. Kết quả là một sự thay thế có hệ thống các biểu tượng bằng những
biểu tượng hoàn toàn không liên quan, thường là từ một hệ thống chữ viết khác.
【 Hệ thống:...... Chủ nhân, ngài không cần nhập vai quá sâu. ( ̄ー ̄〃) 】
【 Cẩu Lương ha ha cười rộ: Trước kia từng chơi với Sùng Phong, đều là hắn chủ đạo. Không ngờ cảm giác lại sảng khoái như vậy, thảo nào hắn còn cố ý thiết kế một bộ chương trình PLAY chủ tớ cho bé con thực tế ảo,
thường xuyên trốn đi lén lút lôi ra xoa xoa. 】
【 Hệ thống: Thì sung sướng quá, cho nên ngài mới nhịn ăn mười năm đấy chủ nhân. 】
【 Lời này lập tức chọc vào điểm tức giận của Cẩu Lương: Nếu không nói chuyện được thì câm miệng!! (▼皿▼#) 】
【 Hệ thống: ( ^v^) 】
Cẩu Lương tức giận rời khỏi biển ý thức, giơ tay cảm nhận độ ấm của gió
lướt qua đầu ngón tay, cười toét miệng, nhẹ giọng nói: "Lại đây."
Trong không khí yên tĩnh không ai trả lời, lại có một cơn gió thoảng qua cửa
sổ, kèm theo vài chiếc lá trên cây ngoài viện bay vào phòng. Trong đó có một chiếc lá thong thả rơi vào lòng bàn tay của Cẩu Lương, rồi sau đó
"Đứng" lên, đường gân trên lá có ánh sáng lấp lánh hiện lên, từ từ hội
tụ thành hai chữ: Hỏi Trời.
Đúng là Lệnh Hỏi Trời!
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Cẩu Lương cảm nhận được sự kích động của hồn thể nguyên chủ, ngay khi Lệnh
Hỏi Trời xuất hiện cậu đã nhận được hơn hàng chục triệu món quà thanh
lọc hồn lực phụ.
Đừng nóng vội, cậu muốn Chung Việt ngã xuống bùn đất sống không bằng chết, tôi sẽ khiến cậu được như mong muốn.
Cậu vo chiếc lá lại, nhẹ nhàng ngửi ngửi, một mùi thơm ngọt của quất xộc
vào mũi, rất dễ ngửi. Cẩu Lương nở nụ cười, chỉ cần vuốt nhẹ đầu ngón
tay trên gân lá, chiếc lá mỏng manh đã biến ảo thần kỳ thành một chiếc
sáo ngọc ngắn trong tay cậu.
—— không hổ là nơi có sức mạnh thần bí nhất thế giới này.
Nhiều nội dung trong sổ tay cấp tốc nhân tài quốc gia của hệ thống xuất ra ảo diệu hoặc năng lượng lớn hơn so với bí thuật Hỏi Trời, nhưng ý thức Chủ Thần của mỗi thế giới đều có quy tắc riêng biệt, sức mạnh bản địa như
thuật Hỏi Trời có thể còn thực dụng hơn nhiều so với những cái đó.
Vuốt sáo ngọc có tính chất ấm áp sáng bóng, Cẩu Lương nảy ra một ý tưởng, lên tiếng nói: "Chung Thuyên."
Xa xa nghe thấy tiếng một vật nặng đáp trên mặt đất, sau một hơi thở Chung Thuyên mới xuất hiện ở trước mặt Cẩu Lương —— hắn đang vội vàng xử lý
hai gã dự phòng giải dược kia đấy.
Cẩu Lương nói: "Ngươi lại đây."
Chung Thuyên bước đến không chút do dự.
Cẩu Lương giơ tay vuốt tóc hắn một lát, Chung Thuyên chỉ cảm thấy da đầu tê rần, sau đó trên tay Cẩu Lương xuất hiện một sợi tóc dài của hắn. Chung Thuyên không rõ lý do, lại thấy Cẩu Lương làm động tác tương tự gỡ tóc
của mình xuống, tháo ngọc quyết màu xanh sẫm bên hông, nó tượng trưng
cho thân phận Chung gia ở kinh thành mà tổ phụ của nguyên chủ đã để lại
cho cậu, rồi tết tóc của hai người lại với nhau.
