Kế hoạch quyến rũ bên hồ Đại Minh bị ném đi rốt cuộc cũng được người nào đó nhặt lên.
Để không ảnh hưởng đến phong độ của mình, Cẩu Lương đã cố tình để hệ thống che chắn 80% cảm giác đau, sau lần trải nghiệm trước, cậu dễ dàng làm
ra biểu hiện đau muốn chết.
【 Hệ thống:...... Diễn sâu quá ○| ̄|_ 】
【 Cẩu Lương: Quá khen. 】
Chung Thuyên bị Cẩu Lương lệnh cưỡng chế đuổi đi vẫn chưa đi xa, mà đang âm thầm chờ đợi.
Hắn nhìn tiểu chủ nhân của mình đang nhét miếng nệm vào trong miệng, vẻ
khuất nhục hiện hết trong mắt, tự mình xoa dịu. Bên trong truyền ra
tiếng sột sột soạt soạt, Chung Thuyên có ít kinh nghiệm nhưng thị lực
lại rất tốt, có thể thấy bàn tay của Cẩu Lương vừa xoa vừa nắn dữ dội
đang di chuyển từ ngực mình xuống một cách thô bạo.
Có lẽ vì quá nóng, thái dương cậu rất nhanh đã ướt đẫm mồ hôi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nhấc chăn lên.
Lạnh lẽo và nóng bức xung đột với nhau, Cẩu Lương lấp kín miệng mình, từ
trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nặng nề, cả người co quắp dữ dội lại.
Vạt áo mở rộng, khung cảnh trước ngực cậu đều bị nhìn không sót gì, làn da
trắng nõn trở nên ửng đỏ không đều vì động tác không kiềm chế được vừa
rồi. Nổi bật nhất chính là hai trái thù du* ở trước ngực, khác với màu
hồng anh đào nhàn nhạt mà Chung Thuyên nhìn thấy khi lau người cho cậu
trước đó, lúc này nơi đó đang dựng thẳng, màu sắc đậm hơn, trên làn da
trắng nõn lại vô cùng sáng ngời.
*Thù du hay Ngô thù du: Nó có tên khoa học Evodia rutaecarpa (Juss) Benth., thuộc họ Cam quýt (Rutaceae).
Quần trong vẫn còn mặc trên người, cậu dùng sức nhét tay vào giữa hai
chân mình, cũng không hề cầm một vật nào đó như Chung Thuyên nghĩ mà
lướt qua nó, vùi vào chỗ sâu hơn, mãnh liệt đâm vào vật gì đó.
Âm thanh ướt át rất nhỏ cùng với hô hấp nặng nhọc.
Cậu nôn nóng hít mũi làm phát ra tiếng thở dồn dập, một tay khác thì nhéo
đùi của mình, mạnh mẽ tách chân phải vẫn chưa cử động được ra một chút,
bắp đùi bị miết xuất hiện vài vết tím đỏ chói mắt, ngón tay cũng đã
trắng bệch. Nhưng rất nhanh cậu như không nhịn được nữa, buông lỏng tay
kia ra, vội vàng trườn lại bóp chặt hai nơi trước ngực kia như đang bạo
hành, dùng sức...... véo nó.
Nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.
Cho dù không có ai biết trò hề của cậu bây giờ, cậu cũng nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu chịu đựng. Hai chân bất động hoàn toàn không dùng được chút
sức lực nào, thân trên của cậu khẽ run rẩy, động tác của ngón tay cũng
ngày càng thô bạo hơn, thậm chí trên mu bàn tay còn lộ ra gân xanh rất
rõ ràng, đốt ngón tay cũng nhô ra.
Nhưng...... những điều này vẫn chưa đủ.
Sức lực trên người tiêu xài hoàn toàn, Cẩu Lương bất lực nức nở, cả người
dường như tuyệt vọng, đột nhiên bỏ hết động tác, rút ngón tay ra.
