Tại Ung Châu thành, phủ đệ mà Vi Oánh Phi lựa chọn là một toà tứ hợp
viện hai tầng, diện tích tương đối lớn, không thua huyện thành phủ nha
bao nhiêu cả.
Trong nội phòng nến đèn thắp sáng, đằng sau bức
bình phong bày ra một cái bồn thật lớn, phía trên trải đầy các loại cánh hoa, hơi sương bốc lên khiến căn phòng dần trở nên mù mịt, tại phía
trong bồn nước ẩn hiện bóng dáng hai người, những tưởng sẽ có những cảnh kiều diễm xịt máu mũi phong cách Nhật bản diễn ra nhưng hình như có
chút không đúng lắm...
Phía bên trong bồn nước, một vưu vật đong
đưa thân mình, đưa tay thoa thoa khuôn ngực, càng thoa càng thấy bọt,
mùi thơm của xà phòng tỏa ra kích thích khứu giác của Vi Oánh Phi khiến
nàng toàn thân thoải mái, thổi một chút bong bóng rồi khúc kích cười,
nàng dùng đôi mắt hân thưởng liếc nhìn một thằng nhóc hiện tại giống như một cái xác chết trôi đang lềnh bềnh nổi, lòng thầm nhủ:
“Tiểu tử này quả nhiên có hàng tốt, không lột sạch hắn thì thật là uổng...”
Nữ nhân này quả nhiên chẳng phải thứ gì tốt lành, từ trong buổi họp trước
đó, khứu giác lợi hại của nàng đã ngửi ra trên thân Đỗ Anh Vũ có mùi
không đúng, không nghĩ nhiều lập tức tóm hắn về, bắt hắn mau đem tiểu
bảo bối ra cho nàng.
Ban đầu Đỗ Anh Vũ còn cương nghị không theo, nói gì thì nói hắn vẫn đường đường là một Tiết Độ Sứ, sao có thể mặc
người bày bố hạch sách cho được, hắn cũng người trọng thể diện.
Thế nhưng vừa nghe thấy đối phương đề xuất tới chuyện tắm Uyên Ương thì Đỗ
sứ quân lập tức ném thể diện cho chó nó ăn, ngoan ngoan móc ra... một
cục xà phòng mùi Hoa Hồng dâng tặng lấy.
Nói đùa!
Loại đề
nghị này làm sao Đỗ Anh Vũ có thể từ chối, manh manh ôm lấy tiểu huynh
đệ nhảy vào bồn nước lớn, trong đầu hắn đột nhiên có chút hoài niệm ngày tháng rong chơi Di Hoa Lâu, nhớ đám nữ nhân oanh oanh yến yến tại đó
cũng thường hay cùng hắn vui đùa kiểu như vậy.
Có lẽ khi trở về
Đại Việt hắn cũng nên về kinh đô thăm các nàng một chuyến, dù sao trên
danh nghĩa Đỗ Anh Vũ vẫn là ông chủ của các nàng.
Thấy bên ngoái
có động, Đỗ Anh Vũ trong trong mừng khấp khởi, thầm nghĩ tới rồi, che
mắt quay sang, thông qua kẽ ngón tay liếc liếc vưu vật họ Vi đang chuẩn
bị tháo ra xiêm y vải lụa bước vào trong bồn, lòng vừa mắng nữ nhân này
thật không biết xấu hổ, vừa thấp thoáng đợi mong.
Nào ngờ họ Vi
cũng không phải dạng vừa, nàng để Đỗ Anh Vũ vào tắm trước chỉ để ngăn
tiểu tử khôn ranh này chơi xấu mà thôi, thấy xà phòng là hàng thật liền
thuận tay bắt lấy, gõ một chưởng khiến Đỗ tiểu tử xay xẩm mặt mày, từ từ ngất lịm đi.
Cũng không biết uống bao nhiêu nước tắm của nàng
thì Đỗ Anh Vũ trong cơn mơ màng tỉnh giấc, con mắt nặng trĩu có chút
không thể mở ra được.