Kết tóc cùng người tri kỉ, nguyện bên nhau đến bạc đầu.
Cẩu Lương vỗ nhè nhẹ, sau đó buộc dải dây tơ lên sáo ngọc trắng sáng, hai
màu trắng đen cùng tôn nhau lên, trông thật đẹp mắt. Sáo ngọc không
người thổi lại phát ra một giai điệu linh động phóng khoáng, dường như
hài lòng hết mức với vật trang trí của mình, ý cười trong mắt Cẩu Lương
càng sâu hơn.
Cậu hỏi Chung Thuyên: "Đẹp không?"
Cậu cười nhẹ nhàng, dường như có ánh sáng nhỏ vụn trong mắt, lúm đồng tiền trên má càng hằn sâu hơn.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 82! 】
Chung Thuyên vội vàng thu hồi ánh mắt thất thần, cúi đầu lại thấy dải dây tơ
đen nhánh kia đang quấn vào nhau, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập
loạn nhịp, đợi Cẩu Lương hỏi lại lần nữa, hắn mới vội vàng nói: "Hồi bẩm chủ nhân, rất đẹp."
Cẩu Lương vừa lòng, buộc sáo ngọc ở bên hông.
*
Kinh thành.
Ngày 15 tháng 8, ngày lễ Trung thu.
Niềm vui của quân thần trên cung yến đột nhiên im bặt trong tiếng báo cáo kinh hoàng của thái giám tuỳ thân của An Vương.
—— Đích thứ tử Trương Thiêm của tướng quân trấn quốc đã chết, chết ở trong phủ của An Vương.
Tướng quân trấn quốc ôm thi thể con thứ khóc rống thất thanh, sắc mặt An Vương cũng khó coi vô cùng.
Đừng nhìn bề ngoài An Vương và Trương Thiêm là kẻ thù không đội trời chung,
là đối thủ một mất một còn, nhưng Trương Thiêm là thư đồng của An Vương, cảm tình của hai người đã lớn lên cùng nhau cũng không phải là giả. Sau khi nhân tình cũ của Trương Thiêm bỏ trốn, hắn đã âm thầm nhờ An Vương
tìm người cho mình, cuối cùng hôm nay cũng có kết quả. An Vương trói
người mang về phủ, vốn định qua ngày lễ trung thu thì đưa đi cùng với
Trương Thiêm, nhưng trên cung yến Trương Thiên vừa nhận được tin tức đã
không đợi được nữa, lấy lí do không thể uống tiếp đã vội vàng rời đi.
Ai có thể ngờ rằng chuyến đi này vậy mà bước lên con đường xuống suối vàng.
Cái chết của Trương Thiêm thật sự quá thê thảm, không chỉ bị đâm mấy nhát
dao trên người, mà "chân giữa" cũng bị người ta cắt mất, băm thành một
đống thịt nát rồi vứt bỏ một cách tuỳ ý.
Tướng quân trấn quốc đã
nghe toàn bộ câu chuyện từ miệng An Vương, ngay lập tức nhận định hung
thủ chắc chắn là nam tức phụ của Trương Thiêm, kẻ đã chạy thoát khỏi
vương phủ —— Tuy rằng Trương Thiêm là kẻ khốn nạn, nhưng võ công không
hề thấp, nếu không phải người không hề đề phòng, làm sao có thể chết thê thảm như vậy được? Ông vừa đau buồn vừa tức giận, lập tức rút kiếm:
"Tiện nhân kia nhất định chưa chạy khỏi kinh thành, lập tức đi bắt hắn
lại, bản tướng quân muốn băm hắn thành vạn mảnh để báo thù cho con trai
của ta!"
An Vương lại nói: "Đợi đã tướng quân, hung thủ e là...... Có người khác."
"Là ai?!"
—— "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Trong sân của Chung Việt, Lý Ngạn đêm khuya chạy đến đẩy Chung Việt đang đi lên hôn chào đón, lạnh giọng chất vấn.
"Ngạn lang nói gì vậy?"
