Đệ Nhất Tình Địch
Đường dài phía trước không thể biết gian nguy cỡ nào, nhưng Xích Viêm
vẫn không hề nao núng nhảy xuống người Nhất Vân, lựa chọn đồng hành với
tôi.
Cái đuôi của hồ ly run lên, bổn tôn ôm nàng, nửa ngày mới nói: "Ta không sao cả, nàng không cần phải theo ta tới đây."
Nàng rơi những giọt nước mắt trong lòng tôi, ngước đôi mắt chân thành và ấm
áp nhìn tôi, nửa ngày mới nâng lên móng vuốt, tiếp tục chậm rãi viết:
"Nàng cũng không cần phải cứu ta, ở núi Tân Di, ở thành Cổ Thanh."
Nàng dừng một chút, trong đôi mắt đen bóng và ngập nước ấy phản chiếu khuôn mặt của tôi: "Mạng của ta là của nàng."
Bổn tôn im lặng, không hề nhận ra mình đang vuốt ve lông của nàng.
Tôi nhìn xung quanh, đây là một căn phòng bằng đá hình vuông, ước chừng cao ba trượng, rộng ba trượng, có một cái bàn đá ở giữa phòng, và những chỗ còn lại thì chẳng có gì.
Tôi ngẩng đầu thầm tính toán, nhắm mắt
trong ba hơi thở đã ước chừng được căn phòng này nằm ở độ sâu ba trăm
thước bên dưới Bích Liên Thiên, có lẽ là chỗ ở ban đầu của thủy quân.
Còn tại sao chỗ của thủy quân lại không có thứ gì, tôi nghĩ là do lúc
trước Bích Liên Thiên quá mạnh, đuổi thủy quân đi, lúc y đi, chắc đã
mang theo những món đồ của thủy quân.
Có một cánh cửa ở phía
trước, và tôi không biết nó sẽ dẫn đi tới đâu. Tôi nhìn quanh trong
phòng đá một lúc lâu, chỉ đành phải đi dọc theo cánh cửa đó.
Trong lối đi thật lạnh, một tay của bổn tôn ôm hồ ly, và một ngọn lửa xanh
rực nằm trên các ngón tay của tay kia để chiếu sáng xung quanh. Đây là
một con đường tăm tối vô tận. Những bức tường nhẵn bóng dường như được
làm bằng loại ngọc kỳ lạ, với kết cấu mịn màng và tinh tế.
Tôi
nghĩ dù là thủy quân có quyền lực như thế nào, cũng không có tâm trạng
nhàn rỗi đến nỗi xây dựng một hành lang bằng ngọc kỳ lạ sau chỗ ở của
mình.
Hơn nữa còn là một hành lang ngọc không có đèn.
Ngọn lửa xanh thiêu rụi vạn vật trên đời. Bây giờ ngọn lửa xanh này lại được tôi dùng để soi sáng con đường phía trước. Thật sự là không biết coi
trọng nhân tài. Hồ ly nhảy lên vai tôi, đưa tay ra, tò mò quạt thử xem,
coi nó có tắt không.
Trước mắt là hành lang ngọc vô tận, tôi bèn
để cho Xích Viêm thích làm gì thì làm. Nàng đứng trên vai tôi, và bộ
lông hồ ly trắng mịn xoa quanh tóc tôi khiến tôi ngứa ngáy.
Nàng
không có phát hiện ra điều đó, mà vui tươi hớn hở quạt gió, hành lang
ngọc này chẳng biết bao lâu thì mới tới đích, trong lúc rảnh rỗi, bổn
tôn ngẫm nghĩ một lát, mở miệng hỏi: "Nàng năm nay bao nhiêu tuổi?"
Chẳng biết bao giờ mới tới, chi bằng nói chút chuyện với Xích Viêm để giết
thời gian. Xích Viêm sửng sốt một chút, rụt tay lại, giơ ra bốn ngón
tay, suy nghĩ một lát thì thu lại một ngón.
Biết được điều đó, tôi nói: "Ta hơn nàng gần trăm ngàn tuổi, năm nay ta đã một trăm bốn mươi nghìn tuổi rồi."