Cái này là...
Hắn biết rõ vấn đề của bản thân không phải vì quá mệt mỏi nên mới dẫn tới thể trạng yếu kém, hắn đơn giản là đang trúng độc!
Đỗ tiểu tử từ nhỏ theo sư phụ học y, bản lĩnh làm thầy lang hành y tế thế
như sư phụ thì hắn không có, thế nhưng hắn lại có thể nắm rất rõ nội
tình trong cơ thể mình, biết rõ bên trong bản thân có tồn tại một thứ
khiến cho hắn rất khó có thể trúng độc, tự tin vào cái thể chất lợi hại
của mình, Đỗ Anh Vũ rất nhanh phải trả giá...
Độc khí của Vi Oánh Phi phát ra là quá sức tưởng tượng, Đỗ Anh Vũ dám khẳng định loại độc
này có thể giết chết cả Tông Sư, hỏi làm sao cả Nguỵ Bàng lẫn Nông Chí
Hùng đều e ngại nàng đến như vậy.
Bách độc bất xâm Đỗ Anh Vũ chỉ
vô tình húp vài ngụm nước tắm của nàng ta liền cảm thấy khó có thể chống đỡ, nếu tiếp tục như vậy thì không xong, Đỗ tiểu công tử liều mạng muốn chồm người ngoi ra khỏi bồn tắm, đột nhiên từ phía sau lưng, một đôi
tay thon mượt kéo hắn trở lại, cả người dúi dụi ngã nhào, va vào thân
thể như mỡ đông ở phía đằng sau, cảm giác mềm như mây, dịu dàng thơm
ngát.
Thế nhưng đây không phải là lúc để tận hưởng vì Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân sắp không xong rồi!!
Hắn sắp bị một bộ ngực nữ nhân mưu sát!!!
Hộ giá!!! Ọc ọc...
Toàn thân như say sóng, cả người nôn nao khó chịu hơn cả chết, Đỗ tiểu tử mất hết sực lực, toàn thân từ từ chìm xuống.
Bọt nước trong bồn tắm theo Đỗ tiểu công tử chìm liền hiện vài vệt sủi tăm trắng xoá.
Hắn lần thứ 2 bất tỉnh.
Cùng hắn tắm Uyên Ương là Vi Oánh Phi đang tựa lưng vào thành bồn, ôm lấy Đỗ Anh Vũ vào trong lồng ngực căng mịn của mình, nhận thấy Đỗ tiểu tử bất
tỉnh nhân sự liền tỏ vẻ hứng thú cười khúc khích, chế diễu nói:
- Còn tưởng ngươi chịu đựng được cơ chứ...
Nói thật thể chất của Đỗ Anh Vũ cùng khiến nàng bất ngờ, ban đầu chỉ dùng
một chút độc tố để trêu đùa hắn, thấy tên này không xi nhê thì bản tính
hiếu thắng trong nàng trỗi dậy, càng lúc càng tăng lên hàm lượng độc,
cuối cùng nàng đang chuẩn bị đem ra bản lĩnh áp hòm thì Đỗ tiểu tử chịu
không nổi nữa, hoàn toàn đổ gục.
Âm thầm đánh giá thiếu niên xinh đẹp trong lòng mình, Vi thị khẽ mỉm cười, thầm nhủ “cũng là mầm mống
không tệ, đáng tiếc tên này sinh quá muộn, quá non, không thì cũng có
thể cân nhắc ném vào hậu cung.”
Tại Tráng tộc thì Vi thị khác các thị tộc khác, nếu Nông, Hoàng, Nguỵ từ lâu đã chuyển sang chế độ phụ hệ thì Vi thị một phần nào đó vẫn duy trì chế độ mẫu hệ xưa nay, đương
nhiên điều đó không có nghĩa là đàn ông của Vi thị không thể làm tộc
trưởng, nói đâu xa năm đó Vi Thủ An từng theo Lý Thái Uý đánh Tống, hắn
khi đó đang là tộc trưởng...
