Từ lúc sáng sớm, quân sĩ theo
lệnh tụ tập dưới chân thành Yên Hưng mỗi lúc một đông đảo, không khí có
mấy phần khẩn trương, cảm tưởng như toàn bộ người có thể vận dụng đều đã đổ về đây.
Mâu Du Đô đứng chống nạnh tại một bên chỉ huy quát tháo, thúc quân sĩ dưới trướng nhanh chóng thành xếp hàng như đã tập dượt.
Tin tức thánh sứ từ kinh thành hôm nay tiến đến bọn hắn là đã sớm nhận
được, thế nên việc chuẩn bị đón tiếp là không có quá mức vội vàng.
Chỉ là thời gian càng gần, cái cảm giác khẩn trương vô tình lại càng bị đẩy lên cao, đám lão binh thì còn đỡ, mấy gã tân binh xuất phát điểm đều là nông nô, đối với bọn hắn thì huyện lệnh đã là đại nhân vật, nay biết có quý nhân từ trong cung đến thì đều ngăn không nổi thần hồn nát thần
tính, có phần không biết làm sao mà hoảng.
Tại trên tường thành,
Đỗ Anh Vũ áo quần tinh tươm, giao lĩnh nội phục bên trong màu trắng,
thân ngoài khoác cẩm phục đen tuyền, họa tiết thêu kim vân cùng kim điểu giang cánh.
Đáng chú ý là hình kim điểu phía sau lưng có hai đầu, móng vuốt bên dưới quắp lấy biểu tượng mặt trời, mà bên trong mặt trời
lại in hình chữ vạn.
Nói ra liền biết là lấy cảm hứng từ đâu...
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, tọa hạ trên ghế, bàn tay mân mê phiến ngọc đái
hình lân ngư ở bên hông, vì chưa trưởng thành để làm quan lễ nên đầu
không thể đội quan đái, Đỗ Anh Vũ hắn cũng lười chẳng muốn buộc lại, chỉ chải chuốt một chút rồi cứ vậy mà buông xoã, tết một cái bím nhỏ ở đuôi gáy, khuôn mặt đẹp chính lại lợi hại, xuề xoà mà liếc sơ qua lại có vài phần phong thái của tiểu lãng tử.
An tĩnh tiểu mĩ nam khẽ cau
mày, người ngoài nhìn vào thì nghĩ hắn là vì đám quân lính dưới thành
vẫn chưa chỉnh tề mà khó chịu, nào biết hắn bực mình vì đang không thể
hiểu nổi...
Tại sao xung quanh hắn lại chỉ có một đám nam nhân hôi thối?!
Con mẹ nó!
Bình thường đám quần là áo lượt quý tộc con cháu đi đâu mà chẳng có dăm ba nàng hầu như hoa như Ngọc theo sau.
Sao đến lượt ta lại thành ra thế này???
Càng nghĩ đến hoàn cảnh dương thịnh âm suy của mình, Đỗ Anh Vũ lại càng tủi
phận, lòng nhớ Hoa Nương cùng Mia sâu sắc, thầm hứa sau đợt này nhất
định sẽ đi mua một đám ca cơ lẳng lơ diêm dúa về cho thỏa lòng.
Đang hồi yy tự sướng, chẳng biết tại sao đột nhiên Quách Ngọc Như từ phía xa liếc mắt lườm sang chỗ hắn khiến tiểu tử này giật mình thon thót.
“Bà mẹ nó, cô cô là có thuật đọc tâm hay sao?” Thu lại ánh mắt, Đỗ Anh Vũ trở lại dáng vẻ tĩnh tọa như cao tăng nhập định.
Chờ đợi từ sáng sớm đến tận giữa trưa, dẫu có là tiết thu thì khi mặt trời
lên cao vẫn có ánh nắng phủ xuống, Đỗ Anh Vũ hắn ngồi chờ dưới mái hiên
còn đỡ, binh sĩ dưới thành thì chính là trần trụi phơi nắng, đứng đó nửa ngày thân thể đều đã thấm mệt.