Xích Viêm nhìn tôi rồi nhìn tay mình, cuối cùng thì lại nhìn tôi với vẻ mặt
đờ đẫn. Tộc Hồ vốn sống không lâu, nhiều nhất cũng chỉ là sáu, bảy mươi
nghìn năm. Tôi một trăm bốn mươi nghìn tuổi, sợ là còn lớn hơn gấp đôi
so với lão già lớn tuổi nhất trong tộc của các nàng. Bổn tôn tiếp tục mở miệng hỏi: "Tộc Thanh Uông của các nàng, mấy năm nay sống tốt không?"
Tôi nghĩ một tội nhân của Thanh Uông như tôi, sổ trời còn viết tôi là ma
đầu, hỏi mấy câu này có vẻ quá kỳ cục. Nhưng Xích Viêm lại không cảm
thấy như vậy, nàng gật đầu, viết trong lòng bàn tay tôi: "Rất tốt."
Nàng nhìn nét mặt của tôi, lại viết: "Tượng ngọc Bạch Giác tổ tiên được dựng trên núi Thanh Uông."
Trong lòng bổn tôn giật mình, ngoài mặt lại sóng yên biển lặng, hỏi: "Dựng tượng ngọc? Tại sao?"
Trên đời này thần tiên được lập tượng thờ có thể đếm bằng một bàn tay, Thanh Uông dựng tượng ngọc Bạch Giác, không khỏi cũng quá mức ly kỳ. Mặc dù
nàng là mỹ nhân xuất chúng nhất của Thanh Uông, giúp cho Thanh Uông có
thể ngẩng cao đầu, nhưng nàng xuất thân là một con cáo trắng sơn dã,
những lão già ngu muội ở Thanh Uông sao có thể đồng ý dựng tượng ngọc
cho nàng?
Xích Viêm cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi, khi nhìn
thấy khuôn mặt lạnh nhạt của tôi, lúc này mới yên lòng, viết trong lòng
bàn tay tôi: "Đông Ô Đế Quân đem lòng yêu tiên tử Bạch Giác, khi nàng
mất thì dựng tượng ngọc ở núi Thanh Uông để tưởng nhớ."
Hóa ra là do Đông Ô Đế Quân một tay che trời, nếu y muốn dựng tượng ngọc Bạch Giác, trên đời này còn có ai dám không đồng ý?
Tôi không khỏi lạnh lùng bảo: "Nếu y nhớ nhung Bạch Giác, vì sao không đặt
tượng ngọc ấy trong cung Đông Ô của mình mà lại đi đặt ở núi Thanh Uông? E là y đã si tình nhầm chỗ rồi, bắt cả Thanh Uông phải làm tấm gương
thay cho y."
Xích Viêm tiếp tục viết: "Cũng không phải là do
Đông Ô Đế Quân bắt dựng tượng của tiên tử Bạch Giác ở Thanh Uông, mà tất cả loại tượng của tiên tử Bạch Giác, một khi rời khỏi Thanh Uông, liền
sẽ vỡ vụn. Ta nghe các trưởng lão trong tộc nói, lúc trước Đông Ô Đế
Quân nghĩ trăm cách vẫn không giải được, y gọi thợ khéo léo nhất của
Thiên đình, dựa vào bức họa của tiên tử Bạch Giác điêu khắc ra tượng
ngọc, nhưng tượng ngọc kia một khi rời khỏi Thanh Uông, chẳng hiểu vì
sao sẽ lập tức vỡ vụn. Đến cuối cùng, Đông Ô Đế Quân đành thở dài, y nói là Bạch Giác sau khi mất vẫn tưởng niệm đồng bào tộc Hồ ở Thanh Uông,
không nỡ rời đi. Cho nên Đông Ô Đế Quân không còn di chuyển vị trí của
tượng ngọc mà để nó lại Thanh Uông."
