Tóc tên đầu nó được búi lên một nửa, dùng một cái kim quan cột lại, nửa dưới để xoã, hai tay ôm thành quyền, vô cùng cung kính.
"Nhanh, mau đứng dậy." Đang ngồi dưới lầu ngũ giác là một tiểu cô nương trang điểm lộng lẫy, thấy nó hành lễ liền vội vàng đứng dậy đỡ y, sau đó dùng áo choàng hạ nhân đưa cho cẩn thận khoác lên cho nó.
"Tiểu nương nương... " Đứa bé nhìn tiểu cô nương trước mặt, tiểu cô nương này, còn ai khác ngoài Cảnh Ngự?
Cảnh Ngự nhìn Mộ Dung Tinh lạnh đến nỗi cái mũi nhỏ đều đỏ hồng lên, vội vàng sai hạ nhân chuẩn bị cho nó một cái lò sưởi.
"Sao thế, có lạnh lắm không?" Cảnh Ngự trong lòng sót xa một trận, tên hoàng đế kia thật quá đáng, lại cho nhi tử của nàng trong thời tiết thế này, đi đến Tàng Thư Các học hỏi, nói cái gì mà trong vòng ba ngày phải giải quyết một vấn đề gì gì đó, nếu không sẽ bị phạt.
Nó cầm lấy cái lò sưởi nàng để trêи bàn đưa lại cho nàng: "Còn người nữa tiểu nương nương, tại sao lại ngồi đây như vậy chứ?"
"Phong cảnh rất đẹp." Cảnh Ngự bịa cho qua chuyện.
"..." Ở đây ngoài tuyết cũng là tuyết, phong cảnh đâu ra chứ?
Ỷ nó còn nhỏ nên nàng trêu đùa nó có đúng không?
"Là quý phi nương nương muốn chờ ở đây, nói là chờ điện hạ người về đó." Cung nữ A Anh đưa cho Mộ Dung Tinh cái lò sưởi khác, nghe vậy liền cười một cái.
Cảnh Ngự lườm A Anh một cái: "Nhiều chuyện."
"Tiểu nương nương... " Vẫn là tiểu nương nương tốt nhất, thương y nhất!
"Ách... Được rồi, là ta muốn tìm ngươi đi chơi. Ta mới tìm được một sơn động rất đẹp, còn chưa có đi thử qua. Tinh Nhi nguyện ý bồi mẫu phi chứ?" Tên hoàng đế kia suốt ngày ngoài tấu chương cũng là tấu chương, mấy ngày nay còn đón tiếp cái vương gia khác họ gì đó, bận quá không bồi nàng chơi được.
Đã vậy còn phái niềm vui nhỏ của nàng đi mất, làm nàng đến một người bạn cũng không có.
Rầu chết người!
Mỗi ngày đều phải ra dáng sủng phi!
"Nhưng nhi thần còn luận văn giờ mùi phải nộp cho phụ hoàng..." Mộ Dung Tinh uỷ khuất.
Nó rất muốn đi chơi với tiểu nương nương nha.
Cảnh Ngự bực bội đến mức cầm hai cái bánh hoa hồng bỏ vào miệng.
"Nương nương, cẩn thận nghẹn." A Anh lập tức giải thoát chiếc bánh đáng thương khỏi tay nàng, sau đó múc cho nàng một ly trà ấm.
"A Anh, ngươi nói, hoàng thượng hành xác Tinh Nhi như vậy, có phải hắn ghen không?"
A Anh vừa bưng trà tới: "..."
Mộ Dung Tinh đang tính hẹn dịp khác: "..."
Hình như... là vậy thật đó!
Hoàn toàn... không thể tiếp nhận.
"..." Vậy là đúng rồi.
Ghen với con trai ruột!
Há há há, thật không ngờ hoàng thượng lại là một hoàng thượng như vậy!!!
[...] Thần kinh!
"Tinh Nhi ngươi đợi một chút, mẫu phi đi lấy lại công bằng cho ngươi!" Cảnh Ngự cao hứng để lại A Anh chăm sóc cửu điện hạ, còn bản thân một mình đi đến Càn Thanh cung.
"Điện hạ, ngài ngồi đợi một chút." A Anh đưa ly trà nóng Cảnh Ngự chưa kịp uống cho nó.
Mộ Dung Tinh nhìn theo bóng dáng đã đi xa của nàng, khoé miệng cười tươi tắn: "Tiểu nương nương càng ngày càng hoạt bát."
A Anh đứng bên cạnh nói: "Quý phi mặc dù thân phận tôn quý, nhưng chưa bao giờ ỷ thế hϊế͙p͙ người, đối xử với hạ nhân rất tốt, lại còn hoạt bát vui vẻ như vậy, ai ai cũng thích người hết."
Mộ Dung Tinh nhấp một ngụm trà: "Tiểu nương nương là tốt nhất!"
______________
Càn Thanh cung.
Nam nhân mặc hoàng bào đang ngồi trêи long ỷ, bên cạnh chỉ có độc nhất Tiểu Mã Tử đang cầm phất trần, cả một gian điện thanh lặng yên ắng, thi thoảng có tiếng gấp tấu chương với tiếng bút đặt lên nghiên mực.
"Cho nàng vào đi." Hoàng thượng đặt cuốn tấu chương xuống bàn, tay với lấy ly trà trêи bàn, nhấp một ngụm.
"Hoàng thượng... " Cảnh Ngự chạy lon ton vào trong, sau đó hành lễ: "Thần thϊế͙p͙ tham kiến hoàng thượng. Hoàng..."
"Miễn, miễn đi."
Hoàng thượng nhìn nàng, khoé mắt bớt đi vài phần sắc bén: " Bình thường nàng không phải luôn ở Thượng Hoà cung bày trò sao? Hôm nay vì sao có hứng thú đến cái Càn Thanh cung lãnh lẽo này của trẫm."
"Thần thϊế͙p͙ tới đây đương nhiên là để... " Để thăm ngươi đó!