Hề Mặc cúi đầu, chăm chú nhìn cái chén trước mặt mình.
Nồi lẩu
ùng ục sôi, hơi nóng nghi ngút bốc lên, từ khi nghe thấy mình và Nguyễn
Dạ Sênh phải diễn cảnh hôn nhau, trông nàng cứ ngơ ngác ở đó.
Tim Nguyễn Dạ Sênh đập liên hồi, ánh mắt dè dặt liếc nhìn Hề Mặc.
Cô rất muốn biết phản ứng của Hề Mặc thế nào.
Dường như Hề Mặc đã nhận ra, cũng chuyển mắt nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh.
Cách làn khói trắng nghi ngút, ánh mắt hai người chạm nhau, như nóng hơn cả làn khói, cả hai nhanh chóng tránh đi.
Cố Như thấy hai người đột nhiên im ắng, nói: "Sao vậy, hai đứa đều thấy khó xử khi quay cảnh hôn này à?"
"... Không có." Tuy trong lòng tràn đầy hưng phấn và khó tin nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn vờ rất bình tĩnh, còn mỉm cười: "Đây là công việc mà hơn nữa
còn là vì bộ phim, đương nhiên nếu có thể làm bộ phim đạt được hiệu quả
cao, với em thế nào cũng được."
Cô tin vào Cố Như, nếu Cố Như muốn quay như thế đương nhiên cô có dụng ý riêng của mình.
Cách nhìn của Cố Như rất độc đáo, nếu không phải kịch bản hay sẽ không quay, còn đã muốn quay, cho dù là nội dung quốc gia nghiêm cấm, cô cũng sẽ đi đường vòng, bí mật cài cắm những câu thoại và tình tiết vào bên trong
và trông chờ những người thật sự hiểu được phim của cô đến khám phá
những bí mật này.
Phim không được quá mức bạo lực, Cố Như có thể
dùng năng lực của mình, kết hợp giữa màu sắc, hình ảnh tượng trưng và
ngôn ngữ ống kính để dựng nên cảnh tượng gϊếŧ chóc khiến người xem đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác và không để lại bất kỳ khó chịu nào cho
khán giả.
Ngày trẻ, Cố Như đã từng quay một bộ điện ảnh, cũng là
song nữ chủ, được mọi người trong giới yêu thích và gọi đó là kinh điển
trong nền điện ảnh, họ soi từng chi tiết trong phim của Cố Như, cuối
cùng thật sự đã soi ra một cảnh giường chiếu. Diễn là thật nhưng khi
chiếu, người xem cơ bản không nhận ra bởi vì phim không đưa những tình
tiết rõ ràng, sau này fans của Cố Như dựa vào nhiều thông tin, liên kết
và cách sắp xếp trong phim, cuối cùng mới kết luận được hai nữ chính
thực sự đã có một đoạn giường chiếu. Từ những suy đoán và chi tiết được
liệt kê rõ ràng, càng tăng thêm tính thuyết phục.
Vốn cứ tưởng là một tình bạn cảm động, ai ngờ lại là tình yêu.
Nguyễn Dạ Sênh trả lời tự nhiên làm Cố Như hài lòng, Cố Như gật đầu, nhìn Hề Mặc.
"Hề Mặc, em thấy thế nào?" Cố Như hỏi.
"Tôi..." Hề Mặc thoáng nhíu mày, ánh mắt cũng có chút phức tạp.
Nguyễn Dạ Sênh thận trọng nhìn, trong thoáng chốc cô không thể nhìn rõ tâm tư
lúc này của Hề Mặc. Cô rất sợ Hề Mặc sẽ thấy không vui, hơn nữa cũng lo
Hề Mặc sẽ uyển chuyển từ chối yêu cầu này, trong giới, có rất ít diên
viễn dám nói không với một đạo diễn có vị thế và nổi tiếng như Cố Như,
nhưng cô biết Hề Mặc dám.
Hề Mặc sẽ không làm chuyện mà mình
không muốn, trước đây nàng không diễn cảnh hôn và cho đến giờ nàng cũng
chưa từng quay một cảnh hôn.
Nàng nói một là một.
Cũng là một tư bản không nói hai lời.
Nhưng dòng cảm xúc dâng trào trong Nguyễn Dạ Sênh cũng dần nguôi lại, thậm
chí cô còn cảm thấy bản thân thật đáng hổ thẹn. Bởi vì cô ý thức được
bản thân đắc ý vì sắp có cơ hội được quay cảnh hôn cùng Hề Mặc, đây
chẳng khác nào mưu toan, lợi dụng việc đóng phim để đạt được mục đích
tiếp xúc thân mật với Hề Mặc.
