“Ăn nhiều một chút thì đúng rồi, nhưng dáng người hoàn mỹ gì đó căn bản không phải được chứ? Gầy như
cây gậy trúc vậy thì hoàn mỹ chỗ nào?” Anh ta duỗi dài cổ nhìn nhìn dĩa
thức ăn của Khương Hoa, đồ ăn hầu như chưa động, mèo ăn hay gì? Thật
muốn xem cậu nói thế nào đây!
Khương Hoa mỉm cười nói: “Gần đây bệnh bao tử dỡ chứng, không thể ăn nhiều, qua một lúc thì sẽ ổn thôi.”
Bạch Ngạn nhíu mày: bệnh bao tử dở chứng? Vậy tối qua cậu còn uống thành như vậy?! Không muốn sống nữa sao? Hôm nay tôi không phải đến phòng cấp cứu gặp cậu cũng là cậu may mắn!
Người đẹp kia khẽ kinh hô một
tiếng, lo lắng nói: “Dạ dày không khỏe sẽ rất khó chịu, em có một loại
trà rất tốt cho dạ dày, chút lát để em lấy cho anh một ít.”
Bạch
Ngạn dùng sức chọc mâm hạt cơm: Lớn lên xấu như vậy còn liên tục lôi kéo làm quen, ngày thường làm việc sao không thấy cô tích cực như vậy!
Khương Hoa nếu muốn uống trà dưỡng dạ dày sẽ không tự đi mua sao? Còn
cần cô? Nói cho cô biết, cậu ta sẽ không cần!
Quả nhiên Khương
Hoa uyển chuyển cự tuyệt: “Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu, em trai tôi
có tặng tôi một ít thứ linh tinh như trà dưỡng dạ dày, đủ cho tôi uống
rồi, thêm nữa sẽ lãng phí.”
Bạch Ngạn lặng lẽ nâng cằm lên khịt mũi: Hừ!
Người đẹp kia nói: “Vậy sao, cũng được, thế anh Khương ngày thường phải uống nhiều nước ấm a.”
Bạch Ngạn cả giận: Uống nước ấm còn cần cô dạy! Còn không mau đi!
Khương Hoa cười nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Người đẹp vẫn còn đang hỏi han ân cần các thứ, một chút cũng không có ý tứ rời đi.
Bạch Ngạn mang theo một bụng bực bội đẩy dĩa thức ăn.Không ăn, quay về làm việc!
Anh ta đi rồi, Khương Hoa đem đầu chuyển hướng chỗ anh vừa rồi ngồi qua,
cười khổ một tiếng. Đã chán ghét mình đến mức này sao? Thấy tôi liền cả
cơm cũng ăn không vô à? Thôi, dù sao đều phải đi rồi.
Thời điểm
Khương Hoa trở về, không phát hiện cánh cửa văn phòng Bạch Ngạn mở ra
một khe hở, Bạch Ngạn căn bản không có tinh thần làm việc chính là từ
khe hở đó nhìn ra ngoài, thấy Khương Hoa đi tới ngồi xuống, liền căm
giận nghĩ: Hừ, trễ như vậy mới quay lại, là vì lo trò chuyện với người
phụ nữ xấu xí kia?
Lúc này điện thoại Khương Hoa vang lên, anh lấy ra xem cuộc gọi, không tự giác cười một chút, liền tiếp lên nói:
“Nhất Hàm? Có việc gì sao?”
Bạch · đặc công · Ngạn: Em trai? Thằng bé với Khương Hoa sao quan hệ tốt như vậy? Tối hôm qua mới vừa gặp mặt, hôm nay lại gọi điện thoại!
Khương Hoa cười nói: “Dạ dày a, đỡ hơn nhiều rồi, giờ đã không đau nữa, em không cần lo lắng.”
Không biết đầu dây bên kia lại nói câu cái gì,nụ cười trên mặt Khương Hoa càng sâu:
“Trà dưỡng dạ dày? Buổi sáng anh đã uống rồi, còn nói đâu, một bao lớn vậy, anh còn phải uống tới khi nào đây a?”
