Mục Tĩnh Viễn nắm lấy tay Bạch Nhất Hàm tay, gật đầu với Tề Minh Dương
rồi nói: "Bên ngoài còn có người chờ, Tề tổng, thứ lỗi không tiếp được."
Tề Minh Dương giơ tay nói: "Mục tổng, tam thiếu xin cứ tự nhiên."
Trở về sảnh tiệc, Mục Tĩnh Viễn lấy từ khu đồ ăn một phần trái cây thập
cẩm, dẫn Bạch Nhất Hàm đi đến chiếc sô pha nhỏ trong góc ngồi xuống,
ghim một miếng dưa ngọt đút cho cậu rồi dịu dàng nói: "Vừa rồi Tề Minh
Dương là trùng hợp hay cố ý tìm gặp em vậy?"
Bạch Nhất Hà đớp mật dưa, nhai nhai nuốt xuống rồi nói: "Chắc là cố ý tới tìm, nói muốn kết bạn với em."
Mục Tĩnh Viễn nghiếng răng: "Tên đó có ý đồ đen tối với em."
Bạch Nhất Hàm thiếu chút nữa phun cả miếng dưa ra ngoài, vỗ vỗ bờ vai của
anh cười nói: "Cả ngày nay anh cứ coi em như món bánh trái gì đó mĩ vị
lắm vậy, đừng suy nghĩ lung tung, bản mặt già này của em đỏ hết rồi."
Mục Tĩnh Viễn thấy cậu không hề ý thức được nguy cơ, bực mình nói: "Linh
cảm của anh sẽ không sai, nó đã giúp anh tránh không biết bao lần nguy
hiểm! Tề Minh Dương khó hiểu không ngừng tiếp cận em, nhất định không có ý tốt."
Bạch Nhất Hàm thấy anh không vui, lập tức dỗ dành: "Được rồi, em cũng biết là hắn nhất định không có lòng tốt gì, nhưng hắn mang tiếng lòng dạ hẹp hòi, lại luôn mặt mày tươi cười nghênh đón, giờ em mà mắng chửi người ta một trận thì cũng không tốt lắm đúng không? Huống
chi hắn có mưu đồ cũng là chúng ta suy đoán thôi, vì chuyện này đắc tội
một kẻ lòng dạ hẹp hòi cũng không đáng giá nha."
Mục Tĩnh Viễn
trầm giọng dặn dò: "Em sau này phải tránh gặp riêng hắn, hắn không chỉ
là một kẻ lòng dạ hẹp hòi mà còn là một tên điên, em đừng để bị thiệt."
Bạch Nhất Hàm lại gắp một trái dâu tây nói: "Em biết rồi, mà thật ra khi nói chuyện với hắn em cũng không khách khí lắm, cũng không biết hắn có ghim em không nữa, em chẳng muốn có kẻ địch khó lường như tên đó đâu. Anh
nhìn Sở Phương Minh xem, sắp bị hắn bức điên rồi, đó là còn không phải
ông ta trực tiếp chọc hắn đâu."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Có vài kẻ
địch không thể tránh được, mình không phạm người, nhưng người vẫn phạm
mình. Tề Minh Dương không phải là người rộng lượng, lại nhẫn nhịn quá
mức với em như vậy, nhất định là có mưu đồ bất chính."
Bạch Nhất Hàm dở khóc dở cười: "Mới nãy còn cứu được miếng dưa, còn giờ em
suýt chút nữa phun hết dâu trong miệng luôn, rồi anh có thể cho em an ổn ăn chút gì không ạ?"
Mục Tĩnh Viễn vội vỗ sau lưng cậu nói: "Được rồi, em cứ ăn đi."
Anh ngồi bên cạnh nhìn hai má Bạch Nhất Hàm phồng lên không ngừng nhai ngót nghét mà ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch
Nhất Hàm nuốt thức ăn trong miệng xuống, quay đầu lại cười với anh một
cái an ủi: "Làm gì mà nghiêm túc vậy, ngoan nà, người ta nói vịt chín
rồi thì không biết bay, em đã là con vịt bị anh nuốt vào bụng rồi, anh
còn không yên tâm gì nữa, nào ahhhh~."