Ngón tay ướt đẫm khiến cậu căm ghét, như thể chạm vào thứ dơ bẩn, ra sức chà xát lên chăn, cơ thể tê ngứa không vì cậu cam chịu mà buông tha.
Không kiên nhẫn mà vặn vẹo thắt lưng, Cẩu Lương đột nhiên như đưa ra quyết
định nào đó, vất vả kéo quần trong xuống đầu gối, vượt ngoài dự đoán của Chung Thuyên cậu lấy ra một con dao sắc bén từ dưới gối, dứt khoát đâm
về phía giữa hai chân ——
"Chủ nhân!"
Chung Thuyên sợ hãi, kéo lại con dao không biết từ đâu ra cũng không biết đã giấu ở dưới gối từ lúc nào.
Trong mắt Cẩu Lương đầy vẻ hoảng sợ, mãnh liệt kéo chăn để che đi sự xấu hổ,
muốn hét lên nhưng quên mất rằng còn có đồ nhét trong miệng, nhất thời
chỉ có tiếng "Ưm ưm" gấp gáp. Cậu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Chung
Thuyên, muốn hắn rời đi nhưng Chung Thuyên không dám bỏ mặc cậu.
"Chủ nhân, ngài đừng làm chuyện dại dột."
Hắn lau nước mắt và mồ hôi trên mặt Cẩu Lương, nhíu mày nói: "Hôm nay, hãy
để thuộc hạ giải toả cho chủ nhân. Ngày sau, thuộc hạ đi bắt vài nam
nhân, khoét hai mắt, lưỡi của bọn họ để cho chủ nhân giải độc."
Cẩu Lương lắc đầu nguầy nguậy.
Chung Thuyên lại ôm cậu ngồi dậy, hơi nâng thắt lưng của cậu lên, ngón tay
thô ráp thăm dò vào động sâu u tối vốn đã nhầy nhụa.....
Cả người Cẩu Lương kịch liệt run rẩy, trong cổ họng phát ra vài tiếng không biết là phản kháng hay là được phục vụ thoải mái nữa, cậu yếu ớt giơ tay lấy miếng nệm trong miệng ra:"Dừng... dừng tay!"
Chung Thuyên không nghe.
Cẩu Lương vừa khóc vừa mắng, "Chung Thuyên! Ngươi thật to gan, dám... dám
cãi lời ta! Ta bảo ngươi dừng tay, có nghe thấy không, cút đi!"
Ngón tay đang đâm vào của Chung Thuyên dừng lại, trầm giọng nói: "Chủ nhân, thuộc hạ nguyện ý nhận tội bị phạt."
Nói xong, lại tiếp tục động tác.
Cẩu Lương phát ra tiếng rên sợ hãi, nhíu chặt mày, sự khuất nhục trên gương mặt đang tràn ngập khát vọng sâu xa và sự thiết tha không thể diễn tả
được. Cậu giãy giụa nói: "Ta...ta tự mình có thể...... Không cần
ngươi...... Không cho ngươi chạm vào ta!"
Chung Thuyên: "Chủ nhân, thứ lỗi cho thuộc hạ không thể tuân theo mệnh lệnh."
Ý đồ tự hại mình của Cẩu Lương vừa rồi đã khiến hắn đánh mất sự tin tưởng của một thủ lĩnh ảnh vệ, mà Chung Thuyên cũng đã bị lão nhân phóng châm đề phòng từ lâu, chất độc vẫn chưa thuyên giảm nên mỗi lần phát tác sẽ
càng kịch liệt hơn, Cẩu Lương có thể nhịn đến bây giờ là đã sử dụng ý
chí rất lớn rồi. Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn
thương Cẩu Lương, cho dù là chính chủ nhân cũng không được.
Cẩu
Lương khóc, cho dù không phát ra tiếng cũng đã tuyệt vọng tới cực điểm
rồi: "Ta... ta có thể nhịn...... Ngươi không cần làm chuyện thừa
thãi......"