Đương lúc không biết khi nào người tới thì đột nhiên, Công Đàm đứng thủ vệ bên cạnh nheo mắt lại nhìn về
phía xa, phát hiện ra có động tĩnh liền ngay tại chỗ cúi đầu, hướng về
phía họ Đỗ, dùng cái giọng lạnh tanh đặc trưng nói:
- Công tử, người... đến rồi!
Đỗ Anh Vũ cũng từ từ mở mắt ra, nhìn về phía Tây, tại đường chân trời có
những vệt li ti đang dần dần hiện hình, miệng nhoẻn cười, thầm nghĩ cuối cùng thì cũng đến, hắn đứng bật dậy, ngoái đấu hướng về đám thuộc hạ
phía sau, cười ha hả rồi hào sảng hô lớn:
- Đi, theo ta xuất thành đón khách!
Theo chân Đỗ Anh Vũ tiến ra khỏi thành ngoài tả hữu Trần Kình cùng Công Đàm ra thì còn có một người khác.
Một đầu tóc ngắn bay trong gió, thân mặc nội giáp màu hoàng kim, bên ngoài
phủ Cẩm bào thêu hình Bạch Loan, Dương Đoan Hoa dáng vẻ hào hùng thúc
ngựa tiến lên phía trước, đứng ngang hàng với Đỗ Anh Vũ.
Nàng từ trên cao nhìn xuống phía Đỗ tiểu tử đang phải cuốc bộ, đánh giá một chút rồi bật cười nói:
- Ái chà chà, hôm nay hình tượng không tệ nha.
Xí!
Đỗ Anh Vũ mặc kệ nàng, coi như con hàng này không tồn tại, ánh mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Từ đằng xa, đoàn sứ thần bắt đầu hiện ra rõ ràng, quân sĩ mặc giáp mang
tinh kì cờ xí đi đầu, mở đường cho chiếc Hồng Sa Phụng Liễn ở phía sau.
- Tới rồi, tới rồi - Đỗ Anh Vũ miệng lẩm nhẩm, chẹp chẹp vài cái rồi đi lên đón tiếp.
Không thể không nói cỗ đại liễn chở sứ thần lần này rất hút mắt, mặc cho đoàn người có đông đảo đến đâu nhưng bộ liễn này chắc chắn chính là tiêu
điểm cho vạn chúng chú mục.
Bộ Liễn là tiền thân của kiệu, trong lịch sử xuất hiện từ rất sớm tại phương Bắc, sau du nhập vào Đại Việt.
Dạng cơ bản nhất gọi Luy, về sau phát triển thành Liễn, thành Kiệu, mặc dù
có mái che nhưng quân hầu hai bên vẫn phủ lọng đi theo giống như là để
biểu trưng thân phận.
So ra thì Liễn khá hiếm thấy, bình thường ở
Đại Việt lúc này thịnh hành nhất là võng lọng, gần như bước chân ra
đường liền thấy, tuỳ thuộc vào giá trị con người cũng như thân thế của
khách nhân mà các loại Võng này được trang trí từ đơn giản đến cầu kì
khác nhau, có khi đơn thuần chỉ là gánh gỗ cùng võng vải đay, đôi khi
đòn gánh được trạm chổ hoa văn cầu kì, vải làm võng lại được làm bằng tơ lụa kim sa các loại...
Từ đô thành cho đến các đại huyện, việc
nhìn thấy người nằm võng được hạ nhân ngược xuôi mang đi chẳng có gì lạ
lẫm, tựa như thời hiện đại nhìn xe máy đi ngang dọc ngoài đường vậy, so
với xe ngựa xe bò còn nhiều hơn.
Nếu võng là xe máy, xe ngựa là ô tô, thì Đại Liễn hẳn phải tính vào hàng siêu xe limousine mà không phải ai cũng có thể đi.