Bạch Nhất Hàm kéo tay anh xuống nói: "Trước bàn dân thiên hạ, thành thật chút đi."
Mục Tĩnh Viễn tiện thể nắm luôn tay của cậu nói: "Nơi này thanh tĩnh, tạm
thời sẽ không có người tới, không ai thấy đâu, em còn muốn ăn gì khác
không?"
Bạch Nhất Hàm lắc đầu nói: "Không ăn đâu, ăn chút trái cây là được rồi."
Cậu nhìn phía giữa sãnh thăm dò nói: "Người bên kia có phải đang tìm anh không á?"
Mục Tĩnh Viễn theo tầm mắt cậu nhìn thoáng qua rồi nói: "Không cần bận tâm, em cứ ăn đi."
Bạch Nhất Hàm nói: "Bằng không anh cứ đi qua xem thử đi, em lén ngồi đây làm biếng chút đã, đêm nay đứng nhiều quá rồi "
Mục Tĩnh Viễn nói: "Không cần, anh cũng có tàng hình đâu, có việc họ tự khắc sẽ lại đây thôi."
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Anh muốn vậy thì vậy đi, mà Nghiêm Miểu bộ không định tới sao? Tiệc tối nay cũng sắp tàn rồi, bà ấy không tới cũng khá
tốt, yên tĩnh, đỡ phải có biến cố."
Mục Tĩnh Viễn nhìn thời gian, nói: "Chắc sẽ sớm thôi."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời liền nghe thấy chút náo động ở cổng lớn, Bạch
Nhất Hàm duỗi cổ ra mà nhìn, giơ ngón cái với Mục Tĩnh Viễn, nói: " Xuất sắc, tính quá chuẩn, này có thể bày sạp dưới cầu vượt được rồi đó."
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ mà cười, Bạch Nhất Hàm đứng lên nói: "Đi nà, chúng ta tới chống lưng cho Du Nhiên, không được để anh ấy bị bắt nạt, ảnh
không có nhiều kinh nghiệm cãi lộn đâu."
Mục Tĩnh Viễn cũng đứng lên, nhẹ nhàng vuốt cổ áo cậu xuống, đồng tình nói: "Ít nhất y không phải là đối thủ của Nghiêm Miểu."
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, cùng Mục Tĩnh Viễn sóng vai đi về phía Hứa Du Nhiên.
Nghiêm Miểu mặc một bộ váy trễ vai màu champagne, điệu bộ kiêu ngạo, tựa như
nữ vương đang đi tuần tra lãnh địa của mình vậy, vừa vào cửa liền trở
thành tâm điểm của mọi người, bà khoác cánh tay của Hạ Nguyên, một đường đi tới dè dặt gật đầu chào hỏi khách khứa. Đi đến trước mặt Nghiêm lão
gia, nở một nụ cười gọi: "Ba."
Nghiêm lão gia "Ừm" một tiếng, hỏi: "Kẹt xe?"
Nghiêm Miểu sượng trân, có chút không vui nói: "Nghiêm Nham đính hôn, dù sao
cũng là đại sự của Nghiêm gia nên con muốn chuẩn bị chỉnh chu một chút."
Vợ của Nghiêm Thành_ Khổng Văn chỉ cười một tiếng, không nói gì.
Nghiêm Miểu từ nhỏ đến lớn nào có bị người chị dâu này khinh như vậy, bà ta
mới là con gái nhà họ Nghiêm, Khổng Văn cùng lắm chỉ là một người dưng
nước lã, há có thể so được với bà? Từ khi Khổng Văn gả đến Nghiêm gia,
bà còn chưa từng vào thế hạ phong bao giờ, đối mặt với người chị dâu này bà thậm chí còn không thèm giả vờ như không nghe thấy, liền hất cằm
chất vấn: "Chị dâu cười cái gì?"
Khổng Văn không mặn không nhạt
nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cô hôm nay trang điểm đúng là rất
đẹp." Nghiêm Thành nhẹ nhàng xoa eo vợ mình trấn an.
