Nữ Vương Khủng Bố
"Không phải." cô đặt sách qua 1 bên, đứng dậy, lạnh nhạt nói 2 chữ.
Thẩm Lan không bị loại lạnh nhạt này dọa đến, thuận thế đi đến bên cạnh cô,
khóe môi gợi lên 1 ít cười khiến cho khuôn mặt của anh càng có mị lực
hơn người, làm cho những người nhân viên đi ngang qua họ đều vọt 1 phát
đỏ mặt, anh không ngừng cố gắng, "Vậy thì tại sao?"
Diệp Đàm
không trả lời ngược lại quay lại hỏi anh, nhìn về phía anh, hỏi 1 vấn
đề: "Nếu ở trên bề mặt của chai Klein* chạy 3 phút, đa phần đều sẽ bị
rối loạn logic, anh biết tại sao không?"
*Chai Klein (Klein
bottle): Trong toán học, chai Klein là một ví dụ cho mặt không định
hướng, nói cách khác, đó là một bề mặt, mà trong đó khái niệm về trái và phải không thể được xác định một cách nhất quán. Một số khái niệm hình
học không định hướng liên quan khác có thể kể tới như mặt Mobius hay mặt phản xạ thực. (theo Wikipedia)
Trước đây anh dùng 1 câu nói khiến trợ lý mắc nghẹn nói không ra lời, hiện tại Thẩm Lan nhất thời
xuất hiện cảm giác mù mịt, Chai Klein và vấn đề của anh có liên quan gì
với nhau sao?
Diệp Đàm nói 1 câu 2 nghĩa: "Bởi vì rất nhiều vấn đề đều không có đáp án." Cô lấy cơm hộp từ phía sau rồi đi về chỗ ngồi.
Chu Tịnh ở phía sau đã 2 phút cuối cùng cũng nhịn không được cười lớn ra
tiếng, 1 tay vỗ trên vai Thẩm Lan, dường như cười đến muốn ngất đi. Ánh
mắt nhìn Thẩm Lan ngăn không được vui sướng khi người gặp họa, mà Thẩm
Lan thì đã bị hóa thạch rồi.
Anh năm nay vừa mới được bầu chọn
là người đàn ông có mị lực nhất, fans hâm mộ vô số, vừa rồi anh bị ghét
bỏ phải không? Phải không?
Anh chủ động tiếp lời lại cứ bị như vậy đẩy về rồi.
Thẩm Lan không phải là người nhỏ nhen như thế, nhưng cũng nhịn không được mà nói với trợ lý "Chẵng lẽ bây giờ mặt mũi của tôi trở nên đáng ghét vậy
sao?"
Anh tự nghĩ từ lúc bắt đầu quay đến hiện tại, anh không có chỗ nào chọc đến vị đại tiểu thư này, nước sông không phạm nước giếng,
cũng không có nói chuyện, làm sao đối phương lại có vẻ không muốn gặp
anh? Anh đều muốn lấy gương ra soi thử có phải gương mặt của mình đã
thay đổi rồi không.
Trợ lý tận tình khuyên bảo, "Nếu đã như vậy thì anh đừng đi trêu chọc cô ấy nữa."
Thẩm Lan không phải thích bị ngược, nhưng anh thật sự hiếu kỳ a, anh vẫn
luôn duy trì lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với Xuyên Hạ, khi anh quay về còn cố ý đi tìm tư liệu, Chai Klein là 1 mô hình toán học 3D do 1 nhà khoa học
đưa ra vào năm 1882, mô hình tham chiếu 2D của nó là mặt Mobius*.
*Mặt Mobius hay dải Mobius, về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một
dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1
hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công
thức tính toán. (theo Wikipedia.)
Những Ảnh Hậu, Ảnh Đế như
Chu Tịnh và Thẩm Lan trên cơ bản đều có sự đãi ngộ đặc biệt, nếu không
phải ngày hôm qua Thẩm Lan muốn nhân cơ hội nói chuyện với Diệp Đàm,
cũng không nghĩ sẽ đi ăn cơm hộp, hôm nay anh kêu trợ lý đặt 2 phần
sushi sang trọng, 1 phần đưa cho Diệp Đàm, cười híp mắt nói, "Xuyên Hạ
lão sư, tôi hôm qua đi tìm hiểu về chai Klein, vẫn còn có 1 số chỗ chưa
hiểu rõ, không biết có thể hỏi cô không."
Anh đặt sushi trước mặt cô, "Đây xem như là học phí."