Tôi nghĩ tới dáng vẻ của
Bạch Giác, khi nàng mỉm cười là trông như thế nào, khi nàng nhăn mày lại là một loại phong tình ra sao, một lời khẽ động đã là dáng điệu phong
tình vạn chủng vạn năm, tôi biết trên đời này sẽ không có người nào miêu tả hay khắc họa được phong thái thướt tha của nàng. Thay vì nói Bạch
Giác luyến tiếc Thanh Uông không chịu rời đi, chẳng thà nói đúng hơn là
Bạch Giác sợ thợ thủ công điêu khắc tượng ngọc quá thô sơ, đặt ở bên
ngoài trước thế nhân sẽ hủy hoại truyền thuyết tuyệt thế của nàng.
Xích Viêm nghe tôi nói thế, không khỏi trừng lớn đôi mắt đen bóng, vẫy đuôi, hào hứng viết: "Thật vậy à? Không biết Bạch Giác là một mỹ nhân như thế nào, có thể làm Đông Ô Đế Quân mê đến thần hồn điên đảo, ta nghe nói
hồi trước, Đông Ô Đế Quân vì lấy tiên tử Bạch Giác, còn từ chối kết hôn với Chiến thần Thiên giới đời trước!"
Mặt mo bổn tôn lập tức tối sầm, ho một tiếng và nhăn mặt, nói: "Chiến thần đời trước chính là ta."
Con mắt của Xích Viêm tròn căng, thè ra cái lưỡi hồng, láu cá ngoe nguẩy
cái đuôi, viết: "Hóa ra là thật à? Trước kia ta còn chưa tin!"
Trông thấy đôi mắt đồng cảm của Xích Viêm, bổn tôn như bị vạn tiễn xuyên tim, ngực quặn đau, Xích Viêm nhìn như ngây thơ trong sáng, nhưng thực ra
bên trong toàn là đen kịt. Qua lời nói của nàng bổn tôn cảm thấy những
điều tủi nhục của năm đó đều bị nàng lật ngược chĩa thẳng lên trời.
Cũng may ngọn lửa có màu xanh nhạt, bằng không thì nàng sẽ thấy sắc mặt của
bổn tôn còn đen hơn nữa. Xích Viêm nghe được tin tức động trời này, vẻ
mặt đầy hài lòng, ghé vào vai tôi, duỗi đầu lưỡi, rất hả hê mà an ủi
tôi: "Không sao cả, Đông Ô Đế Quân chê nàng, nhưng ta coi trọng nàng."
Bổn tôn cảm thấy mặt của mình chắc hẳn giống y đúc đáy nồi cơm ở nhân gian.
Nàng nói như thể phẩm hạnh của tôi rất tệ nên bị chồng bỏ và không ai muốn,
cần phải khóc sướt mướt tìm người đón dâu, bổn tôn là một người tồi tệ
đến thế sao?
Lúc Xích Viêm viết chữ, móng vuốt cào vào lòng bàn
tay tôi, còn lông xù lướt qua da tôi, miếng thịt đệm có cảm giác rất dày dặn. Bổn tôn nhìn về phía nàng, lại hỏi: "Tại sao nàng lại bị thần ma
bắt?"
Móng vuốt của Xích Viêm hơi dừng lại một chút, nàng chậm rãi viết: "Thần ma nói ta giống một người."
Tôi tiếp tục hỏi: "Thần ma nói nàng giống một người? Là giống ai?"
Xích Viêm ngẩng đầu lên và nhìn tôi. Đôi mắt nàng to và sáng. Đôi lông mi
dài của nàng lóe lên như đôi cánh của một con bướm. Ngay cả trong hình
dạng của một hồ ly, nàng đã là một con hồ ly xuất chúng nổi bật rồi.
Nàng nhấc chân lên và chuẩn bị viết. Đột nhiên, một bài hát êm ái và như có như không vang lên từ phía trước.
Tiếng ca hư vô mờ mịt, thanh âm non mềm du dương, như một cô gái với cõi lòng tình yêu đầy ngọt ngào, cô đang nhớ người yêu và thì thầm về nỗi nhớ
của mình một cách dịu dàng.
Ngọn lửa xanh trên tay bổn tôn lặng lẽ bị dập tắt, tôi ôm hồ ly ẩn vào trong bóng đêm.