Chung Việt vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Ngạn đè nặng tức giận, nói: "Trương Thiêm! Không phải ta đã nói thời
điểm chưa chín muồi, đừng động vào hắn sao? Đợi ta lên ngôi, đừng nói
muốn đầu của Trương Thiên, ngươi muốn băm hắn cho chó ăn, ta sẽ không
ngăn cản ngươi! Nhưng hiện tại là tình huống gì, sao ngươi có thể vì cảm tính nhất thời mà đem tới kẻ địch lớn cho ta như vậy?"
Trong mắt Chung Việt hiện lên vẻ đau xót, theo bản năng lùi lại để tránh khỏi nam nhân đã lăng nhục hắn khiến hắn đau lòng, kẻ không muốn tự tay giết ai
mà chỉ lo tính toán thiệt hơn của bản thân, hắn không chịu yếu thế nói:
"Hắn không phải chết ở trong phủ của An Vương sao? Có liên quan gì đến
ta chứ?"
"Ngươi!"
Thấy Chung Việt còn không biết hối cải,
Lý Ngạn tức muốn hộc máu: "Ngươi có biết tướng quân trấn quốc suốt đêm
vào cung yêu cầu phụ hoàng trả lại công bằng cho Trương gia, trong lời
nói còn chỉ thẳng vào bổn cung! Phụ hoàng đã ra lệnh cho Hình Bộ lập tức đi điều tra, chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngươi nghĩ bọn họ không tra ra
được sao? Ngươi muốn giá hoạ cho người khác, lại không biết An Vương và
Trương gia đã đứng trên cùng một chiến tuyến từ lâu, cho dù ngươi cho
người giết Trương Thiêm ở trong phủ của An Vương thì cũng không ai nghi
ngờ hắn, ngược lại trở thành bằng chứng bổn cung giết người giá hoạ cho
An Vương! Đúng là ——"
Ngu xuẩn!
Hai chữ này cuối cùng cũng bị Lý Ngạn nuốt xuống, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói lên tất cả.
Hai mắt Chung Việt đỏ hoe, trong lúc đau lòng nói không lựa lời: "Vậy thì sao?"
"Trương Thiêm là cái thá gì, chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ bé! Đã chết thì đã
chết, bọn họ còn muốn ta đền mạng cho hắn hay sao? Đừng nói Trương
Thiêm, cho dù bổn thiếu muốn mạng của toàn Trương gia, ai có thể làm khó được ta ——"
"Chung Việt!"
Lý Ngạn quát lớn ngắt lời hắn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét và đề phòng thật sâu.
Có gắng nhẫn nhịn vài lần, hắn mới đè nặng tức giận nói: "Ta biết ngươi
hận Trương Thiêm, hận Lý Mục, nhưng làm như vậy có lợi gì đối với ngươi
với ta chứ? Ngươi có biết phụ hoàng đã chờ nắm được nhược điểm của ta từ lâu, chỉ để đưa An Vương lên thay thế! Ta bây giờ như đi trên băng
mỏng, vì sao ngươi không thể thông cảm...... Hay là ngươi căn bản không
tin ta sẽ báo thù thay ngươi sao?"
Chung Việt đương nhiên không
tin, có vết xe đổ của Chung Cố, hắn đã sớm không còn tin tưởng mù quáng
vào người nam nhân này nữa rồi.
Hắn không nói, nhưng Lý Ngạn cũng nhìn ra được. Sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi, cuối cùng khống chế được
lời mắng chửi đến bên miệng, phất tay áo rời đi.
"Ngạn lang —— Lý Ngạn ngươi đứng lại đó cho ta!"
Lý Ngạn ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại bước chân nhanh hơn.
Nhưng Chung Việt không nhịn được khóc lên, nhìn hắn bước nhanh khỏi tầm mắt
của mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được đuổi theo, ôm chặt hắn: "Không
phải ta, mặc kệ ngươi tin hay không, hắn không phải do ta giết!"
Lý Ngạn không tin, Chung Việt ôm chặt hắn không cho hắn đẩy mình ra, khóc
lóc nói: "Chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn, cho dù Trương Thiêm đã chết
cũng khó có thể xua tan mối hận trong lòng ta! Nếu ta muốn giết hắn, vì
sao phải dùng thủ đoạn không thông minh như vậy, lại còn đặt ngươi vào
tình thế bất lợi như thế chứ? Nếu ta đã hứa với ngươi không ra tay với
hắn rồi, làm sao ta có thể lật lọng?"
