"... em phải kịch thời giữ tôi lại, mọi thứ nhờ cả vào em đấy. "
Lê Chấn đỡ Phương Hoà đang ngã trên nóc xe, nhìn cái đầu xù lông run run
vì cười khiến trái tim hắn mềm xèo, duỗi tay xoa lỗ tai Phương Hoà. " Đi thôi, bây giờ hẳn là không sao nữa rồi. "
Phương Hoà nhìn xung
quanh thấy đúng là không còn tang thi lao tới nữa, cậu nằm trên khuỷu
tay Lê Chấn, quay đầu nhìn Cầu Trắng đang ngồi trên đầu Tiểu Tang, nhóc
con này không nằm úp sấp nữa mà là híp mắt cảnh giác nhìn xung quanh,
Phương Hoà suýt chút nữa lại cười ngất.
Hơn nữa, khi Phương Hoà
nhìn về phía nó, nó mở miệng dùng giọng mèo sữa ngao một tiếng khiến
Phương Hoà muốn lại xoa đầu một phen. " Lê Chấn, anh nói xem nó có lớn
lên không? "
Lê Chấn nhìn thoáng qua Cầu Trắng thân người bé tí
xíu nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang, lắc đầu. " Tang
thi không có sự sống, nó chỉ mạnh lên thôi, không lớn được. "
Phương Hoà nhịn cười, chỉ móng vuốt về phía Cầu Trắng. " Vậy là sau này nó cũng như vậy hả? "
Lê Chấn gật đầu, ôm Phương Hoà lên xe, Phương Hoà ngáp một cái, cuộn người trên đùo hắn.
" Mệt sao? " Lê Chấn lập tức cúi đầu, Phương Hoà mới tỉnh ngủ không bao lâu, sao lại mệt được?
Phương Hoà dùng móng vuốt xoa mặt. " Không sao, hơi mệt chút thôi. "
Lê Chấn cắn chặt răng, khởi động xe nhanh chóng lao đi.
Trái lại đường đi của bọn họ thông thuận hơn nhiều, không còn tang thi bao
vây, trên đường chỉ có một ít xe cộ cản trở, nơi này so với bất kì đoạn
đường nào hai bọn họ đi qua cũng tốt hơn, Cầu Trắng dẫn tới thi triều
khiến ở đây không còn một ai, tang thi tụ tập đông như vậy, rất khó còn
có người có thể sống sót.
Phương Hoà nhảy xuống khỏi đùi Lê Chấn, ngồi trên ghế phụ, vịn lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Bọn họ đi rất nhanh, tuy rằng không biết chính xác vị trí của thiên thạch
nhưng Lê Chấn cảm ứng được tương đối, đến khoảng 12h trưa, Lê Chấn đột
nhiên nói. " Sắp tới rồi. "
Phương Hoà xoay người lại, hỏi hắn. " Anh cảm nhận được hả? "
Lê Chấn gật đầu, có một luồng sức mạnh không tên thôi thúc hắn tiến về
phía trước, hơn nữa thực lực của hắn đã tăng lên, ban đầu hắn phải tập
trung lực lượng mới có thể dùng tinh thần lực, nhưng bây giờ hắn lại chỉ cần tưởng tượng trong đầu là có thể ném bay những chiếc xe cản trở trên đường.
Lê Chấn cảm giác nhất định thiên thạch này ở gần đây,
trong phạm vi từ trường của nó, nó sẽ khiến tang thi hoặc là nửa người
nửa tang thi như hắn có thể dễ dàng dùng dị năng hơn.
Chẳng
trách Phương Hoà từng nói có nhiều đội đi săn muốn tới lấy thiên thạch
đều bị tang thi giết sạch. Tang thi không biết mệt mỏi, không bị tiêu
hao dị năng, người bình thường sẽ không địch lại được.
Lê Chấn đột nhiên nhíu mày, vậy thì để Phương Hoà lại gần nó rất nguy hiểm.
Phương Hoà nhìn phản ứng tiếp theo của Lê Chấn, nhưng mà tên ngu ngốc này gật
đầu xong thì im lặng luôn, có biết là cậu đang sốt ruột lắm không?
Phương Hoá muốn đánh Lê Chấn một trận để bắt hắn nói ra mấy thứ hắn nghĩ trong đầu quá.
Lúc này, Lê Chấn dừng xe bên đường, quay sang
nhìn Phương Hoà. Phương Hoà sửng sốt, ngay sau đó cậu nhảy lên bám chặt
bả vai hắn không buông. " Anh lại muốn đi một mình? "
Lê Chấn duỗi tay đặt phía sau lưng Phương Hoà, hắn đúng thật là nghĩ như vậy. "
" Nói cái đầu anh, anh coi tôi là cái gì vậy? Có chuyện nguy hiểm là đẩy
tôi ra, anh đi một mình. " Móng vuốt cỷa cậu ấn trên mặt Lê Chấn, tức
giận nói.