Bàn tay đang túm đánh Chung Thuyên thu lại, cậu như
ngầm đồng ý điều gì đó, còn nói ra điểm mấu chốt của mình. Chung Thuyên
thấp giọng đáp lại, tập trung làm giảm độc tính cho cậu......
Trăng treo đầu cành, dần dần khuất về phía chân trời một lần nữa.
Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, cả người Cẩu Lương giống như nhụt chí, đột nhiên ngã vào người Chung Thuyên bất tỉnh nhân sự.
Chung Thuyên rất hoàng sợ.
Lão nhân kịp thời xuất hiện: "Đừng hoảng sợ, hắn chỉ là quá mệt mỏi."
Nói rồi ông tiến lên kiểm tra tình trạng của Cẩu Lương, ngay sau đó nặng nề thở dài: "Đứa nhỏ này quá cứng đầu, chỉ sợ tháng sau...... Hắn đã không muốn ngươi thì nên chuẩn bị sớm đi. Thật sự không được thì tới kinh
thành bắt nam nhân kia đến đây, trói tay chân của hắn đâm hai mắt của
hắn, cho hắn chơi đùa."
Chung Thuyên không đáp lại.
Một giọt nước mắt tuyệt vọng chảy ra từ khóe mắt đang nhắm nghiền của Cẩu Lương.
【 Cẩu Lương: Huhuhu, hắn không phải đàn ông!!!!! 】
【 Hệ thống: Chủ nhân, ngài làm sao vậy? 】
【 Cẩu Lương: Hắn vậy mà không có...... Cứng ┭┮﹏┭┮ 】
【 Hệ thống:...... Thật là xấu hổ, ha ha. 】
Đúng vậy, suốt cả đêm, cho dù Cẩu Lương có cố gắng dùng mọi kỹ năng gào thét một cách xấu hổ và mất hồn đến thế nào đi chăng nữa, thì thủ lĩnh ảnh
vệ nghiêm trang đừng nói đến việc cứng lên, ngay cả tần suất hô hấp cũng chưa từng thay đổi.
Đây quả thực là —— vô cùng nhục nhã!
Hệ thống đã nghe góc tường cả đêm, lúc này cũng rơi nước mắt chua xót cho chủ nhân đã cố gắng biểu diễn vì hắn.
Nhưng không đợi nó nghĩ ra lời an ủi, Cẩu Lương đã nạp đầy máu sống lại.
【 Cẩu Lương: Được lắm, cậu thành công gợi sự chú ý của tôi! ( ̄⊿ ̄) 】
【 Hệ thống bị cậu vui vẻ ngọt ngào cùng ánh mặt trời đột nhiên chiếu khắp biển ý thức dọa sợ: Chủ... chủ nhân, ngài không sao chứ?? 】
【 Cẩu Lương: Tôi tốt lắm...... Hắn thật sự không có loại ý tưởng này với nguyên chủ là tôi yên tâm rồi. (* ̄︶ ̄) 】
【 Hệ thống:......】
【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: 80. Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 0%!! 】
【 Cẩu Lương: Chậc. 】
Cẩu Lương yên tâm ngủ ngon lành, cũng không biết mục tiêu khiến cậu yên tâm sau đó đã làm ra chuyện long trời lở đất cỡ nào.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn, khu vực biên giới của Đại Lương và Bắc Mạn, Tây Ngô đã bắt gặp hái hoa tặc.
Người hái hoa tặc chọn không phải là hoàng hoa khuê nữ, thục nữ thiếu phụ, mà chuyên đi chọn các hán tử cao to để ra tay! Mấy chục người ban đêm đều
bị lột sạch quần áo, những người này còn may mắn không bị bắt đi, đã có
năm sáu người liên tục bị bắt đi rồi, ngay cả lãnh soái trấn giữ biên
cương cũng không may mắn thoát khỏi. Nhưng sự biến mất của hắn cũng như
bao người mất tích khác, trong thời gian ngắn không bị ai phát hiện, bọn họ cũng không dám tiết lộ ra.
—— Người nào "đồ vật" quá nhỏ sẽ bị ném trở lại, giết bọn họ bọn họ cũng sẽ không nói.