"Thật sự?"
"Ngươi... ngươi còn không hiểu ta sao? Ta muốn mạng của hắn, đều có trăm phương
pháp im hơi lặng tiếng khiến hắn chết không có chỗ chôn, hà tất phải bày ra bố cục như này?"
Lý Ngạn lúc này mới quay người lại, nhìn
Chung Việt khóc đến thương tâm cũng có chút đau lòng, lau nước mắt của
hắn nói: "Nhưng mà bây giờ, sợ là tất cả bằng chứng đều đã chỉ về phía
ngươi......" Nếu không phải Chung Việt, vậy thì là ai đây?
Chung
Việt thấy hắn vẫn chưa thật sự xua tan sự nghi ngờ với mình, trong lòng
vừa oán hận vừa nóng nảy. Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, ngược lại
lê hoa đái vũ* nét mặt mang vẻ tủi thân, cho đến khi Lý Ngạn nhỏ giọng
an ủi hắn đừng khóc, lời nói tỏ vẻ tin tưởng hắn, lúc này mới nghẹn ngào nói: "Ngạn lang, chẳng lẽ ngươi còn không rõ, Trương Thiêm vừa chết,
người nào sẽ được lợi sao? Chỉ sợ, có người càng hy vọng Trương Thiêm đi chết hơn so với ta."
*Lê hoa đái vũ (梨花帶雨): Giống như
hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Trong lòng Lý Ngạn lộp bộp, thất thanh nói: "Ý ngươi là...... Lý Mục?!"
Phủ An Vương.
Máu đã được rửa sạch, thi thể của Trương Thiêm được đưa về Trương gia, sân
nơi hắn chết cũng bị phong toả, cả vương phủ đèn đuốc sáng trưng, không
có ai vì cái chết của một người mà hoang mang, vẫn cẩn thận hầu hạ chủ
nhân.
An Vương ngồi trước bàn, không biết vì sao vẫn luôn uống
nước, cho đến khi nhấc ấm nước lên nhưng không thể rót ra một giọt nước
nào, hắn mới lấy lại tinh thần.
"Tiên sinh, họ Mạnh kia thực sự có thể tin được không?"
Phụ tá Ngưu Bút buông quyển sách trên tay, gật đầu nhàn nhạt nói: "Điện hạ
không cần lo sợ như thế, tình thế đều đang trong tầm kiểm soát của chúng ta. Qua tối nay, các triều thần chắc hẳn cũng sẽ biết chuyện phong lưu
của Thái tử điện hạ với đại thiếu gia thiên cơ của Chung gia, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha thứ."
Đúng vậy, một Trương Thiêm chết đi thật sự quá lợi cho An Vương.
Mối nghi ngờ về cái chết của Trương Thiêm đều rơi lên người Chung Việt, mà
quan hệ của Chung Việt và Lý Ngạn cũng có người thay hắn tiết lộ.
Kể từ đó, không chỉ có Trương gia sẽ càng trung thành đứng phía sau hắn
còn cùng Thái Tử không đội trời chung, mà hoàng đế cũng mượn cớ xử lý
Thái Tử, thanh danh của Lý Ngạn nhất định sẽ xuống dốc không phanh, đó
là lúc để hắn thể hiện tài năng của mình.
Một công đôi việc, không thể tốt hơn.
Nhưng trong lòng An Vương vẫn bất an, lại hỏi lần nữa: "Kẻ họ Mạnh kia, có thể cắn ngược lại chúng ta hay không?"
Mạnh Tam là nam tức phụ Trương Thiêm hao hết tâm tư cưới vào cửa, sau khi
trốn khỏi vương phủ thì bị An Vương tìm được, còn bị Ngưu Bút thuyết
phục tự tay kết liễu mạng sống của Trương Thiêm.