" Mèo Con, em nhìn chúng nó đi. " Lew Chấn hơi đỡ cổ Phương Hoà, để cậu nhìn về phía sau.
Phương Hoà vừa nhìn lại thì đã thấy Tiểu Tang đội Cầu Trắng trên đầu chạy đi
mất dạng. " Chúng nó có tư tình hay gì? " Tiểu Tang là tang thi biến dị
cả tốc độ lẫn lực lượng, chớp mắt đã không thấy đâu.
Meo, Phương Hoà đột nhiên thấy mất mát, cậu có cảm giác như con trai mới nhận của mình bị bắt cóc.
Lê Chấn bế Phương Hoà để cậu nhìn về phía mình. " Từ trường của thiên
thạch có một sự ảnh hưởng nào đó. Tôi vẫn chưa xác định được nhưnh mà
chắc chắn nó không giống với trường hợp của Cầu Trắng hay Lương Tư. Nó
chỉ có ảnh hưởng đến tamg thi tiến hoá, khiến chúng mạnh hơn, tôi không
biết nó có ảnh hưởng đến em không, em... "
" Nhưng mà nếu anh bị mất khống chế thì sao? Ít nhất tôi còn túm anh về được. "
Lê Chấn xoa xoa mi tâm, cố gắng để Phương Hoà nhìn thằng vào mắt mình. "
Mèo Con, nếu em đi theo, rất có thể sẽ bị từ trường của thiên thạch làm
tổn thương, tang thi rất coi trọng lãnh thổ, nó không đồng ý để dị loại
lại gần nơi nó chiếm giữ, thậm chí tôi cũng có thể chịu ảnh hưởng, cũng
sẽ tấn công em, em hiểu không? "
Đây không phải hắn suy đoán, Lê Chấn thật sự đã bị ảnh hưởng, mặc dù chưa tới mức muốn giết Phương Hoà
nhưng hắn lại có cảm giác muốn ném văng cậu, loại cảm giác bị điều khiển tâm trí này khiến Lê Chấn muốn nổ tung.
Phương Hoà phát hoả,
người này nói vậy chứng tỏ hắn đã xảy ra vấn đề, vậy thì cậu cành phải
đi, nếu lí trí của Lê Chấn kiểm soát, khiến hắn hoàn toàn hoá thành tang thi thì phải làm sao bây giờ?
Phương Hoà đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu trốn khỏi tay Lê Chấn, nhảy ra khỏi cửa sổ, dùng thêm dị
năng hệ phong, tốc độ của cậu chậm hơn so với Tiểu Tang nhưng hoàn toàn
có thể đuổi kịp. Cậu có thể nhanh chóng tìm được thiên thạch, sau đó vứt nó vào không gian là được rồi.
Lê Chấn nhìn hai tay trống không có mình, hắn liền biết nhóc con nhà mình lại chơi liều, ánh mắt sắc bén híp lại, dị năng của hắn trong từ trường của thiên thạch được nhân đôi, muốn giữ chặt Phương Hoà dễ như trở bàn tay.
Phương Hoà mới
chạy đi được trăm mét, đột nhiên thân thể mất khống chế, giống như bin
giữ lấy, cả người lơ lửng trên không, hai chân trước vùng vẫy, nhưng vẫn bị treo giữa không trung.
Phương Hoà trong giây lát đã nhận ra
đây là tinh thần lực của Lê Chấn, cậu không vùng vẫy nữa, có chút bất
lực, sức mạnh của Lê Chấn không phải sức mạnh cậu có thể kháng cự.
Nghĩ lại, bọn họ cách thiên thạch còn một đoạn nhưng ảnh hưởng của nó đã rõ
như vậy rồi, nếu ở gần hơn thì sức mạnh của tang thi tiến hoá sẽ giống
như không có giới hạn, nếu cậu còn đến gần, kết quả sẽ vô cùng chật vật.
Phương Hoà giương mắt nhìn Lê Chấn đang tới chỗ cậu, ánh mắt sắc bén nghiêm nghị khiến cậu rụt đầu, có cảm giác sắp bị mắng.
Nhìn bộ dạng của Phương Hoà, ánh mắt của Lê Chấn bỗng trở lên dịu dàng, hắn
ôm Phương Hoà, âm thanh hoà hoãn. " Sức mạnh của tang thi ở trong khu
vực của thiên thạch sẽ khônh có hạn chế, mỗi tang thi đều có thể làm em
bị thương, em cảm thấy mình có thể chống lại chúng không? "
" Lê Chấn... " Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, nếu cậu không đi cùng, nếu Lê Chấn lại mất khống chế thì phải làm sao? Nếu cậu ở đây chờ, tình thế cấp bách cậu không thể đến kịp.
Phương Hoà vô cùng muốn nói hay anh cũng đừng đi, không cần thiên thạch thì hai người cũng đang rất tốt rồi, nhưng Phương Hoà không nói lên lời, cậu khoing thể ích kỷ như vậy, thiên thạch có thể giúp Lê Chấn khôi phục sự sống, nói không chừng có
thể giải quyết được virus tang thi.
Phương Hoà đột nhiên thấy
mất mát, Lê Chấn cúi đầu nhìn hai tai rũ xuống của cậu, hắn nhẹ nhàng
xoa xoa. " Nếu em muốn theo thì tôi có một cách. "
" Cách gì? " Phương Hoà biết, nhất định không phải là dùng tinh thần lực che chắn, nếu làm được thì Lê Chấn đã sớm làm rồi.
Lê Chấn vỗ vỗ móng vuốt của Phương Hoà, ý bảo cậu buông ra, sau đó Phương Hoà trôi nổi giữa không trung.
" Đợi tôi "
Sau đó, Lê Chấn lấy ra một con dao, cắt lên tay mình, máu đỏ nhanh chóng túa ra
Phương Hoà thấy vậy vô cùng đau lòng, nhìn bộ dáng của hắn liền hiểu ngay hắn định làm gì.
Lê Chấn đợi máu chảy ra một lúc, khi thấy đủ rồi hắn mới tự chữa lành, sau đó những giọt máu trôi nổi trong không khí được Lê Chấn khống chế bao
quang người Phương Hoà. " Nhịn một chút. "
Sau đó, Lê Chấn dùng
máu của mình bôi lên lớp lông đen trắng của Phương Hoà, từng chỗ từng
chỗ một, nhanh chóng, những vùng lông trắng đã nhuốm màu máu đỏ sậm.
Phương Hoà khịt mũi, nhấc cái chân cuối cùng còn sạch sẽ của mình lên để Lê Chấn bôi máu.
Phương Hoà biết, cách này chỉ có Lê Chấn có thể làm, bởi vì máu tang thi chứa
rất nhiều virus, nếu tiếp xúc với máu tang thi lâu có thể sẽ bị thi hoá, dù là dị năng giả cũng không chịu được.
Nhưng mà máu Lê Chấn
thì không giống vậy, hắn là nửa người nửa tang thĩ, mâu của hắn không
gây lây nhiễm, nhưng lại có khả năng che lấp sự sống của sinh vật.
Sau khi xong xuôi, vẫn còn dư lại một tí máu, Lê Chấn lấy ra một cái khẩu
tranh, dùng máu nhuốm đỏ, nhìn Phương Hoà, nói. " Cái này sẽ hơi khó
chịu, mùi máu sẽ xông thẳng vào mũi. "
Phương Hòa gật đầu, duỗi đầu để Lê Chấn đeo khẩu trang cho mình.
Sau khi chuẩn bị xong, Lê Chấn buông Phương Hoà xuống, ảnh hưởng của thiên
thạch khiến Lê Chấn bài xích Phương Hoà cũng yếu đi, Lê Chấn nghĩ một
lát, kéo khoá kéo áo khoác để Phương Hoà chui vào bên trong, chỉ chừa
lại cái đầu đeo khẩu trang ra ngoài.
Sau đó, Lê Chấn lại chém
lên bả vai mình một nhát, máu thấm ra ngoài áo khoác, lúc này, ảnh hưởng do từ trường của thiên thạch tiêu tan.
Phương Hoà nhìn bả vai
nhiễm máu của Lê Chấn, cậu cuộn móng vuốt, đột nhiên có cảm giác chán
ghét chính mình, cậu cảm thấy mình giống như gây chuyện vô cớ, trở thành gánh nặng của Lê Chấn.
Lúc Lê Chấn cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy
đôi mắt có chút hơi nước của Phương Hoà, hắn đặt tay lên đầu cậu. " Nhóc con nhà em đừng có lâm trận bỏ chạy, nếu tôi bị thiên thạch ảnh hưởng
tâm trí, em phải kịch thời giữ tôi lại, mọi thứ nhờ cả vào em đấy. "
Phương Hoà gật mạnh đầu, bám chặt vào quần áo Lê Chấn, nếu đã như vậy thì bằng mọi giá cậu sẽ mang được Lê Chấn về.