Nghiêm Miểu
còn muốn nói tiếp thì đã bị Nghiêm lão gia ngắt lời: "Được rồi, Miểu
Miểu còn chưa gặp qua Du Nhiên. Nghiêm Thành, con đi kêu đôi vợ chồng
son Nghiêm Nham tới gặp cô út tụi nó."
Nghiêm Thành lên tiếng, xoay người đi gọi đám Nghiêm Nha tới.
Nghiêm Miểu trừng mắt liếc Khổng Văn một cái, bước lên nắm cánh tay của Nghiêm lão gia nói: "Ba dạo này có khỏe không? Con nhớ ba lắm luôn."
Khổng Văn đảo mắt, không nói gì.
Nghiêm lão gia rốt cuộc vẫn là nhớ thương đứa con gái này, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
Hạ Nguyên lúc này mới tiến đến gần, cả mặt tươi cười gọi: "Thưa ba."
Nghiêm lão gia nhìn lướt qua gã, "Ừm" một tiếng.
Hạ Nguyên đã quen với đãi ngộ này, cũng không cảm thấy xấu hổ, lui về đứng cạnh Nghiêm Miểu.
Nghiêm Miểu có chút đau lòng cho chồng mình, nhưng bà biết vị cha già vô cùng
không thích gã, có thể đáp ứng hôn sự của bọn họ là do mình thái độ quá
mức kiên quyết nên mới miễn cưỡng đồng ý, muốn cho cha già thay đổi thái độ cho chồng bà một gương mặt tươi cười, thật sự là quá khó khăn. Bà
cắn môi, cuối cùng cũng không dám nói đỡ.
Chỉ là đáy lòng có chút tức giận bất bình, Hạ Nguyên là gia chủ Hạ gia,
muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, ở Hoa Thành
cũng là nhân vật chỉ xếp sau năm đại gia tộc thôi. Nhưng ba nhất quyết
không thích anh ấy, cả hai đã kết hôn nhiều năm như vậy, trước nay chưa
từng cho anh ấy sắc mặt tốt, nhưng hai đứa con trai của anh hai liên
tiếp gây gièm pha lấy vợ là đàn ông, vậy mà ba lại không tức giận gì cả, chẳng những chấp nhận cái người tên Chương Túc kia, còn hết mực khen
ngợi người vợ nam của Nghiêm Nham này nữa, bọn họ dựa vào cái gì? Chẳng
lẽ chỉ vì mình là con gái, gả ra ngoài rồi, nhiều năm không có ở nhà,
ông liền thiên vị hai đứa cháu trai?
Đúng vậy, nghe nói người già đều yêu thương con cháu đời sau hơn. Tuy rằng khi mấy đứa cháu trai,
cháu gái còn nhỏ bà chưa rơi vào thế hạ phong bao giờ, còn vững vàng
chèn ép mấy đứa đó. Nhưng dù sao bà cũng đã lấy chồng nhiều năm rồi, e
rằng không thể so bằng mấy đứa cháu trai, cháu gái luôn bầu bạn bên cạnh cha già.
Bà cắn môi, hơi tủi thân lẩm bẩm: "Ba, cũng chỉ là đính hôn thôi mà, đối phương còn là......, cần gì phải làm long trọng như
vậy? Con cũng mất mặt theo, người khác hỏi, con đều ngại trả lời, một
đứa hai đứa không học giỏi, từng đứa đem về một người vợ là đàn ông, thể diện Nghiêm gia chúng ta còn đặt ở đâu? "
Lão gia nheo mắt lại
nói: "Ba nhớ đã nói với con rồi, hai đứa nhỏ đường đường chính chính yêu nhau, chính chính đáng đáng lãnh giấy kết hôn lập gia đình, này có cái
gì phải mất mặt?
Sau khi kết hôn tính tình Nghiêm Huy càng thêm
chững chạc, Chương Túc cũng là một đứa nhỏ ngoan, vợ chồng son quá mức
tốt đẹp. Nghiêm Nham cũng như vậy, Du Nhiên tuy rằng không thích nói
chuyện, nhưng phẩm tính thằng bé không thể bắt bẻ, cũng là toàn tâm toàn ý với Nghiêm Nham, đều là đứa nhỏ sống ngay thẳng, không gây họa gì.
