"Người nào đang tìm anh vậy?" Phương Hòa ngạc nhiên, ghé sát vào tai Lê Chấn, hạ thấp âm thanh nói chuyện với hắn.
Lê Chấn vừa đi vừa nhỏ giọng trả lời, "Đại khái là người trong phòng thí nghiệm."
"Anh chắc chắn? Meo ô, người trong phòng thí nghiệm sẽ không phát hiện ra
cái gì rồi chứ?" Phương Hòa lập tức khẩn trương, có phải họ đã theo dõi
Lê Chấn rồi không, có phải họ cũng muốn bắt Lê Chấn làm những nghiên cứu mà cậu đã từng phải chịu đựng không?
Cho dù dọc đường đi, bọn họ cũng làm đủ loại trò phô trương thanh thế,
nhưng Lê Chấn từ trước tới nay vẫn luôn võ trang đầy đủ, mặt cũng không
trưng ra ngoài, kể từ khi khôi phục hoàn toàn mới bắt đầu lộ mặt, hẳn là cũng sẽ không bị chú ý, cho nên, ai đang tìm Lê Chấn, vấn đề này rất
đáng được suy xét, thật ra Phương Hòa cũng có nghĩ tới chị gái của hắn,
bất quá nếu là cô thì mấy câu hỏi kia không khỏi quá mức kỳ quái.
Meo ô?
Nghe được Phương Hòa nói, Lê Chấn nhướng mày, quay đầu nhìn mèo nhỏ ngồi
trên vai mình không tự chủ được mà thất thần, duỗi tay gãi gãi bụng mèo
nhỏ.
Lê Chấn giật giật khóe miệng, giơ ngón tay chọt chọt lên đầu cậu, tiếp tục đi về phía trước, "Lúc còn làm pháp y, anh đã từng thực hiện một nghiên cứu về quần thể vi sinh vật, cũng từng nhận qua lời mời nghiên cứu
virus tang thi."
Phương Hòa ngây ngẩn cả người, có chút khó tin nhìn hắn, "Anh trước kia nghiên cứu cái gì?"
Lê Chấn ôm Phương Hòa lên, mắt đối mắt, "Thời điểm còn làm việc trong một
viện nghiên cứu ở nước ngoài, anh đã từng nghiên cứu qua một loại vi
khuẩn, chẳng qua anh chỉ tham dự vào công tác nghiên cứu cấu tạo vi
khuẩn lúc đầu, sau đó xảy ra một chút chuyện, không nhúng tay vào nữa,
thời điểm nhìn thấy cấu tạo của virus tang thi, anh xác định đây là loại virus mà anh đã từng tiếp xúc, chẳng qua là nó bị biến dị rồi, đặc tính đã thay đổi."
Phương Hòa nghe tới choáng váng, thân thể rét lạnh, bốn chân không tự giác cuộn
tròn, "Đây là virus do chính nhân loại tự mình nghiên cứu ra sao?"
Lê Chấn lắc đầu, "Đây là một loại vi khuẩn ngoài vũ trụ, Lúa Nhỏ, anh cũng không biết vì sao nó lại biến thành như vậy, có thể là do con người tạo ra, cũng có thể là do trước kia thiên thạch liên tiếp rơi xuống dẫn
phát, rất khó kết luận."
Phương Hòa nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Lê Chấn, anh có nghĩ tới không, nếu
anh trực tiếp tiến vào phòng thí nghiệm, bọn họ sẽ toàn lực phối hợp
theo nghiên cứu của anh?"
Hắn lắc đầu, cho dù có dốc toàn lực phối hợp với hắn thì sao, một cơ cấu
như vậy, mặc kệ là cho hắn làm nghiên cứu chính, hay tổng phụ trách
chính thì hắn cũng không cần!
Hắn đã từng xem rành mạch những gì Phương Hòa phải trãi qua, mang tiếng là
phòng thí nghiệm mà một chút điểm mấu chốt cũng không có, thí dụ như hắn có mượn phòng thí nghiệm để nghiên cứu ra phương pháp giải quyết virus
tang thi, thì cũng chưa chắc đã được bọn họ sử dụng.
Nhìn những thực nghiệm mà Phương Hòa phải chịu đựng, hắn cũng đoán được mục
đích nghiên cứu cuối cùng của bọn họ, không phải vì phương pháp giải
quyết virus tang thi, mà là treo lên lá cờ cứu thế, nghiên cứu ra nguyên nhân tự lành vô hạn của Phương Hòa, người đã có năng lực thì lại muốn
đột phá giới hạn, có lẽ họ căn bản không muốn giải quyết virus tang thi.
