Bước chân Hàn Dự dừng lại, vòng tay siết chặt lại một chút.
Một nữ cảnh sát kéo tay viên cảnh sát kia: "Sếp, ngài nhìn, cậu ta đang ôm một đứa bé kìa."
Viên cảnh sát cũng nhìn theo hướng của nữ cảnh sát, phát hiện đúng là Hàn Dự đang ôm một cô bé, tình hình của cô bé đúng là không ổn cho lắm.
Ông ta suy nghĩ một hồi, nữ cảnh sát bàn luận cái gì đó với ông ta, lúc Hàn Dự đã không giữ nổi bình tĩnh nữa thì nữ cảnh sát bước tới nói với hắn: "Tôi đi với cậu, đưa cô bé đến bệnh viện đi."
Hàn Dự nhìn thân ảnh nhỏ bé co ro trong lòng, hắn đã không còn bận tâm đến ai nữa, ôm Cảnh Ngự vào trong xe cảnh sát đưa tới bệnh viện.
***
Sau khi để Cảnh Ngự nằm nghỉ ngơi, nữ cảnh sát theo Hàn Dự đi làm thủ tục, chắc sợ hắn chạy trốn.
Trong quá trình làm thủ tục, Hàn Dự vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng rất yên lặng.
Đến thủ tục cuối cùng, ông bác sĩ nhìn Hàn Dự với "con mắt quả nhiên là cậu, cậu lại đến nữa à" khiến cho nữ cảnh sát vô cùng tò mò.
Trong lúc chờ Hàn Dự hoàn tất thủ tục, nữ cảnh sát lâm la đến hỏi bác sĩ:
"Cho hỏi, bác sĩ biết cậu ta sao?"
Bác sĩ nhìn y phục cảnh sát của cô ta, gật đầu.
"Cô thấy cô bé kia chứ? Cô bé ấy là đứa trẻ đáng thương nhất mà ta từng gặp đấy."
"Sao vậy???"
"Nghe nói cậu kia với cô bé này là anh em khác cha khác mẹ, cô bé kia ở nhà không có tiếng nói gì, thân thể lại yếu ớt, từ nhỏ đến lớn ra vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần."
"Tôi thấy cậu anh trai này cũng đâu đến nỗi nào."
Bác sĩ gật đầu: "Cậu ta là người anh tốt nhất tôi từng thấy."
Bác sĩ cũng không có ca trực, ngồi tám với cảnh sát cả buổi trời.
Những lúc Mộ Ái phải nhập viện điều trị, là Hàn Dự đến thăm cô bé, mỗi lần mang quà, cậu ta đều đưa cho y tá mang vào, chỉ ở lại nhìn cô bé một chút rồi rời đi, bản thân cậu ta chưa từng bước vào phòng bệnh.
***
Hàn Dự nhìn Cảnh Ngự yếu ớt nằm trêи giường, bàn tay đặt trêи cái trán lạnh như băng của cô, ánh mắt phức tạp không biết đang nghĩ cái gì.
Trời đã về chiều, ánh nắng pha chút màu đỏ của hoàng hôn bao bọc lấy thiếu niên, cũng e ấp làm nổi bật gương mặt trắng trẻo nhưng âm trầm của thiếu niên ấy.
Cậu ta cầm lấy tay cô bé đang nằm trêи giường, ánh mắt chú tâm đến nỗi trong con ngươi của cậu ta toàn là cô bé ấy, không có bất cứ một thứ gì khác.
Nữ cảnh sát vừa bước vô thì thấy cảnh này. Cô ta thật sự có chút không muốn phá cảnh đẹp, nhưng đây là nhiệm vụ.
"Cậu Hàn có đúng không? Tôi cần cậu cho lời khai về việc chiều hôm nay."
Hàn Dự máy móc gật đầu, giọng nói trầm tĩnh vang vọng trong căn phòng: "Tôi không giết hắn."
"... vậy ..."
Hắn nghĩ một chút, cười âm hiểm: "Tôi còn chưa tính sổ với hắn cái việc biến em gái tôi thành bộ dạng như bây giờ."
Nữ cảnh sát nổi hết da gà, rùng mình một cái. Cô ta nhìn vào vẻ mặt của Hàn Dự tự trấn an bản thân, sao cô ta có thể sợ một thằng nhóc mười bảy tuổi chứ?
Mặc dù không nhiều, nhưng lời khai của Hàn Dự trùng khớp với lời khai của các nhân chứng khác, cậu ta cũng không có ở hiện trường.
Nạn nhân là người thích thầm Tô Nhạc, hất nước lên người Mộ Ái chỉ vì tưởng là cô bé bắt nạt Tô Nhạc, sau đó là trượt chân té đập đầu vào cục đá, tự làm tự chịu.
Camera của trường bọn họ cũng đã xem qua, trùng khớp.
Nhưng cô ta vẫn thấy có điểm quái quái. Đang yên đang lành tại sao lại trượt chân?
"Được rồi, cậu Hàn, không quấy rầy cậu và cô bé này nghỉ ngơi nữa, cáo từ."
Hàn Dự vẫn không nhìn nữ cảnh sát, cũng không nói thêm câu nào nữa, cậu ta chỉ nhìn Cảnh Ngự, giống như cả thế giới của cậu ta chỉ có cô.