Yên Hưng thành diện tích không lớn, cũng mới xây dựng thế nên độ sầm uất tự nhiên so không lại kinh thành.
Dân cư thưa, ba mặt công, nông, thương nghiệp đều mới chỉ dừng ở mức khởi
điểm, thế nhưng lại thắng ở điểm có quy hoạch gọn gàng, vệ sinh được
chăm chút, hai bên đường sạch sẽ, tuyệt nhiên không thể ngửi thấy mùi xú uế hay nhìn thấy “kết quả” của quá trình đại tiểu tiện để lại bên
đường.
Ngoài ra còn đặc biệt có đường dành riêng cho người dân đi bộ, về cái này thì đừng nói huyện thành lân cận, thậm chí ngay cả kinh
thành còn không có.
Vỉa hè đối với Đỗ Anh Vũ chẳng có gì lạ lẫm,
thế nhưng đối với Lý An Bình thì tựa như một món đồ chơi mới, tiểu cô
nương bước chân sáo nhảy lên nhảy xuống liên tục như thể muốn thử độ bền của bục xi măng, khuôn mặt tràn ngập thích thú, đối với trò chơi ấu trĩ này của nàng Đỗ tiểu tử cũng chỉ có thể bó tay làm ngơ, căn bản là can
ngăn không có được.
- A Vũ, ngươi nói loại đá màu xám này gọi xi măng sao, nhìn thật mịn, so với đá xanh thông thường càng dễ nhìn!
- A Vũ, sau này ta xuất cung, ngươi là phải dùng nó xây cung điện cho ta.... nghéo tay hứa trăm năm không cho phép đổi!!
Khí chất lãnh đạm tiểu công chúa lúc này đã bị thay thế bằng hình tượng cô bé nhà bên.
Đỗ Anh Vũ dịu dàng khẽ gật, khoa trương nói sẽ xây một tẩm cung độc nhất
vô nhị cho Lý An Bình, bên trong đi dựng quầy bar, bể bơi, rạp hát cái
gì cũng có...
Lý An Bình nghe một loạt từ mới thì chỗ hiểu chỗ
không, thế nhưng là đồ của Đỗ Anh Vũ thì nàng đều thích, gật đầu liền
tục như con lật đật, cười đến tít cả mắt.
Chơi được chốc lát liền chán, nàng lại lôi Đỗ Anh Vũ đi tới nơi khác.
- A Vũ! Ngươi nhìn... cái kia là gì? - Đột nhiên, nàng reo lên một tiếng rồi chỉ tay về phía trước
Đỗ Anh Vũ liếc mắt theo hướng tay nàng chỉ, địa phương đó hắn cũng không xa lạ, chính là 5 tầng Nghênh Phụng Các.
Thuận tiện, Đỗ Anh Vũ cũng mang nàng lên chơi, vừa thăm quan, vừa giới thiệu
qua loa một chút cũng như kể cho nàng cái truyền thuyết mà hắn tự bịa ra cho nơi này.
Lý An Bình nghe đến việc chủ nhân của toà Lâu Các
này muốn dùng nó để Nghênh Phượng Hoàng liền lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ,
tiểu cô nương có chút ngốc manh quay sang hỏi:
- A Vũ, chủ nhân của nó... không phải là ngươi đó chứ?!
Đỗ tiểu tử không chút dấu diếm, tại chỗ gật đầu thừa nhận, rồi lập tức nói:
- Cậu chuyện tình yêu của người và Phượng Hoàng ta vừa kể chính là tự
bịa, nhuộm thêm tí màu sắc ngôn tình Huyền huyễn vào trong đó, thấy sao? Cảm giác toà lầu tháp có thêm câu chuyện thì giá trị tăng thêm một bậc
đúng không?!
Lý An Bình nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu ngay tắp lự.
Giống như Đỗ Anh Vũ nói, địa phương nào chỉ cần có truyền thuyết của riêng mình liền trở nên thêm phần đặc biệt.
Giá trị về mặt vật chất đi kèm cũng theo đó mà bạo tăng.