Cẩu Lương đau đầu nhìn những nam nhân cường tráng, cơ bắp trơn bóng bị đánh ngất xỉu trước mặt, nằm cạnh nhau trên mặt đất giống như người chết ——
À, trong đó còn có một người cao gầy giống như Lý Ngạn, "đồ vật" đáng
xem. Để tìm người này, thủ lĩnh ảnh vệ trung thành tận tâm dường như đã
lột sạch toàn bộ nam nhân ở biên thành, tốn nhiều tâm tư thật là cảm
động đất trời —— Con mẹ nó!!
Huyệt Thái Dương dường như nuôi một
người tí hon, nhất thời tay đấm chân đá thình thịch, sau đó lại tập Thái Cực Quyền dưới sự kiềm chế của Cẩu Lương.
Lão nhân đang ngồi xổm trên mặt đất nhiệt tình làm kiểm tra cho những người này, đề phòng bọn
họ có tật xấu gì không thể nói ra, còn bình phẩm từ đầu đến chân "đồ
vật" của những người này, sở trường hết sức hèn hạ.
Cẩu Lương không nhịn được cười lạnh: "Nếu thoải mái đáng xem như thế, vậy hiếu kính cho ngoại công, được không?"
"Hư hư, tiểu tử tốt, nhan sắc này xem ra gây họa cho không ít khuê nữ người ta —— Hả, ngươi nói cái gì?!" Lão nhân vừa phản ứng lại tức giận nhảy
dựng lên, đón nhận ánh mắt không biết hối cải của Cẩu Lương, lập tức vén tay áo muốn động thủ.
Chung Thuyên liền chặn lại, thành khẩn
nói: "Nếu chủ nhân không hài lòng những người này, cho dù lục soát khắp
thiên hạ, thuộc hạ cũng sẽ tìm cho ngài một bộ "đồ vật" hợp tâm ý." Nhìn ánh mắt Cẩu Lương thay đổi trong nháy mắt, Chung Thuyên rốt cuộc nói:
"Nếu chủ nhân vẫn nghĩ tới người nọ, thuộc hạ nguyện vì chủ nhân ——"
"Câm miệng!!"
Cẩu Lương tức giận đập mạnh bát nước và ấm nước bên cạnh đến bên chân Chung Thuyên, lão đầu bị tác động đến hoảng sợ, đang muốn chửi ầm lên lại
thấy trong mắt Cẩu Lương bỗng dưng ngấn lệ, giọt nước mắt không thể
khống chế mà rơi xuống.
Cậu dường như cũng cảm thấy bản thân mất
khống chế, vừa lau đi chất lỏng dư thừa, vừa giật nhẹ khóe miệng nói với bọn họ: "Xin lỗi, là ta thất thố."
Lão nhân nhìn có chút đau lòng, thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Chung Thuyên để hắn kéo những người này đi rồi lại nói.
Lão nhân chân thành khuyên nhủ nói với Cẩu Lương: "Giữa ưu nhược điểm ta đã sớm nói cho ngươi nghe rồi, ngươi đã lựa chọn chữa chân, thuận tiện
cũng nên chuẩn bị cho tình huống ngày hôm nay mới phải. Nam tử hán đại
trượng phu, co được dãn được, hay là ngươi còn muốn thủ thân vì một
người sao?"
Cẩu Lương lắc lắc đầu.
"Ta không vì ai cả, chỉ là...... Như vậy, một ngày nào đó ta bước xuống suối vàng, cũng không
còn mặt mũi gặp lại tổ phụ, cha mẹ......"
Nói rồi, nước mắt cậu lại chực tuôn rơi.
Lão nhân bĩu môi nói: "Người chết như đèn đã tắt, đời trước đời sau không
còn biết gì nữa. Trái lại ngươi còn lâu dài...... Thật là muốn so sánh,
năm đó bọn họ không muốn làm trái hoàng mệnh, biết trước là con đường
chết mà vẫn đi về phía trước, ngược lại kêu ngươi một đứa trẻ phải gánh
chịu những cực khổ này! Lại còn có mặt mũi nói ngươi bôi nhọ nề nếp gia
đình sao? Nếu một ngày nào đó ta đi trước ngươi một bước, nhất định mắng bọn họ té tát!"
