“Không…… em không có phủ nhận, nhưng mà chúng ta……chị hai……”
Mục Tĩnh Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi đứng lên, đưa lưng về phía Bạch Nhất Hàm, giọng nói có chút bi thương:
“Anh cùng Tuyết Tình đều đã giải thích với em, hôn ước của bọn anh là giả.
Mặc dù đây là một thủ đoạn ngu ngốc nhưng anh làm vậy mục đích cũng là
vì em! Anh cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng, nhưng thái độ em bây giờ ……
Hàm Hàm, em đang hối hận sao? Không sao, em biết đấy, anh yêu em. Em hoàn
toàn có quyền được tổn thương anh, dù em quyết định làm gì, anh đều sẽ
chấp nhận, dù em muốn đối xử với anh thế nào, anh…… Đều chấp nhận, chỉ
cần em vui vẻ là được.”
Bạch Nhất Hàm đau lòng đến mức co rút,
cuống quít đứng lên, từ phía sau không chút suy nghĩ ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, hoảng loạn nói:
“Anh Tĩnh Viễn, em không phải có ý này, em…… Em cũng thích anh, thích anh nhất. Em làm sao sẽ nhẫn tâm
thương tổn anh được, chỉ là…… Chị em, em……lúc nào cũng cảm thấy như mình đang làm tên ăn trộm, em không biết nên nói thế nào.”
Mục Tĩnh Viễn câu lên khóe môi, xoay người lại lợi dụng ưu thế chiều cao đem Bạch Nhất Hàm ôm vào trong ngực, thở dài nói:
“Anh biết, anh không nên ép buộc em tỏ thái độ. Chuyện này vốn dĩ chính là
anh không đúng, anh đã làm một chủ ý ngu ngốc, hại em khổ sở. Em muốn
trừng phạt anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Bạch Nhất Hàm vội la lên:
“Không có trừng phạt! Em chỉ là…… Không biết chúng ta như bây giờ rốt cuộc được tính là gì?”
Mục Tĩnh Viễn lại thở dài:
“Hàm Hàm, anh cho rằng, chúng ta tâm ý tương thông, lại…… Có da thịt chi thân, đã là người yêu, chẳng lẽ anh sai rồi sao?”
Bạch Nhất Hàm trên mặt lại có chút nóng lên, nhỏ giọng nói:
“Không…… Không sai.”
Mục Tĩnh Viễn thở phào nhẹ nhõm:
“Vấn đề hôn ước, chúng ta phải giải quyết càng sớm càng tốt, chị em còn lo lắng hơn chúng ta "
Bạch Nhất Hàm buồn rầu nói:
“Em cũng muốn mau chóng, nhưng…… Em còn chưa nghĩ ra cách tiếp cận Thẩm
Thiên Dương, sự tình liên quan đến chung thân đại sự của chị hai, em
luôn sợ sẽ làm rối tung cả lên.”
“Hàm Hàm, em có từng nghĩ rằng nếu Thẩm Thiên Dương thật sự quan tâm đến
Tuyết Tình, chỉ cần có cơ hội, có lẽ không cần em phải đi tiếp cận anh
ta, anh ta liền sẽ chủ động tới tiếp cận em? Em chỉ cần tạo ra một ' cơ
hội '. Nếu anh ta tới, đã nói lên anh ta cũng bức thiết muốn tiếp cận
người nhà Tuyết Tình, nếu như không cắn câu, vậy Tuyết Tình đại khái là
không cơ hội. Đây cũng là thử thái độ của anh ta a.”
Bạch Nhất
Hàm nghe anh nói, đôi mắt đều sáng lên, miếng đào trong miệng cũng đã
quên nhai, nhất thời lập tức bổ nhào vào người Mục Tĩnh Viễn hưng phấn
nói:
“Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới, anh đúng là quá thông minh!”
Mục Tĩnh Viễn vững vàng đỡ được cậu, ý cười bên môi thật sâu, duỗi tay bắt
lấy cái gáy rồi hôn lên môi cậu, đầu lưỡi anh trong miệng quét một vòng, đem miếng đào chưa kịp nhai kia cuốn đi.
Anh vừa ăn vừa nói:
“Không tồi, quả đào cũng rất ngọt.”
Bạch Nhất Hàm nhảy xuống đất, mặt đỏ tai hồng nói:
“Anh muốn ăn, trên dĩa còn rất nhiều, sao lại muốn cướp của em"
Mục Tĩnh Viễn lại ghim lên một miếng, thong dong nói:
" Vậy thì anh trả lại em một miếng"
Bạch Nhất Hàm: “……”
[…]
Ngày hôm sau, khi tan tầm Thẩm Thiên Dương trên đường về Thẩm gia nhìn thấy
một chiếc xe quen mắt dừng ở ven đường. Anh ta thả chậm tốc độ nhìn kỹ
hơn, đây không phải xe của Bạch gia sao? Là chiếc mà Bạch Nhất Hàm
thường ngồi khi ra ngoài!