Chỉ là các thế hệ tộc trưởng của Vị thị phần đông vẫn là nữ, thế hệ này chính là Vi Oánh Phi.
Truyền thống là một phần, lý do khác nữa khiến nữ nhân họ Vi cầm quyền chính
là do công pháp tu luyện của tộc này này là độc công, loại công pháp này phù hợp với thể chất của các bé gái tu luyện, tu từ nhỏ tới lớn tiến
cảnh rất nhanh, gần như không có bình cảnh, ngoài ba mươi liền lên Tông
Sư, phải nói vô cùng lợi hại.
Thế nhưng sự vô thập toàn, luyện
độc công tự nhiên có yếu điểm, chính là tuổi thọ suy giảm, ngoài ra rất
khó để thụ thai, nam nhân cùng các nàng giao hợp kết cục chỉ có trúng
độc mà chết, các đời Vi thị nữ tộc trưởng muốn có con nối dõi thì không
biết phải hại chết bao nhiêu nam nhân Tráng tộc rồi, vậy nên cái hung
danh Độc Phụ mới đáng sợ như vậy, nói là làm quỷ dưới hoa mẫu đơn đến
chết vẫn phong lưu nhưng thật sự nếu được lựa chọn thì ai lại muốn làm
quỷ...
Tình trạng của Vi thị rất tương đồng với Miêu Cương Hà
thị, về cơ bản một bên luyện độc, một bên luyện cổ, nam nhân của các
nàng đều sống không bằng chết, nữ nhân hai tộc nhiều lúc xảy ra chiến
tranh chỉ để tranh dành số lượng nam nhân đang ngày một khăn hiếm.
Vi thị tộc trưởng đời trước sinh ra hai nữ, là Oánh Phi cùng tỷ tỷ của
nàng, việc tỷ tỷ không thể gánh vác vị trí tộc trưởng có thể nói vừa là
may mắn vừa là sự đọa đầy đối với Oánh Phi, vì nhờ có vậy thì nàng mới
có cơ hội được sinh ra đời, chỉ là trọng trách đè nặng cùng với việc
luyện độc công khiến nàng ta từ nhỏ tới lớn tính cách quái gở, mọi người đều lận lực xa lánh.
Về phần tỷ tỷ của mình thì Vi Oánh Phi đã
từ lâu đã không nhận được tin tức về nàng, lần cuối cùng biết tin là
nghe nói việc nàng đã tiến cung trở thành một phi tần của Tống Đế.
Gọi Vi Hiền Phi thì phải...
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Vi Oánh Phi thấy bộ ngực mình động đậy,
nói chính xác hơn là thiếu niên trong ngực nàng động đậy, cúi đầu nhìn
xuống thấy Đỗ Anh Vũ đang từ từ tỉnh lại, nàng thoáng chút sững sờ,
không nghĩ tới thiếu niên này thể chất lại tốt đến vậy.
Đỗ Anh Vũ gáy đầu tựa vào đôi gối mềm phía sau, ngửa đầu nhìn lên, uể oải cầu xin:
- Vi tỷ, tha cho ta đi...
Vi Oánh Phi phì cười, thổ khí như lan, nói nhỏ với hắn:
- Toàn thân buông lỏng, ta đang giúp ngươi tẩy rửa thể chất, đả thông
kinh mạch, sau này tu luyện từ cảnh giới luyện thể lên cảnh giới tụ khí
một đường thông suốt không có bình cảnh, coi như tạ lễ cho ngươi đã theo tỷ tỷ một đêm.
Ưm!!
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên vị trí
đan điền Đỗ tiểu tử cảm nhận được một luồn khí xoáy đang lan tỏa trong
thân thể, chạy tới mọi ngóc ngách từ xương sống cho đến kinh mạch khiến
hắn toàn thần thư sướng, nhịn không nổi mà kêu lên một tiếng.