“Ha ha, được, anh hứa, dù có uống không hết, anh lúc nào đi cũng mang theo, được không?”
“Ờ, hôm nay vẫn còn bàn giao công việc, Ừm, ha hả, kỳ thật trong khoảng
thời gian này vẫn còn rất bận, nửa tháng nay chỉ là bàn giao công tác mà thôi, nhưng thật ra có thể thư giản.”
“Cơm trưa? Có ăn a, Ừ, đều ổn hết, yên tâm đi.”
“Hửm, còn em? Giữa trưa ăn gì?”
“Ha ha, còn Mục tổng thì sao? Ăn nhiều như vậy cũng không thấy em béo lên
chút nào, đừng có ăn đồ ăn vặt miết, ăn nhiều trái cây chút. Cứ ăn đồ
vặt sẽ nóng trong người, được, uống nước quả trà, ừm, uống nhiều nước
chút, ừm ừm. Anh bên này em cứ yên tâm đi, chuyện nhỏ gì cũng không có,
ừa, chuyện bán nhà liền nhờ em vậy, cố gắng kiếm cho nó một người chủ
tốt, ừm, được rồi anh không nói nữa, có người tới tìm anh.”
Cậu
ta muốn bán nhà?! Cũng phải, người cũng phải đi rồi, nhà trống vắng hoe, còn không bằng bán đi. Bất quá cũng thật rất đáng tiếc, cậu ta thích
như vậy, còn tự tay trang hoàng, vậy mà không ở được mấy ngày.
Bạch Ngạn trong đầu còn đang tiêu hóa tin tức Khương Hoa muốn bán nhà, đôi
mắt nhìn Khương Hoa cúp điện thoại, lại lễ phép miễn cười với cô đồng
nghiệp xinh đẹp đang đi tới:
“Lâm Vi, có chuyện gì sao?”
Lâm Vi bĩu môi nói: “Anh Khương, chuyện anh muốn điều đi là thật sao?”
Khương Hoa gật gật đầu nói: “Nửa tháng nữa là đi.”
Lâm Vi suy sụp cúi mặt nói: “Nghe nói mùa đông ở Xương Thành lạnh hơn ở Hoa Thành, anh đi rồi, có thể thích ứng được không? Đừng để bị lạnh mà sinh bệnh.”
Bạch Ngạn đang nghe lén trong lòng bỗng thắt lại không rõ lý do.
Khương Hoa cười nói: “Không sao đâu, qua một thời gian là quen được thôi,
Xương Thành có nhiều người như vậy, không phải đều sống khá tốt sao?”
Lâm Vi dậm chân nói: “Bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở đó, sớm đã không sợ lạnh, anh theo chân bọn họ có thể giống nhau sao?”
Khương Hoa nói: “Không quan trọng, sống là luôn phải thích ứng, cảm ơn cô quan tâm.”
Lâm Vi từ phía sau lấy ra một cái túi nói:
“Này, cái này vốn là khăn quàng cổ em đan cho bạn trai, nhưng một năm em
thường đan có anh ấy mấy cái. Khăn quàng cổ của ảnh cũng đủ nhiều rồi,
cái này tặng cho anh, Xương Thành thiên lạnh lắm, mọi người đều hy vọng
em có thể mang đi một ít đồ ấm. Đừng quên bọn em, khăn quàng cổ này là
mấy ngày hôm trước em mới vừa đan xong, so với khăn quàng ở ngoài ngoài
bán còn ấm áp hơn nhiều, anh đừng chê nhe.”
Khương Hoa đứng lên tiếp nhận túi, cười nói: “Cảm ơn cô. ”
Lâm Vi hít hít cái mũi nói: “Em không biết dệt hoa văn, khăn quàng cổ này là màu đen tuyền, nhưng thật ra rất hợp với anh.”
Khương Hoa mở ra nhìn nhìn, cười nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Lâm Vi hồng con mắt nói: “Thích thì tốt rồi, em đi về trước nha.”
Khương Hoa gật gật đầu.
Qua khe cửa Bạch Ngạn nghiến răng nghiến lợi: Khương Hoa a Khương Hoa, thì
ra cậu là loại người có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
Nhưng những ngày tiếp theo, Bạch Ngạn chỉ có thể nói: Ha hả!