Con lại nói mất mặt là sao? Con là một người trẻ tuổi, sao tư tưởng lại
còn cổ hủ hơn cả ông già này?"
Nghiêm Miểu bị lão gia làm cho
nghẹn họng trước mặt Khổng Văn, tuy rằng trên mặt Khổng Văn cũng chẳng
có biểu cảm gì, nhưng bà vẫn thấy mặt mình nóng rát, bất bình cùng phẫn
nộ trong lòng như sắp trào ra. Rõ ràng là đám Nghiêm Huy bọn nó không đi đúng đường, vậy mà lại nói bà cổ hủ? Ba đang bị hai đứa cháu trai mất
mặt này thao túng!
Bà hung tợn trừng Khổng Văn, bà biết chắc cái
người chị dâu này chẳng dịu dàng mềm mỏng như vẻ bề ngoài, trên mặt
giống như đều nhường nhịn bà, nhưng sau lưng lại dạy cho hai anh em
Nghiêm Huy và Nghiêm Nham nhằm vào bà! Còn lây luôn Nghiêm Phái, làm cho mấy đứa tiểu bối này không một ai đứng về phía bà! Hiện tại cả người
cha già luôn luôn thương yêu mình nhất cũng bị ảnh hưởng!
Lão gia đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Miểu, cụ có chút bất mãn,
Khổng Văn từ khi gả cho con trai vẫn luôn cẩn trọng, chuyện trong nhà
ngoài ngõ đều quán xuyến gọn gàng ngăn nắp, đối với mình thì tôn kính
hiếu thuận, với Nghiêm Miểu cũng là nhường nhịn hết mức, cùng Nghiêm
Thành không chịu dọn đi nhất định phải ở lại cái nhà này chiếu cố lão
già như mình không chút bất mãn, ngược lại còn rất kiên trì. Sự hiếu
thuận mấy năm nay với cụ cũng chẳng kém gì Nghiêm Thành, tính cách con
bé nhìn thì mềm mỏng, nhưng thật ra là một người ngoài mềm trong cứng,
hai đứa nhỏ đều được giáo dục rất tốt, không có phương diện nào là mắc
lỗi, tim con người đều bằng thịt lớn lên, nhiều năm như vậy, lão gia sớm đã coi bà ấy trở thành con gái ruột của mình. Cụ đã vô số lần lén dặn
dò con gái út, để con bé kính trọng chị dâu mình hơn. Xem ra nó cũng
chẳng đem lời mình nói đặt trong lòng, từ lúc gặp mặt cũng lâu rồi mà cả một tiếng chị dâu nó cũng chưa gọi, đứa nhỏ này thật sự là càng ngày
càng làm cụ thất vọng.
Lúc này, một người giúp việc bưng một cái
ly đi tới, Khổng Văn duỗi tay nhận lấy, cúi người nói với lão gia: "Ba,
bình thường vào giờ này ba nên ăn chút gì rồi, nhưng thức ăn trong buổi
tiệc làm không hợp khẩu vị của ba, con có kêu người hâm nóng một ly sữa
bò, ba uống trước đi, một hồi buổi tiệc kết thúc con lại nấu món gì ngon cho ba."
Lão gia bất đắc dĩ nói: "Ba đâu phải con nít, còn uống sữa bò? Mà ba cũng mới ăn một chút rồi."
Khổng Văn nói: "Uống sữa bò đâu phân biệt tuổi tác, có gì mà không thể uống?
Hơn nữa ba ăn một chút mới tốt, nếu không phải thấy ba hơi chướng bụng,
con cũng không cho ba uống sữa nóng, nhân lúc còn nóng ba mau uống đi."
Bà nghĩ một chút rồi lặng lẽ ghé vào tai lão gia nói: "Con có bảo người
làm cho thêm xíu đường, ba đừng nói cho A Thành."