Lê Chấn nắm chân mèo của Phương Hoà xoa nắn, ôm Phương Hoà chuẩn bị rời đi.
Phương Hoà không nói được cảm xúc của mình bây giờ là thế nào, cậu cứ như vậy
nằm trên khuỷu tay Lê Chấn không nói gì, để hắn ôm mình đi.
Lúc
đi qua bức ảnh treo trên tường, Lê Chấn dừng bước, nhìn bức ảnh treo
trên tường, Phương Hoà chưa nói gì nhưng hắn đoán được hai người này
chính là cậu mợ của Phương Hoà, Lê Chấn duỗi tay đập nát khung ảnh, rơi
trên mặt đất.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn mím chặt môi, không hiểu
sao tâm tình tốt hơn đôi chút, dùng sức dụi đầu vào cánh tay hắn, chiếc
mũi hồng hào chạm vào lòng bàn tay Lê Chấn.
Lê Chấn hơi nhúc
nhích, ôm Phương Hoà ra khỏi tiểu khu, sau khi ra ngoài được một khoảng
thì hắn lấy trong không gian ra một chiếc xe, một tay ôm Phương Hoà, một tay lái xe lao băng băng trên đường, đường phố mạt thế hỗn loạn trong
mắt Lê Chấn chẳng là gì, cứ như vậy vừa đi vừa dọn sạch đường, đi về
phía Đông Bắc thành phố T.
Đã sớm tạo thanh thế lớn quen, một
người một mèo cảm thấy thật ra cũng rất tốt, toàn bộ người sống sót
trong thành phố đã truyền tai nhau về truyền thuyết kì diệu của bọn họ,
đến lúc phải rời khỏi đây, quyền quyết định của họ cũng được ưu tiên.
Nhưng mà Phương Hoà phát hiện phương hướng họ đi không phải là căn cứ lâm
thời, vuốt mèo chống lên tay Lê Chấn. " Chúng ta đang đi đâu vậy, không
quay về sao? "
Lê Chấn duỗi tay xoa đầu Phương Hoà, sau khi chạy đươnc một lúc, xe dừng lại ở ven đường, cạnh một cánh cổng lớn, cửa lớn bị khoá chặt bin Lê Chấn nhẹ nhàng mở ra.
Phương Hoà nhìn cây
cối cao lớn xanh um và các loại kiến trúc nhiều màu sắc, Phương Hoà có
chút kinh ngạc ngẩng đầu, Lê Chấn đi một hồi lâu như vậy để đến công
viên trò chơi, cậu nhìn Lê Chấn. " Anh...? "
Lê Chấn không nói
chuyện, chỉ nhẹ nhàng xoa nắn vuốt mèo của Phương Hoà, tiếp tục lái xe
về phái trước, lúc trước giết tang thi hắn đã để ya đến chỗ này, ở gần
hồ nhân tạo có một đu quay bánh xe khổng lồ.
Phương Hoà nhìn nơi mình luôn mong một lần được tới, khi bùng nổ virus là buổi tối, vừa vặn công viên này đã đóng cửa nên bên trong một có một ai.
Tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng khi nhìn thấy cái trò chơi được xây dựng đồ sộ trước mắt, cậu vẫn nóng lòng muốn thử.
Lê Chấn dừng xe, ôm Phương Hoà ra ngoài để cậu nhìn rõ hơn. " Muốn chơi gì? "
Phương Hoà liếm ria, chỉ về một trò chơi có thiết kế giống đồng hồ quả lắc
nhưng phiên bản khổng lồ, Lê Chấn nhìn thoáng qua, hỏi lại. " Chắc chắn? "
Phương Hoà gật đầu thật mạnh, trò này nhìn có vẻ chơi rất
vui, tàu lượn siêu tốc bên cạnh hồi xưa cha mẹ đã dẫn cậu chơi một lần,
nhưng trò chơi giống đồng hồ quả lắc này thì Phương Hoà chưa từng chơi.
Phương Hoà nhìn một vòng, hệ thống điện đã sớm không còn hoạt động.
" Không có điện thì chơi thế nào bây giờ? "
Lê Chấn nâng Phương Hoà lên cọ cọ đầu nhỏ của cậu. " Chơi rồi sẽ biết. "
Sau đó, Lê Chấn tiếp tục khởi động xa chạy qua, chui ra khỏi rào chắn, ngửa đầu nhìn thiết bị khổng lồ này.
Phương Hoà vốn nghĩ Lê Chấn đang nghĩ cách, nhưng thật ra hắn chỉ đang căn
góc, tìm vị trí thích hợp để nhảy lên, ôm Phương Hoà lên tới chỗ ngồi,
trò chơi bắt đầu hoạt động
Toàn bộ chỗ ngồi hình đĩa bay dưới sự khống chế của Lê Chấn lập tức đung đưa, càng lúc càng nhanh, vị trí lắc được cao nhất khoảng ba tầng lầu, Phương Hoà bám lên cánh tay Lê Chấn
hô to. " Nhanh nữaa "
Lê Chấn nhìn nhóc mèo đang bám trên cánh
tay mình lông đã bị gió thổi rối tung, khoé miệng hơi nhếch lên, thanh
sắt trên đĩa bay lại đung đưa nhanh hơn, Phương Hào hưng phấn giơ cao
hai chân trước, cảm giác này không giống với lúc cậu dùng dị năng để
bay, không có sự choáng váng làm Phương Hoà thấy mình như muốn nay lên,
Phương Hoà thích thú kêu meo meo.