Diệp Đàm chớp chớp mắt, dường như đang không hiểu tại sao hôm qua đã bị đẩy
về rồi, hôm nay vị Ảnh đế này lại vẫn mặt dày qua đây, cô chậm rì rì
nói, "Công việc của tôi là viết tiểu thuyết kiêm biên kịch."
Thông qua ngày hôm qua, Thẩm Lan đã có sự đề kháng nhất định với phong cách
nói chuyện của cô, tài trí mẫn tiệp, phản ứng rất nhanh, "Vậy chúng ta
vừa lúc thảo luận 1 chút, cùng nhau tiến bộ."
"Dù sao thì chúng ta đều là dân nghiệp dư mà."
Diệp Đàm: "....." Lần này đến phiên Diệp Đàm nghẹn lời, Thẩm Lan thuận thế
ngồi vào bên cạnh cô, chính giữa là hộp sushi mua từ bên ngoài, "Tôi có
chỗ nào đắc tội Xuyên Hạ lão sư sao? Tôi cảm thấy hình như Xuyên Hạ lão
sư có chút hiểu lầm với tôi."
Đại minh tinh duy nhất mà Diệp Đàm tiếp xúc gần là Mục Vũ, cũng chỉ tiếp xúc không quá 5 lần, sau đó cô
liền bị người ta luân phiên mắng nhiếc 1 lần, tuy rằng sau đó cô chiếm
ưu thế nhưng quá trình trung gian thật sự là 1 lời khó nói hết, vị đại
minh tinh này khiến cho Diệp Đàm phải âm thầm hỏi thăm những người trong ngành này.
Loại tinh thần giống kẹo mạch nha này của Thẩm Lan thật sự khiến cô có chút kinh ngạc.
Thẩm Lan nhìn thấy cô bị nghẹn lời, dường như tâm trạng càng tốt, "Xuyên Hạ
lão sư có thể giúp tôi giải đáp nghi hoặc không? Cứ cho là để tôi chết
cũng phải chết cho rõ ràng đi."
"Bởi vì quá phiền phức rồi."
dưới sự truy vấn của Thẩm Lan, cuối cùng thái độ của Diệp Đàm cũng có
chút mềm hóa, "Độ mạo hiểm quá cao, không bằng giữ khoảng cách tốt hơn." Dù sao cũng không phải là người bắt buộc phải tiếp xúc.
"Trong
sự việc lần trước, tôi trả giá bằng tiền bạc, thời gian, tinh lực đều
không ở trong kế hoạch ban đầu của tôi, điều này rất quấy rối đến tôi,
nếu như sự việc tương tự như vậy lại phát sinh thêm vài lần, tôi sợ rằng rất nhanh sẽ phải nghèo rớt mồng tơi rồi."
Thẩm Lan trầm mặc 3 giây, "Tôi nhìn rất giống Mục Vũ sao??" Tại sao lại nghi ngờ anh giống với Mục Vũ!
"Từ 1 khía cạnh nào đó mà nói thì rất giống."
"...." Đây là lần anh bị bôi đen thảm nhất.
"Thẩm tiên sinh, khả năng quan sát và khả năng ghi nhớ của tôi đều không
kém." Diệp Đàm nhìn về phía trước, những nhân viên cách bọn họ không xa
đều như có như không nhìn về hướng này, "Trước đó có lẽ chúng ta đã gặp
nhau, đại khái bởi vì các anh đều học cách cải trang từ cùng 1 nhà tạo
hình, anh và vị Mục Vũ tiên sinh kia ăn mặc giống nhau như vậy, tôi rất
khó không liên tưởng với nhau."
"Trước đó, anh cố ý đi từ sau
lưng tôi vòng qua để xem cuốn sách tham khảo của tôi, tôi không nghĩ ra
được tại sao lòng hiếu kỳ của 1 người lại mạnh mẽ đến vậy, tôi cũng
không có gì đáng để Thẩm tiên sinh phải đặc biệt quan tâm."
"Sau đó, Anh lại giả vờ như vô tình hỏi tôi."
"Có sự việc trước đó, tôi cảm thấy mình cần thiết phải cảnh giác 1 chút."
Tóm lại, cô nghi ngờ Thẩm Lan có lẽ có một mục đích không thể nói rõ nào
đó. Để triệt để ngăn chặn việc ngoài ý muốn lại phát sinh, cô quyết tâm
giữ khoảng cách với người không nhất thiết phải tiếp xúc này.