Lê Chấn ôm Phương Hòa dựa vào người mình, hơi hơi cúi đầu hít sâu một cái, nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu cậu, nội tâm bị giày vò đau đớn, chỉ cần tưởng tượng Phương Hòa đã từng chịu những tra tấn kinh người thế nào, hắn lập tức hận tới mức không thể nghiền phòng thí nghiệm đó thành cặn bã.
Cảm xúc mãnh liệt làm đôi mắt của Lê Chấn đột ngột thay đổi, âm trầm tới
đáng sợ, uy áp không biết từ đâu bùng nổ, mà Phương Hòa được hắn ôm
trong ngực hoàn toàn không để ý tới.
Có điều lúc này, quần chúng tang thi vốn du đãng bên ngoài thành phố A
giống như bị cái gì đó lôi kéo, đột nhiên dừng lại động tác ăn mồi của
mình, điên cuồng chạy về phía thành phố A, kêu gào tức giận.
"Tang thi vây thành!" Một tiếng hét trên tường thành của tuyến phòng thủ thứ
nhất vang lên, các trạm canh gác nhanh chóng bật đèn đỏ.
Mọi người bên trong tuyến phòng thủ thứ nhất lập tức náo loạn, căn cứ đông
người, hơi thở người sống mạnh, cũng đã trãi qua rất nhiều lần vây thành từ đám tang thi nhỏ lẻ, lần nào cũng có thể chống đỡ qua, nhưng tuyến
phòng thủ này có thể chống được tang thi bình thường, lại không đỡ được
tang thi biến dị, đã từng có lần không cẩn thận để tang thi biến dị lẻn
vào trong, chớp mắt đã hại chết mấy chục người.
Phương Hòa sửng sốt, nhìn mấy đội ngũ biến dị giả nhanh chóng tụ tập lại hướng về phía tuyến phòng thủ thứ nhất, giơ chân dẫm dẫm lên vai Lê Chấn,
"Anh nghe thấy gì không?"
Lê Chấn lúc này mới phục hồi tinh thần, nhắm mắt, mở ra đã khôi phục lại bình thường, nhìn về phía Phương Hòa, "Sao vậy?"
"Tang thi vây thành? Không nghe lộn chứ? Anh đang ở đây, sao lại có tang thi vây thành?" Phương Hòa ngạc nhiên.
Lê Chấn hơi hơi nhíu mày, ôm Phương Hòa đi tới phụ cận tuyến phòng thủ, vì phòng ngừa có người ác ý phá hư tuyến phòng, nên bên dưới đã có rất
nhiều thủ vệ tới canh chừng, vì thế Lê Chấn vừa đi qua đã bị người ngang ngược chặn lại, "Làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa hả?"
Phương Hòa lười để ý, lập tức từ trong lòng ngực Lê Chấn nhảy ra, hai ba cái đã nhảy lên trên tường thành.
Người nọ nhìn thấy mèo thì sửng sốt không thôi, xoay người muốn bắt, con mèo
đó đã chạy mất dạng, vừa muốn quay đầu nổi giận với Lê Chấn, đã thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên tuyến phòng thủ cao 3 mét, tức khắc ngậm miệng, hậm
hực xoay người, bên trong căn cứ, không thể đắc tội nhất chính là dị
năng giả, lại còn gặp phải một tên không muốn nói chuyện với người khác.
Phương Hòa nhìn tang thi đằng xa tụ tập ngày càng nhiều, quay đầu nhìn Lê Chấn, "Sao lại thế này?"
Lúc nhìn thấy đám tang thi đằng kia, trong lòng hắn cũng đã đoán được đầu đuôi rồi.
Trong đám tang thi đó rõ ràng có mấy đứa biến dị đã bị hắn gieo vào đầu mầm
móng ý thức, bọn nó có thể cảm nhận được năng lượng của hắn, cho nên,
vừa rồi trong lúc tức giận, không cẩn thận đã đem tụi nó tụ tập lại đây, tang thi bình thường cũng chỉ dựa vào bản năng mà đi theo.
"Hả, anh là người mới?" Lê Chấn cứ như vậy ngang nhiên nhảy lên phòng tuyến, tự nhiên cũng bị mấy dị năng giả phòng thủ bên trên nhìn thấy, một
người đi về phía hắn.
Lê Chấn duỗi tay ôm lấy Phương Hòa trước, mới gật đầu.
Người nọ đánh giá hắn một hồi, "Tên, thuộc tính?"