Lần thứ hai bay lên tới điểm
cao nhất, Phương Hoà đột nhiên xoay người đối diện với Lê Chấn, dùng sức kéo mặt hắn lại gần, vuốt mèo ôm lấy đầu hắn hô to, " Lê Chấn, tôi yêu
anh chết đi được. "
Sau đó, tất cả dừng lại giữa không trung, Lê Chấn ôm nhóc mèo vừa nhào vào mặt mình, bởi vì quán tính mà toàn bộ
lông mềm trên bụng mèo con đều dán vào mặt hắn, mũi của hắn đặt ở dưới
móng vuốt của Phương Hoà, đôi mắt thì đều bị cổ của mèo con che hết.
Cảm giác mềm mại trên mặt và câu hô to rõ kia của Phương Hoà làm trái tim
Lê Chấn rung động, mặc Phương Hoà đánh đu trên mặt hắn một lúc lâu mới
bỏ xuống.
Phương Hoà nhảy xuống khỏi mặt Lê Chấn, đứng trên ghế ngồi, bám vào rào chắn, chỉ về phía sau của Lê Chấn.
" Đi tới đó đi. "
Cho nên, rốt cuộc nhóc con này có biết mình vừa nói gì không?
Lê Chấn nhìn nhóc mèo con đang bám trên rào chắn, trong mắt đều là ham
chơi, đáy lòng thở dài, vẫn là chăm chỉ tu luyện rồi nhanh chóng hoá
hình gì đó mới tốt.
Lê Chấn nhìn theo hướng Phương Hoà chỉ, ở đó là một toà khiến trúc to lớn được xây phỏng theo kim tự tháp nằm ở giữa hồ nước, ở giữa có một cầu thang làm lối vào. Lê Chấn nhìn một hồi, xác định nên chơi thế nào rồi mới ôm Phương Hoà từ trên nhảy xuống.
Lê Chấn nghĩ, chỉ cần nhóc con nhà hắn thoải mái là được, những chuyện khác không quan trọng.
Từ độ cao 30m, lúc con thuyền màu vàng lao xuống mặt nước, Phương Hoà bám
chặt vào tay Lê Chấn, hét lớn một tiếng trước khi con thuyền lao xuống
nước, người bọn họ bị nước bắn ướt nhẹp, lông Phương Hoà bị ướt đến
không ra hình thù, nhưng cậu không ngại chút nào, vuốt mèo chỉ lên trên. " Chơi thêm lần nữa đi. "
Lê Chấn sấy khô lông cho Phương Hoà, tay xoa nắn vành tai cậu, khẽ gật đầu.
Một người một mèo cứ như vậy chơi hết một vòng công viên giải trí, Phương
Hoà cuối cùng cũng rũ bỏ được cảm xúc tiêu cực về kí ức đen tối của
mình, cả người mèo nằm trên khuỷu tay Lê Chấn như đang nằm nghỉ mát trên bãi biển, vô cùng thoải mái, đuôi mèo vô thức vung qua vung lại.
Rời khỏi công viên, Phương Hoà nằm trong lòng Lê Chấn, trên đường xóc nảy,
chậm rãi thiếp đi, Lê Chấn cúi đầu nhìn cậu, đầu ngón tay quét qua tay
cậu, giảm tốc độ xe lại.
Lê Chấn cũng không trở về căn cứ tạm
thời kia ngay mà đi dọc đường tìm kiếm một thứ gì đó. Khi thấy hiệu
sách, hắn rốt cuộc dừng xe, ôm Phương Hoà đi vào cửa hiệu, về chuyện học hành của nhóc mèo con, hắn có thể dạy cậu nhưng vẫn phải mua thêm sách
vở.
Hiệu sách này nhìn từ ngoại vào có vẻ rất yên tĩnh, không có tang thi, có lẽ lúc mạt thế bùng nổ ở đây không có ai
Lê Chấn giết xong mấy tang thi lởn vởn xung quanh thì đẩy cửa đi vào,
nhưng bỗng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, Phương Hoà đang ngủ đột
nhiên bị sặc, cả người có chút rung động, miễn cưỡng mở mắt nói. " Lê
Chấn? "
Lê Chấn nhanh chóng ôm Phương Hoà vào không gian, dùng
tốc độ nhanh nhất tới phòng thí nghiệm của hắn, để Phương Hoà nằm trên
bàn, hắn vội vàng nhưng động tác vẫn cẩn thận hé miệng Phương Hoà ra
kiểm tra.