Ngưu Bút đã tính trước mọi việc, khẳng định nói: "Điện hạ yên tâm, người khác có thể sẽ
lật lọng, nhưng hắn thì không. Ngài chỉ biết hắn vì yêu sinh hận với
Trương Thiêm, nhưng không biết trong đó còn có một câu chuyện cũ."
"Ồ?"
"Mạnh Tam, ban đầu còn có một cái tên khác, gọi là Mạnh Phùng Hà. Nói ngắn gọn như vậy điện hạ chắc đã nghe qua rồi chứ"
An Vương cố gắng nhớ lại, đột nhiên kêu thành tiếng: "Cái gì, hoá ra là hắn?!"
Mạnh Phùng Hà này ở kinh thành không tính là nhân vật lớn gì, nhưng với An
Vương, cái tên này vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
Chẳng qua
là vì người này năm đó vào kinh đi thi, nhưng không may lại khiến Trương Thiêm yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lay động cả loại suy nghĩ kia của
gã. Trương Thiêm khi đó mới chỉ 13 tuổi nhưng đã rất phóng túng, mới nếm thử mùi vị tình ái hắn chỉ biết trốn tránh cưỡng đoạt, sai người bắt
Mạnh Phùng Hà lại, dùng thủ đoạn cứng rắn phá thân của hắn. Mạnh Phùng
Hà không chịu nổi nhục nhã đã đập đầu vào tường tự tự, Trương Thiêm dưới sự sợ hãi đã mất bình tĩnh, vẫn là An Vương thu dọn mớ hỗn độn cho hắn, ném Mạnh Phùng Hà xuống sông, nguỵ tạo dáng vẻ trượt chân rơi xuống
nước.
Về sau không biết thi thể bị trôi tới nơi nào không bị ai phát hiện, đã bớt đi một rắc rối lớn cho họ.
Nhưng An Vương không thể nào ngờ được Mạnh Phùng Hà lại không chết, hơn nữa 3 năm sau còn tiếp cận Trương Thiêm đợi thời cơ trả thù.
An Vương
vừa căm ghét sự ngu xuẩn của Trương Thiêm, ngay cả ánh trăng sáng* mà
hắn thề son sắt trong lòng cũng không nhận ra, lại càng thêm bất an hơn.
*Ánh trăng sáng - Bạch nguyệt quang (白月光): ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
"Nếu là hắn, liệu có gây bất lợi với bổn vương ——"
"Điện hạ yên tâm, Mạnh Phùng Hà cũng không biết rõ chuyện xảy ra năm đó, chỉ
có Trương Thiêm là người duy nhất hắn phải đối phó mà thôi."
Trong lòng An Vương kinh ngạc, "Chuyện năm đó được giấu kín như vậy, làm sao ngươi có thể biết được?!"
Ngưu Bút chỉ cười không nói.
Gần rạng sáng, Ngưu Bút thay mặt An Vương đi gặp Mạnh Phùng Hà, vừa để trấn an vừa để đe doạ. Nhưng An Vương lại không biết cuộc đối thoại của hai
người bọn họ lại là một chuyện khác.
Ngưu Bút: "Ngươi làm rất
tốt. Yên tâm, chủ nhân đã sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ bảo toàn tính
mạng của ngươi, chỉ là, ngươi phải chịu một chút khổ cực."
Mạnh
Phùng Hà nói: "Ngài không cần phải nói gì thêm, tại hạ chỉ là một kẻ
thấp hèn, cho dù bị chôn vùi ở đây thì thù lớn của ta đã báo xong ta
cũng không hối hận không tiếc nuối. Huống hồ, năm đó Khuyển Nha cứu sống ta, cho ta chỗ dung thân, bây giờ còn cho phép ta thoả mãn được mong
muốn của mình, tại hạ không có gì báo đáp, chỉ hi vọng lần này có thể
giúp được chủ thượng. Nhưng mà người nhà của ta......"
"Bọn họ đã dời đi, cho dù Trương gia biết thân phận của ngươi, bọn họ cũng chỉ tra được người nhà của ngươi đã chết trong bệnh dịch."
"Đa tạ chủ thượng, đa tạ tiên sinh."
Một ngày sau cái chết của Trương Thiêm, người Trương gia đã tìm thấy kẻ thù giết con ở trong một viện đổ nát.