Thì ra cái khăn quàng cổ đó chỉ mới là khởi đầu, trong nửa tháng sau,
Khương Hoa mỗi ngày đều nhận được cả đống lớn quà tặng, nhiều đến nỗi
mỗi ngày sau khi tan sở đều phải có người giúp cậu ta xách đồ!
Đó là chưa kể, dưới sự quan sát kĩ lưỡng trong khoảng thời gian này, anh
phát hiện ít nhất có một người hầu như mỗi ngày đều sẽ tặng quà cho
Khương Hoa, có khi là hoa, có khi là đồ ăn, có khi là đồ dùng. Người nọ
không thuộc công ty nhà mình, mỗi lần đều là chuyển phát nhanh đưa tới.
Tuy rằng Khương Hoa trước nay đều không nhận, nhưng người nọ vẫn bám
riết không tha mỗi ngày đều đưa, còn mẹ nó không ngày nào chịu xuất đầu
lộ diện!
Hừ, Khương Hoa rất nhanh là rời đi rồi, xem ngươi còn đưa tới đâu!
[…]
Sau sự kiện bát canh nóng kia thì ngày hôm sau đó Tề Minh Dương liền đích
thân dẫn Triệu Hạo đưa tới Bạch gia. Người Bạch gia còn không biết
chuyện ngày đó, Tề Minh Dương kể lại tình huống ngay lúc đó, luôn mãi
giải thích tất cả đều chỉ là hiểu lầm, là Triệu Hạo không biết trời cao
đất dày thiếu chút nữa làm Bạch Nhất Hàm bị thương, hắn xin lỗi Bạch
Nhất Hàm với thái độ thành khẩn, cũng nói sẽ để Triệu Hạo lại, giao cho
Bạch gia xử trí. Bạch Nhất Hàm tự thấy cũng không phải chuyện gì to tát, vốn định một sự nhịn chín sự lành. Nhưng những người Bạch gia còn lại
cùng Mục Tĩnh Viễn đều không vui, theo ý Mục Tĩnh Viễn, nếu bọn họ muộn
thêm một ngày, thì anh liền sẽ đích thân đi tới Tề gia tìm phiền toái.
Bây giờ chuyện của Khương Hoa trì hoãn, bị Tề Minh Dương giành trước một bước đem sự tình làm đủ, cứ tiếp tục truy cứu Tề gia thì không tốt, chỉ để lại một cái Triệu Hạo cũng đã đủ nén giận.
Tề Minh Dương mang theo ý cười rời đi, để lại Triệu Hạo mặt mày xám như tro tàn, Bạch Nhất Hàm không có hứng thú xử trí hắn, liền không quản, Mục Tĩnh Viễn đem
người bỏ vào một căn phòng, tự mình động thủ lách cách lang cang một
trận tiếng đánh đập. Triệu Hạo bị nhổ sạch răng sợ tới mức không biết
nói gì, nửa đêm Mục Tĩnh Viễn cùng những người Bạch thương lượng, tới
rạng sáng sẽ bí mật đón tiếp Trần Kính cùng Phương Dịch. Trước hừng đông lại lặng lẽ tiễn họ về, mà Triệu Hạo, liền đặt ở dưới tay Trần Phong,
một ngày 24 giờ đều có người trông chừng hắn, dám trộm ngắm người Bạch
gia người một cái đều sẽ đưa tới một trận đánh đập.
[…] Sau ngày
đó, Bạch Nhất Hàm nhờ người tìm đến hai người lúc ấy đã che chở cho
Khương Hoa, Lục Phong Vũ thì không cần phải nói, thiếu gia của công ty
Phong Viễn, còn có cái thân phận khác chính là người tích cực theo đuổi
Khương Hoa, anh ta mỗi ngày đều tốn tâm tư mua quà tặng cho Khương Hoa.
Tuy rằng cho đến bây giờ, anh ta chưa một lần nào đưa quà thành công,
Khương Hoa cũng đã nhiều lần nói rõ giữa họ là không thể nào để anh ta
ngừng đưa quà tới. Nhưng người này cũng thật kiên trì, thế nào cũng
không chịu lui, vừa nhận được món quà bị trả lại liền hứng thú bừng bừng chuẩn bị món tiếp theo.