"Lê Chấn, hệ lực lượng." Hắn trả lời đơn giản.
Người nọ tùy tiện ném cho hắn một cái thẻ, "Giết tang thi rồi đánh dấu vào,
sau khi tang thi vây thành kết thúc, dựa vào số lượng giết mà nhận
thưởng."
Người nọ nói
xong liền xoay người đi, hệ lực lượng ở trên phòng tuyến không có lợi
thế, giết tang thi cũng bị hạn chế nhiều, không cần thiết gia nhập vào
tiểu đội của họ.
Phương
Hòa lật lật cái thẻ, trên thẻ có đánh số, hình như là có thể đánh dấu
tang thi, trước kia nghe nói căn cứ có dị năng giả hệ ký ức, chuyên môn
thống kê số lượng giết tang thi sau mỗi lần vây thành của dị năng giả.
Phương Hòa ném thẻ bài vào trong không gian, giương mắt đã thấy Lê Chấn gắt
gao nhìn chằm chằm phương xa, không bao lâu, mấy con tang thi đó cũng
giống như lúc tới, dần dần lui lại.
Hắn ôm Phương Hòa cứ như vậy nhảy xuống, làm mấy thủ vệ dưới tuyến phòng sợ hết hồn, thiếu chút nữa chửi ra tiếng, có điều sau khi thấy người thì
lập tức ngậm miệng lại.
Phương Hòa quay đầu nhìn thoáng qua hướng phòng tuyến, "Anh xác định là giải
quyết xong rồi chứ? Tụi nó bị làm sao vậy, khi không lại tới vây thành."
Lê Chấn sờ sờ mũi, khóe miệng giật giật, duỗi tay xoa xoa bụng cậu, "Không biết, chắc là do đói bụng, đi thôi, tới tuyến phòng thủ thứ hai."
Đói bụng....
Phương Hòa hoài nghi nhìn Lê Chấn, hắn đã ngẩng đầu hướng về phía đường lớn mà đi.
Mấy người vốn luôn ồn ào trên đường đã không còn, phần lớn đều đã đi trốn,
Phương Hòa xoay người, nhìn một vòng diện tích bên trong tuyến phòng thứ nhất, cùng với mấy ngôi nhà bằng gạch thô sơ.
Hầu hết mấy núi đá gần căn cứ đều dùng để sửa chữa thiệt hại của tuyến
phòng thủ, cho nên mấy căn phòng bên trong phòng tuyến chỉ có thể dùng
bùn đất mà xây.
Mấy căn
phòng ở này vô cùng đơn sơ, không phải cái loại nhà xây bằng rơm rạ trộn với rơm lúa như người xưa, mà chỉ dùng mấy loại cỏ khô héo, tính dẻo
dai kém, gặp trời mưa sẽ thấm nước, thời gian dài sẽ sụp đổ, nhưng những người này vẫn sẽ rất vui lòng ở, bởi vì tiền thuê rẻ, chỉ cần tốn chút
ít vật tư là có thể ở một thời gian dài, nhưng tính an toàn hoàn toàn
không được đảm bảo.
Năm
đó cậu với chú thím chính là ở chỗ này, hai người đó bắt cậu ra ngoài
tìm vật tư, nhưng cậu chỉ là một đứa nhóc, căn cứ có quy định, trẻ con
không thể ra ngoài mà không có người dẫn dắt, chú thím cậu đều là hạng
người tham sống sợ chết, căn bản không dám theo cậu ra ngoài.
Vì vậy, hai người bọn họ lúc đó hoàn toàn dựa vào đồ ăn căn cứ cung cấp cho trẻ nhỏ là Phương Hòa.
Nhưng sau đó căn cứ lại đặt ra quy định, chỉ cần người nhà đồng ý, căn cứ có
thể phụ trách nuôi con giúp người dân, lại còn có thể trực tiếp tiến vào phòng tuyến thứ 2, nhưng chỉ có đứa nhỏ mới được vào, người nhà trừ khi cung cấp đủ vật tư mới có thể đi theo.
Rất nhiều người từ đầu rõ ràng không nỡ, sau đó lại xác nhận trẻ em bên
trong sống thật sự không tệ, cơm áo không lo còn được tiếp thu giáo dục, không như ở bên này sống ngày tháng gian khổ, chậm rãi đều đem con mình đưa đi.
Chẳng qua chú thím vẫn không chút do dự đem cậu giữ lại, chỉ để dựa vào đồ mà căn cứ phát cho cậu.