Tất cả đều là tiền của, không phải nói xuông cho vui.
Đến trưa, lúc hai người từ trên cao lầu đi xuống thì đột nhiên khung cảnh
phía trước có chút ồn ào, phá đi không gian vốn tĩnh lặng tại đây.
Âm thanh lớn tựa như tiếng cãi nhau kịch liệt thu hút sự chú ý của hai
người, Đỗ Anh Vũ nhíu mày, liếc sang chỗ mấy tay thị vệ, hất cằm ra lệnh cho bọn hắn ra xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Rất nhanh nhận thì được tin thị vệ báo về...
Có mấy tay nhà giàu mới nổi không biết trời cao đất dày tới muốn đây công tháp!
Hoàn khố?!
Yên Hưng từ lúc xây dựng xong thì cũng đã trở thành một nơi du ngoạn cho
đám nhà giàu lân cận, Đỗ Anh Vũ cũng từng nghe nhiều về chuyện này, chỉ
là hắn suốt ngày ở trong phủ đệ thế nên hôm nay mới gặp phải.
Đỗ Anh Vũ gật gù, mang theo Lý An Bình ngó đầu ra xem sao.
Vừa ra đến cửa, lập tức nhìn thấy mấy chục bóng người tại ngay tiền môn
Nghênh Phượng Các, rất dễ để nhận ra đám quần là áo lượt ở bên trong đó, ngoài ra còn có mấy chục tên gia nô đi theo, quân số cũng phải đến chục người, hiện tại đang hùng hổ vây lại chỗ 4 tên dân quân bảo vệ nơi này.
Nhìn điệu bộ căng thẳng cùng khẩu hình miệng của đám này thì hẳn đang hát bài ca quen thuộc “mày biết bố tao là ai không?”
Kỳ thật Nghênh Phượng Các cũng không phải cấm khu, ngược lại vì chưa hoàn
thiện để đi vào sử dụng nên Đỗ Anh Vũ tạm dùng nó làm điểm thăm quan thu hút, chỉ là hôm nay Đỗ Anh Vũ có lịch trình ở nơi này nên tạm thời cấm
người vào thăm quan, tránh cho mấy kẻ lạ mặt khiến tiểu công chúa mất
hứng.
— QUẢNG CÁO —
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều khiến Đỗ Anh Vũ thừa hiểu việc mang mĩ nữ
đi dạo tất sẽ thu hút không ít đám ruồi nhặng, vậy nên sớm chuẩn bị thì
liền tốt hơn.
Nhắc đến tào tháo không phải hiện tại tào tháo liền tới rồi sao.
Lại liếc kĩ một chút thì thấy bên trong đám người này có một vài nhân vật
nữ tính, bộ dạng như đang đứng xem cuộc vui, ha ha, dùng cái mông để
nghĩ cũng biết đây là chuyện gì.
Mang mĩ nữ đi dạo, bị cản lại thì lên cơn sĩ gái, chuyện bình thường muôn thủa mà thôi.
Nam nhân mà, có thêm tí hocmoon nữ tính đi kèm thì lập tức không biết trời cao đất dày ngay.
Ưm, nom mấy cô nàng này cũng có chút tư sắc, Đỗ công tử miễn cưỡng cho 7 điểm!
Chuyện này cũng chẳng mấy đặc sắc, Đỗ Anh Vũ hắn cũng không có hứng thú, liền
cầm tay tiểu công chúa toan kéo nàng rời đi, trước đó thì phất tay ra
hiệu, bảo bên trong thị vệ chạy đi gọi dân quân cảnh vệ tới đây dẹp
loạn.
Chỉ là ngay khi đám người của Đỗ Anh Vũ vừa bước ra cửa thì liền ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám hoàn khố này, một số tên bên trong đó nhận ra đám người Đỗ Anh Vũ không phải nhân viên bảo vệ, ngay
lập tức quay về chỗ mấy tay dân quân cao giọng quát tháo:
- Mẹ nó, các ngươi nói hôm nay không cho phép người đi lên, vậy bọn hắn là gì? Không phải là người sao?