Hơn nữa, đó còn là một phương thức mà rất có thể Hề Mặc không thể chấp nhận.
Nguyễn Dạ Sênh càng nghĩ càng tự trách, một mặt cô vui vì cơ hội có thể đang
đến với cô, cô thích Hề Mặc, đây đã là chuyện mà cô không còn khả năng
kiểm soát, cho dù tiếp xúc với bất kỳ thứ gì lên quan đến Hề Mặc, cô đều khó kìm lòng được. Nhưng ở mặt khác, cô lại cảm thấy mình đang lợi dụng Hề Mặc.
Nếu... Hề Mặc thật lòng muốn và đồng ý quay cảnh hôn
này, không để tâm bất kỳ chuyện gì thì quá tốt, cô không hy vọng Hề Mặc
phải buộc mình chấp nhận.
"Phân đoạn hôn trong tuyết là một phân đoạn mà tôi cho là quan trọng nhất." Vẻ mặt Cố Như nghiêm túc hơn, nhắc đến
điện ảnh, trong cô luôn có một sự nghiêm túc rất khác: "Tuy quá trình
hôn nhau sẽ không đưa vào phim nhưng dư vị và phản ứng sau nụ hôn là đại biểu cho tình cảm và chiều sâu cảm xúc của hai nhân vật Tiêu Nhược Câm
và Ngu Miểu, hơn nữa đó còn là định hình cho không khí của bộ phim, tất
cả đều không thể thiếu."
Cố Như dừng một lát, nói tiếp: "Hề Mặc,
tôi có thể chấp nhận toàn bộ cảm tình trên thế giới này, tình cảm vốn
không liên quan đến giới tính, chỉ đơn giản là yêu thôi. Đương nhiên,
đây là quan điểm của riêng cá nhân tôi, tôi không thể lấy nó làm tiêu
chuẩn để bắt người khác chấp nhận, nếu em thật sự không tiếp thu được
điều này, em có thể thẳng thắn với tôi, tôi sẽ không ép buộc em nhưng
tôi thật lòng muốn đấu tranh cho nó, tôi hy vọng em sẽ đồng ý quay, bởi
vì cảnh này là một cảnh rất quan trọng trong bộ phim."
Khi Cố Như nói những lời này, trong mắt như có ngôi sao sáng lên, đó chính xác là tình yêu chảy bỏng của cô dành cho phim ảnh.
Hề Mặc nhìn vào mắt Cố Như, cuối cùng tầm mắt lại chuyển đến gương mặt, đến đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Tôi sẽ quay."
Nguyễn Dạ Sênh bất ngờ.
Hề Mặc nhanh chuyển mắt, nói với Cố Như: "Tôi là diễn viên của kiến tự như ngộ, nếu như tôi đã nhận bộ phim, đã ký hợp đồng với chị thì sẽ hoàn
thành như đã hứa hẹn.'
Cố Như chân thành cười: "Vậy là tốt rồi,
tôi cũng yên tâm. Tôi biết em là một người coi trọng lời hứa, chuyện đã
đáp ứng thì sẽ làm được, xin lỗi vì từ đầu khi bàn bạc tôi đã không nói
rõ toàn bộ những chuyện này với em, vì để em đồng ý nhận vai, tôi thừa
nhận tôi có dùng một ít 'thủ đoạn', vẫn nên xin em thứ lỗi."
"Chị khách sáo với tôi như vậy tôi mới thấy không quen đấy." Hề Mặc không mặn không nhạt nói.
Cũng chỉ có mỗi nàng mới dám chặt Cố Như như vậy.
Cố Như cười càng vui vẻ, nâng ly rượu uống một ít.
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu gắp đồ ăn, bên môi khó nén nụ cười.
Ăn xong cái lẩu, Cố Như vẫn còn việc phải làm, ngồi xe đi trước, còn lại
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, hai người cùng nhau về lại khách sạn đoàn
phim.
Đêm đã về khuya, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, gió lạnh quét vào mặt, vừa lạnh vừa buốt. Bên ngoài khách sạn không còn bao nhiêu
người, Nguyễn Dạ Sênh đứng dưới bóng của đèn đường ngước lên nhìn trời,
thấy hình như mưa bụi lất phất rơi xuống.
"Bắc Kinh lạnh thật ha." Nguyễn Dạ Sênh sâu xa nói: "Nói không chừng ngày mai sẽ có tuyết rơi."
Hề Mặc vừa nghe, người bỗng căng chặt, nàng cũng ngước nhìn nhìn trời, sau đó bình tĩnh lấy điện ra xem.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn sang, thấy nàng đang đứng xem dự báo thời tiết, cô đứng
cười nghiêng ngã, nói: "Mình chỉ vừa nói có thể sẽ có tuyết rơi mà cậu
đã sốt sắng như vậy rồi, lại còn xem dự báo thời tiết."