Mệt mỏi uể oải trước đó giống như bị luồng khí xoáy này đánh tan hết thảy,
bản thân hắn lâng lâng như trên mây, bồng bềnh không trọng lượng, cơ thể Đỗ Anh Vũ không chuyển động những cũng có thể từ từ nổi trên mặt nước
giống như đứng thẳng.
Con mẹ nó.
Quá thần kì rồi, cái này chính là song tu trong truyền thuyết hay sao?!
Nếu có cao thủ nhìn thấy cảnh tượng này hẳn sẽ chửi Đỗ Anh Vũ cô lậu quả
văn, cái này gọi là quán đỉnh, Vi Oánh Phi đang giúp Đỗ Anh Vũ phạt kinh tẩy tủy.
Đương lúc Đỗ Anh Vũ còn đang không biết cái vị diện mà
mình sống phải chăng không chỉ đơn thuần là cao võ mà có cả tu tiên thì
luống khí xoáy tròn thân thể đột nhiên rút đi giống như thủy triều khiến nội tâm hắn có chút hụt hẫng.
Ánh mắt manh manh ngẩng lên nhìn
Vi Oánh Phi như thể muốn nói “Vi tỷ... thêm lần nữa” thì nhận lại là một cái lườm nguýt, Vị Oánh Phi nói:
- Tiểu tử thối, nên biết đủ,
vật cực tất phản, ngươi quá trình luyện thể còn chưa hoàn thành, việc
tốt nhất hiện tại chính là đánh chắc cơ sở, quá trình này chỉ có không
ngừng khổ luyện, không có đường tắt...
- Ân, ta biết rồi! - Đỗ tiểu tử bẽn lẽn gật đầu.
Quá trình phạt kinh tẩy tủy này khiến cơ thể Đỗ tiểu tử tiết ra tạp chất
qua lỗ chân lông, Vi Oánh Phi khuôn mặt ghét bỏ đá hắn ra, nàng cũng từ
bỏ việc ngâm mình, đứng dậy lau khô thân mình rồi mặc quần áo chuẩn bị
đi ngủ, Đỗ Anh Vũ cũng từ trong bồn tắm bước ra nhìn thấy cảnh này không khỏi suýt xoa thầm khen “Mông thật đẹp.”
Thấy nữ muốn lên
giường, theo thói quen, hắn mặt dày mày dặn định đi theo thì Vi thị quay đầu, híp mắt nhìn lại , dùng ngón tay ngoắc ngoắc sắc mị mị cười nói:
- Không sợ thì theo ta lên giường.
Ách.
Nàng không nói thì hắn không sợ, nàng mở miệng nói thì hắn liền nhận sợ.
Nữ nhân này quá nguy hiểm, cái cảm giác trúng độc “dục tiên dục tử” trước đó Đỗ Anh Vũ là không muốn gánh chịu lần nữa.
Nho nhã chắp tay cáo biệt một tiếng, Đỗ sứ quân quay đầu chạy trối chết.
Bước ra khỏi phủ đệ của Vi Oánh Phi, nửa đêm canh ba đã điểm, Ung Châu sau
chiến loạn đã hoang vu vào thời khắc này lại càng trở nơi heo hút, tại
phía góc đường, một bóng đen ẩn hiện như bóng ma tiến về phía Đỗ Anh Vũ, Đỗ tiểu tử không sợ hãi, cũng đường hoàng tiến lại, mở miệng cười nói:
- Công Đàm, chờ lâu sao?
Kẻ đến không ai khác ngoài tên hộ về cương thi quen thuộc của họ Đỗ, hắn
lắc đầu, đột nhiên từ trong góc kéo ra một thứ, khuôn mặt không cảm xúc
nói:
- Nàng... theo dõi công tử.
Đỗ Anh Vũ ánh mắt hiếu kì nhìn theo thứ mà Công Đàm kéo ra, đó là tiểu cô nương bị trói gô lại,
miệng thì bị nhét giẻ chỉ có thể tại chỗ ú ớ, trong bóng tối chỉ có ánh
trăng chiếu rọi, rất nhanh Đỗ Anh Vũ kiện nhận ra người quen...