Mà bartender Chu Tầm kia là nhân viên
chân ướt chân ráo mới vào làm ở Hẻm Tối, còn là một sinh viên, gia đình
đơn thân, vì giảm bớt gánh nặng cho mẹ mình nên luôn làm công kiếm tiền, chỉ là cậu ta còn chưa tốt nghiệp, công việc có thể tìm được có hạn.
Hẻm Tối tuy rằng loạn, nhưng tiền lương phục vụ tương đối rất cao, cậu
ta liền cắn răng đi làm, ngày đó chỉ mới là ngày thứ hai làm công của
cậu ấy.
Bạch Nhất Hàm vốn còn đang lấy làm lạ, kiếp trước Hẻm Tối cậu tới không ít lần, nhưng chưa từng gặp qua một người phục vụ nhiệt
tình như vậy. Lần này nếu không phải may mắn, đêm đó Chu Tầm chỉ sợ cũng là lành ít dữ. Chỉ có điều, tính tình như cậu ta thật sự không hợp với
hoàn cảnh ở Hẻm Tối, cũng không biết kiếp trước sau đó cậu ta thế nào,
bất quá hiện tại người ta đã cứu Khương Hoa, thì Bạch Nhất Hàm nhất định sẽ không để cậu ta chịu thiệt.
Cậu gọi cho Bạch Ngạn, tự mình ra mặt cho Chu Tầm, an bài cậu ta vào Bạch Thị làm thực tập sinh, sau khi
tốt nghiệp, liền chính thức nhận cậu ta vào làm ở Bạch Thị.
Đây
cũng không phải trò đùa, cậu cũng sẽ không lấy công ty nhà mình ra để
trả ơn. Cậu biết được, Chu Tầm người này kỳ thật là một học bá, năng lực phản ứng, trí nhớ các phương diện đều rất ưu tú, chuyên nghiệp cũng đối khẩu. Nếu không phải gia đình liên lụy thì cậu ta cũng không đến quán
bar làm công, Bạch Nhất Hàm sắp đặt như vậy, đã bảo đảm cuộc sống sau
này cho Chu Tầm, còn chuyển dụng thêm một nhân tài cho công ty nhà mình, một công đôi việc.
Nhà của Khương Hoa, cậu thật sự luyến tiếc bán thật, liền tự đứng tên ra tiền, xem như tự mình mua nó.
Cứ việc níu kéo, nhưng ngày chia tay vẫn càng đến gần, công việc Khương
Hoa bàn giao gần như đã hoàn thành, cả người đều thanh nhàn, chỉ chờ tới ngày đi liền khởi hành, Bạch Nhất Hàm luyến tiếc anh, càng thêm thường
xuyên gặp mặt, thậm chí đến nhà anh ta ở vài lần, Đương nhiên là không
dứt khỏi kẻ bám đuôi Mục Tĩnh Viễn này.
Kỳ quái chính là Bạch
Ngạn mấy ngày nay càng ngày càng cáu kỉnh, chỉ cần một chút việc nhỏ
cũng có thể dẫn chọc giận anh, làm cho không khí trong trong công ty đều trầm thấp. Khương Hoa cho rằng anh gấp không chờ nổi muốn mình cút đi,
cả một ngày cũng chờ không được, chỉ có thể yên lặng thở dài, tận lực
tránh mặt anh ta, hy vọng có thể làm anh ta mắt không thấy tâm không
phiền.
Buổi tối trước khi đi, Bạch Nhất Hàm lại hẹn Khương Hoa đi ra ngoài ăn bữa cơm, vẫn là hẹn ở nhà hàng có món Phật nhảy tường rất
ngon, Phật nhảy tường nhà cậu làm xác thật là độc nhất vô nhị, hương khí lượn lờ, làm ngón trỏ người ta muốn cử động kịch liệt. Đáng tiếc không
khí trên bàn ăn quá mức nặng nề, không có người nào còn tâm trí để ăn.