Đôi mắt cô rực rỡ và sáng lên dưới ánh đèn đường, đè thấp giọng nói: "Cậu sợ... quay cảnh hôn với mình vậy sao?"
Hề Mặc: "..."
"Không có." Hề Mặc nhẹ ho một tiếng, cất điện thoại: "Công việc thôi, có gì phải sợ."
Gió thổi mạnh hơn, Nguyễn Dạ Sênh cũng không gấp về khách sạn, chỉ nhìn Hề
Mặc: "Cậu chưa từng quay cảnh hôn, cũng không thích ai, không có kinh
nghiệm thực tế, vậy... cậu có biết hôn môi thế nào không?"
Gió thổi đến, cuốn theo câu hỏi "Cậu có biết hôn môi thế nào không" của cô vào đôi tai Hề Mặc, Hề Mặc giật mình.
Hề Mặc không trả lời.
"Cậu không biết phải không?" Nguyễn Dạ Sênh cười cười, ngữ điệu câu nói đầy quyến rũ.
Đôi má Hề Mặc nóng lên một cách khó hiểu, nàng nhớ đến giấc mơ trong phòng
tắm của mình và Nguyễn Dạ Sênh tại quán bar Yên Nương, vào giây phút
quan trọng nhất, trong mơ nàng đã xin lỗi Nguyễn Dạ Sênh, nói rằng
nàng... không biết.
Một cảm xúc lạ lẫm thúc đẩy, Hề Mặc như muốn
chứng minh bản thân, nghiêm nghị nói: "Ai nói mình không biết? Không ăn
thịt heo thì không thấy heo chạy hay sao?"
Nguyễn Dạ Sênh bật cười: "Vậy cậu thấy được bao nhiêu con heo chạy rồi?"
Hề Mặc: "..."
"Nói như là cậu cũng biết vậy?" Hề Mặc cực kỳ không vui: "Lúc trước khi tập
diễn phân đoạn ăn cherry với mình, nhớ không lầm thì lần đó cậu nói đó
là... nụ hôn đầu?"
Nói đến câu cuối, giọng nàng thấp xuống rất nhiều.
Đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh cũng lộ ra ý cười, kéo cánh tay nàng, đến gần tai
nàng nói: "Không sai, đó là nụ hôn đầu của mình. Nhưng... mình biết hôn, không tin thì đợi đến lúc quay, cậu... cảm nhận thử?"
Cổ Hề Mặc dường như đã đổ mồ hôi, mưa bụi rơi xuống nơi cổ nàng, trong nháy mắt như dập đi làn nhiệt đó giúp nàng.
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng thả nàng ra, đi về cửa lớn khách sạn, rồi lại quay lại nhìn nàng.
Hề Mặc nhanh chân chạy theo, sánh vai cùng Nguyễn Dạ Sênh đi vào.
Sáng ngày hôm sau, đoàn phim Kiến tự như ngộ chính thức bấm máy.
Phần lớn các đoàn phim khá mê tín, đây gần như là quy định bắt buộc, ngày
khởi quay sẽ phải làm những nghi thức khởi động máy, nhưng Cố Như luôn
làm khác với người khác, cô không tin những điều đó, cô không làm bất kỳ một nghi thức dư thừa nào cả mà đi thẳng vào việc.
Cảnh quay đầu tiên cũng chính là phân đoạn đầu khi tiến hành đọc thử kịch bản, đó là cái chết đầu phim của Ngu Miểu.
Trường quay là nhà của Ngu Miểu, trong phim, nhà Ngu Miểu là một nơi cực kỳ
quan trọng, bởi đây là nơi mà Ngu Miểu đã trải qua quãng thời gian sống
một mình đơn độc, là nơi mà nàng và Tiêu Nhược Câm cùng trải qua đoạn
thời gian ấm áp, và cũng là nơi mà phản diện của bộ phim tiến vào, tất
cả đều diễn ra trong căn nhà này.
Cố Như tốn không ít công sức để lựa chọn, cuối cùng mới chọn được một khu nhà khá cổ kính bây giờ. Căn nhà
yên tĩnh, có đám thường xuân bò lên một góc tường, giờ đang là mùa đông, lá cành khô héo, trông ủ rũ và chán chường, hoàn toàn phù hợp với hình
ảnh Cố Như mong muốn.
Theo thời gian thay đổi của bộ phim, bố cục căn nhà cũng dần thay đổi. Thậm chí rất khó để phát hiện ra sự thay đổi đó, có thể chỉ là vị trí của một ly nước trên bàn nhưng vừa khớp thời
gian với của những manh mối quan trọng.