Tên dân quân cầm đầu xuất thân lão binh, chút hung hăng của đám hoàn khố dọa không nổi hắn, thái độ bình tĩnh đáp:
- Đây là trường hợp đặc biệt, hiện tại Nghênh Phượng Các không tiếp khách, các vị mới về đi!!
- Trường hợp đặc biệt cái khỉ mẹ gì? Nhà ngươi đùa ta đấy hả, chỉ là một thằng nhóc con mà thôi, ngươi biết ta là ai không?
- Ây ui! Một thằng nhóc lông còn chưa mọc cũng học đòi người khác mang mĩ nữ đi dạo rồi...
- Mĩ nữ, theo thằng nhãi đấy có gì thú vị, qua đây với chúng ta, cùng
nhau đi dạo vãn cảnh, đàm chuyện nhân sinh không phải càng tốt sao, thế
nào?!
Vài tiếng diễu cợt vọng tới chỗ của Đỗ Anh Vũ khiến hắn đang muốn rời đi thì lập tức dừng bước, từ từ ngoái đầu nhìn lại.
Khuôn mặt hắn không chút sinh khí tức giận nào cả, ngược lại khoé môi cong cớn, trong lòng còn nảy sinh hứng thú.
Ánh mắt của Đỗ tiểu công tử từ từ loé sáng lên.
Nhìn qua cách đám người này tỏ thái độ, mấy tên cầm đầu thì giống như đang
muốn thể hiện khí khái nam tử cho đám nữ nhân ở phía sau nhìn thấy, cả
đám bộ dạng hùng hổ gây sự, thậm chí còn lan sang cả chỗ Đỗ Anh Vũ....
Hơ!
Cái tiết tấu này...
Chẳng phải chính là tình tiết ra đường gặp não tàn trong truyền thuyết đây sao?
Thời cơ để ta giả heo cật hổ, trang bức vả mặt là đây chứ đâu!!!
Ngẫm lại, từ ngày lên kinh đến nay, ngoài trừ thời gian đầu có chút “khốc
liệt” ra thì từ sau thế khi cái danh “tiểu Thái Tuế” được hình thành, đã quá lâu rồi không có có người chủ động gây sự với hắn, ưm, hoạ chăng về sau còn có tên mắt mù Phan An, thế nhưng không có sau đó nữa...
Hắc hắc!!
Không nghĩ tới bản thân cuối cùng cũng được thể nghiệm lại cảm giác này thêm lần nữa!!
Nhìn quần áo, trang sức của đám công tử này mang theo thì gia cảnh hiển
nhiên không tệ, hiện tại Đỗ Anh Vũ giả vờ bị đụng hẳn có thể moi được
không ít...
Nghĩ tới chuyện này, hắn liếm môi một cái, bừng bừng
hứng thú đi tới, thiếu điều giang rộng vòng tay chờ người lao tới ôm ấp
nữa thôi.
Tới a! mạnh mẽ lên nào, hung hăng tới đây đi nào!
Mấy tay hoàn khố cầm đầu này tuổi đời còn rất trẻ, hẳn là mới làm quan lễ
chưa được bao lâu, thấy Đỗ Anh Vũ nước tới liền dùng ánh mắt bất thiện
nhìn hắn.
Không hiểu có phải nhìn ra được sự mong chờ của họ Đỗ
hay không mà tất cả đều muốn hướng về, đám chân chó theo sau cũng thay
đổi mục tiêu, bỏ qua đám bảo vệ mà nhanh chân vây lấy họ Đỗ như thể sợ
hắn chạy mất.
Thấy tình cảnh đột ngột có biến, Lý An Bình thân
thể nhỏ bé khẽ run lên, thế nhưng nhìn lại thấy Đỗ Anh Vũ vẫn ở cạnh
bên, nàng liền không còn sợ hãi. — QUẢNG CÁO —
Đỗ tiểu tử thì âm u cười, cảm ngoài mong chờ thì chính là chờ mong...