Thẩm Lan: "....."
Ngắn ngủi vài phút, ngực của anh trúng tên vài lần, thậm chí có chút hỗn độn trong gió, rốt cuộc anh nên đồng tình Mục Vũ bị ngã nhào 1 cú mà vẫn bị người ta ghét bỏ là đại phiền phức hay là nên đồng tình bản thân gặp
phải tai bay vạ gió đây, anh chính là có lòng hiếu kỳ mạnh, có sai sao!
Có sai sao!
Thẩm Lan: "Trên người cô có gì đáng để tôi mưu toan
sao, hiện tại tôi đã là nam chính rồi...." lại không giống như Mục Vũ
chỉ vì 1 vai nam chính mà tính toán lợi hại đến vậy.
"Khả năng cao nhất là anh với vị Mục Vũ tiên sinh kia có thù, muốn từ chỗ tôi lấy đến càng nhiều tư liệu về anh ta."
Thẩm Lan: "...." Cô thật sự nghĩ qua a.
"Nhưng hiện tại tôi có thể loại trừ khả năng này rồi." Diệp Đàm thong thả nói, "Loại trừ tất cả những khả năng không thể xảy ra, còn lại cho dù không
có khả năng xảy ra hơn nữa thì cũng là sự thật, Thẩm tiên sinh, tâm hồn
của anh thật tươi trẻ."
Đây là đang khen anh đi? Thẩm Lan chần
chừ 1 giây, quyết định đem điều này xem như khen tặng, khẳng định không
phải đang châm chọc anh ấu trĩ, bởi vì lòng hiếu kỳ có thể làm nhiều
chuyện đến vậy.
"Vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại làm đề toán hay chưa?"
"Luyện tập tư duy."
"Quá trình học tập toán học cũng có thể xem là 1 quá trình huấn luyện tư
duy, có thể khiến suy nghĩ của anh càng chặt chẽ, cẩn thận, càng đầy
logic, tiêu biểu nhất là cuốn "Cao Đẳng Số Học"."
Thẩm Lan: "...."
Đợi đến khi trợ lý qua đây, Thẩm Lan vẫn 1 bộ dáng suy nghĩ chuyện lớn
trong đời, trợ lý rót nước cho anh, "Thẩm ca a, ngài phải chú ý 1 chút,
không thì Vương tỷ lại muốn gọi điện đến rồi." Cảnh tượng vừa nãy truyền ra ngoài còn không biết truyền thành cái dạng gì nữa.
Thẩm Lan
nói, "Từ sau khi tôi tốt nghiệp, lần đầu tiên gặp được người chân thành
giới thiệu sách toán học cho tôi như vậy." Anh thở 1 hơi dài, "Đợi lát
nữa đi mua cho tôi cuốn "Cao Đẳng Số Học", khi nào rảnh tôi sẽ xem."
Trợ lý: Cứu mạng, Thẩm ca hình như lại mắc bệnh rồi!
Sau khi phát hiện Diệp Đàm muốn bảo trì khoảng cách với anh, thái độ không
muốn dây dưa nhiều, Thẩm Lan cũng không lại mặt dày mày dạng sáp đến
nữa, đại minh tinh cũng có tự tôn.
Nhưng mọi người đều ở trong
cùng 1 phim trường, 1 người là nam chính, 1 người là biên kịch, gặp phải tình tiết kịch bản phải sửa đổi, hai người khó tránh khỏi phải gặp
nhau, cuốn "Ba Năm Cao Khảo, Năm Năm Mô Phỏng" của Diệp Đàm không biết
đã bị cô vứt đi đâu rồi, đổi thành 1 cuốn sổ ghi chép siêu mỏng màu bạc, Thẩm Lan xin thề lần này thật sự là anh vô tình nhìn thấy.
Anh từ trong tài liệu mà Diệp Đàm vừa đóng lại nhìn thấy 2 chữ Mục Vũ.
Đợi sau khi kết thúc thảo luận, Thẩm Lan nhìn phía cô 2 lần, "Tôi vừa rồi hình như...."
"Danh sách luật sư vừa mới chỉnh lý xong, người phải khiếu cáo quá nhiều, tôi phải tốn nhiều phí luật sư hơn." Giọng nói của Diệp Đàm dường như có
chút hậm hực, "Vào lúc nhìn thấy con số, tôi quyết định sẽ đặt tên tất
cả những nhân vật phản diện trong tiểu thuyết của tôi là Mục Vũ."