Phương Hoà cảm thấy hô hấp khó khăn, miễn cưỡng nói chuyện. " Sao vậy? "
" Em bị nhiễm độc. " Lê Chấn lạnh mặt nói, dùng năng lực trị thương của
mình lên Phương Hoà, nhưng loại độc tố này không gây lên tổn thương rõ
ràng, năng lực của hắn không có tác dụng.
Phương Hoà duỗi cổ cố
gắng hít thở, cậu có cảm giác phổi của mình sắp nổ tung, Lê Chấn ở một
bên bận rộn, rút một ít máu ở trên vuốt mèo của cậu đem đi kiểm tra,
Phương Hoà che ngực mình lại, cả ngoài co thành một quả cầu, âm thanh
nghẹn ngào. " Tang thi? "
Lê Chấn vừa kiểm tra thành phần độc tố vừa gật đầu. " Có lẽ là tang thi tiến hoá có thể phóng độc. "
Lê Chấn vừa nói vừa muốn đánh cho mình một trận, hắn không có hô hấp,
không phát hiện được ở trong hiệu sách có khí độc, Lê Chấn hối hận vô
cùng, sớm biết vậy hắn tự mình dạy cậu, sách vở cái chó gì, hắn sẽ đốt
trụi cái hiệu sách đó! Rõ ràng đang giận chó đánh mèo.
Sau khi
xác định rõ thành phần của loại độc này, hắn nhanh chóng chuẩn bị điều
chế thuốc giải, sau khi Lê Chấn hoàn thành thì Phương Hoà nằm một bên
gần như hít thở không thông, mũi phát ra âm thanh bị tắc.
Cằm Lê Chấn căng chặt, dù trong lòng hắn đang loạn hết cả lên nhưng động tác
lại chuẩn xác, sau khi xử lý vuốt mèo thì tiêm thuốc lên, nhìn hô hấp
của Phương Hoà dần ổn định lại, Lê Chấn lúc này mới run rẩy để ống tiêm
sang một bên, ôm Phương Hoà lên. " Mèo Con? "
Giọng nói vì căng
thẳng mà trở nên trầm khàn, Lê Chấn nhìn chăm chăm đôi mắt mèo đang nhắm chặt, khi Phương Hoà mở đôi mắt ướt nước nhìn về mình, tâm tình Lê Chấn lúc này mới thả lỏng, ghé ất đôi mắt của cậu, nhẹ nhàng cọ chóp mũi.
Cho nên mục tiêu hàng đầu không phải phá huỷ hiệu sách, mà là giải độc.
Phương Hoà ho một tiếng, vì ảnh hưởng của độc tố khiến cổ họng cậu đau ngứa,
nói không ra lời, vuốt mèo đẩy đẩy mặt Lê Chấn, mỗi lần nói chuyện dựa
vào gần như vậy để làm gì, phiền chết đi được.
Lê Chấn cầm chân
mèo có chút vô lực, hắn cảm thấy đau lòng vô cùng, năng lực trị thương
một lần nữa len vào người Phương Hoà, nhưng mà tổn thương do loại độc tố này gây ra hắn vẫn không thể chữa khỏi, Lê Chấn bây giờ chỉ muốn nghiền chết con tang thi trong hiệu sách kia.
Nhưng mà tình trạng hiện tại của Phương Hoà khiến hắn không an tâm. Lê Chấn lấy ra một chiếc
đĩa, đổ vào một chút nước ấm, nâng người Phương Hoà để cậu uống chút
nước.
Phương Hoà uống xong non nửa đĩa, cổ họng thoải mái hơn
đôi chút, đang định mở miệng hỏi Lê Chấn tại sao lại gặp tang thi tiến
hoá thì bị hắn dùng một ngón tay chặn miệng. " Ngoan nào, giờ đừng nói
chuyện. "
Phương Hoà từ dưới nhìn lên Lê Chấn, con sen nhà cậu
sau khi biết được quá khứ của cậu thì động tí lại nói cái gì ngoan với
chẳng không ngoan, meo, cậu không phải đứa trẻ tám tuổi nữa, cậu hơn hai mươi tuổi rồi có được không? Cho dù là lúc tám tuổi thì Phương Hoà cũng đã là một nam tử hán rồi, còn nói cậu ngoan nữa cậu nhất định cào chết
tên ngu ngốc này.
Trong mắt Phương Hoà vẫn còn vương chút nước
mắt, dưới góc độ của Lê Chấn thì trông có chút đáng thương. Lê Chấn
giống như bị ai đó véo mạnh vào tim, ôm Phương Hoà về phòng ngủ, đặt cậu nằm trên giường, vuốt ve lưng cậu. " Ngoan, ngủ một giấc đi, tôi đi tìm dược liệu. "
Lúc Phương Hoà muốn lệ án Lê Chấn là không được
nói mấy lời sến sẩm như vậy thì hắn đã ra khỏi khômg gian. Cậu đậm hai
cái xuống giường, không muốn nói chuyện, cuộn người thành một quả cầu
nhung.