Cẩu Lương co rút khóe miệng, dường như được an ủi một chút, nhưng ánh sáng trong mắt rất nhanh lại tối tăm dần.
Cậu nói: "Ta còn có thể chịu đựng, chưa tới một bước kia...... Được ngày nào hay ngày ấy đi."
Lão nhân thấy cậu trốn tránh cũng không thể ép buộc.
*
Trăng tròn trăng khuyết, thời gian trôi qua thật nhanh.
Ở kinh thành xa xôi, sau khi Lý Ngạn suy nghĩ về những gì Chung Việt nói, để bảo toàn uy tín của mình, hắn đã sử dụng một hạ sách —— âm thầm phái người giết một vài thành viên trong phe của mình, những thuộc hạ được
trọng dụng không thích đáng, khuấy vũng nước này càng ngày càng đục.
Theo lời Chung Việt nói, ba người chết trước đó không có khả năng do nguyên
chủ động tay —— ở một mức độ nào đó, quẻ tính của hắn cũng không hề sai
sót.
Như vậy, An Vương và Hoàng đế có hiềm nghi rất lớn.
Hơn nữa nhìn lại những người đã chết, tuy rằng đều là thuộc hạ của An Vương còn từng xung đột trực diện với Lý Ngạn, nhưng cũng đều là người không
quan trọng, không có cống hiến gì với triều cương xã tắc.
Nói
cách khác, cái chết của những người này cũng không có ảnh hưởng gì lớn
đến phe của An Vương, ngược lại khiến danh tiếng của Lý Ngạn một lần nữa rơi xuống đáy vực.
Chỉ có thể nói, Cẩu Lương chọn thời cơ này thật tốt quá.
Phe của Cao gia bị loại trừ, nhưng mà bọn họ cây lớn rễ sâu, Võ Đế ra tay
tàn nhẫn nhổ đi, tổn thất của triều đình cũng rất nặng nề, trực tiếp
rung chuyển.
Mà vị trí Thái tử này Lý Ngạn vẫn chưa thực sự ngồi
vững —— Hoàng đế vừa mới bị tổn thương khi bản thân làm cha cho con của
người khác, nay lại thoát khỏi căn bệnh cứng đầu, biết mình có thể sống
thêm được vài năm nữa, không biết tâm lý đã méo mó đến mức nào.
Rất rõ ràng, ông ta hận tiền Thái Tử, cũng không có nhiều tình cảm với Lý
Ngạn, đứa con có tất cả tuổi trẻ, sức khẻo, danh vọng cao —— Nói vậy, Lý Ngạn hẳn cũng đoán được Võ đế có ý định sống thêm mấy năm nữa, sau đó
lại đá hắn xuống, để đứa con trai nhỏ còn rất hồn nhiên đáng yêu mới dấn thân vào triều đình thế chỗ. Cho nên, sau khi được Chung Việt nhắc nhở, hắn mới làm ra hành động tự bẻ đuôi để bảo vệ bản thân.
Vả lại,
đang trong thời gian diễn ra khoa cử, Lý Ngạn đang vội vàng chiêu hiền
đãi sĩ* lôi kéo những sĩ tử có được cơ hội lớn để bộc lộ tài hoa của họ
lần này, đồng thời mở đường cho việc triều chính của mình sau này.
*Chiêu hiền đãi sĩ (禮賢下士): chiêu mộ người hiền tài và coi trọng kẻ sĩ, nhằm thu hút người tài giỏi cho một sự nghiệp lớn lao.
Hiện tại truyền ra hắn không có khả năng tha thứ cho người khác • bàn luận
của các triều thần một lời không hợp liền tuỳ ý giết hại như thế, cho dù là lời đồn cũng khiến nhiều thí sinh còn chưa thực sự bước vào triều
đình sợ hãi.