Thẩm Lan: "...." Rất tốt, một cách trả thù rất mới lạ độc đáo.
Chỉ là hy vọng sau khi Mục Vũ biết được đừng tức tới ói máu. Hiện tại tốt
nhất là mỗi ngày Mục Vũ đều nên cầu nguyện cho Xuyên Hạ sau này đừng nổi tiếng toàn cầu, nếu không thì tên của cậu ta sẽ đi theo truyện của cô
cùng nhau đi đến khắp nơi trên thế giới.
Điều này cũng nhắc nhở
anh, sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội với tiểu thuyết gia, đặc biệt là
những tiểu thuyết gia có tiềm lực lớn.
Thông qua vụ việc lần
này, Thẩm Lan kiên định với phương châm trước đó của mình, bảo trì
khoảng cách với Diệp Đàm, cuốn "Cao Đẳng Số Học" trước đó bị anh vứt vào 1 góc.
Nhưng đợi đến buổi tối, Thẩm Lan đang tắm thì vòi sen bị hỏng, khắp người anh toàn là bọt xà phòng, anh nhìn vòi sen đến ngẩn
người, anh không bỏ cuộc vặn nút vặn thêm 60 độ, vòi sen tượng trưng
chảy xuống vài giọt nước, tối nay trợ lý cấp bách xin nghỉ, hiện tại
không biết đang ở nơi nào, Từ Ba thì ở lầu trên.
Anh đi ra khỏi
phòng tắm cầm điện thoại lên nhắn tin cho Từ Ba, 10 phút sau anh vẫn lẻ
loi đứng ở chỗ cũ, giống như đang cười nhạo anh ngốc nghếch, Thẩm Lan
lại gửi tin nhắn cho Chu Tịnh, 2 đoạn tin nhắn cùng nhau cười nhạo anh
ngốc nghếch.
Gọi phục vụ phòng? Khi anh nghĩ đến liền lập tức
loại bỏ lựa chọn này, cái khách sạn rách nát này phục vụ phòng rất tệ,
hơn nửa đêm gọi người ta đến sửa?
Vậy chỉ còn lại 1 sự lựa chọn cuối cùng.
Thẩm Lan vứt bỏ suy nghĩ trước đó sẽ vạch rõ khoảng cách với Diệp Đàm, quấn
bản thân thật chặt đi gõ cửa phòng cách vách của Diệp Đàm, Đúng vậy,
Diệp Đàm liền ở trong phòng sát vách phòng anh, nhưng đã bắt đầu quay
hơn nửa tháng rồi, 2 người bọn họ vẫn tương kính như tân.
Bình
thường Thẩm Lan sẽ cẩn thận hơn nhưng hiện nay khắp người anh toàn là
bọt xà phòng, anh sắp sụp đổ rồi, Diệp Đàm ở sau cánh cửa cẩn thận hỏi,
"Ai đó?"
Thẩm Lan hít sâu: "Tôi." Nhanh chóng nói, "Vòi sen trong phòng tôi hư rồi, mượn dùng phòng tắm của cô một chút. 10 phút."
Sau cửa không có động tĩnh, Thẩm Lan trong lòng thấp thỏm lo âu, cô ấy sẽ
không vào lúc này vẫn quyết định lãnh khốc đến cùng đi. Nửa phút sau,
cửa chậm rãi mở ra, Diệp Đàm ăn mặc chỉnh tề, "Vào đi." Vẫn đê cửa mở,
không hề có dấu hiệu muốn đóng cửa lại.
Vào lúc này Thẩm Lan không rảnh để khiếu nại, nhanh chóng nói 1 tiếng, "Cảm ơn" chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Diệp Đàm đứng ở trước cửa, ánh mắt nhìn về phía camera trên hành lang, lại
rũ mắt xuống, lúc này đã gần rạng sáng, trên hành lang vắng vẻ, đột
nhiên lỗ tai cô nhúc nhích, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân,
còn không chỉ là 1 người.
Cô nhìn chằm chằm về nơi phát ra tiếng động, liền nhìn thấy vài tên đàn ông cường tráng từ phía hành lang đi
đến, chính giữa là 1 cô gái đeo khẩu trang nhìn không rõ mặt mũi, cô đột nhiên sinh ra 1 dự cảm không tốt, còn chưa nghĩ rõ, tay đã đặt trên
cửa, chuẩn bị nhanh chóng đóng cửa, nhưng vào lúc cửa sắp đóng, 1 bàn
tay chặn cửa lại.