Đợi đến sau này số lần tang thi vây công ngày càng tăng, cuộc sống ngày
càng gian khổ, chú của cậu liền nổi lên tâm tư khác, đem cậu bán cho
phòng thí nghiệm, hơn nữa còn vì thế mà hai vợ chồng được đặc cách tiến
vào phòng tuyến ba, từ nay chỉ cần bọn họ chịu làm, là có thể an ổn cả
đời.
Phương Hòa ngơ ngác
nhìn phòng ở mộc mạc trước mắt, khi đó cậu đúng là dại dột tới đáng
thương, không biết hỏi thăm tin tức, kỳ thật chỉ cần cậu tìm được người
trong căn cứ, nói mình là cô nhi, là hoàn toàn có thể tự mình bước vào
trong phòng tuyến hai, đáng tiếc, đây là việc mà sau khi vào phòng thí
nghiệm cậu mới biết được.
"Lê Chấn, anh nói, tại sao bọn họ không xây căn cứ trong nội thành? Trong
nội thành tốt xấu gì cũng có rất nhiều nhà lầu, có thể chứa nhiều người
hơn."
Phương Hòa vẫn luôn đoán không ra vấn đề này, tuy rằng phụ cận núi có rất nhiều kiến trúc,
căn cứ lớn, cũng thu vào không ít nhà cao tầng, nhưng hiện tại trừ bỏ
trong phòng tuyến hai có nhà lầu, những tòa nhà còn lại xung quanh đều
đã bị đập nát, vật liệu xây dựng thì dùng đề mở rộng phòng tuyến, dù sao dân cư thành phố A cũng đang không ngừng tăng lên.
Cái này nếu xây ở nội thành, chẳng phải sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề sao?
Lê Chấn xoa xoa đầu Phương Hòa, "Mới vì dưới núi có một tuyến phòng kể cả
đạn hạt nhân cũng khó mà phá vỡ được, hơn nữa còn có đường hầm rút lui,
suy xét lâu dài, nội thành không có nguồn nước, dễ bị vây công, nếu bị
tang thi vây lại thì rất khó kiên trì, cũng khó dời đi."
Ý của Lê Chấn, cũng là băn khoăn ngay từ đầu của lãnh đạo cao tầng thành
phố A, chẳng qua, Lê Chấn nhìn đống phòng ở mộc mạc hỗn loạn, gắt gao
cau mày, thở dài trong lòng, nếu vấn đề virus còn không được giải quyết, sinh hoạt của những người này không biết sẽ gian nan tới cỡ nào.
Thấy Phương Hòa vẫn còn hơi rối rắm, Lê Chấn xoa xoa đầu cậu, "Huống chi nội thành thành phố A có quá nhiều tang thi, giải quyết sạch sẽ rất khó,
không phải dị năng giả nào cũng mạnh giống chúng ta, muốn trong thời
gian ngắn giết hết tang thi ở nội thành, là việc không có khả năng."
Phương Hòa hiểu, Lê Chấn nói rất đúng, dù sao, so với căn cứ thành phố T mà họ từng giúp, thậm chí là căn cứ tạm thời ở huyện X, thì điều kiện ở đây
tốt hơn nhiều, chẳng qua, nếu phải đối mặt với vài lần vây thành, an
nguy của mấy căn cứ nhỏ liền khó nói, căn cứ thành phố A này vẫn có ưu
thế hơn, lưng dựa núi, có tang thi vây công cũng chỉ cần ứng phó một
mặt.
Tuyến phòng thủ thứ
hai được tạo bằng sắt thép, cực kỳ to lớn, Phương Hòa cẩn thận chú ý
xung quanh, xác định không có ai, mọi người phần lớn nghe thấy tang thi
vây thành thì đều trốn cả rồi, "Bây giờ lấy đồ ra?"
Lúc nãy nếu không phải dùng xe để thay cậu nộp lên làm phí nuôi dưỡng,
thông qua việc nộp vật tư, nội thủ tục thôi cũng đã rất phiền toái, hiện tại ít nhiều gì cũng tiếc kiệm được chút thời gian.
Cũng không phải tất cả người có vật tư điều phải phiền toái như vậy, nếu có
tư cách là tiểu đội đi săn trong căn cứ, thì có thể trực tiếp mang vật
tư tiến vào bằng đường khác.
Thấy Lê Chấn gật đầu, Phương Hòa trực tiếp lấy ra một chiếc xe chở hàng, bên trong đựng một đống lương thực, đủ để bọn họ nhẹ nhàng tiến vào tuyến
phòng hai.