Căn nhà có ba tầng, tất
cả đều dùng để cho thuê, Ngu Miểu là một trong những người thuê phòng,
tổng khách thuê phòng có chín người, hợp thành chân dung tổng thể một
nhóm người thuê nhà, bộ phim sẽ phát triển việc khác biệt giai cấp để
khai mở cốt truyện của phim.
Trong phim, Ngu Miểu là một người mắc
bệnh trầm cảm, sống một mình. Nàng là một tác giả truyện tranh, đang vẽ
một bộ truyện tranh huyền nghi trên mạng, truyện tuy không nổi tiếng
nhưng bởi vì cốt truyện và nét vẽ đặc biệt, nàng cũng có một bộ phận độc giả trung thành.
Còn Tiêu Nhược Câm, xuất thân từ gia đình bề thế và năng lực bản thân cũng vượt trội, tự sáng lập một công ty xuất bản.
Cô và Ngu Miểu vốn là người của hai thế giới, không có điểm giao nhau, mỗi người có cuộc sống của riêng mình.
Cho đến khi Tiêu Nhược Câm mua một căn biệt thự. Chủ của căn biệt thự đã
qua đời nên căn biệt thự bị bán đi, Tiêu Nhược Câm thích nó nên đã dọn
vào ở.
Biệt thự trồng rất nhiều hoa, khi Tiêu Nhược Câm nhàn rỗi
thích chăm sóc hoa cỏ. Một ngày nọ, ở tầng hầm, cô phát hiện ra một hòm
đựng thư tinh xảo, cô thấy thú vị nên đã đem hòm thư ra đặt ở trước cửa
biệt thự.
Thời đại ngày nay là thời đại trao đổi thông tin nhanh
chóng, từ lâu internet đã hoàn toàn thay thế việc gửi thư tín, gần như
không còn ai viết thư tay, Tiêu Nhược Câm cũng không có sở thích viết
thư, đặt hòm thư bên ngoài chủ yếu chỉ là để trang trí.
Thỉnh
thoảng, cũng có vài lá thư được gửi đến nhưng cơ bản đều là thư không
quan trọng của ngân hàng hoặc từ các công ty khác gửi đến.
Nhưng
có một ngày, Tiêu Nhược Câm phát hiện có một lá thư bên trong. Trên thư
không đề người gửi, không biết ai gửi đến cũng không biết gửi đến từ nơi nào, nhưng bên góc phải của lá thư có đóng một ký hiệu kỳ lạ.
Tiêu Nhược Câm vừa mở ra, bên trong có một lá thư, chữ viết xinh đẹp.
Trên thư viết: "Tôi từng đọc được một câu, khi chôn thư xuống đất, thư của
mình sẽ được truyền đến một người bạn khác trên thế giới. Tôi thấy câu
nói này rất buồn cười thế nhưng tôi vẫn làm theo. Nếu trên đời này tôi
có một người bạn, vậy chắc là chỉ có mỗi bản thân tôi, phải không?"
Trong những hàng chữ được viết ra, mỗi chữ đều ngập tràn sự cô đơn.
Tiêu Nhược Câm mang lá thư này đi.
Qua vài ngày, cô lại đi kiểm tra hòm thư, lần nữa cô nhận được một phong
thơ trắng, vừa mở ra lại thấy nét chữ quen thuộc lần trước trên mặt
giấy.
Trên thư chỉ có đơn giản vài chữ, viết rằng: "Cắt cổ tay chắc sẽ rất đau, tôi sợ đau lắm."
Tiêu Nhược Câm cau mày đọc dòng chữ đó.
Đây không hề giống thư.
Mà giống một loại nhật ký tự sự.
Cô cho rằng có người nào đó ở gần đây nhìn thấy hòm thư của cô nên mới bỏ
thư vào vì muốn nói với cô gì đó. Cô cũng không quan tâm đây có phải là
trò đùa của ai đó hay không, nếu có người bỏ thư vào, vậy người đó chắc
sẽ đến đây để kiểm tra, vì vậy lần này cô không mang thư đi mà viết vào
mặt sau của lá thư vài lời nói.
Tiêu Nhược Câm viết nói: "Mạng sống là thứ quý giá nhất. Nếu cậu cần giúp đỡ, cứ đến tìm tôi."
Đến buổi tối, khi Tiêu Nhược Câm trở về sau một buổi tản bộ, kiểm tra hòm thư lần nữa.
Lại có một lá thư.
Vẫn là thư của người đó, lần này nội dung thư rõ ràng có sự thay đổi, không còn là những dòng tự sự, mà là lời đối thoại.