Một khi cán cân nghiêng, An Vương lại gặp may làm ra một vài việc tích đức kiếm sự nổi tiếng, lòng dân tự nhiên sẽ thiên về
phía An Vương.
Có thể nói, Cẩu Lương đã nhẹ nhàng nhổ được vài
cây gai, lại khiến An Vương đứng ở lập trường đạo nghĩa, dùng bộ dạng
uất ức chịu đựng sự ức hiếp, ra sức chia cắt một phần thế lực từ tay Lý
Ngạn. Huống hồ, sau lưng An Vương còn có sự giúp đỡ của Hoàng đế, bởi vì "Hành vi" của Lý Ngạn quá mức bảo thủ lại độc ác tàn nhẫn, rất nhiều
triều thần bất chấp tính mạng đồng lòng đứng ở phe của An Vương dưới sự
ám chỉ với Hoàng đế bệ hạ.
Có thể nói, bây giờ An Vương tuy rằng
mới vào triều đình, nhưng cánh chim cũng không kém so với Lý Ngạn đơn
thương độc mã ở trong triều phấn đấu gần mười năm.
Với khoảng cách như vậy, Lý Ngạn chỉ cần không mù cũng ghi hận trong lòng với An Vương.
Đánh giá từ kết quả được lợi của An Vương, hắn và Hoàng đế đều thực sự quá
mức hoài nghi, mà Lý Ngạn đã kiên định tin tưởng vào "Chân tướng" như
vậy.
Nhưng Lý Ngạn cũng thật tàn nhẫn, thuộc hạ của hắn đã chết
liên tiếp hai người, đều là những người hắn để lộ ra ngoài muốn đề bạt
tán thưởng hơn nữa.
Ngay sau khi bọn họ chết, không cần biết người khác có suy đoán tư lợi gì đi nữa, mối nghi ngờ của Lý Ngạn đã được rửa sạch.
Ngược lại hắn bắt đầu kêu oan, viết một bức thư tạ tội, nói rõ bản thân là
tội sơ suất của Thái tử Đông cung, mong Hoàng đế trách phạt. Lại cầm cái gọi là chứng cứ đi gặp mặt Hoàng đế, đẩy mọi tội lỗi lên người vây cánh của Cao gia chưa tiêu diệt hết.
Tuy rằng Hoàng đế không hoàn
toàn tin tưởng, nhưng Cao gia bây giờ đã là điểm nhạy cảm của ông, một
khi gợi lại thì ngay lập tức sẽ nóng nảy. Tuân theo niềm tin thà tin
nhầm chứ không bỏ qua khả năng tàn dư Cao gia quấy phá, Võ Đế lập tức ra lệnh Thái Tử và An Vương điều tra rõ việc này, nhất định không để lọt
bất kỳ kẻ khả nghi nào.
"Thủ đoạn của hoàng huynh thật tuyệt, chỉ là không biết khi hai vị đại nhân kia về nhà thắp hương, có thể tưởng
tượng được Thái tử điện hạ dành lời khen ngợi với bọn họ, lại vừa lúc hạ bùa đòi mạng với mình hay không?"
An Vương tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng không nhịn được chế giễu.
Lý Ngạn hơi hơi mỉm cười, "Làm sao so sánh được với hoàng đệ, để mưu hại
huynh trưởng cũng dùng bất cứ thủ đoạn nào...... A, bổn cung khuyên
ngươi một câu, nếu thực sự muốn động vào bổn cung, giết mấy con chó
trông cửa cũng vô dụng thôi. Giống như Lý đại nhân, Trần đại nhân trong
tay ngươi...... Bọn họ đã chết rồi, có lẽ còn nhiều cơ hội hơn cũng
không chừng."
Hắn nhắc tên hai vị thượng thư Hình Bộ và Lại bộ đi nhờ vả dưới danh nghĩa của An Vương, lặng lẽ liếc nhìn An Vương một
cái, không đợi người sau lật lọng cắn hắn, liền phất tay áo rời đi.