Tướng quân trấn quốc hận không thể băm Mạnh Phùng Hà thành trăm mảnh, nhưng
cuối cùng đành phải nén giận để người của Hình Bộ bắt người đi. Trong
vòng vài canh giờ, Mạnh Phùng Hà không chịu nổi tra tấn đã khai ra Chung Việt, sau đó chết dưới cực hình.
Thượng thư Hình Bộ mà An Vương
nhờ tìm hiểu rõ ngọn nguồn đã dễ dàng tìm được bằng chứng dan díu của
Chung Việt và Thái tử điện hạ.
Hoàng đế hung hăng ném tấu chương của Hình Bộ xuống đất, trong mắt léo lên sự thù địch.
Mà bãi tha ma bên ngoài kinh thành đã bất ngờ bốc cháy, tướng quân trấn
quốc đang muốn quất roi xác chết (tiên thi*) đành mất hứng quay về, mũi
kiếm đã chuyển về phía đôi cẩu nam nam Chung Việt và Lý Ngạn này.
*Tiên thi (鞭屍): là hành động đánh roi vào xác chết với mục đích sỉ nhục người đã chết.
Tình hình phát triển còn xuất sắc hơn so với những gì Cẩu Lương mong đợi,
thầm khen Chung Thuyên biết người khéo dùng, không những thế chọn người
làm việc lại hợp ý của cậu.
Đang nghĩ đến hắn thì Chung Thuyên lặng lẽ không một tiếng động đi đến trước mặt cậu, "Chủ nhân."
Cầm quyển độc kinh - Nhất Tâm Nhị Dụng mà lão nhân viết, Cẩu Lương đặt sách xuống nhìn về phía hắn: "Ngươi đã trở lại rồi, vậy ngươi đã học xong
hết rồi chứ?"
Đường nét trên gương mặt của Chung Thuyên hơi căng
ra —— ngày hôm qua sau khi Cẩu Lương đã quyết định hắn, theo lời khuyên
thật lòng của lão nhân, Chung Thuyên suốt đêm chạy đến nam phong quán ở
biên thành, dốc lòng học tập 'Thuật phòng trung'* để giúp chủ nhân của
hắn giải độc tốt hơn...... Nhìn ánh mắt lạnh lẽo buồn tẻ • hoàn toàn
không biết câu hỏi này của Cẩu Lương có gì đặc biệt, Chung Thuyên căng
da đầu giả vờ bình tĩnh: "Thuộc hạ đần độn, nhưng chắc chắn sẽ dồn hết
tâm sức, tuyệt đối không làm chủ nhân bị thương."
*Thuật phòng trung (房中術): căn cứ vào lý luận của y học, thông qua nguyên lý điều tiết chuyện
phòng the nhằm mục đích dưỡng sinh, chủ yếu gồm những phương pháp và
những nguyên tắc trong đời sống tình dục, chủ trương đạo âm dương lấy
hoà làm quý, dục vọng không được phóng túng bừa bãi.
Cẩu
Lương dùng cuốn độc kinh che vết sẹo trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt có hơi
ranh mãnh, nhịn cười nói: "Đối với ngươi, ta luôn cảm thấy yên tâm."
Chung Thuyên: "...... Tạ chủ nhân."
Đêm hôm đó, Cẩu Lương đã tự mình trải nghiệm thành quả mà mục tiêu dốc lòng học tập. truyện teen hay
Ngồi giữa hai chân của Chung Thuyên, hai chân của cậu được bảo vệ cẩn thận,
Cẩu Lương mồ hôi đầm đìa dựa lưng vào bộ ngực nở nang phập phồng của
hắn, bị kỹ năng của hắn chinh phục đến mức chỉ còn lại âm thanh đơn âm
tiết mất khống chế: Chết tiệt, cái này chỗ nào là tư chất đần độn, đây
rõ ràng là thiên tài dị bẩm mà!
Nhiệt độ cơ thể đan xen nóng đến
mức cậu sắp tan thành nước, những cú va chạm sung mãn cũng khiến cậu
muốn dừng mà không được......