- Nhãi con, nhà ngươi...
Tới rồi!
Đỗ Anh Vũ hứng khởi, chuẩn bị đón lấy thế công của đám não tàn này thì đột nhiên cảm thấy tên đó có chút không đúng...
Lời nói của tên hoàn khố đang còn giở giang thì liền ngưng lại, im bặt, cổ
họng hắn giống như con vịt bị mắc nghẹn, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ọc ọc phát ra.
Sau thì toàn thân hắn từ từ bị treo lơ lửng trên trong trung, khuôn mặt đỏ ửng, nhăn nhó giống như người bị bí tiện lâu ngày.
Đỗ Anh Vũ đứng phía trước chứng kiến hết thẩy thì cả người mộng bức, hai mắt chớp liên hồi.
Con mẹ nó!!
Đây là tà phép gì???
Phía sau lưng tên hoàn khố đột ngột phát ra âm thanh, là giọng nữ nhân cho chút ngái ngủ lười biếng:
- Chó ngoan không cản đường, ngươi là ai? Cút ra cho lão nương!!!
Phía sau lưng tên hoàn khố, Dương Đoan Hoa tóc ngắn bù xù, bộ dạng cáu kỉnh
như đang ngủ giở giấc bị người dựng dậy, nàng mắt nhắm mắt mở, một tay
túm gáy tên thiếu gia xấu số cản đường mình, nhấc hắn lơ lửng giữa không trung.
Bàn tay thon dài của nàng lúc này lại giống như kìm sắt
khoá chặt, tên hoàn khố dùng cả hai tay vận sức bú sữa mẹ cũng không thể cạy mở ra, hai chân hắn quẫy đạp một lúc thì bọt mép bắt đầu sùi ra, cả người theo đó mà từ từ buông thõng xuống.
Đám người xung quanh
thấy cảnh tượng này khỉ kinh hãi tột cùng, tựa như đang nhìn thấy một
con hình người cự thú xuất hiện, khí tráng từ nàng tỏa ra nặng như núi
đè ép khiến bọn hắn mặt mày tái mét, bủn rùng tay chân, cử động không
thể, nói cũng chẳng thành lời, run lẩy bẩy với nhau.
Ách!
Đỗ Anh Vũ cũng phải nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy tên hoàn khố này có
lẽ sắp đi sang tới bờ bên kia, thấy ánh sáng cuối con đường rồi, không
kìm được lòng từ bi đi lên, khẽ ho khan một cái rồi nói:
- Hoa tỷ, dừng tay đi, tiếp tục hắn sẽ chết thật đấy!!
Chứng kiến nàng lúc này, Đỗ Anh Vũ cũng chỉ dám nói nhẹ nhàng như sợ nàng
sinh khí lay sang mình, ở chung bấy lâu hắn thừa biết nữ nhân này không
nói đạo lý, ra tay không biết nặng nhẹ, cũng không quản người quen.
Dương Đoan Hoa giống như lúc này mới tỉnh ngủ, ồ lên một tiếng, thuận tay
quẳng cái thứ trên tay lăn sang một góc, tựa như quăng một đống rẻ rách, nhíu mày nhìn quanh một vòng rồi quay sang hỏi Đỗ Anh Vũ.
- Đám này là ai?!
Đỗ Anh Vũ nhún vai, đáp:
- Một đám không não, ta đang muốn bặt chẹt một phen thì ngươi tới!!
Dương Đoan Hoa mắt phượng hiện lên vệt tham lam, nàng cúi đầu thấp giọng nói:
- Người là vẫn còn tại, hiện tại tóm lấy cũng chưa muộn mà, để đó cho ta, việc này Hoa tỷ có kinh nghiệm!
Bắt người chính là nàng chuyên chức, không phải nói xuông.
Đỗ Anh Vũ cũng biết điều, đưa thay ra dấu mới!
Xoa xoa bàn tay, Dương Đoan Hoa đột nhiên ngập ngừng một chút rồi quay đầu, quăng mị nhãn nói:
- Chia 5-5, thế nào?