An Vương buồn bực: "Tiểu nhân đê tiện!"
Nói xong cũng không vội rời cung, ngược lại giận dữ bừng bừng đến hậu viện mẫu phi của hắn.
Cẩu Lương: Một lời không hợp liền tố cáo gia trưởng? Đứa nhỏ này cũng quá ngọt đi.
Nhưng mà đợi cậu mở mang kiến thức về thủ đoạn của mẹ ruột An Vương, lúc đó cũng đã xua tan ý định xem trẻ con diễn trò.
Mẹ ruột của An Vương, cũng chính là Thục phi, một trong bốn phi, nói: "Con có từng nghĩ tới việc này có lẽ không phải do Thái Tử làm?"
An Vương và các phụ tá của hắn rõ ràng chưa từng suy xét về góc độ này: "Không phải hắn vậy thì là ai?"
Thục phi: "Chuyện này nhìn như đang ra tay nhắm vào con, nhưng thật ra người đứng sau muốn động thủ lại hoàn toàn là vị Thái tử điện hạ này của
chúng ta. Có lẽ, đúng như lời hắn ta nói, đó là tàn dư của Cao gia, hoặc có lẽ......"
Bà không nói thêm gì nữa.
An Vương thúc giục, bà mới kéo tay qua An Vương sau đó viết xuống một cái tên.
An Vương hít vào một hơi, "Cái này, cái này......"
"Suỵt." Thục phi bình tĩnh giơ một ngón tay lên, nói: "Bệ hạ đã giao việc này
cho con và Thái tử điện hạ cùng xử lý, cho dù là vì lý do gì, con cũng
phải ghi nhớ trong lòng kết quả mà bệ hạ muốn. Mẫu phi nói, con có hiểu
không?"
An Vương ổn định lại, gật gật đầu.
Cẩu Lương nhìn đến đây thì bị lão nhân cắt ngang.
Ông đến gỡ băng gạc cho Cẩu Lương.
Đây không phải lần đầu tiên Cẩu Lương gỡ lớp băng gạc như xác ướp ra khỏi
mặt, ở thế giới trước cậu đã từng quay một bộ phim về chủ để phẫu thuật
thẩm mỹ, lúc này cậu ngồi đây chờ đợi từng lớp băng thuốc bị gỡ xuống,
cảm giác còn huyền diệu hơn so với hồi đó nhiều.
Rốt cuộc, gương mặt bị ẩn giấu hơn hai tháng cũng được phơi bày.
"Gương."
Thấy lão nhân và Chung Thuyên đều không nói lời nào, Cẩu Lương hít sâu một hơi, nói.
—— Mục tiêu ở quá gần, cậu hiện tại không thấy được gương mặt của mình xấu xí như thế nào!
Lão nhân ngăn lại Chung Thuyên đang muốn rời đi, "Tìm gương làm cái gì? Ở
đây ngoại trừ hạt cát ngươi có thể tìm được cái gì? Ngươi là một đại nam nhân lớn lên lại đẹp ngoại trừ hấp dẫn nam nhân còn có ích lợi gì?!"
Cẩu Lương giơ tay sờ sờ, ngón tay chạm vào một vệt nhô lên rõ ràng, ánh mắt cậu cứng lại, ngay sau đó cố chấp sờ hết toàn bộ vết sẹo.
Chung
Việt xuống tay quá độc ác, gương mặt này bị cắt từ trán bên trái đến má
phải, một đường chéo nằm trên toàn bộ khuôn mặt......
Cậu hít sâu một hơi, nhìn về phía Chung Thuyên: "Rất xấu có phải không?"
Chung Thuyên: "Thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành với chủ nhân, không liên quan đến dung mạo của ngài."
Cẩu Lương:...... Hừ, đợi ánh trăng tròn hai ngày sau, ngươi sẽ biết có liên quan hay không! (﹁ "﹁)