Trắng nõn mềm mại trên cơ bụng cứng chắc va chạm đến mức đỏ lên, bàn tay to lớn màu lúa mạch của Chung
Thuyên nắm lấy vòng eo trắng nõn, mỗi một động tác cũng có thể làm dịu
chất độc cứng đầu cho chủ nhân một cách chính xác đến mức tối đa.
Cẩu Lương không thể tự chủ được mà lắc đầu, sau gáy tựa vào ngực hắn cọ
xát, mềm yếu hãm trên người hắn, ngón tay bấu chặt vào cánh tay của nam
nhân.
Có một mùi quất ngọt thoang thoảng trong không khí, Cẩu
Lương vốn tưởng rằng nó toả ra từ sáo ngọc, nhưng mùi vị càng ngày càng
đậm, ngọt ngào mà nồng nàn. Cậu nghiêng mặt dán lên ngực của Chung
Thuyên, lắng nghe nhịp tim đang đập dồn dập của hắn, cậu ngửi được rõ
ràng mồ hôi trên người hắn như được tráng một lớp mật ong toả ra mùi
quất nồng đậm —— Thật là muốn ăn quá!!
Cẩu Lương không ngừng nuốt yết hầu, rốt cuộc vẫn không nhịn được......
Chung Thuyên chỉ cảm thấy chỗ đó co rút dữ dội, khiến da đầu hắn tê dại, ngực đau xót, nhưng Cẩu Lương lại cắn chặt ngực hắn.
Ngực Cẩu Lương phập phồng kịch liệt, Chung Thuyên rũ mắt nhìn chằm chằm hai
trái 'thù du' đang run nhè nhẹ kia, chỉ khi xấu hổ không nói lên lời,
hắn mới cẩn thận buông eo nhỏ đã in dấu tay của hắn, một tay ấn lên bụng cậu để tránh cậu dùng lực quá mạnh mà ảnh hưởng đến hai chân, một tay
mò về phía trước ngực của cậu ——
Sắc trời cuối cùng cũng rạng sáng
Chung Thuyên cẩn thận ôm Cẩu Lương gần như ngủ mê man đi rửa sạch, sau đó cẩn thận bôi thuốc mỡ điều chế độc quyền của lão nhân lên phía sau cho cậu, rồi cẩn thận mặc quần áo cho cậu, lúc này mới đứng dậy.
Cẩu Lương túm lấy tay của hắn.
"Chủ nhân?"
Chung Thuyên cho rằng nơi đó của cậu không thoải mái, vội ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nhìn cậu.
Mặt Cẩu Lương không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng khó chịu, một lúc sau mới buông hắn ra, giống như vô tình nói: "Ngươi đi tìm thầy
dạy, nhưng ngươi đã áp dụng những gì học được trên người ai rồi sao?"
Chung Thuyên sửng sốt một chút, sau đó hiếm khi nở nụ cười, đắp lại chăn cho
cậu, thấp giọng nói: "Chưa từng. Chủ nhân đã từng nói mọi thứ của Chung
Thuyên đều thuộc quyền sở hữu của riêng ngài, Thuyên luôn khắc ghi trong lòng, tuyệt đối sẽ không để người khác...... Nhúng chàm."
Mặt
Cẩu Lương đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh, vừa chạm vào tầm mắt của
hắn đã hoảng sợ nhắm mắt lại, mạnh mẽ bình tĩnh nói: "Thế thì tốt rồi,
ngươi lui ra đi."
Chung Thuyên không lập tức rời đi, lặng lẽ cúi
đầu nhìn Cẩu Lương. Cậu nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng bất giác cong
lên, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện.
Ngắm nhìn một lúc lâu, sau khi xác định Cẩu Lương đã ngủ, hắn mới đứng dậy đi ra ngoài.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 90!! 】
【 Hệ thống: Chủ nhân thật tuyệt, tiếp tục cố gắng! ~(~o ̄▽ ̄)~o】
【 Nhưng Cẩu Lương lại không vui chút nào: Tiểu Tứ, cậu có chắc là không có sai sót trong tiến độ nhiệm vụ chứ?! 】
【 Hệ thống im lặng nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ đang dừng ở mức 0,1%, đau
khổ nói: Chủ nhân, xin ngài hãy...... nén đau thương. ⊙ω⊙】