Bên trong hoàng thành, ngoài Long Xa cùng Long Kiệu, Bệ Hạ còn có Long
Liễn, bên trong tối đa có thể chứa đến gần 20 người, cần đến gần trăm
người khiêng, mỗi lần diễu hành đều có tả hữu hạ nhân nườm nượp tháp
tùng, quân trang thành hàng hộ vệ, xí phướn ngợp trời, giống như phải
làm vậy mới có thể thể hiện ra được long uy của Bệ Hạ.
Người bên
trong Hoàng Thất cũng thích ngồi Liễn, dựa vào nó để thể hiện ra uy thế
của hoàng tộc, so với Quan Kiệu của các quan đại thần hay xe ngựa bình
thường thì thắng đâu chỉ một bậc.
Có quân sĩ bao bọc pháp tùng,
chiếc Hồng Sa Phụng Liễn được người nâng theo sau rất nhanh trở thành
tiêu điểm trên đường, dân cư lân cận đều chạy tới ngó xem, thấp giọng
nói chuyện, lòng suy đoán không biết người ngồi trong liễn kia là ai.
Ngồi phụng liễn tự nhiên là nữ tử bên trong hoàng thất, không phải quý phi hoàng hậu thì chính là công chúa giá đáo.
Tại cái vùng đất hoang vu này từ bao giờ lại có thể đón tiếp một đại nhân vật như vậy?!
Thấy người đã đến, Đỗ Anh Vũ phất tay làm hiệu, ngay lập tức phía sau hắn
một trận trống dồn dập vang lên, kèn hiệu cũng theo đó mà ngân dài, quân sĩ xếp thành hai hàng nâng lên băng rôn biểu ngữ, so với biểu tình thời hậu thế thì uy thế còn lớn hơn.
Phía trên tường thành, cứ mỗi
khoảng cách 2 trượng Đỗ Anh Vũ lại cho phủ xuống một hàng biểu ngữ, ghi
bốn chữ “nhiệt liệt chào mừng”, binh sĩ trên thành cũng nâng cờ vẫy, Đỗ
Anh Vũ nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu, thấy bản thân mình sắp xếp không
tệ.
Cách chào đón này đúng là cổ kim kết hợp, thanh thế lớn lại
không quá lố lăng, phô trương lại nội hàm, và đặc biệt quan trọng nhất
chính là tiết kiệm.
Hắc Hắc!!
Tu chỉnh lại phục trang đầu tóc một chút, Đỗ tiểu công tử tiến lên một bước về phía đoàn người đang đến, chắp tay mỉm cười vái:
- Đông Hải Tiết Độ Sứ, Minh Tự Tước Đỗ Anh Vũ... cung nghênh thánh sứ!
“Cung nghênh thánh sứ!”
“Cung nghênh thánh sứ!”
Gần như ngay tức khắc, binh sĩ phía sau cũng đồng thanh hô lớn như muốn gia tăng uy thế cho tiểu công tử, tiếng hô vang dội như sấm rền, đều tăm
tắp, khi vọng tới chỗ đoàn sứ thân thì khiến bọn hắn không tự chủ mà
kinh sợ.
Tên Hồng Y thái giám đứng đó nheo mắt nhìn, biểu bộ không thích, đang muốn tiến lên trách tội thì từ phía đằng sau, một tiểu thị
nữ bên cạnh phụng liễn đã cao giọng truyền tin:
- Người tới phải chăng là Đỗ Sứ Quân?!
Đỗ Anh Vũ lại tiến lên một bước, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, bình tĩnh chắp tay hồi đáp:
- Đúng là tại hạ!
Tiểu thị nữ thấy Đỗ mĩ nam xuất hiện liền nhoẻn miệng cười như hoa, dùng cái giọng lạnh lảnh nói tiếp:
- Chủ nhân nhà ta có lệnh, mời Sứ Quân tiến lên nói chuyện...