Mẹ kiếp!
Nữ nhân lòng tham vô đáy này thật giỏi tính toán!
— QUẢNG CÁO —
Liếc ra bên ngoài thì thấy dân chúng không hiểu từ đầu cũng bắt đầu tụ tạp
xúm vào xem cuộc vui, Đỗ Anh Vũ bản thân cũng không muốn bán lại đây lâu chờ cảnh vệ tới nữa, đánh buốt ruột gật đâu.
- Thành giao!
Tay đấm Dương Đoan Hoa trả giá thành công, hiện tại bắt đầu chuyên chú về
phái con mồi trước mắt, bộ dạng hung ác từ từ bước tới.
Ngay chính lúc ấy, phía bên ngoài phát ra một thanh âm vọng tới:
- Dương tướng quân, xin hạ thủ lưu tình!!
Sau đó thì bên ngoài, một gã nam tử trẻ tuổi khôi ngô, bạch y phiêu đãng
nhanh chân chạy tới chen ngang giữa Dương Đoan Hoa và con mồi của nàng.
Đám tiểu thư phía sau mấy tên hoàn khố lập tức nhận ra người này, tựa như
tiểu nữ hài gặp phải tình lang, đều đỏ mặt xấu hổ, cúi đầu khẽ hô.
“Công tử Hào! Là công tử Hào tới!!”
Mấy tên hoàn khố cũng như nhìn thấy cứu tinh, một tên trong số đó nhanh nhẹn kêu lên:
- Hào ca! Ngươi phải đòi lại công bằng cho chúng ta, là ả đàn bà kia ra tay trước, chính là ả ta...
Lời tố khổ chưa nói xong thì tên đó đã bị nam tử gọi công tử Hào này một
tát đánh bay, sự tình biến đổi bất ngờ khiến cả đám còn lại đều kinh
ngạc chân chối.
Công tử Hào không quản đám đàn em, bản thân thận
trọng tiến về chỗ Dương Đoan Hoa, cung nàng giữ một khoảng cách nhất
định, chắp tay cúi đầu thành khẩn nói:
- Tại hạ ra mắt Dương
tướng quân, đám huynh đệ có mắt không tròng, không nhìn thấy núi Thái
Sơn, vô tình mạo phạm tướng quân, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho
bọn hắn một mạng để bọn hắn có thể hối cải làm người!!
- Hào ca, chúng ta...
- Câm mồm lại!!!
Phía sau có kẻ không phục, muốn cự nự lập tức bị nam tử trẻ tuổi này quát ngang.
Dương Đoan Hoa hơi cau mày đánh giá tên này một chút.
Không khí xung quanh đột nhiên căng thẳng vô cùng, gã nam tử vẫn một mực chắp tay cúi đầu, sau lưng thì vã hết cả mồ hồi.
Một lát sau, họ Dương giọng lười biếng cất tiếng hỏi:
- Nhà ngươi... biết ta?
Nam tử lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, không kiêu ngạo không điểm nịnh, dựng thẳng sống lưng bình thản đáp:
- Tại hạ Đỗ Anh Hào, là Thái Học Sinh tại Quốc Tử Giám, ở kinh thành đã
từng may mắn thấy qua uy phong của Dương tướng quân một lần!
Đỗ Anh Hào?!
Dương Đoan Hoa nghe tên này liền ngờ ngợ, nghĩ nghĩ một chút rồi quay đầu
nhìn về phía Đỗ Anh Vũ ở phía đằng sau, lập tức thấy khuôn mặt tên này
lộ vẻ bất đắc dĩ, khe khẽ gật đầu.
Đỗ Anh Hào cũng phát hiện ra Đỗ tiểu tử nấp ở phía sau, ánh mắt bừng sang lên, vui vẻ hô hoán:
- A Vũ, là ngươi? Ngươi cũng tại đây sao?
Đỗ Anh Vũ biết lúc này có tránh cũng đã muộn, đánh đứng ra, miệng cười nhạt đáp: