"... sau này nhất định phải nhớ kĩ giờ giấc ăn ngủ của mèo con. "
Chuyện đầu tiên cần làm vẫn là giải quyết con tang thi cháy đen, con tang thi
này bị Lê Chấn hố thảm không nỡ nhìn, không biết có thể khôi phục được
không, nếu mà cứ giét rồi lấy tinh hạch thì hơi lãng phí một tên đàn em, Phương Hoà quay đầu nhìn Lê Chấn. " Lấy tinh hạch cho nó thử xem. "
Lê Chấn gật đầu, vung tay túm được ba con tang thi ở trong tầng này, sau
đó dùng tinh thần lực bóp vỡ đầu chúng, lấy ra ba viên tinh hạch, nhét
vào miệng của tang thi cháy đen.
Phương Hoà nhìn không chớp mắt, con tang thi này bị nổ cháy đen, nằm trên đất giống như đã chết nhưng
lúc tunh hạch được nhét vào miệng thì lại bắt đầu rôm rốp nhai, sau đó
nuốt vào bụng.
Sau khi nuốt ba viên tinh hạch, tang thi nhỏ gầy
ngồi dậy, mở ra đôi mắt xanh trắng với nhãn cầu đỏ phiếm, hướng về phía
Lê Chấn quỳ một gối, Lê Chấn vẫy tay, tang thi nhỏ gầy lập tức phóng đi
giết tang thi lấy tinh hạch.
Phương Hoà bị cánh tay bị đứt của
nó trông có chút đáng thương, cậu nghĩ có phải con tang thi này có sức
chiến đấu quá mạnh rồi không, móng vuốt của nó vừa chụp vào một con tang thi khác, lập tức móc ra được một viên tinh hạch, tốc độ chỉ trong nháy mắt, nhanh như một con mèo săn mồi.
Phương Hoà nhịn không được
vuốt cằm, tuy rằng so sáng mèo với tang thi hơi quái quái nhưng mà thật
sự tang thi nhỏ gầy vô cùng mạnh, vừa mạnh vừa nhanh, chẳng mấy mà tang
thi trong mười tầng đều bị nó xử sạch, sau đó bóng dáng nhỏ bé trở lại
trên lầu.
Lê Chấn nhìn động tác của cậu mà bật cười, bế cậu lên vuốt ve một hồi, sau đó mới nói. " Đi thôi. "
Phương Hoà nhúc nhích trên khuỷu ray của hắn, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống. " Chúng ta có mang theo nó không? "
Trừ bỏ việc thích ăn tinh hạch ra, thì dẫn nó đi có lẽ sẽ có lúc cần đến, lúc giết tang thi nó chính là vũ khĩ tuyệt vời.
" Giết xong tang thi trong bệnh viện thì nó sẽ tự theo sau. " Lê Chấn ôm Phương Hoà xuống lầu.
Lê Chấn ôm Phương Hoà tới tầng hai thì đột nhiên ngừng lại, Phương Hoà
nghi hoặc ngẩng đầu, Lê Chấn đi về phía cửa sổ, Phương Hoà cũng xem hắn
định làm gì, bên ngoài là một đội dị năng giả lái xe tới, họ dừng lại
trước cổng chính của bệnh viện.
Tối qua, tang thi bị bọn họ giết sạch, hiện tại ở ngoài bệnh viện chính là vô số xác tang thi la liẹt,
lúc những người này nhìn thấy xác tang thi thì rõ ràng sửng sốt một lát, say đó tụ lại không biết đang bàn bạc gì.
Phương Hoà dựa lỗ tai nghe, trên trán giống như xuất hiện một tia hắc tuyến, mấy người này
lại giống như những người sống sót ở huyện X, gọi Lê Chấn là chúa cứu
thế gì đó.
Lê Chấn xoa lỗ tay Phương Hoà, trước khi đến đây, Lê
Chấn để lại ho Triệu Tồn Thành một tờ giấy viết về việc sẽ dọn sạch tang thi ở bệnh viện cho bọn họ, hơn nữa, lúc trước đi qua các tầng khác
nhau, Lê Chấn chỉ lấy một ít thiết bị mình cần dùng, những thứ còn lại
vẫn còn nguyên.
Triệu Tồn Thành, người này có thể tin được,
những dị năng giả kia cứ thể khẳng định mọi việc đều là Lê Chấn làm,
không biết chừng sau này dù thành phố T phát triển ra sao, mọi người
cũng vẫn nhớ tới những việc Lê Chấn làm.
" Ấy, chúa cứu thế vĩ đại, anh có muốn một sân khấu debut hoành tráng không? " Phương Hoà trêu chọc
Lê Chấn lắc đầu. " Hoành tráng một lần là đủ rồi, làm nhiều sẽ không còn hay ho nữa. "
Phương Hoà luôn cảm thấy hắn đang tính kế gì đó, móng vuốt tìm lấy quần áo, dò hỏi. " Anh lại đang âm mưu làm gì đó? "
Lê Chấn ôm Phương Hoà vào một căn phòng, chuẩn bị nhảy từ cửa sổ ra phía
sau bệnh viện, Lê Chấn cúi đầu nhìn cậu. " Gần đúng, nhưng phải chờ thêm một khoảng thời gian mới thấy thành quả. "
Phương Hoà cũng
không để bụng, dù sao Lê Chấn có âm mưu gì thì cũng không làm hại cậu,
Phương Hoà thoát khỏi lồng ngực Lê Chấn, nhẹ nhàng từ tầng 2 đáp đất,
ngửa đầu nhìn Lê Chấn nhảy xuống.
Phương Hoà nhìn bệnh viện hơn hai mươi tầng. " Thế tang thi đàn em số 2 (*) thì sao? "
Lê Chấn lại ôm Phương Hoà lên. " Yên tâm, nó sẽ không tấn công con người, tốc độ của nó rất nhanh, họ không thấy nó được. "
Chờ tới một bãi đất trống, Lê Chấn lấy xe ra, tốt nhất là trước khi những người kia thấy họ, rời khỏi chỗ này trước đã.
Lê Chấn đi xe về phía nam, từ thành phố T đi về phía nam chính là thành
phố Z, người ta vẫn gọi đây lag thành phố công nghiệp nặng, ở đó có rất
nhiều xưởng luyện thép nổi tiếng, sau khi xem xong bản đồ, xác định
đường đi, Lê Chấn chọn con đường đi qua các xưởng luyện thép.
Phương Hoà không có vấn đề gì, nhưng cậu không nghĩ Lê chấn sẽ chọn con đường
này, móng vuốt đặt lên bản đồ, " Đường này có lẽ là nhiều tang thi nhất, anh không sợ đến muộn à, "
Tầm mắt Lê Chấn rơi xuống cái mobgs
vuốt đặt trên bản đồ, không kìm lòng được mà cầm lên xoa nắn một hồi,
cảm giác mềm mại vô cùng thích ý.
Phương Hoà theo ánh mắt hắn nhìn móng mèo của mình, móng mèo màu trắng mềm mềm tròn tròn, trông khá xinh đẹp...
Phương Hoà rút móng mèo về, giận dữ chỉ vào mặt Lê Chấn. " Tên ngu ngốc nhà anh còn không tập trung, ông đây cào chết anh. "
Lê Chấn khẽ cười, một bên cất bản đồ đi, một bên khởi động xe. " Hai mục
đích, một là tôi muốn xem có tang thi tiến hoá để làm trợ thủ không, hai là, giết tang thi thu thập thêm tinh hạch, giúp em thăng cấp dị năng,
bằng không nếu lúc đó thật sự có gì bất trắc, em không đáng tỉnh tôi
được. "
Lê Chấn nói xong, Phương Hoà ngồi ở ghế phụ lấy ra một
quả cầu điện, hai chân trước ôm lấy quả cầu đang loé lên những tia sấm
chớp màu tím. " Anh có thể chịu được thứ này không? "
Suy nghĩ
của Phương Hoà rất đơn giản, nếu như tang thi đàn em số hai ăn một quả
cầu điện, bị cháy đen thui mà vẫn có thể khôi phục, mà Lê Chấn còn có
năng lực trị thương, hẳn là không có vấn đề gì.
Lê Chấn nghe vậy
thì nhìn qua, thấy mèo con đang ôm quả bóng cao su bên trong chứa đầy
tia chớp màu tính thì khoé miệng hơi giật giật, ánh sáng tím kia có sức
nổ vô cùng lớn, khoảng chừng bằng với sức nổ của 10kg TNT, nếu mà bị ném trúng, cơ thể hắn chưa cường hoá hoàn toàn có thể sẽ bị nổ đến manh
giáp không còn, mèo con chỉ có thể đào hắn từ cát bụi thôi. Cho nên Lê
Chấn dứt khoát từ chối. " Đổi cách khác. "
Phương Hoà nhìn cầu
điện màu tính, nghe Lê Chấn kiên quyết từ chối, nói. " Chẳng lẽ sức tàn
phá của cầu điện này vô cùng lớn à? "
Thấy Lê Chấn gật đầu,
Phương Hoà lại nhanh chóng cất nó vào trong balo, quả này là trông đẹp
nhất, sau đó cậu lại lấy một quả khác ra. " Thế quả này thì sao? "
Lê Chấn nhìn quả cầu điện chẳng khác khi nãy là mấy, thật ra hắn muốn nói
là đổi phương pháp khác chứ không phải đổi một quả cầu khác.
Quả cầu này năng lượng không quá nhiều, sấm sét bên trong đánh vào người
hắn, timuy không tạo thành tổn thương như quả trước nhưng cũng không tốt đẹp gì, xuất phát từ lòng tự trọng không thể cho ai biết, Lê Chấn không muốn để Phương Hoà thấy bộ dáng chật vật không phong độ của mình, tưởng tượng mà xem, một thân cháy đen xì, hắn còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy trong chốc lát, Lê Chấn thở dài, so với an nguy của
mèo con thì hắn thà cháy đen cong hơn, nhớ tới những lần hắn mất đi lý
trí mà ngộ thương mèo con, Lê Chấn gật đầu.
" Quả này được. "
Thấy Lê Chấn gật đầu, Phương Hoà lại cẩn thận cất quả cầu đi.
Dưới ánh nắng ban sáng rực rỡ, Phương Hoà há miệng ngáp to một cái, chạy đôn chạy đáo cả đêm, cậu hơi buồn ngủ.
Lê Chấn duỗi tay xoa xoa vàng tai cậu. " Mệt thì ngủ một chút đi. "
Phương Hoà híp mắt nhìn Lê Chấn, cực kì hâm mộ hắn không có cảm giác mệt mỏi,
đầu dụi vào lòng bàn tay Lê Chấn, cuộn thành một quả cầu ngủ ngon lành
trên ghế phụ.
Lê Chấn nhìn mèo con một giây đã vào giấc, tay túm lấy cái đuôi cậu, nhẹ nhàng vuốt một lượt, đúng là hắn sơ ý, sau này
nhất định phải nhớ kĩ giờ giấc ăn ngủ của mèo con.
(*) Gọi là đàn em số 2 vì con số 1 là con tang thi tốc độ mà bị Lê Chứn bóp chết rồi á:))))