- Không thể!
Tên thái giám bên cạnh nghe xong liền bật thốt, hắn vội vã quay sang phía đại liễn, chắp tay khấn nói:
- Công chúa, không thể, ngài hiện tại thân là Bệ Hạ sứ thần, đối với người khác nhất định phải giữ khoảng cách.
Đột nhiên, từ bên trong phụng liễn truyền ra thanh âm nữ tử mỉa mai lạnh nhạt:
- Ồ! Đàm tổng quản, vậy tại sao lúc bổn cung ở Phú Lương cùng Châu Lạng... ngươi lại không nói như vậy?
- Lui ra cho bổn cung! Truyền Đỗ sứ quân tiến đến! - Nữ nhân trong liễn gạt phắt đi, quả quyết nói.
Biết không thể làm gì khác, gã Hồng y thái giám chỉ có thể lách sang một bên đứng, nhường đường cho Đỗ Anh Vũ tiến về trước.
Đỗ Anh Vũ lúc này thần sắc đầy về nghi hoặc.
“Giọng nói thì vẫn vậy, thế nhưng...”
“Từ bao giờ cô nàng này học được cách nói chuyện bá đạo như vậy?!”
Trong trí nhớ của của họ Đỗ thì Lý An Bình là thiếu nữ trầm tính, nhu thuận nghe lời, sao đột nhiên lại biến đổi rồi?
Mặc kệ ngờ vực, Đỗ Anh Vũ vẫn tiến lên, hướng về đại liễn, chắp tay thỉnh an:
- Đông Hải Tiết Độ Sứ Cung nghênh Phượng giá!
- Ưm! Ngẩng đầu lên cho bổn cung! - Thiếu nữ bên trong phát ra tiền bụp
miệng giống như nén cười, hắng giọng một cái rồi chỉnh lại tông giọng
nghiêm nghị, nói:
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, thẫm nghĩ “cô nàng này thật là...” nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo.
Một người một liễn đối diện với nhau một hồi có chút lúng túng, đứng đó chờ đợi thật lâu mà không thấy đối phương có phản ứng gì thêm, đương lúc Đỗ Anh Vũ muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên tấm rèm che bị người
nâng lên, để lộ ra một phần thân ảnh của người ngồi bên trong.
Đỗ Anh Vũ có thể thấy được bàn tay búp măng thon mượt đang vén rèm cùng nửa dưới khuôn mặt cũng như thân hình của nữ tử này.
Hiện tại hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Chính là nàng!
Khuôn môi nữ nhân trong liễn cong vểnh lên, nàng ta nói:
- Đỗ Anh... Sứ Quân, tiến vào đây ngồi cùng với bổn cung!
Ách!
Mặc dù đã biết chắc người tới là nàng, thế nhưng lời mời gọi này vẫn khiến Đỗ tiểu tử muôn phần kinh ngạc.
Tiểu nương tử này điên rồi sao?
Thân phận của nàng giữa thanh thiên bạch nhật kêu gọi nam nhân tiến lên thật không phù hợp.
Đây là... thiếu nữ trưởng thành, đang bước vào thời kì phản nghịch hay sao?
Đỗ Anh Vũ đương chuẩn bị thoái thái thì gã hồng y thái giám lại một lần
nữa bước lên trước ngăn lại, dùng cứ giọng the thé chua loét của mình
nói:
- Công chúa, thật sự không thể được! Ngài thân phận quý giá, không thể cùng nam tử xa lạ tiếp xúc được!!
Bên trong Phụng Liễn, một thân váy đỏ Lý An Bình nghe thấy tiếng phản đối của tên thái giám này liền mất hứng, trầm giọng nói:
- Đỗ sứ quân là môn sinh đắc ý của phụ hoàng ta, cũng có thể coi như sư
huynh của ta, nay ta mời Đỗ sư huynh tiến vào nói chuyện riêng, có gì
không được?
- Chuyện này... chuyện này không thể, không thích hợp, mong công chúa suy nghĩ lại. - Tên thái giám lắp bắp, vẫn một mực chắp
tay ngăn cản.
Đỗ Anh Vũ đứng ngoài nghe ngóng, từ giọng điệu của Lý An Bình hắn ẩn ẩn đoán ra được gì đó, khẽ nhíu mày lại.
Lý An Bình hừ lạnh, không muốn cùng tên thái giám này dây dưa thêm nữa, nàng đưa tay về phía Đỗ tiểu tử vẫy vẫy, dứt khoát nói:
- Đỗ Sứ Quân, mặc kệ hắn, tiến lên đây với bổn cung, để ta xem ai dám ngăn cản.
- Công chúa!!!
Đỗ Anh Vũ trầm ngâm một chút rồi tiến lên, thấy tên thái giám này vẫn còn cản đường liền thấp giọng cười nói:
- Vị đại nhân này... chớ cản đường!
Hồng y thái giám không muốn nhường đường, phẫn nộ nhìn Đỗ Anh Vũ, mở giọng quát tháo:
- Tiểu tử, ngươi...
- Cút ra cho ta!
Đỗ tiểu tử thái bộ thay đổi, khuôn mặt từ hỉ sang nộ trong tích tắc khiến
người khác không kịp phản ứng theo, khí tráng bên trong hắn đột nhiên
bộc phát ra người, cả người tựa như hoá thành Hồng hoàng cự thú đứng
trên núi thấy hiển máu chằm chằm nhìn lại, dọa tay thái giám giật mình,
sợ nhảy dựng, cả người lảo đảo suýt ngã.
- Ngươi... ngươi...
Tên thái giám ngón tay run rẩy chỉ vào họ Đỗ, phẫn nộ vô cùng, đã bao lâu
rồi hắn chưa bị người mạo phạm đến vậy, đã vậy lại còn là một thằng nhóc con lông còn chưa mọc nữa chứ.
Bị người dọa sợ hãi, y thẹn quá
hoá giận, khuôn mặt đỏ ửng, đang lúc muốn hô hoán người tới thì đột
nhiên tên thái giám cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng,
giống như đang có người ở phía cầm đao kề lên cổ hắn vậy.
Theo bản năng, hắn quay về phía đằng sau nhìn ngó, con mắt tinh tường rất nhanh
phát hiện ra ở phía xa, đừng bên trong đám đông dân cư lúc này là một
thân ảnh quá đỗi quen thuộc với hắn.
Lão Nội Thị lúc này cũng lẫn
trong đám dân chúng đứng xem, cả người nghiêm nghị nhìn tên Hồng y thái
giám, thấy y đã phát hiện ra sự tồn tại của mình thì lão cũng chẳng thèm giấu diếm, trực chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm lấy.
Tên Hồng y thái giám thấy Lão Nội Thị lập tức nhận sợ, cả người run rẩy,
khép nép lại, không dám thốt ra thêm lời nào hay làm bất cứ một hành
động nào khác nữa.
Nhường ra một con đường cho Đỗ Anh Vũ, Đỗ công tử cười khẩy một tiếng, khoan thái bước thẳng vào bên trong Phụng Liễn.
Vừa vào tới bên trong, mùi hương lưu ly tử nữ nhân phía trước đập thẳng vào mũi hắn, híp mắt nhìn nữ nhân váy hồng trước mắt, Đỗ Anh Vũ không khỏi
cảm than.
Mặt trái xoan uyển chuyển thanh tú, tóc dài tới eo, mày
liễu mi cong, môi son mím chặt, còn nốt ruồi nhỏ nơi khoé mắt quen
thuộc.
Nhìn tiểu nữ nhân khuôn dung thoáng ửng hồng, bẽn lẽn cúi
đầu, Đỗ Anh Vũ không khỏi bật cười, giọng điệu lưu manh, chớp chớp đôi
mắt nói: